Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Hả! Biểu cảm trên mặt Tuyết Thuần như bị thiêu cháy, cũng biết chuyện mà anh làm không có cái nào là nghiêm chỉnh mà. Anh đào sẵn một cái bẫy, rồi đem cô đẩy xuống cái bẫy đó, sau đó rất vui vẻ mà thưởng thức vẻ mặt giãy giụa của cô khi sập bẫy.

Tuyết Thuần buồn bực thì thầm, Lại Tư từ ngồi đối diện cô, lại chuyển đến ngồi bên cạnh cô, vén một bên tóc dài của cô lên, ở bên tai cô thì thầm mờ ám: "Anh cho em một tuần trăng mật, em đáp ứng một yêu cầu của anh, cái này đâu có quá đáng. Bảo bối lo lắng cái gì, dù sao chúng ta đã sớm nhìn thấy cơ thể của đối phương rồi. Cứ coi như là phần thưởng đi, anh dạy em lặn."

Ban ngày ban mặt, trần truồng ** , giống cái dạng gì.

Tuyết Thuần ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy nắng và ánh sáng dịu nhẹ. Nhưng cho dù chỉ có một chút ánh sáng, ánh sáng của kim cương cũng sẽ phát ra mạnh mẽ. Người của Lại gia đều là biến thái! 

Trên bầu trời những áng mây đang cuộc tròn lại, Lại Tư đầu đội mũ rơm, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ màu trắng, cùng Tuyết Thuần song song chèo thuyền.

Nhìn một chút mặt biển tuyệt đẹp đầy những cơn gió nhẹ, nhìn những tảng đá dưới dòng nước biển trong vắt, nhìn những người phụ nữ bên cạnh, nhìn nụ cười thật đẹp như hoa đồng tiền trên miệng họ.

Nhớ lại buỗi tối dã ngoại ấy, ngồi trên chiếu cùng nhau đốt lửa trại, những hạt cát mềm mại chính là giường, bầu trời đầy sao chính là chăn, dần tiến vào những giấc mộng đẹp và ngọt ngào, sáng sớm tỉnh lại là đã có thể ngắm bình minh rồi.

Trong lòng không khỏi cảm thán, đây mới chính là thánh địa Trăng mật ngọt ngào.

"Trình Lãng, anh đi đi! Em đã sớm không còn yêu anh nữa rồi. Hiện tại người đàn ông mà em yêu chỉ có duy nhất một mình Lại Tư thôi." Tuyết Thuần đứng một bên cau mày buồn bã rơi nước mắt.

"Em đừng cố chấp như vậy nữa, chuyện của chúng ta đã trôi qua rất lâu rồi, em tìm đến anh cũng chỉ là tự mình tìm đau khổ thôi, anh sẽ không quay đầu đâu."

Nói xong, Tuyết Thuần liền kéo tay của Lại Tư đi vào phòng VIP, sau đó không ra ngoài nữa.

Cho dù Trình Lãng bị đánh đến thừa sống thiếu chết, Tuyết Thuần vẫn ở trong phòng cùng với Lại Tư, cho dù không thấy được hình ảnh trong phòng, Thiến Sở Sở cũng có thể tưởng tượng ra tội ác triền miên day dứt của bọn họ.

Thiến Sở Sở nhìn chằm chằm đoạn video trên máy tính, tay nắm chuột không ngừng run rẩy, khớp ngón tay cơ hồ đều trắng bệch.

Đây là Tuyết Thuần mà cô quen sao? Không phải đâu, bọ họ ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, là bạn tốt nhất của nhau, nếu có nói thân hơn cả chị em ruột thịt cũng không nói quá. Gặp nhau khi đi leo núi rồi trở thành bạn bè của nhau, có bao nhiêu lần, cô không ngại hy sinh mạng sống của mình để cứu cậu ấy! Cô tin tưởng vào Tuyết Thuần, cậu ấy không bao giờ là loại người như vậy?

Đầu Thiến Sở Sở ngây ngây ngô ngô, trong chốc lát chợt miên man suy nghĩ. Đột nhiên nhớ tới chuyên ngành của mình, không phải cô là chuyên gia bên mảng giải mã và nhận diện máy tính sao, nói không chừng đoạn video này là giả!

Bận cả nửa ngày, qua phần mềm tiên tiến nhất trên máy tính để giám định.

Kết quả, là thật!

Thiến Sở Sở tê liệt ngã xuống ở trên ghế, mặc cho đoạn video có mấy phút phát đi phát lại trên màn hình. Sau đó nghe thấy âm thanh quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, giọng nói mềm mại ngọt ngào của Tuyết Thuần.


Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ......là bởi vì yêu sao? Bởi vì chồng của cậu ấy – Lại Tư, cho nên cậu ấy mới khoanh tay đứng nhìn sao? Vì vậy mà ngay cả đến bệnh viện để thăm Trình Lãng dù chỉ một chút cũng không thể? Chẳng lẽ bởi vì yêu mà cậu ấy cái gì cũng không cần nữa?

Cảm giác sợ mất đi người mình yêu, cô cũng quá quen thuộc rồi, cảm giác sợ hãi đó giống như không còn chút máu thịt nào nữa.

Mặc dù như vậy, nhớ ngày đó, vì tình cảm của ba người, mà cô bí mật chôn giấu tình yêu suốt bao nhiêu năm, nhường Trình Lãng cho cậu ấy.

Vậy mà Tuyết Thuần lại khoanh tay đứng nhìn, mặc cho Trình Lãng bị đánh đến thương nặng rồi bị cáo buộc trách nhiệm nặng nề, như vậy cũng quá ích kỷ đi.

Núi K2, khoảnh khắc mà Lại Tư xuất hiện trong bão tuyết, là ấn tượng đầu tiên của Thiến Sở Sở khi nhìn thấy Lại Tư. Ở đấy cô liền đoán được thân phận của người đàn ông mà Tuyết Thuần gả cho tuyệt đối không đơn giản, nhưng khi nhìn thấy thủ hạ của anh ta thủ đoạn tàn nhẫn nhẹ nhàng làm đứt gân cốt của Trình Lãng, lúc đó cô mới giật mình sợ hãi, người luôn luôn cường tráng như Trình Lãng cũng không phải là đối thủ, rốt cuộc có bối cảnh như thế nào!

Cô đem dáng vẻ của Tuyết Thuần phóng đại lên, mặc dù trong lòng cô biết cậu ấy không phải là đồng lõa, nhưng mà dưới tình huống đó, chẳng lẽ cậu ấy không thể ngăn Lại Tư lại sao? Người đàn ông đó yêu cậu ấy như vậy mà!

Thiến Sở Sở oán hận đập bàn một cái, đã không thể có quá nhiều lo lắng, tâm ma trong cô trỗi dậy, cô và Trình Lãng đã trả giá quá nhiều rồi, chuyện này thật lòng xin lỗi cậu Tuyết Thuần, cũng đến lúc cô phải sống vì chính bản thân cô.

Dù cậu không phải cố ý thì sao? Trình Lãng đã vì cậu mà bỏ ra cái giá quá lớn, đến lúc cậu cũng phải trả ơn rồi.

Điện thoại di động reo, là một số lạ, Thiến Sở Sở đã mơ hồ nhận ra là ai. Cô thẩn thờ nghiêm mặt, khẽ cắn răng, ngón tay đè vào phím kết nối.

"Alo?"

"Nghĩ kỹ chưa? Quỷ y chưa bao giờ đợi người." Giọng nói của Trù Nhiên đầu bên kia lạnh lẽo như băng.

"Tôi đồng ý, cô mau để Quỷ y chữa trị cho Trình Lãng. Sau khi xác định Trình Lãng có chuyển biến tốt, tôi sẽ làm theo lời cô nói, phản bội Tuyết Thuần."

"Được. Nhưng mà giao dịch của chúng ta còn có một điều kiện nữa, chuyện của tôi và cô, không thể để cho người thứ ba biết, bao gồm cả Trình Lãng của cô. Nếu không, tất cả đều trở thành công cốc."

Trong lòng Thiến Sở Sở lập tức dâng lên hoài nghi: "Tại sao?" Không để cho những người khác biết, dù sao cũng không phải là chuyện có thể đi kể lung tung. Nhưng mà Trình Lãng là người trong cuộc, anh ấy có quyền được biết.

"Hừ, tôi tự có tính toán. Dù sao video này là thật hay giả, trong lòng cô cũng biết rõ. Huống hồ, anh ta sẽ để cho Tuyết Thuần chịu thiệt thòi sao? Cô phải nhớ, giao dịch giữa tôi và cô, không thể để cho người thứ ba biết. Nếu cô đồng ý, tôi lập tức để Quỷ y sang bên đó, thời gian càng kéo dài, Trình Lãng mà cô yêu, kể cả thần tiên cũng không cứu nổi đâu."

Nhớ tới Trình Lãng dở sống dở chết hơi thở thoi thóp trong bệnh viện, Thiến Sở Sở nghiến chặt hàm răng: "Được, tôi đồng ý, cô mau để Quỷ y đến đây."

"Yên tâm, tôi lập tức liên lạc với Viện trưởng để phẫu thuật." Trù Nhiên tắt điện thoại, sau đó cười lạnh: "Người đàn bà ngu xuẩn......"

Hành tung của Lại Tư vô cùng quỷ dị, nơi mà anh xuất hiện, người của anh đều xóa sạch mọi dấu vết, cô ta làm gì có bản lĩnh để lấy được video tư mật của anh cùng Tuyết Thuần chứ!


Lấy được, nhưng cũng không có giá trị với Trình Lãng.

Đây là dùng kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay để làm ra, giới bạch đạo cũng còn có nhiều thứ không thể để lộ ra ngoài. Đương nhiên trong hắc đạo thì càng nhiều thứ được giấu kín! Một con ếch ngôi đáy giếng như Thiến Sở Sở thì có thể làm gì chứ?

Trong đoạn video cảnh Trình Lãng bị đánh là thật, quán rượu trong video cũng chỉ cần quan sát kỹ một chút là có thể nhận ra ngay. Hình ảnh của Lại Tư cũng là thật, cô ta và Lại Tư giao thủ lâu như vậy, lấy được một hai đoạn video có hình của anh thì có gì là khó, chỉ cần chỉnh một vài động tác là được. Về phần Tuyết Thuần kia, căn bản là cô ta tìm người đóng giả, tìm người có giọng nói giống hệt Tuyết Thuần, phối hợp với động tác của Lại Tư, bắt chước cử chỉ hành động của cô ấy thôi.

Nghĩ lại, cô ta cũng bỏ ra số tiền rất lớn, chỉ là nếu lần này thành công, thì việc này cũng không cần nhắc đến.

"Quỷ Ảnh, ngày mai tự cậu đi mời Quỷ y về đây."

"Vâng, Đương gia, thuộc hạ đã rõ rồi ạ."

Hơn bảy giờ tối, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, Trù Nhiên đã mời Quỷ y trong truyền thuyết đến, cùng với Viện trưởng tự mình phẫu thuật.

Thiến Sở Sở lo lắng sốt ruốt, không có tâm tình để ăn uống.

Đèn phẫu thuật chợt tắt, Viện Trưởng cùng với vị Quỷ y không rõ mặt mũi đi ra.

"Bác sĩ, Trình Lãng thế nào rồi?" Thiến Sở Sở gấp gáp tiến lên túm lấy bàn tay của Quỷ y.

Quỷ y chỉnh lại mặt nạ màu trắng che mặt, nghiêng đầu nói: "Phía sau giao cho ông."

Viện trưởng cúi đầu khom lưng: "Dạ dạ dạ, Quỷ y đi thong thả."

Thiến Sở Sở gấp muốn chết, cũng không có so đo với Quỷ y cao ngạo. Nếu là bình thường, cô cũng không biết phải đối xử như thế nào với cái loài người vô nhân nghĩa thế này.

Thấy anh ta lạnh nhạt không thèm để ý đến cô, cô chỉ chuyển sang hỏi Viện trưởng: "Trình Lãng anh ấy thế nào rồi?" Trình Lãng mới là quan trọng nhất.

"Cô yên tâm, tất cả thuận lợi, nghỉ ngơi tốt, rất nhanh có thể bình phục." Viện trưởng nhìn về Quỷ y phía xa mà thở dài.

Quỷ y trong truyền thuyết, lại là một chàng trai anh tuấn đẹp trai. Để cho người như ông vất vả hơn chục năm trời mới leo lên được vị trí Viện trưởng cúi đầu, làm sao mà chịu nổi a!

Suốt ba tháng đi hưởng tuần trăng mật, mặt của Tuyết Thuần phơi nắng có chút đen đi, nhưng đổi lại cả người rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng thuận, so với ngày thường thì vẻ đẹp còn rung động lòng người hơn. Đây chính là người phụ nữ được hạnh phúc quấn lấy.


Quan hệ vợ chồng vững chắc, lại nghe được tin tức cơ thể của Trình Lãng có chuyển biến tốt, cũng làm cho tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều, nghe thấy Trình Lãng có thể đi lại mà không để lại di chứng tảng đá nặng trĩu trong lòng cô cuối cùng cũng buông bỏ được.

Cô được Lại Tư cưng chiều, hướng đến cuộc sống hạnh phúc mà cô mong muốn.

Vừa xuống máy bay, lại bị một đám người trong bang vây lấy, Lại Tư ôm Tuyết Thuần đi thẳng về chiếc Rolls-Royce quen thuộc.

"A! Lại muốn quay lại đảo rồi." Hai tay của Tuyết Thuần đặt lên đầu gối, ba tháng thoải mái hạnh phúc trôi qua nhanh như chớp mắt. Có lẽ bởi vì tâm tình, lần này sau trở về, những vệ sĩ tây trang phẳng phiu cũng nhìn thuận mắt hơn nhiều.

"Nếu như thích, năm nào chúng ta cũng đi hưởng tuần trăng mật." Lại Tư tặc lưỡi mà cười, vô duyên vô cớ vươn tay sờ về phía bụng của cô: "Có lẽ năm tiếp theo, sẽ có thêm một thành viên mới gia nhập đấy."

Tuyết Thuần nháy mắt một cái, sau đó rồi mới hiểu được ý tứ của Lại Tư: "Anh đang nói đến đứa bé?"

Đúng vậy, anh và cô kết hôn lâu như vậy rồi, gần đây cũng rất thường xuyên làm cái đó, có phải là trong bụng đã có rồi? Nghĩ tới đây, cô cười khúc khích. Nếu có thêm một tiểu Lại Tư, vậy thì cô sẽ nhiều chuyện để làm rồi.

Lại Tư kéo tay của cô trên đầu gối ra, dùng bàn tay to lớn của mình mà bao bọc thật chặt: "Không sai, Tuyết Thuần mau sinh cho anh một đứa nhỏ thôi. Làm như vậy lúc mà anh bận rộn, con sẽ có thể thay anh mà ở bên cạnh chăm sóc cho em." Sau đó con sẽ thật mau lớn, sớm kế thừa sự nghiệp của cha, đến lúc đó anh và Tuyết Thuần có thể tự do tự tại mà đi khắp nơi cùng nhau.

Mặc dù là tuần trăng mật, nhưng mà Lại Tư lại luôn dậy sớm ngủ trễ, một ngày ngủ bốn năm tiếng, khi cô còn đang ngủ say, anh luôn luôn một mình trong thư phòng vội vàng, ra đủ mọi mệnh lệnh cho Lam Dạ.

Mặc dù tinh lực của anh dồi dào, thời gian ngủ không nhiều, nhưng Tuyết Thuần nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.

Đột nhiên, Tuyết Thuần hỏi: "Lại Tư, anh sẽ trọng nam khinh nữ sao?"

"Sao em lại hỏi như vậy?" Anh không nhớ khi nào làm cho cô hiểu lầm như vậy?

"Cảm thấy một số Hào Môn, cũng chính là giống như Đại gia tộc của anh, sẽ thích con trai nhiều hơn?" Nếu cô sinh liên tục toàn là con gái, Lại Tư có thể vì để sinh con trai mà cưới thêm vài người phụ nữ không? Điều cô lo lắng cũng không phải là điều vô căn cứ, lại nói qua, bố của anh cũng có đến năm người vợ. Cô có thể không lo lắng sao?

Lại Tư vui vẻ, cười lớn, nắm chặt tay cô rồi véo lấy chiếc cằm xinh đẹp: "Tuyết Thuần bé nhỏ làm sao lại có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy?"

Tuyết Thuần ngập ngừng một lát, thấy Lại Tư vô cùng kiên nhẫn mà đợi cô trả lời, cô quyết định hỏi: "Chị hai nói, một đời Đương gia trước của Lại gia có đến năm người vợ."

Tuyết Thuần vươn tay ngọc, đưa năm ngón tay thon nhỏ và đáng yêu ra, trợn to mắt đẹp, lần nữa cường điệu: "Là năm người."

Trong lòng Lại Tư cười đến nghiêng trời rồi, nhưng trên mặt vẫn rất điềm tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tuyết Thuần nhíu lông mày, con ngươi nhìn sang Lam Dạ đang bất động lái xe mà thở dài, vẫn không sợ chết mà hỏi ra: "Sau đó chính là...... Em muốn hỏi có phải Đương gia đời trước vì không có con trai nên mới lấy nhiều vợ như vậy?"

Gì cơ?

Lam Dạ vẫn bất động lái xe mà thở dài như cũ, chỉ là tay hơi hơi run một chút.

Lại Tư kiềm chế vô cùng tốt đưa nắm đấm đến bên miệng, ho nhẹ xuống.


"Thế nào? Chẳng lẽ không đúng?" Vấn đề mà cô hỏi buồn cười lắm sao?

"Dĩ nhiên không phải." Gương mặt Lại Tư trong trẻo đầy quyến rũ khi cười khóe miệng càng thêm sâu: "Muốn sinh con trai, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, không cần phụ nữ cũng có thể mà." Cho nên, Tiểu Tuyết Thuần của anh thật là đáng yêu quá đi.

Tuyết Thuần hơi buồn lòng: "Vậy đúng là hoa tâm rồi."

Lại Tư thu hồi nụ cười, đột nhiên cảm thấy cô gái đáng yêu này cũng có chút cẩn thận quá cơ, chẳng phải là sợ anh lấy thêm mấy người vợ sao, lại còn nói vòng vo quanh co?

Một tay anh mạnh mẽ ôm chặt lấy eo của cô, sau đó hai tay nâng gương mặt trái xoan của cô mà vuốt ve, dùng trán cọ nhẹ vào chiếc mũi của cô, sau đó chống đỡ cái trán trắng bóng của cô.

Thân mật ở cự ly gần như vậy, Tuyết Thuần có thể trông thấy con ngươi tràn đầy tình yêu đen nhánh sáng long lanh của Lại Tư, tràn ngập dịu dàng săn sóc.

Lại Tư cười híp mắt nói: "Tuyết Thuần, em yên tâm, dù em chỉ có thể sinh con gái anh tuyệt đối cũng không lấy người phụ nữ khác."

Anh thật lòng yêu em đấy! Tuyết Thuần có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh, hô hấp, chính là người đàn ông này, đã làm cho tâm tình của cô trở nên hạnh phúc! Ba tháng sau, Trình Lãng mừng rỡ phát hiện tay chân của mình đã có thể cử động mấy cái.

Thiến Sở Sở cũng đầy lòng vui mừng.

Hôn nay, Thiến Sở Sở đang muốn vào bệnh viện đưa cơm cho Trình Lãng, lại có một người đàn ông xa lạ chắn đường.

"Có chuyện gì?" Thiến Sở Sở nhìn chằm chằm người tới, cả người căng thẳng, cả người anh ta tản ra hơi thở tàn bạo, có chút quen thuộc.

"Đương gia mời cô đi một chuyến."

Trong đầu Thiến Sở Sở lóe lên suy nghĩ, nhớ tới người phụ nữ cường bạo đó.

Đi theo người đàn ông đó tới đến một gian phòng VIP.

"Là cô?" Thiến Sở Sở kinh ngạc nhìn cô ta, nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường, lúc đầu là cô ta giúp đỡ cô, dĩ nhiên bây giờ là đến đòi thù lao.

"Phải, cô chuẩn bị một chút, trong vòng ba tháng, tôi muốn cô làm cho tôi một chuyện."

Trù Nhiên nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc. Không thể không thừa nhận, khí thế lạnh lùng của Trù Nhiên, những ngón tay thon dài như thủy tinh sắp vụn vỡ đang kẹp lấy điếu thuốc, son môi sâu đậm, ánh mắt lãnh lẽo phun ra từng hơi khói thuốc, sự lười biếng với sự sắc sảo hoàn hảo, thể hiện một vẻ đẹp vô cùng độc đáo và nữ tính.

Trù Nhiên đôi môi đỏ mọng di chuyển, nói một lúc lâu.

Thiến Sở Sở sau khi nghe xong, tức giận trợn to mắt: "Cái gì? Cô lại muốn tôi tạo cơ hội khiến Tuyết Thuần cùng Trình Lãng xảy ra quan hệ? Cô biết rõ Trình Lãng là người đàn ông mà tôi yêu, cô còn muốn tôi để cho bọn họ làm ra loại chuyện như vậy? Tôi có bị ngu, mới có thể khiến loại chuyện đó xảy ra."

"Chỉ có khiến Trình Lãng chà đạp cô, mới có thể để Tuyết Thuần rơi vào bẫy, hơn nữa, vĩnh viễn mất đi Lại Tư."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui