Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Edit: Thích Cháo Trắng

Sân huấn luyện tư nhân của nhà họ Lại.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Roi bén nhọn càn quét khắp nơi, Tuyết Thuần nhếch nhác lăn từ chỗ này sang chỗ khác, trong nội tâm kiên cường ra lệnh cho cơ thể gần như đã thương tích khắp người, phải bền bỉ cứng cỏi, không chịu kêu lên một tiếng nào.

Sau khi trở về từ bữa tiệc sinh nhật, Lại Tư sắp xếp cho cô tham gia một khóa học võ, mỗi ngày đều theo huấn luyện viên võ thuật luyện tập các động tác phòng thân và các loại thi đấu thể thao.

Trù Nhiên đã kích thích cô quá lớn, cô thực sự muốn dung nhập vào thế giới của Lại Tư, trở thành người phụ nữ xứng với anh. Cho nên anh từ chối việc học chút công phu khoa chân múa tay, thậm chí chính miệng anh đề nghị huấn luyện viên của cô dạy cô những kỹ năng thực dụng.

"Hừ, ngay cả cái này cũng không tránh được, còn có tư cách gì để trở thành bà chủ. Loại bà chủ vô năng như này, chỉ khiến cho ông chủ thêm phiền toái mà thôi." Trình Diễm xì khẽ một tiếng, châm chọc cười lạnh.

Không sai, Trình Diễm, là một trong những người ái mộ si mê Lại Tư. Từng khiêu khích Tuyết Thuần tại bữa dạ tiệc của các doanh nhân nổi tiếng trong nước, nhiều năm qua vẫn luôn bày kế để biến Lại Tư trở thành người đàn ông của cô ta, không tiếc nhiều lần hạ xuân dược. Trên thực tế, Trình Diễm là thiên kim của một vị trưởng lão nào đó của nhà họ Lại, ngang ngược ương ngạnh, lại rèn luyện được một thân công phu tốt. Thêm nữa lại là phụ nữ, nên việc trở thành huấn luyện viên của Tuyết Thuần, Lại Tư cũng đã gật đầu đồng ý.

"Tôi nhớ là tôi báo học Taekwondo." Tuyết Thuần khẽ cắn răng đứng lên, Trình Diễm là một tay dùng roi rất tốt, roi ở trong tay cô ta giống như một con rắn khéo léo, thậm chí lúc đánh trúng người có thể làm người ta bị thương không trầy da tróc thịt, nhưng lại bị thương ở bên trong.

Mỗi lần sau khi Tuyết Thuần trở về, đều mệt đến tê liệt ngã xuống giường, vậy mà Lại Tư không hề biết rằng trên người cô có vết thương.

"Taekwondo?" Trình Diễm dùng khóe mắt liếc cô, "Cô nghĩ hay nhỉ, người cũng đã có cả bó tuổi rồi, sao có thể hiểu rõ được cái loại công phu bền bỉ đó trong khoảng thời gian ngắn được."

"Có điều, coi như tố chất thân thể cô cũng tạm được." Cô ta quét mắt nhìn Tuyết Thuần từ trên xuống dưới, "Nếu như mười năm trước cô bắt đầu luyện tập thì... Đáng tiếc, năm tháng khiến cho con người ta già đi, cô đã già thêm mười tuổi rồi, dù cố gắng thế nào cũng sẽ không có thành quả."

"Tôi cũng biết võ thuật." Tuyết Thuần lạnh mặt nhìn cô ta chăm chú, kể từ học võ thuật với người phụ nữ này, người luôn luôn có tính tình ôn hòa như cô cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn.


"Cô?" Trình Diễm không tin cười nhạt vài tiếng, giễu cợt lắc đầu một cái, "Cô đừng gạt người, bằng vào tốc độ và năng lực phản ứng này của cô. Định lừa gạt ai đây? Stop!"

"Từ lúc ba tuổi tôi đã bắt đầu luyện Thái Cực quyền cùng cha tôi rồi, hai mười mấy năm qua, chưa từng gián đoạn."

Đáy mắt Trình Diễm thoáng qua một tia kinh ngạc, không trách được cô ta như vậy mà ngày qua ngày vẫn có thể để cho mình hành hạ đến chỉ còn lại nửa cái mạng, nhưng ngày hôm sau lại vẫn có thể lực rất tốt ráng chống đỡ, thể chất tốt như thế, hóa ra là vì nguyên nhân này.

"Thái Cực quyền? Ngược lại, thật ra trong lúc tôi đi dạo công viên, cũng nhìn thấy mấy cụ ông, cụ bà bảy tám chục tuổi luyện cái này. Cô học những thứ võ thuật chậm như rùa kia, chẳng trách cơ thể cô vô dụng như này." Trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài miệng nói ra lại là một chuyện khác, ai bảo cô ta là người phụ nữ của ông chủ! Không nắm cơ hội đả kích cô ta, thì cô không phải là Trình Diễm!

Tuyết Thuần không cam lòng cau mày, chăm chú nhìn Trình Diễm thật sâu. Cô thừa nhận, đối mặt với sự công kích của cô ta, quả thật cô trở nên không còn sức lực chống đỡ. Mà mục đích trước đây cô luyện tập, thứ nhất là để kéo dài thói quen sinh hoạt, cũng coi như là một cách để tưởng nhớ về người thân; hai là để rèn luyện thân thể khỏe mạnh, cô chưa bao giờ nghĩ dùng Thái Cực quyền đánh người.

Nhưng Thái Cực quyền rất bác đại tinh thâm*, cô luyện tập lâu như vậy rồi,  theo lý mà nói thì thế nào cũng phải có một chút thành tựu mới đúng chứ. Thể lực của cô còn tốt hơn những người bạn cùng nhau trèo lên Đỉnh núi K2 kia. Nghĩ tới đây, ánh mắt cô chợt sáng, có lẽ cô chỉ là thiếu thầy giỏi chỉ dạy mà thôi.

*Bác đại tinh thâm: Rộng lớn, phong phú, uyên bác, không phải ai cũng có hiểu được một cách dễ dàng.

"Cô làm cái gì thế?"

Lần đầu tiên Trình Diễm thấy Tuyết Thuần yên tĩnh nặng nề như vậy, lại mãnh liệt nhìn chằm chằm cô ta mà không sợ hãi chút nào. Thân thể cô ta rụt lại, sau  đó khoanh hai cánh tay lại thật chặt, “Cô tuyệt đối đừng có ý đối với tôi, người tôi yêu là Lại Tư, cô lại muốn yêu tôi, như vậy là không được."

Tuyết Thuần liếc nhìn cô ta một cái, cô không hề sợ cái vẻ bề ngoài hung ác quyến rũ này của Trình Diễm, ngược lại có chút thích tính cách thẳng thắn của cô ta, cái gì cũng nói rõ ràng ra, tốt hơn so với những kẻ trên mặt giả bộ thiện lương, nhưng sau lưng lại ngầm bày kế hiểm.

"Trình Diễm, cô còn tiếp tục đối đãi với Tuyết Thuần như vậy, đừng trách tôi báo lại với Lại Tư." Lại Dung Nhàn đẩy cửa vào, vừa thấy tình hình thế này đã biết, Trình Diễm lại điên loạn lung tung rồi.

Trình Diễm chu môi, chạy tới làm nũng với Lại Dung Nhàn, "Chị cả, chuyện không liên quan đến em, là cô ta đần độn thôi! Dạy thế nào cũng không tiếp thu được, tức chết em rồi."


Lần đầu tiên Tuyết Thuần thấy cảnh này thì khóe mắt giật giật, nhưng bây giờ đã coi như không thấy gì nữa rồi. Bản lãnh nịnh bợ người khác của cô ta, người trước một đằng, người sau một nẻo, trình độ đúng là hạng nhất.

Lại Dung Nhàn chính là bị ăn đến sít sao như vậy, cũng không định phơi bày tính tình xấu xa của cô ta ra ánh sáng.

Tuyết Thuần thở ra một hơi, cầm khăn lông lau mồ hôi trên mặt, "Chị cả, em đi tắm trước." Khi Lại Dung Nhàn đến, cũng có nghĩa là tan lớp.

Lại Dung Nhàn gật đầu cười cười, "Nhanh đi, Lại Tư chờ em đấy." Rõ ràng là một cô gái bé bỏng mảnh mai nhu nhược, lại có thể gắng gượng chống chọi được sự huấn luyện ác ma của Trình Diễm một tháng trời, thật sự rất tốt.

Sau khi Tuyết Thuần đi, Trình Diễm này tức giận dậm chân một cái, bất mãn cau mày nói lầm bầm: "Tại sao các người đều che chở cô ta vậy! Rõ ràng dáng dấp của em hấp dẫn quyến rũ hơn cô ta, có chỗ nào kém hơn họ Tuyết kia chứ!"

Lại Dung Nhàn nhìn về hướng Tuyết Thuần đang từ từ rời đi, "Nói thật, cô ấy thực sự là kiểu người càng nhìn càng thấy thuận mắt. Lúc mới đầu tôi cũng cho là cô ấy rất nhu nhược, hướng nội, tự phong bế chính mình, cũng không hiểu tại sao Lại Tư si mê cô ấy. Chỉ là, hình như tôi bắt đầu hiểu ra rồi. Tôi nghĩ, cô ấy chính là loại người đó, dù cho cả thế giới này chỉ còn lại một mình cô ấy, thì cô ấy cũng có thể sống rất tự nhiên tùy ý."

"Hả? Vậy là cái kiểu người gì chứ! Là người sợ hãi cô độc mà thôi. Cô ta cũng chỉ là một tên lường gạt có gương mặt hiền lành! Thôi đi, có gì đặc biệt hơn người đâu, chờ Lại Tư chơi chán, bỏ rơi cô ta, thì có mà đẹp mắt."

Lại Dung Nhàn thu hồi ánh mắt, bất đắc dĩ thở dài, "Cô cũng đừng nói những lời khẩu thị tâm phi nữa, những ngày này, cô còn không chịu thừa nhận, cô đã phục cô ấy?"

Trình Diễm chau chau mày, hơi bình thường, "Thật sự cô ta cũng không giống với cái vẻ ngoài nhu nhược của mình, tâm trí bền bỉ, ngay cả em cũng phải tự than không bằng. Mặc dù em nhìn cô ta rất không thuận mắt, nhưng không thể không thừa nhận, những thứ em dạy, cô ta học được rất nhanh. Lại còn rất......"

"Rất cái gì?" Lại Dung Nhàn cười hỏi tới, cô cũng biết Trình Diễm trong nóng ngoài lạnh, nói khó nghe, nhưng trong lòng nghĩ thế nào lại là một chuyện khác, chết vẫn còn sĩ diện.

"Nói như thế nào đây, cho dù em hành hạ cô ta thế nào, cô ta đều là bộ mặt dù trời có sập xuống thì bản thân cũng bình tĩnh không đổi sắc. Thôi đi, rõ ràng chính là một cô gái ngoan ngoãn chưa từng thấy qua gió tanh mưa máu, giả bộ thâm trầm cái gì chứ." Trình Diễm hơi dẩu cánh môi xinh đẹp, khuôn mặt thiên sứ tăng thêm mấy phần trẻ con.


Lại Dung Nhàn cười nhìn cô, "Chẳng lẽ cô ấy không có ưu điểm gì? Ôi chao, không ngờ ở trong lòng cô, ánh mắt của Lại Tư lại kém cỏi như vậy......"

Trình Diễm liếc cô một cái, đừng thấy sắc mặt Lại Dung Nhàn luôn là vẻ lịch sự nhã nhặn và thân thiết mà lầm, thực chất trong trong lòng cũng gian giảo không kém Lại Tư đâu, dù sao cũng là chị em ruột với Lại Tư, trong cơ thể luôn có gen giống nhau. Không phải là muốn cô khen Tuyết Thuần mấy câu, để cho những ngày sau này của cô ta tốt hơn một chút, cần phải như vậy chứ sao.

Có điều, không loại trừ khả năng sau này Lại Tư chán Tuyết Thuần rồi, sẽ lấy thêm mấy người vợ nữa, nói không chừng sau này cô ấy chính là chị mình. Không thể đắc tội được, phải nịnh bợ, lấy lòng, mới là thượng sách, đây là một trận đánh lâu dài mà.

"Mặc dù cô ấy không nói nhiều, nhưng nơi nào có cô ấy ở, thì giống như có một loại cảm giác ấm áp, giống như...... bông."

Khóe mắt Lại Dung Nhàn giật giật, có kiểu hình dung như này sao?

Trình Diễm sờ mũi một cái, "Giống như...... được mẹ ôm vàotrong ngực."

Quác, quác, quác...... 

Lại Dung Nhàn im lặng.

Muốn nghe được lời nói tán dương tình địch từ trong miệng của cô, đúng là thất sách đi!

"Vậy thì thế nào! Các người càng thích cô ta, em lại càng phải hành hạ cô ta. Ai bảo cô ta đoạt mất Lại Tư của em! Hu hu hu..... Thật vất vả mới đá được Trù Nhiên đi...... Lại Tư sẽ phải là của em mới được......"

Trình Diễm hỉ nộ vô thường đột nhiên nức nở nghẹn ngào khóc lên, người đàn ông cô yêu nhất, không phải cha, không phải ông nội, mà là Lại Tư! Vì anh, ngay cả mạng cô cũng có thể không cần, thậm chí bao gồm cả tôn nghiêm. Dù là anh ngoắc ngoắc ngón tay, để cho cô trở thành người tình bí mật của anh, cô cũng đều sẽ không hề do dự chùn bước.

Lại Dung Nhàn không cho cô lời khuyên nhẹ nhàng như trước đây, ngược lại quay đầu nhìn về phía cửa đối diện đường mòn trong rừng, nơi đó một mình Tuyết Thuần an tĩnh bước đi. Sâu trong đôi mắt cô mơ hồ thoáng qua mấy phần thương hại nhàn nhạt.

Người phụ nữ được Lại Tư yêu, cũng không nhất định sẽ hạnh phúc.

Hiện giờ chỉ có thể kỳ vọng, Tuyết Thuần có thể dùng sự dịu dàng đặc biệt và tình yêu trước nay chưa từng có, để cảm hóa Lại Tư, gạt đi đáy lòng hắc ám tàn nhẫn của anh.


Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào vang lên, Tuyết Thuần nhẹ nhàng lau chùi da thịt tinh tế, da thịt nõn nà trơn bóng sáng long lanh bây giờ lại hiện lên đầy vết máu ứ đọng dữ tợn. Mặc dù không phải bị thương nặng, nhưng nhiều cứ tăng lên nhiều như vậy, cũng có chút khó có thể chịu được đau đớn.

Mặc áo ngủ dài tay vào, thích hợp để che kín da thịt loang lổ, cô không muốn để cho Lại Tư nhìn thấy.

Ý muốn ban đầu của Lại Tư chỉ là để cho cô học chút thuật phòng thân đơn giản là tốt rồi, nhưng sau lưng anh cô lại cố ý luyện tập chuyên sâu hơn một tầng. Cô biết, nếu là cô không tiến bộ, sẽ không có cách nào khác có thể dung nhập vào thế giới của anh. Cả đời này, khó có khi cô gặp được người đàn ông lưỡng tình tương duyệt* với mình, cô cũng muốn phấn đấu vì anh.

*Lưỡng tình tương duyệt: Hai người đều yêu thương nhau, không phải yêu đơn phương.

Ra khỏi phòng tắm, mí mắt Tuyết Thuần bất thình lình giật giật, ngay sau đó trên mặt không thể kiềm chế được mà hiện lên hai áng mây hồng nhạt.

Hoàng hôn mờ mịt hòa quyện dưới ánh đèn, nhuốm màu tình yêu lãng mạn.

Lại Tư đang khỏa thân, lấy một tư thái mê người chống tay ngồi ở trên giường lớn, nửa người dưới chỉ khoác một cái khăn tắm màu trắng, bắp thịt đầy đặn hấp dẫn căng phồng mạnh mẽ.

Càng ngoài ý muốn là, khi Lại Tư thấy cô đi ra, ánh mắt nóng bỏng như lửa chăm chú ngắm nhìn cô, bên môi treo nụ cười ác ý, sau đó vươn đầu lưỡi trơn nhẵn hấp dẫn liếm láp môi mỏng khêu gợi của mình.

Trong lòng Tuyết Thuần lộp bộp một tiếng.

Quyến rũ! ** trắng trợn quyến rũ!

Hai hàng lông mày đen nhánh của Tuyết Thuần giật giật, im lặng quay mặt qua chỗ khác, kiềm chế nhịp tim đang gia tốc, nín thở, đi tới bàn trang điểm thoa kem dưỡng da. Làm bộ không hề tiếp thu được tín hiệu của Lại Tư, cúi thấp đầu, làm con rùa rụt cổ.

Tròng mắt đen hẹp dài yêu nghiệt của Lại Tư híp lại. Nửa tháng rồi! Người phụ nữ này không hề cho anh đụng. Mới đầu thì lấy việc trên tay anh có thương làm cái cớ, tiếp đó lại nói bà dì tới, sau đó thì lại nói huấn luyện võ thuật mệt chết đi được. Có trời mới biết mỗi đêm nằm trên giường, anh không hề làm gì, bao nhiêu đêm phải trằn trọc mất ngủ. Đại ca xã hội đen cũng bị buộc phải xuất đòn sát thủ rồi, bất đắc dĩ mới phải sử dụng tuyệt chiêu hạng một bán nhan sắc này, cô lại còn không chịu khuất phục!

Lại Tư ngồi dậy, phơi bày đôi chân dài trần chụi cường tráng của mình, từng bước áp lại gần cô.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui