Editor: Cogau
Lại Tư đưa tay ra, ôm lấy Tuyết Thuần chẳng chút e dè.
Thân thể Tuyết Thuần cứng đờ, âm thầm giãy ra. Trước mặt người ngoài, Tuyết Thuần không thể giãy giụa quá mức. Mặc dù, cuộc hôn nhân của họ ‘hữu danh vô thực’, nhưng hôn lễ siêu xa hoa ngày đó, ai mà không biết họ là vợ chồng chứ? Cô hi vọng Lại Tư thức thời, kịp thời buông cô ra.
Vậy mà phần eo nhạy cảm lại càng bị ôm mạnh, giữa hai hàng chân mày thanh tú của Tuyết Thuần nhíu lại.
“Bà xã, lễ phục là tự ông xã em đặt cho em, sao em có thể phụ sự yêu thương của ông xã em với em vậy?” Môi mỏng của Lại Tư câu lên nụ cười tà, nhưng động tác tay thì lại càng kéo mạnh Tuyết Thuần vào lồng ngực cường tráng của anh hơn. Động tác này, hình như muốn cô thành đà điểu, chỉ cần nấp ở trong ngực của anh, để anh che gió che mưa thì tốt ấy.
Tuyết Thuần ngơ ngác nhìn chằm chằm Lại Tư hơi khác thường như vậy, anh cúi xuống, gương mặt tuấn tú phả ra hơi thở ấm áp, phả lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô.
Mặt Tuyết Thuần nóng dần lên, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh màn mờ ám nóng bỏng này. Nhưng lại chợt nhìn thấy đại tiểu thư họ Trù lộ vẻ hung dữ, vẻ hung dữ và chán ghét không chút che giấu, dường như có ý muốn tùng xẻo cô ngay tại chỗ vậy.
‘Ầm’ một tiếng! Tuyết Thuần như bị sét đánh, đầu trống rỗng. Vẻ hung ác biến thành hận ấy, ánh mắt như muốn giết cô ấy sao lại giống hệt với sự ruồng rẫy hồi trước vậy chứ!?
Tang lễ của cha mẹ, tất cả những người thân đều dán mắt vào cô giống như cô là hung thủ tội ác tày trời vậy!
Ánh nhìn kỳ dị ấy vẫn luôn trong tâm trí cô không cách nào phai mờ! Gần mười năm, trong mỗi giấc chiêm bao, đều là những ánh mắt chán ghét, hận không giết được cô ấy. Bỗng chốc, đoạn ký ức như địa ngục đó lại hiện lên lần nữa.
Cô không ngờ, thật sự không phải là cố ý... cô yêu nhất là ba mẹ, nhưng cô không ngờ được rằng thiêu hủy một quyển sách bài tập, sẽ thiêu hủy hai mạng người. Nếu như có thể, cô tình nguyện người chết đi là chính cô!
“Bà xã? Cưng à?” Lại Tư không hài lòng, kéo mạnh mặt Tuyết Thuần để cho ánh mắt của cô đối diện với anh. Nhưng anh lại đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và hoảng loạn, ngay sau đó thân thể trong ngực không khống chế được mà rung rung.
“Nghiệp chướng! Còn nhỏ tuổi mà làm chuyện táng tận lương tâm như vậy, sẽ bị trời phạt!”
“Trông cơ thể nhỏ bé thế này thôi nhưng nhất định là có số ‘sát nhân’!”
“Sao mày không chết! Mày hại chết cha mẹ nên xuống địa ngục đi! Mày còn có mặt mũi mà đứng ở đây sao, mày đi chết đi! Đi chết đi!”
Bà nội ôm ngực, không để ý đến việc bệnh tim phát, xách cổ áo của cô lên, lấy hết sức đẩy cô vào trong góc quan tài.
Bỗng máu tươi tuôn như suối. Cô còn nhỏ, nước mắt ướt đầy mặt, hoảng sợ, đau lòng, tăm tối là thế giới của cô.
“Tuyết Thuần!” Nụ cười trên môi Lại Tư cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua phía Trù Nhiên. Bỗng, Trù Nhiên như rơi xuống hầm băng.
Vì một cái nhìn của Trù Nhiên, Tuyết Thuần mới trở nên như vậy. Cô ta còn ở đây lúc nào thì anh không yên lòng lúc đó.
Quả đấm của Lại Tư im lặng nắm chặt. Lại Tư chần chừ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vào giây phút này mới đưa ra lựa chọn.
“Tuyết Thuần!”
“Không! Đừng!...” Tuyết Thuần càng không ngừng lúc lắc đầu, hoảng loạn trên mặt càng rõ rệt, như chìm trong ác mộng, không tỉnh lại vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp hiếm có vốn hồng hào động lòng người, thế nhưng lúc này lại trắng bệch như tờ giấy. Tại sao Tuyết Thuần có vẻ mặt sợ hãi như vậy? Lại Tư thầm nghĩ, bất luận là kẻ nào, bất cứ chuyện gì, đều không được lấy bất kỳ lý do gì khiến người phụ nữ của anh đau khổ! Mọi trở ngại trong lòng cô đều do anh tới giải!
Nghĩ xong thì thì hướng xuống đôi môi đang run rẩy, môi lưỡi quấn quít, ngọt ngào trên mức tưởng tượng.
Trước nụ hôn bất ngờ của anh, ánh mắt hoảng sợ của Tuyết Thuần dần dần trở nên mơ màng, sau đó hít thở không thông khiến đầu óc choáng váng, không cách nào suy nghĩ.
Kỳ lạ thay, cơn ác mộng như bị đẩy lùi, chỉ còn sót lại gương mặt tuấn tú phóng đại của Lại Tư.
“Ưmh...!”
Tuyết Thuần giùng giằng giãy giụa, cuối cùng thì cô cũng nhớ ra bên cạnh còn có Tina và ‘tiểu thư’ Trù.
Lại Tư vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, cười rất khả nghi: “Em yêu, em còn ngẩn ngơ như vậy nữa anh sẽ không kìm lòng được đâu.”
Tuyết Thuần mất mặt che môi, mắt liếc qua liếc lại Tina và đại tiểu thư họ Trù ấy. Khuôn mặt vốn đỏ ửng càng thêm kiều diễm ướt át, làm hại cổ họng Lại Tư ngứa ngáy phát khô.
Thấy hai người không coi ai ra gì mà hôn mãnh liệt, Tina có chút mất mát, nhưng cũng điều chỉnh rất nhanh lại khôi phục như thường. Không phải là của cô, thì vĩnh viễn sẽ không sẽ thuộc về cô.
Chỉ có Trù Nhiên không cam chịu, đố kỵ thiêu đốt hừng hực trong lòng, càng cháy càng mạnh.
Lúc này, Tuyết Thuần như một con đà điểu nép vào lồng ngực của anh vậy. Nhưng thật ra cô là một cô gái bảo thủ, khi trước thậm chí không mặc áo lót trước mặt Lại Tư còn ngại. Nụ hôn mãnh liệt vừa nãy, ở trong lòng cô, tương đương với hiện trường biểu diễn tranh khiêu dâm vậy, quá ngượng ngùng, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào thôi.
Ý cười trong mắt Lại Tư càng đậm, Tuyết Thuần của anh thẹn thùng thật đáng yêu, nếu tới buổi tiệc tối tới... thì cô làm sao mà chịu được. ^_^
Thấy Lại Tư tự nhiên để lộ nụ cười say đắm nồng nàn, chưa bao giờ chân thật như giờ phút này.
Tina cũng cười rất thoải mái, từ giây phút này, cô chính thức buông xuống. Cho tới bây giờ Lại Tư vẫn luôn là người cố chấp tới cùng, cho dù là đối với công việc hay đối với con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...