Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Tuyết Thuần căng thẳng xoắn hết tay vào, xoắn rồi xoắn, không ngờ Lại Tư lại gỡ tay của cô ra nói: "Nói thật, anh cũng không phải hổ ăn thịt em, em sợ cái gì." Nói xong, bàn tay khẽ động, bàn tay năm ngón đan chặt với tay của cô.

Mặt Tuyết Thuần khẽ nóng lên, ánh mắt nhanh chóng quét trên mặt anh một lượt, cũng may, không quá nghiêm túc, không phải dấu hiệu tức giận.

"Nói đi." Phía dưới tay Lại Tư nắm thật chặt, tựa như phòng ngừa cô chạy trốn, bàn tay to lớn nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, anh không thể buông tay. Để đánh đổ toàn bộ thành trì thì cần bỏ ra một chút công sức, lần này có chất xúc tác, trong bụng có chút vui vẻ.

Tuyết Thuần mơ mơ hồ hồ: "Nói gì?"

Lông mày Lại Tư nhíu lại: "Em cứ nói đi?" Thấy khuôn mặt Tuyết Thuần vẫn mờ mịt, anh im lặng một lát: "Nếu như không biết bắt đầu nói từ đâu, vậy thì nói tất cả chuyện từ bốn năm trước cho đến tận lúc em trờ về bên cạnh anh mấy hôm nay, em đã sống như thế nào, rồi lúc trước sinh Trích Trích Đô Đô như thế nào."

"Cái này.... ..." Vẻ mặt Tuyết Thuần hơi mất tự nhiên, thời điểm nói đến đề tài này, cô lại không nhịn được nhớ lại chiếc Rolls-Royce năm đó đã rời đi quyết đoán như nào, quyết liệt vô tình như nào. Lời nói của anh, hình như có chút lo lắng, quan tâm.

"Ngày đó em không đuổi kịp xe của anh, rồi mệt ngã xuống, sau đó Lãnh Cung Quý đã cứu em." Tuyết Thuần dừng một chút: "Sau đó lại phát hiện có thai, rồi dưới sự giúp đỡ của anh ấy sinh ra Trích Trích Đô Đô, trong những năm vừa qua, anh ấy giúp đỡ chúng em rất nhiều. Thân thể Trích Trích Đô Đô rất yếu.... ....... Có mấy lần bị bệnh nghiêm trọng, lúc đó luôn làm phiền đến anh ấy, cho nên, thật ra thì cũng coi như anh ấy là một nửa cha của Trích Trích Đô Đô. Vì vậy cũng không thể trách Trích Trích Đô Đô thích chú Lãnh của bọn chúng, bởi vì không có anh ấy, có thể Trích Trích Đô Đô.... ...... cũng không thể sống đến tận bây giờ."

Tuyết Thuần cố gắng đơn giản hóa các tình huống nguy hiểm, có nhiều lần cô sụp đổ đến mức sắp chết đi, nhưng Lãnh Cung Quý luôn sử dụng phương thức lạnh nhạt của anh không nói một lời đến cứu cô. Cô ngã, anh ấy sẽ đỡ cô, Trích Trích Đô Đô bệnh tình nguy hiểm, mỗi lần cô kêu cứu, anh ấy đều vứt bỏ hết mọi công việc mà chạy đến. Người sống tình cảm như vậy, ân tình như thế, mỗi một lần cảm động đều âm thầm rơi nước mắt. Nếu như có một ngày, anh ấy muốn cô lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng sẽ không từ chối. Bởi vì cô thiếu anh ấy ba mạng người.

"Tại sao lại rất yếu?" Lại Tư bắt được điểm mấu chốt, cô nói thì nhẹ nhàng, nhưng trên mặt lại chợt lóe lên đau đớn cùng bi ai, để trái tim của anh đau đớn quấn lại mọt chỗ, trực giác cho thấy có ẩn tình khác.

"Chính là thân thể không tốt."

"Tại sao?" Ánh mắt Lại Tư gắt gao nhìn thật chặt cô, để cho cô không thể trốn tránh.

Tuyết Thuần cắn răng: “Lúc đó nghe nói Trù Nhiên cho em uống loại thuốc mới đặc chế, sau đó kích thích đi qua, thuộc liền có hiệu lực, rồi liền ảnh hưởng đến thai nhi, bởi vì không kịp đưa hết độc tố trong người ra bên ngoài, đứa bé liền sinh non. Sau khi sinh xong lại tiếp nhận trị liệu, vì thuốc đó có bất thường, Lãnh Cung Quý nghiên cứu rất lâu mới trị khỏi cho hai đứa trẻ."

"Vậy còn em?" Giữa lông mày Lại Tư lướt qua một tia đau xót, con ngươi tinh tế đoan trang nhìn thân hình gầy gò của cô: "Bởi vì lưu lại mầm bệnh, cho nên mới gầy nhiều như vậy sao?" Anh không quên loại thuốc mà Trù Nhiên cho cô uống, vừa nhìn thấy thần thái của Trình Lãng và cô thì đã hiểu rõ.

Tuyết Thuần có chút không quen nhìn biểu cảm thương cảm của anh lộ ra ngoài, cô căn bản không cần người khác thương hại. Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó cười như không có chuyện gì cả: "A, gầy ha. Gầy tốt mà, bao nhiêu người đều mơ ước vóc dáng như vậy, em không cần ngày ngày ăn uống điều độ, không cần ngày ngày uống thuốc giảm cân, cũng không cần đi thẩm mỹ viện để hút mỡ, rất tốt, ha ha."

Tuyết Thuần cười gượng mấy tiếng, chợt có chút không cười tiếp được rồi, bởi vì vẻ mặt của Lại Tư rất nặng nề. Cô nghĩ cần phải cố gắng làm không khí thoải mái, bởi vì cô không muốn sống trong không khí nặng nề như quá khứ. Nhưng bất đắc dĩ, ở trước mặt của anh, cô giống như không thể nào che dấu, lớp ngụy trang cũng trở nên khó nhìn.

Cuối cùng cô cũng chỉ đành nói thật nhỏ: "Cũng đã đã qua, cho dù có truy cứu cũng không có cách nào bù đắp được cả."

"Cho nên, anh nợ anh ta ba mạng người." Tuyết Thuần kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại nói như vậy. Có thiếu thì cũng là cô thiếu nha! Chỉ là ngay sau đó trong lòng vui mừng, anh nói như vậy, có phải đem cô trở thành người của anh không.

Lại Tư mặc kệ cô nghĩ như thế nào, dù sao trong lòng anh, cho dù có ly hôn hay không, như vậy cho đến cuối cùng, mặc dù có nản lòng thoái chí với cô mấy năm nay, anh vẫn nhận định là cô là người của anh.

"Trừ ba mạng người, em còn nợ anh ta cái gì nữa?" Môi mỏng Lại Tư mím chặt, cho tới bây giờ đều là người khác nợ anh nhân tình, lần này thì hay rồi, bởi vì năm đó nhất thời xúc động, nợ người khác ba mạng người. Mặc dù như vậy, cũng không thể để cho anh ta lợi dụng được.


Tuyết Thuần suy nghĩ một chút, gian nan phun ra một chữ: "Tiền."

Lại Tư nghiêng mặt sang bên, hình như không thể lý giải, Tuyết Thuần làm sao lại nợ tiền.

"Sau chuyện đó anh để cho Luật sư chuyển cho em một khoản tiền lớn, anh nghĩ là em đủ dùng."

Tuyết Thuần kinh ngạc: "Chuyện đó từ khi nào?"

"Anh từng dùng tên của em để mở một tấm thẻ vàng, chẳng lẽ em quên rồi?" Nhìn thấy gương mặt mờ mịt của cô, Lại Tư vỗ trán, có tiền mà cũng coi như không có, trên đời này chắc chỉ có mỗi cô không rõ rằng con số trong thẻ của mình đã vượt qua cả tỷ.

"Về sau chuyện của Lãnh Cung Quý em không cần lo nữa, tất cả để anh giải quyết."

"Không được!" Tuyết Thuần vừa nghe thấy hai chữ giải quyết, lập tức cảm thấy không ổn. Chỉ sợ Lại Tư giống như những người nhà giàu đó, càm chi phiếu có con số trên trời ném cho họ rồi đuổi đi, coi trời bằng vung, về sau cái gì cũng không còn nữa, về sau cũng đừng mong quấn quýt với Tuyết Thuần này nữa.... ...

Con mắt đen nguy hiểm của Lại Tư nheo lại, cánh tay lớn vừa động, mang cả người cô ôm chặt vào lòng, phả một chút hơi thở ấm nóng vào má của cô: "Tại sao không được? Chẳng lẽ ở trong lòng của em người đàn ông đó có một địa vị khác sao?"

"Em thật sự coi anh ấy là một người bạn tốt nhất."

Tuyết Thuần ngẩng mặt lên đối diện với gò má của anh nghiêm túc nói, Lãnh Cung Quý là một người bạn rất tốt, ở cùng với anh ấy không nặng nề như với Trình Lãng, là một loại cảm giác rất thoải mái, mặc dù anh ấy có một chút đùa giỡn mập mờ, nhưng cô hiểu là, bởi vì cuộc sống anh ấy quá tài hoa quá mông lung, cho nên mới tán gẫu với cô. Giữa hai người bọn họ, tuyệt đối không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, nếu thật sự có quan hệ đó, cô cũng không an tâm thoải mái nợ anh ấy nhiều như vậy, cũng sẽ không duy trì mối quan bạn bè trong bốn năm nay mà chưa một lần vượt qua mối quan hệ đó.

Có lẽ quá khứ chưa từng nói của Trình Lãng và Thiến Sở Sở ở trong lòng cô rất quan trọng, cho nên mới có bi kịch phía sau. Lần này, cô muốn nói cho anh hiểu những thứ này, bạn bè rất quan trọng đối với cô, không thể để bọn họ tổn thương. So với làm tổn thương cô thì làm tổn thương bọn họ càng làm cô đau lòng hơn.

"Trình Lãng kia đâu? Sau khi anh đi khỏi, tại sao không ở cùng một chỗ với anh ta?"

Tuyết Thuần sắc mặt trắng bệch, cái tên đó, trong trí nhớ của cô là một người thiếu niên thân thể cường tráng, cô từng nhờ Lãnh Cung Quý thần thông quảng đại điều tra tin tức của anh và Thiến Sở Sở, sau đó phát hiện bọn họ tự lực cánh sinh, đường ai nấy đi, tất cả đều đi con đường riêng của chính mình. Khi đó, một loại cảm giác cảnh còn người mất làm cô gần như chết đi sống lại. Tình bạn đẹp đẽ êm đềm, nhiều năm như vậy, lại không chống lại được mộng ảo dễ bị phá vỡ như tình yêu.

Ba người bọn họ, không còn liên lạc, giống như, cùng sống chung trên một quả tinh cầu, nhưng cũng chưa từng đối mặt, giống như làm người xa lạ vậy. Có lẽ, đây là cách bảo vệ bạn tốt của bọn họ, sau khi đi qua nhiều chuyện như vậy, không có ai nghĩ sẽ lại xuất hiện ở cuộc sống của những người còn lại, chỉ sợ lần gặp mặt tới, chỉ có lệ rơi đầy mặt. Hôm nay, cô chỉ có thể yên lặng chúc phúc cho bọn họ.

Lại Tư thấy bộ dạng buồn bã của cô, chắc chắn lại nghĩ đến những chuyện đau lòng trong quá khứ. Trong lòng anh mềm nhũn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Không sao, anh không trách em. Lãnh Cung Quý không phải là người đơn giản, anh là lo lắng cho em."

Lo lắng rằng anh ta đối với em có ý đồ bất chính, lo lắng anh ta sẽ cướp em đi khỏi anh. Bởi vì Trích Trích Đô Đô đều thích anh ta, em gặp được anh ta cũng là lộ ra khuôn mặt vui mừng kích động.

Đối mặt một người như thế, anh thậm chí cả thấy mình ngay cả một phần thắng cũng không có. Anh chính là sợ, cuộc sống hôn nhân hai năm ngắn ngủi đối với cô, có lẽ không thẳng nổi bốn năm em cùng anh ta trải qua mọi chuyện.

"Chúng ta có thể không nói chuyện trước kia được không?" Tuyết Thuần hít thở sâu, lông mày thanh tú cũng đều là vẻ chán nản. Nhìn thấy Lại Tư tỏ ra thương xót, động tác vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức dừng lại, lại có chút không dám chạm vào vết thương lòng của cô.

Cho tới bây giờ anh vẫn nghĩ mình là người bị tổn thương nhiều nhất, là cô nợ anh, cho nên khi cô trở về, anh muốn hành hạ cô, đương nhiên là muốn đòi lại một chút bồi thường từ cô, bây giờ anh chợt phát hiện, thì ra người bị tổn thương nhiều nhất không phải là anh, so với anh Tuyết Thuần còn trải qua nhiều chuyện đau khổ tổn thương hơn.


Anh chỉ bị thương về tinh thần, mà cô lại bị thương cả về thể xác lẫn tinh thần, bị ép buộc nhớ lại quá khứ đau thương. Nếu như không phải hồi ức quá đau thương đến nỗi không dám nhớ lại, thì sao lại không dám nói đến cùng?

Cảm thấy Lại Tư không có còn cố chấp như trong quá khứ nữa, Tuyết Thuần nhìn ánh mắt có chút khác thường của anh, phát hiện tròng mắt đen của anh giống như làn khói không tan trên mặt hồ, ngẩn ngơ không biết là đang nghĩ cái gì.

"Đều là chuyện đã qua rồi, hiện tại mới là quan trọng nhất. Đúng rồi, nhà trẻ anh tìm cho Trích Trích Đô Đô có xa không? Em xem có thuận tiện đi làm rồi đứa bọn trẻ đi luôn không."

Tuyết Thuần cố gắng tìm chút đề tài thoải mái để nói. Trước mắt cô rất thỏa mãn, Trích Trích Đô Đô chính là sinh mệnh của cô, trong cuộc đời cô đã kết hôn đã sinh  con, dĩ nhiên, nếu như ông chồng Lại Tư này giống một công nhân viên bình thường là chén một chén cơm vàng thì tốt rồi.

"Anh sẽ an bài tốt." Trong lòng Lại Tư không yên trả lời.

Tuyết Thuần có chút mất hồn đứng dậy: "Vậy em về phòng ngủ trước đây?"

"Ừ." Ánh mắt của anh vẫn nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ Tuyết Thuần hoang mang dối loạn, đây là lần đầu tiên cô thấy anh điên loạn từ khi cô biết anh đến giờ, không biết anh có nghe thấy cô nói gì không.

Tuyết Thuần nghĩ một chút rồi chạy nhanh về phòng: "Ngủ ngon."

Trở về phòng Tuyết Thuần nhanh chóng lấy một cuộn len màu xanh da trời trong ngăn kéo ra, sau đó ngồi ở trên giường, ở dưới ánh đèn bắt đầu đan len.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên môi của cô vẫn lưu lại nụ cười. Đây là quà mà cô chuẩn bị cho Lại Tư. Cô nghĩ rất lâu, Lại Tư không thiếu cái gì cả, nào là đồng hồ vàng, bút máy kim cương, quần áo hàng hiệu, thắt lưng.... ...... Cái gì cần có đều có, cô vẫn là mua không nổi.

Hay là tặng hoa, khụ khụ, nhưng mà chỉ có đàn ông tặng phụ nữ hoa; hay là hẹn hò, có con rồi, rất khó để hưởng thụ thế giới của hai người; hay là đi xem phim, Lại Tư không có hứng thú.

Nghĩ tới nghĩ lui, chợt đi qua một cửa hàng len đầy màu sắc, nghĩ đến, bây giờ cũng sắp đến mùa thu rồi, không lâu nữa sẽ đến mùa đông. Có lẽ đan một chiếc áo len là tốt nhất. Mặc dù Lại Tư không thiếu quần áo, nhưng đây là do tự tay cô làm, chắc chắn sẽ rất có ý nghĩa.

Ngày đầu tiên Tuyết Thuần đi làm, tự mình sửa soạn một chút, vẻ mặt hồng hào ngồi trong một đứa “con trai” khác của Lại Tư là Bugatti Veyron.

Sau khi được nhận vào làm, cô muốn đi làm một mình, tuyệt đối không có ý muốn trước mặt các đồng nghiệp mới trước mặt kheo khoang, tất cả đều là ý chí của Lại Tư áp đặt trên người của cô.

"Bất luận công ty kia tốt thế nào, mối quan hệ nhân sự cũng rất phức tạp, nếu em bị người khác bắt nạt, nhất định không được im lặng, nhớ nói với anh." Ánh mắt Lại Tư nhìn phía trước, chuyển động tay lái.

Tuyết Thuần cười cười, Lại Tư suy nghĩ quá nhiều rồi: “Em cũng đâu phải cô gái mới chân ướt chân ráo bước vào đời."

"Cô gái chân ướt chân ráo mới bước vào đời cũng còn tỉnh táo hơn em."

Lại Tư nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đối với câu nói của cô cũng không có để trong lòng. Ở trong lòng của anh, Tuyết Thuần vẫn là cô công chúa nhỏ tinh khiết như năm nào, trong trắng như tường vi, không vương một chút bụi bặm trần gian nào cả. Phàm là những gì trong sạch nhất, đều là đối tượng bị phá hủy của cái xã hội này.


"Dừng ở đây thôi." Tuyết Thuần cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm, đã để cho người trong công ty nhìn thấy cô bước xuống một chiếc xe không phù hợp với thân phận của mình Bugatti Veyron.

Lại Tư biết trong lòng cô suy nghĩ gì, dừng xe ở chỗ cách công ty đúng mười mét.

Tuyết Thuần cởi dây an toàn, tay đẩy cửa xe ra, đang muốn một bước đi ra, tay trái lại bị Lại Tư bắt được.

Bất đắc dĩ, cô thu chân, quay người lại, nhìn thấy chân mày khóe mắt của anh đều mang ý vị sâu xa tà mị, còn có một chút mập mờ không dễ dàng phát giác.

"Sao vậy?" Trực giác của cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng ánh mắt sáng như bao thạch của anh lại thâm sâu khó đoán, vững vàng khóa chặt ánh mắt của cô lại.

Tim của cô đập rất nhanh, gương mặt tuấn tú của Lại Tư càng lúc càng phóng to, đáy lòng lòng lo lắng của cô cuối cùng cũng biến thành sự thật. Nhưng thân thể của cô dường như không thể cử động, chỉ đợi đợi anh hạ xuống.

Khi cùng nghe thấy hô hấp của đối phương, răng môi quấn quít, tay của anh mơn trớn sống lưng đẹp đẽ của cô, mang cơ thể nặng nề của cô ôm chặt vào lòng, khoảng cách của hai người không còn một khoảng trống, hút sạch tất cả hơi thở của cô. Giống như cùng một bầu trời, cùng một hơi thở, thậm chí ngay cả lỗ chân lông, chỉ có mỗi đối phương.

Cô không muốn chơi xe chấn, huống hồ bây giờ có 1000 lý do không thích hợp, vì vậy trước khi Lại Tư biến xe thành giường, Tuyết Thuần cắn mạnh vào môi của Lại Tư, không để ý đến đôi cao gót mười phân cô đang mang, giống như phía sau có mười mấy con sói đang đuổi theo điên cuồng chạy vào công ty.

Tuyết Thuần thở hổn hển, có một người đồng nghiệp lớn tuổi nói: "Không cần khẩn trương, còn mười phút nữa mới đến giờ làm việc."

"Bây giờ không có thời gian để cho cô làm quen dần với các hạng mục và chế độ của công ty, cô cầm về tự tìm hiểu đi." Trợ lý quản lý Tần Hồng nghiêm mặt nói rồi bỏ lại một quyển sách giới thiệu.

Tuyết Thuần sững sờ nhận lấy, Tần Hồng lại bỏ xuống một xấp tài liệu: "Đánh thêm một phần nữa, nửa tiếng nữa thì giao cho tôi."

"Dạ, được." Tuyết Thuần nhận lấy, cúi người xuống mở máy tính công ty đã chuẩn bị cho cô.

Lúc cô đứng dậy, một quả đầu thịt viên rơi vào tầm mắt, Tuyết Thuần kinh ngạc một chút, Thịt viên lộ ra gương mặt hiền hòa tốt bụng cười nói: "Chào! Người mới!"

Cách nói chuyện của Thịt viên làm cho Tuyết Thuần thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cũng không phải là người nghiêm khắc khó gần.

"Xin chào." Cô lễ phép cười cười.

"Bà cô già lại giao việc cho cô để ra oai à” Đầu thịt viên nâng cằm lên, ánh mắt liếc về phía của Tần Hồng.

Tuyết Thuần nhìn phía hướng đó một chút, cười cười, sau đó nhìn về máy tính đã mở hoàn tất, bắt đầu mở Word ra đánh chữ. Công việc này đối với cô mà nói cũng không quá khó, tốc độ đánh chữ của cô khoảng 150/phút.

"Muốn ăn Chocolate không?" Thịt viên thấy cô vô cùng nghiêm túc bắt đầu công việc, bọn họ đều là những người lười biếng quen rồi đương nhiên là thứ gia hỏa kia không coi vào mắt rồi. Ghế của công ty là loại xoắn ốc, cô nhẹ nhàng đạp trên đất một cái là có thể vọt đến chỗ của Tuyết Thuần: "Bạn trai tôi tặng đó, không ăn là không nể mặt."

Tuyết Thuần nhìn cô một cái, nhận lấy, cười cười: "Cám ơn."

Sau đó vừa nhai vừa đánh chữ, năm ngón tay của cô vừa chợt dừng lại, sau đó quay đầu hỏi lại Thịt viên: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Đầu thịt viên nói: "Không phải là ngày gì đặc biệt."

"Vậy tại sao bạn trai cô lại tặng cô Chocolate?" Tuyết Thuần không hiểu.


Thịt viên dựa cằm nhìn ánh mặt khó hiểu của cô: "Anh ấy đang theo đuổi tôi! Nếu như không hay tặng quà cho tôi, tôi có thể gả cho anh ấy sao?"

"Ô." Miệng Tuyết Thuần há thành hình chữ O, lại giống như suy nghĩ điều gì gật đầu một cái, tâm tư không biết đã chu du ở chốn nào.

Giờ tan làm, Tuyết Thuần vội vàng chạy ngay đến siêu thị, nhìn một gian tràn dầy các loại Chocolate, lại nghĩ đến phẩm vị cuộc sống của Lại Tư, cô đau lòng mua một chút Chocolate mạ vàng đắt tiền. Nghĩ lại cô chưa từng tặng Lại Tư món quà nào, trước mắt cái áo len mà cô làm cũng không biết bao giờ mới đan xong, đan xong thì cũng phải chờ mùa đông mới tặng được.

Bây giờ muốn nâng cao tình cảm gia tăng mối quan hệ của bọn họ, tặng quà là phương pháp nuôi dưỡng tình cảm tốt thất, đây là linh cảm mà đầu Thịt viên đã cho cô. Cô không khỏi cảm thán một câu, vẫn là thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ a! Nếu như vẫn ở cùng một chỗ đến mốc như cũ, sao có thể nghĩ tới những thứ này.

Thời điểm đi qua cửa hàng bán hoa, lại đột nhiên nghĩ đến, trông phòng của Lại Tư đan xem. Tưởng tượng thấy trong phòng Lại Tư cắm bình hoa bách hợp xinh đẹp, tâm tình tốt biết mấy nha! Lại hài lòng mua về.

"Em đã về rồi!" Tuyết Thuần đang cầm mấy nhánh hoa bách hợp, cười đến sáng sủa, ngay sau khi tiếp thu được ánh mắt châm chọc thì động tác tháo giày liền ngừng lại.

Cô liếc mắt nhìn Lại Tư đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, sau đó lại nhìn về phía người trước đó: "Lãnh Cung Quý anh cũng ở đây à? Rốt cuộc cũng chịu đến thăm bọn em!"

Lãnh Cung Quý từ trên ghế sa lon đứng dậy, giang tay cho Tuyết Thuần một cái ôm tiêu chuẩn: "Em yêu ơi, anh chờ em rất lâu rồi, sao bây giờ em mới về?"

Cánh tay hở bên ngoài của Tuyết Thuần liên tiếp nổi da gà. Nghĩ lại một chút, một Lãnh Cung Quý luôn luôn lạnh nhạt,thời điểm ánh mắt tịch mịch nhìn về phía cô, trong miệng lại phun ra toàn lời nói buồn nôn, đây đúng là một người kỳ quái a...!

Lãnh Cung Quý hôm nay bị trúng gió! Đây là ý nghĩ đầu tiên của cô.

Lại Tư hừ lạnh một tiếng, mang Tuyết Thuần kéo về phía anh: "Nhà chúng tôi không có bệnh hoạn."

"Tôi không phải tới cứu chữa bệnh hoạn, đơn thuần là đến thăm hồng nhan tri kỷ của tôi." Lãnh Cung Quý không hề yếu thế chút nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, viền môi vô cùng ý tứ kéo lên.

Tiếng sét đánh ầm ầm! Tầm mắt của hai người cọ xát trên không trung tạo ra vô số lửa “hận”. Sau một hồi đối chọi gay gắt a! Trong lòng Tuyết Thuần thầm khen.

"Mẹ, người cũng là người phụ nữ gần ba mươi rồi, không gả ra ngoài thì đúng là quá tiếc rồi. Người thích chú Lãnh hay là cha, con nghĩ cho mẹ biện pháp." Trích Trích cũng không thể xem nữa, trực tiếp chạy tới hiến cách cho Tuyết Thuần: "Cha với chú Lãnh con đều thích, tùy mẹ chọn."

Đô Đô cắn đầu ngón tay, lại xoa xoa đầu, lông mày nhạt nhăn lại: "Đô Đô thật khó chọn, Đô Đô muốn chọn cả hai."

"Em là heo à! Mẹ chỉ có thể gả cho một người." Trích Trích đối với người em gái ngu ngốc này thật cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đô Đô giương cái miệng nhỏ nhắn muốn nói, bé cũng muốn gả.... .... Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt hung ác của Trích Trích nhất thời không dám lên tiếng.

Trong lòng Tuyết Thuần kêu lên một tiếng, cái này thì có quan hệ gì với cô? Cô vừa đi làm về đâu có hiểu rõ tình huống gì. Chỉ nhìn cái tình hình này, cô chỉ muốn chạy trốn thôi: "Em mệt mỏi, đi nghỉ trước ha, các người cứ từ từ mà tán gẫu."

"Đừng chạy, cơm tối xong rồi, đều qua ăn đi." Lại Tư cười lạnh, không cho Tuyết Thuần một cơ hội nào để chạy trốn.

Tuyết Thuần bước thật chậm, gian nan lắm mới đến được bàn ăn, cô nhìn về phía Lãnh Cung Quý nháy mắt ra hiệu, muốn nói: "Nếu không anh đi trước đi?"

Lãnh Cung Quý vẻ mặt bình tĩnh không một chút run sợ nhìn thẳng về phía Tuyết Thuần, một hồi lâu, anh mới hỏi: "Tuyết Thuần, anh vô cùng xác định, mắt của em không có vấn đề."

Phốc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui