Rất Thật

Mấy ngày Vương Trạch Văn ở cùng với Lâm Thành ở đoàn phim quả thực rất thoải mái.

Hoàn cảnh làm việc giống như thế ngoại đào nguyên vậy, có thể dùng lí do chính đáng để che đi hết thảy muộn phiền. Mà tới lúc Lâm Thành kết thúc công việc, hai người cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí để đối mặt với những hỗn loạn của thế giới bên ngoài kia.

Họ cùng nhau trở về nhà, trở tay đóng cửa lại, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

Vương Trạch Văn nói: "Anh gọi điện thoại cho bà."

Lâm Thành gật đầu: "Ừm."

Nhưng điện thoại không kết nối được.

Vương Trạch Văn vẫn không bỏ cuộc, gọi tới sáu lần, càng về sau sắc mặt hắn càng đen hơn, từng âm thanh điện tử trở nên gấp gáp, sau đó lặp lại chuỗi âm thanh trước đó.

Cả quá trình, hai người đều im lặng. Lâm Thành thầm đếm theo từng tiếng "tít tít" kia, càng đếm tới sau càng rối loạn tiết tấu.

Vương Trạch Văn nhíu mày, nói: "Bà không phải là người ấu trĩ như vậy."

Lâm Thành đột nhiên nảy ra suy nghĩ cực kì không ổn, hay phải nói là rất bi quan.

Vương Trạch Văn lại gọi tới một số khác, bắt đầu liên hệ với Tần Huyền. Hắn xoay người, đi về phía ban công.

Trong lúc hắn gọi điện thoại, Lâm Thành bất an lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình. Thấy ánh sáng hiện lên rồi, lại cảm thấy cũng chẳng cần dùng tới để làm gì, thì lại khóa màn hình lại. Trong lúc anh không để ý, để ý thức trôi nổi, thì Vương Trạch Văn đã quay trở vào.

"Bà bị bệnh. Giờ đang ở bệnh viện." Vương Trạch Văn nhìn Lâm Thành, nói, "Mấy hôm trước bị ngất xỉu ở công ty, bác sĩ nói là bởi vì ngủ không đủ. Tình trạng tinh thần của bà rất kém, thế nên bác sĩ để bà nằm viện."

Những lời này chứa đựng rất nhiều tin tức, Lâm Thành cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vương Trạch Văn, muốn phân tích suy nghĩ trong lòng hắn.

Anh biết lúc này chắc chắn trong lòng Vương Trạch Văn rất áy náy, mà bước tiếp theo hắn làm, chắc chắn là tới bệnh viện thăm bà. Còn gì khác hay không, thì anh không nhìn ra.

Vương Trạch Văn nói: "Anh đi thăm bà."

Hắn không dùng từ "chúng ta".

Lâm Thành lạnh toát tay chân. Anh vẫn duy trì vẻ mặt thấu hiểu, lại gật đầu nói: "... Được."

Chờ Vương Trạch Văn đi được một lúc lâu rồi, Lâm Thành mới thoát khỏi trạng thái này, hoàn hồn. Anh đứng lên, ngây ngốc, không nghĩ ra được tiếp theo nên làm gì.

Anh đi dạo một vòng quanh phòng, cảm thấy nơi này quá tĩnh lặng.

Lúc này anh rất cần một người để trò chuyện, Lâm Thành cuối cùng cũng nhớ ra, mở danh bạ, gọi cho Điện Áp nhỏ.

"Sao vậy?" Giọng nói trẻ tuổi phấn chấn của thanh niên vang lên ở đầu bên kia, "Nhớ anh rồi hở? Tục tưng bự ~"

Lâm Thành cầm điện thoại, không nói gì.

Điện Áp nhỏ: "Có phải là Lâm Thành không? Mày bị mất điện thoại à? Alo alo?"

Lâm Thành thở ra một hơi, nói: "Tao đây."

Điện Áp nhỏ: "Mày đừng dọa tao thế chứ. Nếu mày muốn chơi đại mạo hiểm gì đó thì cúp ngay máy cho tao, tao bận lắm nhé!"

Lâm Thành cầm máy, lại ngồi phịch xuống sofa.

Bên kia vang lên một loạt tiếng gõ bàn phím làm việc.


Ước chừng khoảng hai ba phút sau, tiếng gõ dần dần dừng lại, Điện Áp nhỏ cuối cùng cũng phát hiện anh vẫn chưa cúp, kì quái "hừm" một tiếng.

Điện Áp nhỏ phán đoán, làm chuyên gia rắm cầu vồng, cậu ta hiểu giờ tâm tình của người anh em không được tốt, nhịn đau an ủi anh: "Phát cho mày bao lì xì, chia một nửa tiền trong tài khoản của tao cho mày nhé."

Cậu ta ấn ấn gửi cho Lâm Thành một bao lì xì 88 tệ, lại hỏi anh: "Mày ổn không đấy?"

Lâm Thành nói: "Mày gửi thêm cái nữa đi."

Điện Áp nhỏ cả giận: "Mày lừa lì xì của tao!"

Điện Áp nhỏ lại gửi lì xì 8 mao 8, sau đó kinh ngạc phát hiện thực ra Lâm Thành không ấn nhận.

Hóa ra không phải là tàn nhẫn lừa tiền của cậu ta. Điện Áp nhỏ phát hiện to chuyện rồi.

"Mày chia tay à?" Điện Áp nhỏ hỏi, "Giờ mày đang ở đâu?"

Lâm Thành: "Không chia tay, chỉ là muốn nói chuyện với mày thôi."

Điện Áp nhỏ: "Thế thì mày nói đi chứ!"

Lâm Thành: "Không biết nên nói gì. Hoặc là nghĩ một đằng nói một nẻo, hoặc là từ không diễn đạt được hết ý. Tao cảm thấy... thật mệt mỏi."

Điện Áp nhỏ không chịu nổi, cậu ta bị Lâm Thành làm ảnh hưởng tới cảm xúc, nói to: "Lâm Thành mày rốt cuộc đang làm gì! Ai chọc mày không vui mày đi xử lí ngay cho tao! Mạnh dạn lên! Tiểu Lâm mày không phải vẫn luôn rất ngầu lòi hay sao?!"

Chỉ là khi Lâm Thành đối mặt với Vương Trạch Văn, anh vẫn luôn rất ngoan ngoãn.

Điện Áp nhỏ kêu tiếp: "Hoặc tìm bạn trai mày, hoặc tao tới chỗ mày, mày chọn một đi."

Lâm Thành: "Tao không thể tìm tới anh ấy được."

"Sao lại không được!" Điện Áp nhỏ sắp điên lên rồi, "Anh ta là bạn trai mày đấy, sao lại không thể tìm anh ta? Nấu ít đồ ăn rồi mang qua cho anh ta đi. Nếu như anh ta giận mày, thế có nghĩa là anh ta không yêu mày rồi, đá luôn đi! Chuyện dứt khoát như vậy mà cũng phải do dự nữa à?"

Lâm Thành cúp máy.

Lâm Thành ma xui quỷ khiến, đi tới bên bếp bắt đầu nấu canh. Trong hai tiếng chờ canh hầm xong, anh kiên nhẫn chờ cuộc gọi của Vương Trạch Văn.

Lâm Thành nghĩ, nếu lúc này, Vương Trạch Văn gọi điện cho anh, việc gì anh cũng sẽ bỏ xuống hết. Nếu không gọi thì anh tới bệnh viện xem xem.

Nhưng sự thật là không gọi. Tất cả chỉ là do anh quá lo lắng và suy nghĩ miên man mà thôi.

Lâm Thành ôm cặp lồng giữ ấm, đi tới bệnh viện. Đứng trước cổng lớn tràn ngập mùi ẩm ướt, anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà thuần một sắc trắng. Đang lúc anh nhìn lên, có một cánh cửa sổ kính mở ra, anh không biết mình có nên lên hay không.

Có thể là bầu không khí nhuộm đẫm màu sinh tử ở cái nơi bệnh viện này quá rõ ràng mà mọi tình cảm hay suy nghĩ đều trở nên rành mạch.

Lâm Thành ngồi xuống bậc cầu thang, anh nghĩ, nếu Vương Trạch Văn thực sự yêu anh, ngoài anh ra thì ai cũng không được, vậy thì suy nghĩ của Vương nữ sĩ có là gì thì cũng chẳng quan trọng.

Nhưng anh biết thực ra không phải vậy.

Gia đình là một cánh cửa mà mỗi con người đều không vượt qua được. Như anh, cho dù anh chưa từng gặp mặt cha mẹ mình, cho dù anh đã tiếp nhận sự thật mình là người bất hạnh bị vứt bỏ, nhưng nếu một ngày nào đó, người nhà của anh đột nhiên xuất hiện, sám hối với anh, hèn mọn khẩn cầu anh tha thứ, cuộc đời của anh vẫn sẽ rung động mãnh liệt bởi hai con người không liên quan kia.

Đây đại khái chính là cái gọi là người nhà, là nhược điểm trong vận mệnh của toàn bộ con người. Con người đã quen tìm kiếm niềm an ủi từ ấn kí huyết thống này.

Mỗi người vì người mình yêu, sẽ đều không đành lòng, huống chi Vương nữ sĩ đã yêu thương Vương Trạch Văn hai mươi mấy năm.


Thế nên, nếu như Vương Trạch Văn xuất hiện, anh nên nói gì với hắn đây?

Anh đừng đi.

Anh đừng vì mẹ bị bệnh mà bỏ em.

Em và mẹ anh nếu nhất định phải chọn một người, anh sẽ chọn ai?

Không được.

Nếu Vương Trạch Văn thực sự nói với anh rằng, tình trạng sức khỏe của mẹ hắn không tốt, kiên quyết phản đối họ ở bên nhau, thế nên họ phải tách ra một thời gian, thì Lâm Thành cũng không thể ích kỉ thốt lên lời từ chối với Vương Trạch Văn được.

Cãi nhau và thất vọng sẽ chia tách họ, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Lâm Thành cảm thấy mình thực sự không còn cách nào, việc duy nhất anh có thể làm là lạc quan. Giống như Vương Trạch Văn đã nói, tin hắn. Hoặc là nghĩ tốt rằng Vương nữ sĩ là một người tôn trọng tự do.

Vương Trạch Văn đứng bên cửa sổ ngây ra, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống sân bệnh viện, lướt qua lướt lại nhưng cũng không có tiêu cự xác định.

Hắn thấy một người nam mặc hoodie màu đen đi từ cửa tới. Người kia cúi đầu, đeo khẩu trang trên mặt, trên đầu là chiếc mũ mềm rộng thùng thình, bước chân không nhanh không chậm.

Vương Trạch Văn thấy người này hơi quen, sau đó hắn nhìn đối phương chằm chằm tới khi người này đi vào điểm mù của hắn, mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được sự chú ý khác thường của mình đối với người nọ.

Vương nữ sĩ đang dựa vào đầu giường đọc sách. Âm thanh lật sách loạt xoạt vang lên, từ thời gian có thể đoán ra là cũng không có quy luật nào, hiển nhiên đối phương có thể chỉ là tiện tay lật qua, cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi rong chơi trong biển tri thức.

Y tá bước vào đổi bình truyền cho Vương nữ sĩ, tiếp đó bác sĩ lại tới đo lại các chỉ số một lần. Cả quá trình Vương Trạch Văn đều tỏ ra dịu ngoan, an tĩnh, tựa như một tấm bình phong cỡ lớn, xuất hiện ở đây chỉ là vì nơi này cần một vật trang trí như vậy mà thôi.

Sau khi Vương nữ sĩ gọi xong mấy cuộc điện thoại công tác, bà cuối cùng cũng đặt mọi chuyện quẩn quanh trong đầu xuống, hỏi: "Con nhìn thấy mẹ ruột của con, ngay cả tâm sự thôi cũng không làm được?"

Vương Trạch Văn nói: "Con lại đang cố gắng tránh nói chuyện tâm sự."

"Im lặng cũng không phải là cách giải quyết." Vương nữ sĩ thở dài, "Con như vậy ta rất mệt mỏi."

Vương Trạch Văn xoay ghế về phía mép giường, ngồi xuống, hỏi: "Vậy người mong con nói lời thật lòng, hay là..."

"Ta đều không mong." Vương nữ sĩ nói nhanh, "Là chính con muốn tới đây, ta cũng không tìm con, như vậy con hẳn nên tôn trọng tâm tình của ta."

Vương Trạch Văn giơ tay lên xoa trán, hàm hồ nói: "Vâng."

Thực ra Vương Trạch Văn có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, nhưng hiểu xong thì cũng không có tác dụng gì. Hắn không phải người phụ nữ thoạt nhìn rất quả quyết trước mặt này, chưa từng trải qua cuộc đời của bà, cũng chưa từng có cảm xúc, tình cảm của bà, mãi mãi không thể hiểu được sự thống khổ và phân vân của bà.

Bà có quyền căn hận đồng tính luyến, dù sao cả một đoạn nhân sinh của bà đều đã bị hủy bởi quần thể này. Bà đã cố sức bảo trì sự kiêu ngạo và tố chất của mình, không truyền mối hận thù này lên Vương Trạch Văn.

Bản thân bà cũng chưa thể hoàn toàn bứt ra khỏi biến cố gia đình kia, nhưng bà rất nỗ lực, dùng thái độ khoan dung hay nói đúng hơn là thái độ không để ý để đối mặt với chuyện này, duy trì sự bình thản giả dối, để con mình nhanh chóng vượt qua một đoạn sinh hoạt lung tung rối loạn kia, không bị ảnh hưởng. Để hắn có thể trở thành một người dũng cảm, thiện lương.

Ai mà ngờ được, tới cuối cùng, chính con trai bà lại là một người đồng tính.

Đây quả thực là một chuyện cười, một đả kích cực lớn.

Vương Trạch Văn đối với chuyện này, ngoài áy náy ra, không biết hẳn còn ôm tâm thái gì. Mà sau khi hay tin bà nằm viện lại không báo cho mình biết, tâm lý tiến thoái lưỡng nan này làm cho hắn càng thêm khó chịu.


Vương Trạch Văn nói: "Vậy thì tâm sự tùy tiện đi, nói tới chuyện trước kia."

Vương nữ sĩ hỏi: "Con cảm thấy ta già rồi? Muốn giúp ta kiểm kê lại quá khứ?"

"Chỉ là hồi tưởng lại một chút thôi, tiện biểu đạt một chút cảm xúc." Vương Trạch Văn nói, "Không phải người khởi xướng đề tài này ra với con hay sao? Con đây đương nhiên phải tìm một đề tài chung giữa hai chúng ta chứ, vậy cũng không được sao?"

Vương nữ sĩ nghiêm túc, đeo kính đặt một bên lên, nói: "Con nói đi."

Vương Trạch Văn: "Người chờ con, để con nghĩ một lát."

Vương nữ sĩ khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn hắn.

Ngày hôm nay, Vương Trạch Văn muốn dùng thái độ tỉnh táo nhất, nói chuyện một cách công bằng với bà.

Vương Trạch Văn dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn vào không trung, mím môi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Con nhớ rõ hồi con học tiểu học, hai người li hôn. Một ngày nào đó, Tần Huyền và ông ấy đều không thấy đâu nữa. Mẹ muốn đưa con tới trường học, con không chịu, bám chặt vào khung cửa, nói anh trai không đi học, con cũng không muốn đi học."

Vương nữ sĩ cố gắng nhớ lại, phát hiện đoạn kí ức kia quá hỗn loạn, bà lúc ấy cũng chẳng còn thừa tinh lực đâu mà quan tâm con trai mình rốt cuộc là ghét đi học hay là có ý đồ gì khác.

"Sau đó thì sao?" Vương nữ sĩ nhìn hắn, hỏi, "Sau bao lâu con mới chịu đi học?"

Vương Trạch Văn: "Người cảm thấy tất cả rồi sẽ tốt, chỉ cần đưa được con tới trường. Người cảm thấy trẻ con rất nhanh thôi rồi sẽ quên... Thực ra con không cảm thấy lúc ấy con là một đứa trẻ, nhưng người lại cứ nghĩ như vậy... Người cưỡng ép đưa con tới trường học, coi đó là một chuyện nhỏ bé không đáng kể."

Vương nữ sĩ: "Bây giờ nhìn con vẫn rất khỏe mạnh cả về cơ thể lẫn tinh thần. Thế nên con người luôn có thể thích ứng, không có ai không sống được vì phải rời xa một người khác."

"Không phải, con trai thiên tài của người lúc ấy trốn học, chỉ là người không biết mà thôi." Vương Trạch Văn nói, "Con không muốn kết bạn với những người nó, sau rồi, con nhảy lớp, lên cấp hai."

Vương nữ sĩ nhắm hờ mắt, đôi mắt sau cặp kính có vẻ vô thần. Bà tưởng tượng theo lời Vương Trạch Văn kể, rồi nói: "Xem ra đây là một chuyện khiến cho con thấy rất kiêu ngạo."

"Đương nhiên không phải. Bây giờ nhớ lại còn vẫn cảm thấy rất giận, căn bản không phải là kiêu ngạo gì. Lúc ấy con không hiểu, vì sao người lớn đều không tôn trọng ý kiến của con, chỉ lấy cớ "nghịch ngợm", "không hiểu chuyện", "phản nghịch" này nọ để đuổi con ra chỗ khác. Thế nên con nghẹn một hơi, làm tất cả những chuyện mình không vui để bức bách người, muốn nói cho người, người làm như vậy là không quan tâm tới con, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới sức khỏe tâm lí của con, con không muốn thỏa hiệp với người."

Vương Trạch Văn nở nụ cười tự giễu, "Ai ngờ kì phản nghịch của con qua rồi, người còn chưa phát hiện ra con đang giận dỗi với người. Cho dù là bây giờ, người cũng không đặt trong lòng."

"Ta không phải là một người mẹ đủ tư cách, con muốn nói tới chuyện này, phải không?" Vương nữ sĩ nói rất chậm, "Trước kia ta vẫn luôn coi nhẹ con, thế nên bây giờ cũng không có tư cách quản chuyện của con?"

"Không, điều con muốn nói chính là, con rất cảm kích người, chỉ là cảm thụ của mỗi người đều không giống nhau. Giống như con lúc đó, không thể nào thông cảm được cho tình cảnh của người. Cũng giống vậy, bây giờ người, thực ra cũng không rõ được suy nghĩ của con."

Vương Trạch Văn nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc: "Con thích đàn ông, đây là một chuyện đã định, không phải là chuyện người phản đối là con có thể bỏ được, cũng không phải là chuyện con có thể che giấu. Nó không giống những việc nhỏ trước đó, chúng ta không thể nào duy trì được sự thái bình giả tạo. Trừ phi con lừa người, nhưng con không muốn."

Vương nữ sĩ muốn nói lại thôi, chỉ riêng điểm biện luận này, Vương Trạch Văn có vẻ như đã trò giỏi hơn thầy. Bà cười nhạo: "Mấy người quả là biết thuyết phục người khác. Giống như ta mới là người xấu gì đó, chỉ là các người căn bản còn không hỏi tới ý kiến của ta."

Vương Trạch Văn: "Bây giờ con đang hỏi ý kiến của người đây."

Vương nữ sĩ: "À, ta biết, con chỉ là đang thông báo cho ta."

Vương Trạch Văn: "Con cũng chỉ là muốn giữ lại tình mẹ con giữa hai chúng ta, đây không phải là chuyện không có chút tình cảm nào như người nói."

"Tình cảm?!" Vương nữ sĩ đột nhiên vô cùng kích động, cơ bắp toàn thân bà căng chặt, bà nắm chặt lấy chăn, hét: "Nhưng con trước kia rõ ràng là không thích đàn ông!"

Vương Trạch Văn bị bà dọa tới lùi về sau, sau khi ổn định được tâm tình, hắn trả lời: "Con trước kia chỉ là chưa phát hiện ra. Chuyện chưa được phát hiện ra, người không thể phủ định nó được, con trước giờ không phải cũng chưa từng thích con gái đấy sao?"

Cảm xúc Vương nữ sĩ cố gắng giữ lấy bị hắn đánh tan từng tầng một, bà chôn đầu xuống thật sâu, tỏ vẻ cự tuyệt, nức nở nói: "Nếu không có cậu ta thì tốt rồi..."

"Nếu như không có em ấy, con cũng rất khó thích được cô gái khác. Vấn đề liên quan tới xác suất này căn bản không có ý nghĩa gì."

Vương Trạch Văn duỗi thẳng những ngón tay nắm chặt của bà, lời nói ra có chút tàn khốc.

"Từ lúc bắt đầu đã không phải là vấn đề của người thứ ba rồi, mẹ hẳn là rõ ràng nhất, căn nguyên của bi kịch căn bản không phải là người kia thích ai, đối phương là nam hay nữ. Mà là thẳng thắn thành khẩn, có trách nhiệm. Phải làm một người đàn ông gánh vác được trách nhiệm, đây là những điều mẹ đã dạy cho con, không phải sao?"

Tính cách của một người sẽ quyết định cuộc đời của anh ta, giống như chỉ có người quyết tuyệt mới có thể đi được con đường nghĩa vô phản cố. Mà trên vấn đề này, dù là bà hay cha của Vương Trạch Văn, cũng đều không học được bài học từ sự thiếu quyết đoán. Vương Trạch Văn thì lại gần như kế thừa hoàn mĩ tính cách này từ bà.

Bà hiểu rõ, con trai mình lúc này có thể nói ra được lời như vậy, nghĩa là nó đã thực sự quyết định rồi, sẽ không dao động nữa.

Huống chi lời Vương Trạch Văn nói đúng không sai, đây không phải là sai lầm có thể sửa lại. Bà không thể nào nói với Vương Trạch Văn, tìm một người phụ nữ thử xem, nói không chừng còn có thể sửa lại được thì sao?


Bà chỉ có thể dùng cách thức cũ kĩ nhất ―― trốn tránh, khi đến lượt mình phải đưa ra lựa chọn. Trên thực tế, nó thực ra rất vô lí.

Vương Trạch Văn đã thẳng thừng nói cho bà biết, không cho bà có bất kì biện giải hay hiểu lầm nào.

"Hơn nữa, mẹ này, em ấy không phải là người không thể rời khỏi con, mà con mới là người không thể xa em ấy. Con muốn có một người nhà không lúc nào không bầu bạn với con, con muốn một người yêu con, có thể bao dung cho bất kì chuyện hoang đường gì con làm ra. Con có thể nói đủ mọi chuyện vô nghĩa nhàm chán với em ấy, con muốn trở thành người quan trọng nhất của em ấy... Thực ra em ấy có thể phóng khoáng, thoải mái hơn con nhiều lắm, con mới là người cần tới em ấy."

Tiếng khóc của Vương nữ sĩ chợt nặng nề hơn. Bà phát hiện bản thân thực ra là một người thất bại.

Bà ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mắt. Trong hơi nước mông lung, Vương Trạch Văn cúi đầu bình tĩnh nhìn bà. Trên mặt hắn tràn ngập sự kiên trì, sẵn sàng chịu trách nhiệm, không còn chút trẻ con và tùy hứng nào bà từng quen thuộc.

Hắn đã lớn lên từ lâu rồi, không còn cần bà xoa dịu dỗ dành nữa.

Trong một khắc này, thân là một người mẹ, bà đột nhiên ý thức được, dù là Vương Trạch Văn hay là Tần Huyền, cũng đều đã phải chịu đựng rất nhiều từ cái gia đình này.

Bà cho rằng họ không chịu quá nhiều tổn thương, thực ra không phải. Mọi người đều giả vờ rằng mình ổn, chính là để bảo vệ cho người thực sự yếu ớt là bà đây.

Mà bây giờ, Vương Trạch Văn cuối cùng cũng gặp được người có thể cho hắn cảm giác vỗ về an ủi. Bà đã biết người như vậy quan trọng tới nhường nào, không thể bỏ qua tới mức nào.

Vương Trạch Văn nhìn Vương nữ sĩ chìm vào giấc ngủ, hắn dọn dẹp đồ đạc trong phòng, ngồi xuống một góc.

Khi an tĩnh lại, hắn bắt đầu suy nghĩ, Lâm Thành bây giờ đang làm gì. Là nghỉ ngơi hay là cũng như hắn, chẳng thể nào bước vào giấc ngủ.

Lúc này điện thoại hơi rung lên, Vương Trạch Văn nhanh tay cầm lên xem, trên màn hình hiện hai chữ Tần Huyền chứ không phải là Lâm Thành. Hắn rất thất vọng, cầm máy ra ngoài nghe.

Tần Huyền hỏi: "Đã đánh nhau chưa?"

"Tôi bị bệnh chắc?" Vương Trạch Văn nhìn hành lang trống vắng, một tay đút vào túi, nói, "Anh đừng nói những lời khó hiểu như vậy có được không?"

Tần Huyền: "Tôi đang nói tới Lâm Thành."

Vương Trạch Văn: "Cái gì?"

Tần Huyền: "Thì cậu ta hỏi bệnh viện và số phòng bệnh từ chỗ tôi mà? Sao, cậu ta không tới đấy à?"

Vương Trạch Văn nhớ tới bóng dáng nhìn thấy lúc trưa kia, hắn giật mình. Hắn cảm thấy trên thế giới này thực sự có thứ gọi là duyên phận tồn tại, giống như bây giờ hắn cũng đã đinh ninh rằng, người nam kia chính là Lâm Thành.

Hắn hỏi: "Chuyện từ lúc nào?"

"Chắc là khoảng buổi sáng." Tần Huyền nghe mà có chút tiếc nuối, "Không đánh nhau à? Tiếc thật."

Vương Trạch Văn muốn mắng hắn một câu, lại cảm thấy chỉ đang làm lãng phí thời gian của mình, "hừ" một tiếng với điện thoại, vô tình cúp máy, bắt đầu tìm số điện thoại của Lâm Thành.

Lâm Thành vẫn ngồi mãi trên bậc thang của tòa nhà lớn trong bệnh viện hóng gió, anh cũng không biết vì sao mình vẫn còn ngồi đây, có lẽ là bởi ngồi đây có thể ở gần Vương Trạch Văn hơn một chút.

Làm anh ý thức được trạng thái của mình giờ phút này vô cùng quỷ dị chính là Vương Trạch Văn. Lúc Lâm Thành nhận được cuộc gọi của hắn, mới phát hiện trời đã tối từ lúc nào không hay.

Giọng nói của Vương Trạch Văn rất dịu dàng: "Lâm Thành."

"Em đây." Lâm Thành đáp lại có chút gấp gáp.

Vương Trạch Văn: "Em đang ở dưới tầng?"

"Hả?" Lâm Thành nghệch ra một lúc, nhìn bệnh viện đã thưa người trước mặt, nói, "Đúng vậy, cơm nước xong em tới một lát. Giờ em về đây."

Vương Trạch Văn: "Quay đầu lại."

Lâm Thành kinh ngạc, đứng lên xoay người lại. Anh cẩn thận nhìn một vòng, ngoài mấy người mặc đồ bệnh nhân ra, thì cũng chưa thấy ai.

Lâm Thành cười nhạo bản thân vì nhịp tim chợt hẫng, đang định nói chuyện, lại thấy sau cửa kính, từ phía cầu thang có một người đàn ông đang lao tới.

Lâm Thành chợt thấy hốc mắt ướt át, anh đứng đó, thấy Vương Trạch Văn dang rộng vòng tay nhào về phía mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui