Có lẽ là do vẻ mặt của Lâm Thành quá quỷ dị, đen đỏ xen lẫn, trong dữ tợn còn như mang theo sát khí, Vương Trạch Văn dù có đần độn cũng không thể không chú ý tới sự khác thường của anh.
Hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Thành còn có thể nói được gì đây? Anh nhận lấy tờ giấy kia, trịnh trọng cầm trong tay, giống như mỗi lần chung đụng trước kia, anh chỉ nở nụ cười: "Không có gì, tôi quá ngạc nhiên thôi, nhất thời chưa kịp phục hồi tinh thần."
Vương Trạch Văn vẫn chưa nghĩ nhiều, hắn cười nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, bỏ công sức ra sẽ luôn được đền đáp. Cậu chỉ cần làm đến nơi đến chốn, cơ hội sẽ luôn chậm rãi tìm tới cửa. Có rất nhiều công việc trong giới giải trí đều được thúc đẩy như vậy đấy. Tuy tôi không giúp cậu được nhiều, nhưng chỉ cần tôi biết có nơi nào thiếu diễn viên, tôi sẽ đều đề cử diễn viên như cậu tới. Lâm Thành, cậu đừng làm tôi thất vọng."
Bị hắn nghiêm túc dạy bảo, Lâm Thành gật đầu nói: "Được".
Anh nghĩ lại. Đạo diễn Vương lòng dạ trong sạch. Sao anh có thể nghĩ đen tối như thế?
Vương Trạch Văn còn muốn khen ngợi anh thêm mấy câu, động viên anh, lại nhớ bếp ga còn đang bật, sợ nước bị đun cạn mất, thì vội nói: "Cậu tự cân nhắc một chút đi, tôi đi nấu cơm đây. Thư phòng ở bên cạnh, cậu vào đó xem đi."
Lâm Thành bỏ qua tạp niệm trong lòng, đi vào thư phòng, nghiêm túc lật xem trang giấy trong tay.
Giấy hơi mỏng, cũng không viết nhiều về cốt truyện hay giới thiệu đặc điểm nhân vật, chỉ có vài câu thoại liên quan.
Thậm chí mấy câu thoại này, cũng chưa chắc sẽ xuất hiện trên kịch bản cuối cùng. Nghiềm ngẫm về tính cách nhân vật qua những lời thoại đơn giản để tiến hành biểu diễn, thì còn phải xem diễn viên tự mình đọc hiểu thế nào.
Lâm Thành dần dần tập trung lại, chuyển lực chú ý lên kịch bản. Anh biết đây là một cơ hội khó có được. Vương Trạch Văn đồng ý mời anh gia nhập đoàn phim sau khi chấm dứt lần hợp tác đầu tiên, đây không thể nghi ngờ sẽ là điều làm nên danh tiếng của anh.
Anh cúi đầu, đọc từng câu từng chữ của lời thoại trên trang giấy.
"Vì sao tôi lại cứ làm phiền cậu? Bởi vì tôi thích cậu, cậu cảm thấy thích vẫn chưa đủ, vậy thì đó là yêu."
"Nhưng tôi chính là thích cậu, không sợ cậu đối xử lạnh lùng với tôi, tôi cũng sẽ không ghét cậu."
"Cậu đừng mãi tàn nhẫn như vậy, tôi cũng sẽ thấy đau lòng. Tôi biết, cậu không phải là người như vậy, vì sao cậu cứ nhất quyết làm bộ người sống chớ lại gần mình?"
"Tôi không phải đang trong thời kì nổi loạn, cũng không phải là bị nhiệt huyết làm ảnh hưởng, càng không phải bởi lòng tự trọng quấy phá! Thích chính là thích, tuy cậu không xinh đẹp, tính cách cũng không dịu dàng, không có ưu điểm gì lớn, càng không có tài nghệ gì hơn người, nhưng tôi thích chính là cậu! Khi cậu tức giận tôi cảm thấy cậu chỉ đang cậy mạnh, khi cậu trầm mặc tôi cảm thấy cậu đang đau lòng, ngay cả khi cậu kì kì quái quái tôi cũng cảm thấy cậu chỉ là đang giận dỗi!"
"Đúng vậy! Đây chính là filter của riêng tôi! Bản thân tôi còn không thể bỏ được filter này ra, thế nên tôi biết mình thích cậu! Từ khi nào thì tôi cũng không biết nữa, muốn khi nào kết thúc cũng không phải việc tôi có thể quyết định một cách chủ quan. Cậu có bản lĩnh thì đừng để tôi thấy cậu nữa, cậu bảo tôi tự lừa mình dối người tôi không làm được!"
Lâm Thành: "..."
Đây là kiểu nhân vật gì vậy? Nam đáng khinh hay là nam si tình? Trông có vẻ rất thiếu đánh.
Lâm Thành nhẩm lại lần nữa, anh mường tượng ra hình tượng một người trẻ tuổi có tính cách hoạt bát.
Có lẽ nhân vật này vẫn còn là học sinh, chưa bước ra ngoài xã hội, thế giới nội tâm của cậu ấy xán lạn lại thuần khiết.
Nhân vật thế này, tính cách dễ đoán, mỗi một từ một chữ đều lộ ra sức sống tràn trề. Diễn tốt là thẳng thắn, diễn không tốt thì sẽ là làm màu.
Lâm Thành giơ tay sờ mặt mình.
Anh biết ngoại hình của mình chiếm ưu thế rất lớn. Tuy tuổi thật sự đã không còn nhỏ, nhưng sau khi hóa trang xong, trông cũng không có vẻ quá già. Ngũ quan thiên hướng thanh tú trời sinh, cùng với thái độ lãnh đạm nhiều năm, căn bản không dính dáng gì tới làm màu.
Chẳng qua, tính cách nguyên bản của anh, hoàn toàn khác với nhân vật như vậy.
Khi anh đi học, anh luôn bận kiếm tiền, bận mưu tính vì tương lai, không hề được hưởng thụ cái gọi là quãng thời gian vườn trường kia. Anh chỉ nói chuyện được với thầy cô, quan hệ với bạn bè cũng không tốt lắm. Nói thẳng ra, trường học chẳng qua là một nơi mỗi ngày anh đều phải ghé qua mà thôi.
Hơn nữa, anh cũng sẽ không ngang bướng lì lợm bám lấy đối phương sau khi đã bị từ chối.
Sẽ không thản nhiên nói ra lời thích sau khi đối phương đã tỏ ý cự tuyệt ra rất rõ ràng.
Sẽ không sợ vỡ đầu chảy máu, đầy thân thương tích cũng phải cứng đầu lao về phía tình yêu.
Anh rất thực tế.
Vì sao Vương Trạch Văn lại cảm thấy nhân vật này hợp với anh? Trong mắt hắn anh là người như thế sao? Hiểu lầm này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu vậy?
Lâm Thành đặt tờ giấy dưới ánh đèn, nhìn một lúc, anh nặng nề thở ra một hơi.
Nhưng, anh là một diễn viên.
Anh không cần biết tính cách của mình như thế nào, quan trọng là phải suy xét tới việc biểu diễn một người như vậy ra làm sao, đây mới là điều anh nên làm.
Lâm Thành rút điện thoại ra, ấn mở camera, bày những khuôn mặt cười tươi khác nhau ra trước màn hình. Sau đó anh nhéo nhéo cơ mặt, muốn nó càng tự nhiên hơn.
Ngay lúc anh dần dần vào được trạng thái, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng "bùm" rất lớn. Lâm Thành biến sắc, anh lập tức chạy ra ngoài, đúng lúc thấy được hình ảnh Vương Trạch Văn đang cầm xẻng nấu ăn chật vật chạy ra khỏi phòng bếp.
Hai người chỉ đứng cách nhau tầm bốn, năm mét, trợn mắt nhìn nhau.
Một mùi khét khả nghi chậm rãi bay tới trong không khí, quạt hút mùi chạy với công suất lớn, vang lên tiếng ong ong làm người đau cả đầu.
Vương Trạch Văn buông tay, cố gắng vờ trấn định nói: "Không sao, không sao. Chút sự cố thôi."
Lâm Thành nhìn mặt đất phòng bếp qua khe hở. Nồi bị rơi ngả nghiêng, trên mặt đất có một bãi chất lỏng cháy khét kì quái không biết là dầu hay là nước.
Lâm Thành cảm thấy đây hẳn không phải là chút sự cố.
"Xào chút đồ ăn bị cháy. Không hiểu vì sao nồi lại tự dưng bốc cháy, giống như mấy món ăn trong TV ấy, cậu hiểu không? Làm tôi giật cả mình." Vương Trạch Văn giả vờ thoải mái nói, "Tôi nghĩ cho dầu vào bị nhiều quá, mới đậy vung lên, muốn dập tắt lửa, ai ngờ nó lại bùng lên, thế là tôi lại đổ thêm ít nước vào, dầu lại bắn ra, tôi kích động, tay không đỡ được, làm nồi lăn xuống."
Hắn giải thích cặn kẽ xong, lại bồi thêm một câu: "Bình thường không như vậy đâu. Bình thường tôi thực sự biết nấu ăn mà."
Lâm Thành ổn định lại ngữ khí, cố gắng dùng giọng điệu khoa học, bình tĩnh nhất có thể để trả lời hắn: "Anh vặn bếp to quá. Nhiệt độ trong nồi quá nóng."
"Ra là vậy." Vương Trạch Văn nói, "Lúc nấu cơm đúng là sẽ gặp phải rất nhiều sự cố."
Lâm Thành đi tới, hỏi hắn: "Có bị bỏng không?"
Vương Trạch Văn không muốn để anh nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, hắn nghiêng người chắn cửa, nói: "Hẳn là không đâu?"
Hắn vừa dứt lời, Lâm Thành đã nắm lấy cánh tay phải của hắn, lật lên, thấy mặt kia của cổ tay, đã xuất hiện một vết bỏng màu đỏ, to bằng đầu ngón tay trỏ, có vẻ đã bị cái nồi kia làm cho bị bỏng.
Cũng may diện tích tiếp xúc cũng không lớn, nhìn tình hình không quá nghiêm trọng.
Lâm Thành bảo hắn: "Mau đi rửa nước lạnh đi, đừng để bị phồng rộp lên."
Vương Trạch Văn "ừ" một tiếng, bỏ xẻng xuống, đi vào nhà vệ sinh xử lí vết bỏng.
Lâm Thành cẩn thận đi qua, nhìn xuống nguyên liệu nấu ăn đã văng tung tóe.
Mấy mẩu cà rốt đã chuyển màu đen kia, bị thái với độ lớn không đồng nhất, miếng dày miếng mỏng, nhìn kĩ năng dùng dao là biết ngay tay mơ.
Cũng phải, người như Vương Trạch Văn, làm gì có thời gian học nấu ăn? Ngày thường ở đoàn phim, rảnh rỗi ở nhà cũng đã có người giúp việc.
Lâm Thành thực sự thấy dở khóc dở cười. Không biết thì cứ việc nói thẳng, mấy chuyện như vậy mà đạo diễn Vương cũng thấy lúng túng sao?
Chờ Vương Trạch Văn đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Thành đang nửa quỳ dưới đất, thu dọn phòng bếp bẩn thỉu.
Vương Trạch Văn rất hậm hực. Đã toang rồi thì thôi, cục diện rối rắm không ngờ còn phải để Lâm Thành đi thu dọn. Hắn bước lên hai bước, muốn nhận lấy khăn lau trong tay đối phương, nói: "Để tôi dọn đi."
"Không cần, tôi sắp xong rồi đây." Lâm Thành nói, "Tay anh bị bỏng đừng chạm vào nước. Chờ một lát."
Vương Trạch Văn thấy anh đúng là sắp lau dọn xong, thì cũng không cố chấp nữa, hắn xụ mặt nản lòng, ngồi xổm bên cạnh anh.
Lâm Thành chưa thấy hắn như thế bao giờ, chủ động hỏi: "Anh muốn ăn gì? Để tôi nấu."
"Cậu biết nấu cơm à?" Vương Trạch Văn nói, "Vậy tôi sẽ rửa bát."
Lâm Thành nghi ngờ nhìn hắn.
"Cái này thì tôi biết làm thật. Vẫn còn ổn." Vương Trạch Văn ho khan, nói, "Hơn nữa khi nào tôi không thích rửa thì cứ tích trữ lại, cho vào máy rửa bát một thể."
Lâm Thành cũng không cãi nhau với hắn, chỉ cười khẽ.
Vương Trạch Văn thấy anh không giận tí nào, còn săn sóc dịu dàng như vậy thì lại càng không thoải mái. Hắn thở dài nói: "Vốn muốn mời cậu ăn cơm..."
Lâm Thành thuận miệng đáp: "Vậy mai anh lại mời tôi đi ăn đi."
Vương Trạch Văn: "Vốn ngày mai đã định đưa cậu đi ăn để đền bù rồi. Bây giờ xem ra bữa cơm này còn phải kéo dài nữa, bằng không tôi sẽ luôn cảm thấy mình đang nợ cậu."
Lâm Thành đi tới bên vòi nước giặt khăn lau, anh vò mạnh khăn dưới dòng nước, nói: "Đạo diễn Vương, tôi không biết vì sao anh lại cảm thấy mình nợ tôi một bữa cơm nữa. Anh đã giới thiệu lại cho tôi một kịch bản mới, nói thật, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng."
Vương Trạch Văn rất cố chấp trên vấn đề này: "Không được. Tôi nhất định phải mời cậu một bữa. Không đúng, là hai bữa."
Lâm Thành quả thực dở khóc dở cười.
Anh rửa tay kĩ càng, sạch sẽ, lại ám chỉ với Vương Trạch Văn: "Tôi phải nấu cơm rồi, anh..."
Vương Trạch Văn bất động như núi: "Tôi xem cậu nấu."
Lâm Thành tự dưng lại cảm thấy Vương Trạch Văn có hơi dính mình, ảo giác này thường thường sẽ xuất hiện, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Ví dụ như bây giờ, Vương Trạch Văn giống như một chướng ngại vật hình người được đặt trên đường, cứ canh giữ bên cạnh anh. Nhìn anh thái rau, đổ dầu, xào nấu. Lúc nào cũng phải thể hiện rõ sự tồn tại của mình.
Lâm Thành có lúc không để ý, lùi về sau một bước sẽ đụng vào người hắn. Anh còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đã lập tức nói trước: "Xin lỗi cậu", còn bày ra dáng vẻ đáng thương, tỏ vẻ mình không liên quan, làm tất cả lời muốn nói của Lâm Thành đều bị nghẹn lại.
Cảm giác này, khá là vi diệu.
Làm cho khi Lâm Thành nấu ăn, có chút vướng tay vướng chân.
Bởi đã muộn quá rồi, Lâm Thành chỉ tùy tiện xào hai món, nấu một bát canh trứng cà chua, rồi để Vương Trạch Văn bưng ra ngoài.
Hai người ngồi xuống hai bên bàn ăn, đều khẽ thở ra.
Cảm giác chỉ vì một bữa cơm mà họ đã phải trải qua quá nhiều chuyện.
Chờ cơm nước xong xuôi, lại thu dọn xong bàn ăn, thì cũng đã gần khuya.
Lâm Thành không còn hơi sức đâu để đòi về, quyết định nghe lời ở lại đây một đêm.
Anh ra khỏi bếp, mới nhớ ra mình còn chưa tắm.
Vương Trạch Văn nói trong nhà chỉ có một cái nhà tắm, có bình nóng lạnh, nhường cho anh đi tắm trước.
Đầu Lâm Thành loạn hết cả lên, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh hưng phấn tới độ không thể ngủ được, lại tiếp tục xem lại lời thoại thử vai kia. Thế nên khi Vương Trạch Văn tắm xong đi ra, trong thư phòng vẫn còn sáng đèn.
Vương Trạch Văn loẹt quẹt đôi dép đi tới, bật đèn ngoài ban công lên, để thư phòng có thể sáng hơn một chút. Rồi hắn dựa vào bên cửa, lẳng lặng nhìn Lâm Thành đang tập trung. Tận tới khi lưng Lâm Thành bị tầm mắt kia nhìn tới như kim châm, anh mới không chịu được, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
"Cậu không đi ngủ đi, còn ngồi xem cái này?" Vương Trạch Văn lau tóc, cười hỏi: "Đã có ý tưởng gì chưa?"
Lâm Thành nhìn thấy lồng ngực trần trụi của hắn, lại dời mắt đi, nói: "Có chút chút rồi, vẫn chưa chắc chắn, đang vào trạng thái."
Vương Trạch Văn dứt khoát kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện anh, nói: "Được, vậy cậu đọc thoại cho tôi nghe xem."
Lại gần nhau, Lâm Thành ngửi được mùi tươi mát trên cơ thể hắn, anh đáp "được", điều chỉnh ghế ngồi đối diện với hắn.
Lời thoại đầu tiên là ―― "Vì sao tôi lại cứ làm phiền cậu? Bởi vì tôi thích cậu, cậu cảm thấy thích vẫn chưa đủ, vậy thì đó là yêu."
Vương Trạch Văn ngồi đối diện dù bận vẫn ung dung chờ anh mở miệng, thậm chí vẻ mặt hắn còn có chút chờ mong, Lâm Thành đột nhiên cảm thấy nghẹn lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...