Rất Thật



Lâm Thành dựa sát vào Vương Trạch Văn, cơ thể run lên một cách khó kiềm chế, còn kịch liệt hơn cả vừa rồi.

Nửa là bởi lạnh, nửa là bởi nức nở.

Vừa rồi anh chỉ bị nhân vật Bắc Cố này làm ảnh hưởng, không khỏi nhập vai, khó thoát ra được, nếu Vương Trạch Văn mặc kệ anh, anh ngồi yên một lúc, cũng có thể thoát vai được.

Nhưng Vương Trạch Văn lại tới đây, Lâm Thành tức khắc cảm thấy thực sự đau khổ, tàn vụn của cảm xúc khắc sâu, tựa như tất cả bi thương đều trở thành hiện thực, sau đó bộc phát ra qua từng giọt nước mắt.

Vương Trạch Văn có thể nhận ra được cảm xúc mang theo chút tan vỡ của anh, tay hắn từ gáy anh chuyển qua sau lưng, kiên nhẫn lại cẩn thận an ủi anh, mặc cho anh phát tiết.

Nơi nào hắn chạm tới cũng đều lạnh buốt, quần áo bị dính nước ướt nhẹp, dắn lên lưng Lâm Thành, làm hắn không chạm được tới nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Vương Trạch Văn lại thở dài, lấy một cái khăn tắm to bên cạnh tới, khoác lên người anh, bọc lấy toàn thân Lâm Thành.

Anh khóc một hồi lâu, làn sóng cảm xúc mãnh liệt này mới giảm bớt, dần dần rút xuống như thủy triều.

Lâm Thành cảm thấy mình khóc lóc thế này rất mất mặt, chờ tới khi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, anh vội vàng che mặt đi, kéo khăn tắm trên đầu xuống chặn tầm mắt.

Hơi thở của anh vẫn chưa ổn định lại được, phổi cũng đang trong trạng thái thiếu không khí, thi thoảng lại sụt sịt lên một cái, hít thở có vẻ rất khó khăn.

Cách một lớp khăn tắm, Lâm Thành có thể cảm nhận được hai mắt mình đã sưng lên. Anh chậm rì lau khô mặt, lau tới mức da mặt bắt đầu đỏ lên, ai ngờ người trước mặt này vẫn không chịu đi ra chỗ khác.

Tầm mắt Vương Trạch Văn vẫn cố định trên mặt anh, rốt cuộc cũng nhìn ra được sự quẫn bách của anh, cười hỏi: "Giờ mới biết ngượng hả?"

Lâm Thành buông khăn.

Vương Trạch Văn chỉ vào vệt nước trên vai mình, bảo: "Tôi biết hai vệt này là nước mắt, vậy vệt ở dưới này là gì? Là nước miếng hay nước mũi của cậu đây?"

Lâm Thành: "..." Tâm tình không tốt nổi.

Vương Trạch Văn bị vẻ mặt chợt trở nên vặn vẹo của anh chọc cười, xoa đầu anh nói: "Cảm giác đã tốt hơn chút nào chưa? Chuyện bình thường cả thôi, về uống chút nước ấm, ngủ ngon, xem một bộ phim, ngày mai là tốt rồi."

Lâm Thành phát hiện, chỉ cần Vương Trạch Văn vừa xuất hiện, tới gần anh, là có thể dễ dàng đập vỡ tâm lý anh vất vả xây dựng và giữ gìn.

Như vậy không được.

Anh rầu rĩ lên tiếng.

Vương Trạch Văn lại bỏ thêm một câu: "Có việc gì cứ đi tìm đạo diễn Vương, chẳng lẽ đạo diễn Vương còn quy tắc ngầm cậu hay sao?"

Khóe miệng Lâm Thành khẽ co giật, giấu kĩ trong bóng tối.

Vương Trạch Văn đứng lên, hai chân ngồi xổm tới có chút tê dại. Hắn bóp bóp cẳng chân, lại túm chặt cánh tay Lâm Thành, giục: "Điều chỉnh xong rồi thì mau quay về thay quần áo đi, ướt toàn thân thế này không khó chịu hả? Lại bị đông lạnh tới cảm thì sao? Cẩn thận đừng để gây ra mầm bệnh. Mau đi đi."

Editor: Edit tới đây t mới chợt nhận ra VTV đang ngồi xổm, còn LT thì ngồi trên ghế, cái cảnh anh ngồi xổm lau tóc cho em đang khóc xong rồi còn ôm, a~

Lâm Thành đứng lên, khoác áo đi về phía phòng nghỉ, quên cả nói cảm ơn với Vương Trạch Văn.

Chờ anh đi rồi, Lưu Phong mới rảo bước tới đây.

"Anh lại đi tìm anh ấy rồi." Lưu Phong gấp gáp nói, "Anh đừng quá quan tâm tới anh ấy, vừa rồi anh còn ôm anh ấy nữa. Anh có biết vừa rồi cameraman còn nói đùa chuyện này với thằng đệ của ổng không? Hơn nữa anh làm vậy trông giống quy tắc ngầm lắm!"

Vương Trạch Văn khinh thường: "Đạo diễn Vương quan tâm tới diễn viên là chuyện mới xảy ra ngày đầu sao?"

Lưu Phong khẳng định: "Đúng vậy."

Vương Trạch Văn: "Cậu đã theo tôi bao nhiêu năm như vậy rồi."

Lưu Phong tức giận nói: "Anh vỗ lưng thì thôi không tính, đã có lần nào anh ôm diễn viên khác chưa? Là ai nói tố chất tâm lý không tốt thì đừng có làm nghệ sĩ, tìm luôn chỗ nào mát mẻ ngồi chơi đi? Tố chất tâm lý của anh đâu rồi?"

Vương Trạch Văn: "Xùy xùy ――"


Phản ứng của hắn cực kì có lệ, tránh ra chỗ khác.

Đi chưa được hai bước, Vương Trạch Văn lại quay lại, tóm lấy Lưu Phong, ý bảo cậu ta qua một bên nói chuyện.

Lưu Phong tức giận nhưng vẫn đi theo.

Vương Trạch Văn hỏi: "Có thuốc lá không?"

Lưu Phong rút một điếu cho hắn.

Vương Trạch Văn đang định châm lửa, lại nhớ tới khuôn mặt vừa rồi của Lâm Thành, không muốn người mình bị ám mùi khói, chỉ kẹp giữa hai ngón tay.

Hắn hỏi: "Ngày ấy tôi hôn cậu ấy, cậu ấy có phản ứng thế nào?"

Lưu Phong nghĩ ngợi, nói: "Nhìn qua có vẻ rất tức giận, đỏ hết cả mặt, tức tới nói cũng không nên lời."

Vương Trạch Văn trầm ngâm.

"Nhưng mà anh yên tâm, em đã bảo anh ấy là anh ghê sợ đồng tính, không phải lo có chuyện quy tắc ngầm sao nam." Lưu Phong lại bảo, "Em không biết anh ấy có tin không nữa, nhưng em cảm thấy chắc là anh ấy cũng thế, hoặc là ghét tiếp xúc thân thể, bằng không phản ứng không thể lớn tới vậy. Hơn nữa anh xem, anh ấy với Quách Dịch Thế không thân, em quan sát rồi, Quách Dịch Thế muốn dựa vào người anh ấy, anh ấy trông không được vui lắm."

Vương Trạch Văn: "..."

Vương Trạch Văn ngẫm nghĩ hồi lâu, ngậm điếu thuốc lá, thâm trầm bảo: "Hôm qua tôi đã lên mạng tra một chút."

Lưu Phong: "Tra Lâm Thành á? Ở chỗ em cũng có tư liệu đây."

Vương Trạch Văn: "Không phải. Mấy người đó nói người ghê sợ đồng tính thực ra là đang giả vờ để che giấu tính hướng thực."

Lưu Phong mờ mịt: "Gì?"

Vương Trạch Văn cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Không có gì. Làm việc cho tốt. Tôi đã đồng ý với cậu ấy, nghiêm túc quay xong bộ phim điện ảnh này."

Phim quay càng tốt, người xem càng nhiều.

Đột nhiên Vương Trạch Văn có một kỳ vọng mới đối với "Dạ Vũ". Lâm Thành nỗ lực như vậy, muốn quay tốt, hắn cũng muốn nó trở nên càng ưu tú hơn.

Hắn là đạo diễn, hắn có trách nhiệm đối với rất nhiều người.

Quay xong cảnh này, mấy ngày sau, Lâm Thành chính thức kết thúc công việc.

Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, mọi người đều dừng việc trong tay, đồng loạt vỗ tay cho anh. Cảnh tượng khác hẳn với cảnh phim này, làm cho anh hoảng hốt không biết phải làm sao.

Vương Trạch Văn thay mặt nhân viên đoàn phim tặng cho Lâm Thành một bó hoa, là một bó hồng đỏ lớn. Hắn cười nhét vào lòng Lâm Thành.

Lâm Thành cúi đầu nhìn bó hoa kia, bị màu đỏ thẫm kia làm cho chói mắt. Anh hít sâu một hơi, nói với mọi người "Cảm ơn".

Nhiếp ảnh gia cách đó không xa nói với mọi người: "Nào nào, nhìn vào ống kính."

Lâm Thành vội nở nụ cười, nhìn qua, Vương Trạch Văn cũng nhích lại gần anh.

Anh cảm thấy tay đối phương nhẹ nhàng đặt lên eo mình một chút, sau khi nhiếp ảnh gia ấn nút chụp, tay hắn rời đi.

Mọi người lại lần nữa vỗ tay.

Vương Trạch Văn ghé tai anh nói: "Tối nay mời cậu đi ăn cơm nhé?"

Mấy ngày nay thực ra Vương Trạch Văn rất ít khi chủ động tìm Lâm Thành nói chuyện, khôi phục lại thiết lập đạo diễn ma quỷ trước đó, đảm bảo tiến độ của đoàn phim.

Lâm Thành nhớ tới chuyện lần trước, lắc đầu nói: "Không cần đâu, bao giờ đoàn phim mở tiệc đóng máy rồi lại nói. Hôm nay cũng bận."

Vương Trạch Văn nhìn anh một lát, cũng không cố chấp, lại hỏi: "Tôi bảo người đưa cậu ra sân bay nhé? Đã mua vé chưa? Mấy giờ?"

Lâm Thành có chút kháng cự với sự săn sóc của hắn, nói: "Không cần đâu. Khách sạn có xe mà."


Vương Trạch Văn: "Vậy cậu tự mình đi thong thả."

Lâm Thành: "Được."

Lâm Thành vào phòng hóa trang thay đồ, khi anh đi ra, Vương Trạch Văn đang cau mày ngồi trước màn hình.

Lâm Thành vốn còn do dự không biết có nên tới nói tạm biệt với hắn không, lại thấy hắn không có thời gian, thì đeo túi đi thẳng.

Anh không thể nói rõ cảm xúc của mình là thở phào nhẹ nhõm hay là có hơi tiếc nuối. Sau khi đi được một đoạn xa rồi, anh lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

... Kết thúc rồi.

Lâm Thành khẽ nhắm mắt lại, cảnh tượng của nửa thành phố điện ảnh đọng lại trong mắt anh, rồi tan biến theo cái chớp mắt của anh.

Trong khoảng thời gian quay "Dạ Vũ" này, Lâm Thành cảm thấy như mây tựa khói.

Anh về nhà, nghỉ ngơi vài ngày, chờ điều chỉnh tốt trạng thái, mới làm việc trở lại.

Bởi có ảnh hưởng của vài lần hot search trước đó, Lâm Thành thực ra cũng nhận được vài lời mời hợp tác.

Có một số công ty bán sản phẩm ba không muốn lấy giá cao mời anh về làm đại diện phát ngôn, hẳn là coi trọng danh tiếng trong tương lai của bộ phim "Dạ Vũ" này. Còn có bên muốn mời anh chạy show, nói có thể biểu diễn một đoạn võ thuật, nhào lộn linh tinh.

Lâm Thành không biết mình nên cười hay nên khóc, từ chối hết toàn bộ.

Mỗi ngày anh ngoài xử lí tài khoản của mình ra, thì cũng chỉ lướt tài khoản Weibo của "Dạ Vũ"... và tài khoản của người nào đó.

Lâm Thành phát hiện từ khi mình hoàn thành công việc xong, Vương Trạch Văn rất ít khi up bài lên vòng bạn bè, có lẽ là rất bận.

Phim điện ảnh khi tới giai đoạn biên tập, gần như đều phải chạy đuổi thời gian, bởi gần như đoàn phim nào cũng sẽ gặp phải vấn đề tài chính. Thậm chí có đoàn phim, nửa trước quay rất nghiêm túc, nửa sau lại qua loa đại khái, sau khi cắt nối biên tập hoàn thành, chất lượng cứ như trên trời với dưới đất.

Cũng may đoàn phim không quay theo dòng thời gian trong kịch bản, kết cục phim có lẽ đã quay xong vào khoảng thời gian trước, bằng không khi chiếu phim, chẳng khác gì đầu voi đuôi chuột.

Vào ngày đoàn phim đóng máy, Lâm Thành được tag vào post của "Dạ Vũ". Anh share cái post kia trước, lại gõ thêm hai biểu tượng trái tim.

Không lâu sau, Vương Trạch Văn tự mình gửi tin nhắn WeChat cho anh.

Vương Trạch Văn: "Dạ Vũ" đóng máy rồi.

Lâm Thành bấm tay tính toán, đã được gần một tháng rồi.

Đã một tháng rồi anh mới lại nhận được tin nhắn của Vương Trạch Văn.

Lâm Thành: Tôi thấy trên Weibo rồi. Chúc mừng chúc mừng.

Vương Trạch Văn: Cùng vui.

Tiếp đó hai người không còn gì để nói.

Lại một lúc nữa, Vương Trạch Văn bên kia lại hỏi.

Vương Trạch Văn: Gần đây có công việc gì không?

Lâm Thành: Không.

Vương Trạch Văn: Vậy bớt chút thời gian, giúp chạy tuyên truyền phim đi.

Lâm Thành: Tôi đi chạy tuyên truyền?

Vương Trạch Văn: Đúng rồi.


Lâm Thành rất ngạc nhiên. Tuy anh là nam thứ, nhưng bản chất chỉ là một tấm phông nền, mức độ nổi tiếng và lượng fans có khi còn kém diễn viên phụ trong đoàn. Trọng trách chạy tuyên truyền, gần như đều giao cho Hoàng Thời Thanh và Quách Dịch Thế gánh. Không thì vẫn còn các diễn viên gạo cội trấn giữ.

Vương Trạch Văn: Có được không? Không khó đâu, cứ lấy thân phận Bắc Cố, quay vài clip hài hài là được. Với lại chắc là hợp tác với bọn Quách Dịch Thế một chút.

Lâm Thành: Được rồi.

Vương Trạch Văn: Tôi xem rồi, có một chương trình livestream có MC dẫn dắt. Phí biểu diễn của show kia cũng ổn. Cậu đi sẽ hợp.

Lâm Thành: Được.

Vương Trạch Văn chuyển tiếp cho anh một post, thông báo thời gian, địa điểm cụ thể cho anh rồi cũng không làm phiền anh nữa.

Lâm Thành nhìn lịch sử trò chuyện trong chốc lát, lại lướt lên trên một chút. Tận tới lúc thấy không còn gì thú vị, mới buông điện thoại xuống, vào bếp nấu vài món ăn.

Chờ tới khi anh quay lại, phát hiện nick phụ đã nhận được tin nhắn của Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn: Fan ơi.

Vương Trạch Văn: Không phải cậu đã nói về sau đây chính là nick chính của cậu rồi à?

Cảm giác này rất kì diệu.

Sao Vương Trạch Văn vẫn còn nhớ tới cái nick này nhỉ?

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:?

Vương Trạch Văn: Không có gì, tìm fan tâm sự chút thôi.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Ồ.

Vương Trạch Văn: Sao cậu lại không gửi meme nữa?

Lâm Thành: "..."

Anh nhanh tay, chọn liền mấy cái.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: 【 tránh ra, tôi muốn bắt đầu giả vờ 】【 cú đấm của mèo 】


//




Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Đây cho anh xem nè ~

Vương Trạch Văn: Nói chuyện cũng tự nhiên lãnh đạm quái quái.

Lâm Thành đen mặt.

Anh cũng không hiểu rốt cuộc mình đang làm gì, cảm thấy mỗi lần khoác cái mác fan lên, mình không khác gì thằng điên. Nhưng một khi đã nhập vai, anh lại muốn ngừng cũng không được.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Không có gì, mới vừa rồi đang mải làm việc. Đạo diễn Vương muốn nói chuyện gì dzợ?

Vương Trạch Văn: Hỏi cậu một chuyện. Để tôi xem xem nên nói thế nào đã.

Vương Trạch Văn: Một người ban đầu rất tôn trọng, còn có phần kính ngưỡng cậu... Cậu cũng có thể coi người ấy làm fan, đột nhiên thái độ của người ấy lại trở nên rất lãnh đạm, gửi tin nhắn cho cậu cũng chỉ còn là câu xã giao đơn giản. Nhưng cậu nhìn biểu hiện của người ấy, lại cảm thấy hẳn là người ấy cũng không ghét cậu. Cậu nói phải làm sao bây giờ?

Lâm Thành hoài nghi.

Đây là đang nói tới anh à?

Là đang nói tới anh phải không?

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Bỏ làm fan đó, thật trí mạng.

Vương Trạch Văn: Có cơ hội gập bụng* không?

*Gập bụng: theo t hiểu trong trường hợp này là chỉ việc làm cho trở lại tình trạng bình thường như trước đó.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh còn biết cả từ này cơ à?

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Xác suất không cao, nếu lặng lẽ bỏ fan thì là bỏ đu thật đấy. Xem xem tính cách của đối phương, có phải là kiểu kia không.


Vương Trạch Văn: Cậu ấy không phải người cợt nhả.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Vậy thì đúng là trí mạng.

Vương Trạch Văn: Đúng là có hơi trí mạng.

Lâm Thành: "..."

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh để ý tới một fan như vậy làm gì? Còn là một fan đã bỏ đu.

Vương Trạch Văn: Bởi vì tôi không có nhiều fan lắm.

Lâm Thành không còn gì để nói. Câu thông cũng thật khó khăn.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Đã bao lâu rồi?

Vương Trạch Văn: Tầm một tháng?

Lâm Thành chắc chắn, chính là anh.

Vương Trạch Văn đây là coi anh như fan? Chẳng lẽ đối với ai, hắn cũng đối xử tốt như vậy? Hay đây là tật xấu của con người, vô cùng chú ý tới thứ mình đã mất đi?

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Nguyên nhân là gì?

Vương Trạch Văn: Bởi chút chuyện nhỏ. Tôi cũng không rõ lắm, không hiểu vì sao cậu ấy lại để tâm như vậy.

Trong lòng Lâm Thành thầm nói đó không phải là chuyện nhỏ.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh mặc kệ người ta đi không được à? Có lẽ người ta có lí do riêng?

Vương Trạch Văn: Không được.

Vương Trạch Văn: Có cách gì thúc đẩy việc gập bụng không?

Ngón tay Lâm Thành khựng lại giữa không trung, gõ chữ nhanh như bay.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Anh có thể thử lấy tiền đập vào mặt người ta xem.

Vương Trạch Văn: Cậu ấy không phải là người nông cạn như thế.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Sao anh biết người ta không phải?

Vương Trạch Văn: Cậu không hiểu đâu.

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:...

Vương Trạch Văn: Không đúng, vì sao cậu lại nghĩ một người cậu chưa từng gặp là người nông cạn tới vậy?

Lâm Thành: "..."

Anh lấy chuyện này ra để hỏi người ta, người ta sẽ thấy xấu hổ lắm.

Vương Trạch Văn: Meme của cậu đâu?

Lâm Thành chán ghét gửi hai cái meme qua.

Vương Trạch Văn chỉ đang thèm khát meme của anh thôi!

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:【 đáng ghét 】【 đừng ép tôi hủy diệt thế giới này 】





Vương Trạch Văn: Gửi mấy cái bình thường chút đi, mấy cái dạo này đang hot ấy. Đáng đáng yêu yêu không được hả?

Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ:???

Vương Trạch Văn: Tôi trộm một ít.

Lâm Thành: "..."

Thôi không cần đâu. Anh cứ tự tải tự dùng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui