Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Mạc Thanh Thành nói xong, đứng thẳng người, ra hiệu cho cô nhanh vào nhà vệ sinh thay đồ, dù sao mùa xuân vẫn rất lạnh. Cảm giác huyền diệu còn vây quanh hai người, Cố Thanh thậm chí không dám nhìn thẳng hắn, nhưng khi hai người đi lên tầng thượng, phía xa đã thấy mấy bạn học vui cười đùa giỡn, cô lại ngừng bước.

“Mạc Thanh Thành…..” Cô bỗng nhiên chạy đến trước mặt hắn, ngước mặt nhìn hắn.

Hắn nghi hoặc nhìn cô.

Cô nhìn hắn, có bảy phần lo lắng…. còn có mười phần ngượng ngùng.

Hắn càng nghi hoặc, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra ý cười.

Điểm hấp dẫn nhất ở Cố Thanh chính là cảm xúc đầy tràn của cô, đều không hề giữ lại mà hiện hết lên mặt, đặt ở ánh mắt. Hai mươi hai tuổi, cô ấy làm sao có thể bình yên vô sự không bị người ta hãm hại mà sống đến hai mươi hai tuổi nhỉ?

Hắn không nhịn được khẽ cười.

Cô rốt cục quyết tâm được, vươn tay, nhẹ nhàng xoa bờ môi của hắn.

Hắn đã hiểu, im lặng cúi đầu nhìn cô, tùy ý cô hủy diệt chứng cứ.

Một, hai, chùi vài lần mới hoàn toàn lau sạch.

Son môi…. Quả nhiên rất đậm…..

“Lau sạch rồi?” Hắn thấp giọng hỏi, giọng mang ý cười.

“Vâng.” Cô ra vẻ bình thản xoay người tiếp tục đi, bước nặng bước nhẹ……. Đi về phía trước, ngay cả là bản thân tự lau rồi, vẫn cảm thấy chột dạ, sợ trên miệng hắn còn sót gì……

“Thanh Thanh, em chưa thay đồ tẩy trang sao?” Chị trang điểm đứng trên hành lang tán gẫu với người khác, thấy cô đi tới lập tức lấy sữa rửa mặt tẩy trang đưa cho cô, “Sao son môi phai nhiều thế? Tự nuốt mất?”

……..

“A? Phai sao?” Cố Thanh lấy mu bàn tay lau, giả trang bình tĩnh.

Mộc Mộc nhìn một cái, vô cùng chuyên nghiệp thành thật nói: “Son môi ăn không tốt đâu, sau này ít ăn thôi.”

…………

Các vị có thể không thảo luận vấn đề ăn và không ăn này được không T.T…….

Mọi người từ đề tài Cố Thanh ăn son môi trên miệng thế nào, chuyển tới ăn son môi rất không tốt, kéo tới đã có vài loại son môi từ thực vật, hình như ăn vào cũng không sao….. Cuối cùng đến…. Sau này hẳn nên phát triển chuỗi son môi tên “Son tình nhân” chuyên dùng để ăn……..


Cô ở trong WC, nhờ sự hỗ trợ của chị trang điểm, nhanh chóng thay đồ tẩy trang, nghe lời bàn tán cách vách tới trình độ đó, yên lặng nhẫn nhịn đến cơ hồ nội thương không trị được……

Mạc Thanh Thành dường như tâm tình rất tốt.

Trừ lúc chụp hình trên sân thượng đen mặt ra, so với bình thường nói nhiều hơn vài câu, bất quá cũng giới hạn đối với Mặc Bạch và Mộc Mộc, đối với những người khác…. Hắn tuyệt đối là trời sinh thể chất chống con gái, chỉ có thể đứng xa nhìn, không ai có cơ hội tới gần khơi chuyện.

⊙﹏⊙

Cái đó……. Vì sao Đầu Bài cô biết vĩnh viễn đều hòa ái dễ gần, vô cùng chủ động vậy…….

Cuối cùng, dưới sự quấy rầy kiên trì không ngớt của Mặc Bạch, bữa tối của hai người biến thành McDonald + KTV. Mấy giờ liền ở cạnh những người xa lạ, qua quá trình cùng chụp ảnh tán gẫu cùng thay đồ và trò chuyện ở McDonald, thực thành công trở nên quen thuộc.

Bất quá, hai người ở trong phòng bao, nghe người ta hát gần một giờ, nghe đến tên “Thương Thanh Từ” cỡ mấy lần, cô rốt cục phát hiện chỗ vô cùng không ổn.

Cô là Thanh Thanh Mạn, bên cạnh là Thương Thanh Từ.

Cô là ca sĩ cổ phong, Đầu Bài là diễn viên lồng tiếng hát còn hay hơn ca sĩ.

Tuy từ đầu Mộc Mộc và Mặc Bạch đã bàn tốt rồi, giấu thân phận online của hai người, nhưng nếu cầm mic, sẽ không lộ sao………. Cô liếc mắt nhìn người bên cạnh, hút ngụm trà sữa, trân châu theo ống hút chui tọt vào miệng……

“Mình phải hát Túy Mộng Tiên Lâm!” Có hai cô gái chen ở chỗ chọn bài, còn hai cô đứng sau, chỉ huy.

“Hát lên nổi sao?”

“Mặc kệ, mình chỉ muốn kỷ niệm bài hát đầu tiên của Đầu Bài đại nhân thôi.” Cô gái chọn bài lập tức để lộ thân phận “Từ Điệp”……..

Cố Thanh thuận lợi…. nuốt xuống hai viên trân châu. [Chỗ này là trước đó tỷ bị nghẹn á ]

Mạc Thanh Thành trước sau như một, vẫn bình tĩnh.

“Muốn nghe anh hát không?” Người bên cạnh bỗng nhiên đưa ra đề nghị tuyệt vời lại vô cùng nguy hiểm.

Muốn….. đương nhiên là muốn……..

Giữa ngọn đèn sân khấu không ngừng nhấp nháy, cô có chút không yên nhìn hắn, suy nghĩ vài giây, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Thương Thanh Từ đại nhân, ngài ko sợ bị phát hiện sao?”

Hắn cười, đè thấp giọng: “Thanh Thanh Mạn đại nhân, làm một diễn viên lồng tiếng, đổi giọng là tố chất cơ bản.”

………. Được rồi, cô bị đâm trúng chỗ đau.


Thương Thanh Từ, từ khi hắn xuất đạo dc người ta tán dương nhiều nhất, trừ chất giọng vốn hay, tự nhiên còn có khả năng đổi giọng trời cho. Chỉ cần không phải vai diễn quá bất thường thì hắn hoàn toàn có thể không chế.

Sao lại quên mất, hắn là Thương Thanh Từ a.

⊙﹏⊙…….

Sau khi các cô gái chọn bài xong, hắn đi qua chọn.

Khi hắn đứng trước đài chọn bài, cúi đầu lật xem bài hát, hơn nửa người trong phòng đều mắt sáng rỡ, đẹp trai ai không thích, đẹp trai dám lên chọn bài tức là hắn hát không tệ a! Nhân tố quyết định này đối với nửa số cô gái là thanh khống trong phòng mà nói, quả thật rất hấp dẫn……..

Hơn nữa……

Mọi người thấy chọn lựa của hắn, lập tức hăng máu.

Là Trung Quốc phong! Vị soái ca này cư nhiên là người đồng đạo! Có thể hát nhạc thị trường bình thường là tốt rồi, có thể xướng cổ phong thì chính là trân bảo hi hữu đó? Bạn nghĩ ai cũng hát được cổ phong sao? Cho nam sinh bên cạnh bạn thử sẽ biết! “Cái đó…. Em có thể hỏi một câu không, đại nhân ngài có thể hát Túy Mộng Tiên Lâm không………”

Fan thâm niên của Thương Thanh Từ, đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ đó, vô cùng chờ mong mời hát.

Hắn cười, lắc đầu.

KTV này còn chưa theo kịp thời đại lắm, cổ phong ca internet rất ít, phần lớn là ca khúc Trung Quốc phong thịnh hành của ca sĩ. Cuối cùng, hắn thuận tay chọn bài mới nhất《Khách điếm hồng trần》, vừa chọn xong, các cô gái chọn bài lúc trước lập tức vô cùng khẳng khái tỏ vẻ: Mời đem mấy bài chúng em chọn bỏ qua hết đi, ưu tiên soái ca……

Kết quả bài hắn vừa chọn xong, đã bị đưa lên người đầu tiên.

Cố Thanh cắn ống hút trà sữa, nghe nhạc dạo vang lên, hơi nín thở….. Hai bài hắn hát công khai trên YY cho các fan, hắn dùng giọng vốn có của mình, nên ngay cả cô cũng không nhịn được tò mò, hắn dùng giọng khác sẽ như thế nào…..

Cho đến khi mở mic.

Cho đến khi thanh âm đầu tiên xuất hiện, đến khi cô cắn ống hút, hoàn toàn kinh diễm:

“Dưới hiên, nghiêng bóng cây in trên song cửa sổ, cùng nàng, ngồi dưới đất ẩm trà, ta tỉ mỉ vẽ từng nét để nàng ghi nhớ, cầm bút không vì phong nhã…..”

Thu lại khí phách và phong thái Đế vương của Túy Mộng Tiên Lâm và Khuynh Tẫn Thiên Hạ, giọng của hắn hoàn toàn thay đổi, cả thanh tuyết lẫn cảm xúc diễn giải, hoàn toàn dung nhập vào bài hát này.

Bỏ xuống hoa lệ, chất giọng hoàn toàn sạch sẽ.


Rời xa nhân gian huyên náo…..

Cực kỳ hay, cô nghĩ đến một từ: điên đảo hồng trần.

Hắn hát, cô nghe, những người còn lại cũng không thờ ơ.

Người nghe đều bị hấp dẫn, nhưng không ai nghe ra hắn là Thương Thanh Từ.

Thậm chí khi hắn hát xong, nhóm thanh khống không quên truy hỏi hắn có muốn làm ca sĩ cover không. Hưng phấn như đang khai quật chí bảo nhân gian, Mặc Bạch nhìn cũng cười đến nội thương, vội đem hắn nhét về bên cạnh Cố Thanh. Hắn lại xem đồng hồ: “Ở đây hơi ngột ngạt, có muốn ra ngoài đi một chút không?”

Ở đây đang náo nhiệt thật high, hai người đi hẳn không sao đâu?

Cô lặng lẽ đặt trà sữa xuống bàn, nhẹ giọng nói: “Được, em đi WC trước, anh ở cửa chờ em.”

Cô nói xong, xách túi chạy ra trước.

Không thể không nói, phong cách trang trí của KTV rất tây, đối diện toilet là một mảng tường gương, đi ra ngoài có những cửa khác nhau đi ra hành lang khác nha, cách cánh cửa cũng nghe được tiếng ca hát. Cô nhanh chóng rửa mặt rửa tay, chỉnh lại tóc tai, đi tới đối diện gương nhắm hai mắt.

Chớp chớp mắt.

Ừm, trạng thái không tồi…..

Cô vừa định xoay người, liền thấy ảnh Mạc Thanh Thành đứng ở hành lang phản chiếu trong gương, hai tay đút trong túi quần, mỉm cười nhìn mình……. Hiển nhiên phát hiện lý do soi gương của cô.

Nhìn bao lâu rồi?

Không biết……

Thật ra mình cũng đâu soi lâu lắm?

…………

Hai người đi thang máy xuống lầu, hắn theo thói quen ăn đường nhuận giọng, hình như rất nhiều cv có thói quen này. Thật ra…. cô muốn nói, ăn thường xuyên không tốt đâu? Chỉ sợ thành ỷ lại…..

Nơi này tuy là khu náo nhiệt, như KTV lại ở tầng thượng tòa nhà, nên đi ra cũng không nhiều người lắm.

Người ít, xe ít, đèn đóm lại sáng choang.

Khi cô đi ra, đúng lúc gió thổi, lạnh buốt.

Đang nhìn xung quanh tìm xem có trạm xe gần đây không, có hai thiếu phụ đẩy cửa thủy tinh đi ra, hắn kéo cô tránh đi cửa thủy tinh trong suốt, bàn tay ấm áp, cứ thế nắm cổ tay cô, tựa vào tường thủy tinh.

Sau lưng là đèn sáng rực, phác ra hình dáng cô, chiếu sáng khuôn mặt hắn.

Không biết vì lạnh hay vì sao, cô cảm thấy dựa vào tường thủy tinh, còn hắn che ở trước người, trở nên ấm áp hơn.


Nhưng tư thế này…..

Cô liếc mắt nhìn chú bảo vệ ở phía bên kia cửa thủy tinh….. Có chút chột dạ, quay đầu hỏi vấn đề không liên quan: “Anh biết… chỗ này có xe công cộng đến trường chúng ta không…..” Hoặc… tàu điện ngầm cũng được….

Cô còn đang tìm trạm xe, hắn liền không hề báo trước cúi thấp đầu: “Biết.”

Chóp mũi chạm chóp mũi, cứ thế thuận lý thành chương, cũng tìm được môi. Lưỡi hắn xâm nhập đi vào, dò xét cho cô thời gian xoa dịu. Một giây, hai giây.

Sao có thể dịu đi đây.

Hơi thở của hắn nóng rực, đại não của cô choáng rồi, lần này thật sự là….. thật đó.

Cô bị hắn đặt trên tường thủy tinh, bị bắt ngẩng đầu lên.

Hương vị của đường nhuận giọng, mùi bạc hà thơm ngát, hắn là cố ý… đúng không…. Ý nghĩ vụn vặn xoay chuyển trong não, liều mạng muốn kết nối lại, nhưng bị hắn mê hoặc, lần nữa tan rã. Không có kỹ xảo gì, lưỡi cô bị hắn khiêu khích mút lấy, đưa vào miệng hắn, nhẹ nhàng ngậm chặt.

Tiếp xúc thân mật như vậy, lại ngoài ý muốn ở nơi này.

Lẫn giữa tiếng xe cộ, còn có hương vị cỏ cây bên đường…..

“Ở đó ở đó….” Xa xa có người nói chuyện, kích động như xem phim thần tượng.

Cô rõ ràng nghe được tiếng người, mạnh mẽ đẩy ngực hắn.

Đẩy ra rồi, nhưng hắn lại thuận tay ấn đầu cô lên vai mình, cứ thế ôm lấy cô….. Đôi mắt đen láy cong cong: “Vừa rồi em hỏi anh cái gì?”

Trái tim lơ lửng trong lồng ngực, lảo đảo.

Cô chôn mặt trên vai hắn, như đà điểu giấu đi miệng mũi, chỉ miễn cưỡng lộ ra đôi mắt nhìn hai người qua đường đi xa dần, nhỏ giọng thì thào: “Không phải anh nói biết sao…..”

Nụ hôn đầu tiên a…… Lại diễn ra ở nơi công cộng, còn bị người ta vây xem……

“Biết?” Hắn thoáng tự hỏi, lại lấy ra viên đường nhuận giọng, ném vào miệng, giọng nói mơ hồ, “Ờ, là nói xe công cộng….. Ở đây không có xe công cộng tốc hành, chỉ có tàu điện ngầm.”

………..

………..

Vậy vì sao anh còn nói “biết”?

Chẳng lẽ chưa suy nghĩ đã tùy tiện nói sao……..

Qua một lát, hắn vỗ vỗ lưng cô, ý là có thể đi rồi.

Cố Thanh lập tức khôi phục tâm trí, chui ra khỏi vòng ôm của hắn, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi đây, dù ngồi bus hay tàu điện vẫn chưa biết……. Lỡ như hắn vui vẻ làm lại lần nữa, lỡ như mọi người trên lầu thấy nhàm chán đi về sớm, cô chắc chắn không dám gặp lại hai người bạn kia của hắn………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui