Lời cô mới nói một nửa đã gửi đi, ngoài ý muốn là Thương Thanh Từ không trả lời.
Cố Thanh thật sự bị ý tưởng này làm chấn động, “diện cơ”[1] hai chữ bay qua bay lại trong đầu…… Cô chưa từng thử gặp mặt bạn bè trên mạng. Tuy rằng việc này với phong trào yêu qua mạng ầm ĩ một thời chút xíu quan hệ cũng không có, chỉ là một nhóm bạn bè yêu thích cổ phong gặp mặt, ghi âm bài hát, ăn một bữa cơm…
(⊙o⊙)… Ăn cơm, việc này quá xa xôi rồi…..
Không được, chỉ hai chữ diện cơ này, liên kết với mấy tên quen thuộc trong giới, nhất là Đàu Bài, liền thấy cả người không ổn.
Cô ở trong phòng mờ mịt đi quanh nửa tiếng, vẫn không bình tĩnh nổi.
Dứt khoát vào nhà vệ sinh, đối diện với mặt mình ngẩn người. Bộ dáng này………. thật sự thích hợp đi gặp các đại bài trong giới sao?
Phòng khách vang lên tiếng di động, cô vội chạy ra, cầm lên.
Là tin thoại của Đầu Bài gửi đến:
“Bảy người chúng ta, có bốn người ở cùng thành phố, ngày mai buổi chiều ba giờ thế nào? Nghe Tuyệt Mỹ nói, ngày mốt em khai giảng?”
Ngày mai?!
Cố Thanh cảm giác mình sắp sụp đổ rồi.
Loại cảm giác từng bước tới gần tận thế này là sao a…….
Gặp người có chất giọng mình thích nhất, còn có rất nhiều tiền bối mình thích, thế nhưng, thế nhưng lại không cho cô chút xíu thời gian để chuẩn bị gì cả. Ít nhất cần chuẩn bị tâm lý với sửa soạn ngoại hình, cũng cần thiết mà, đại nhân………
Cô rối rắm hồi lâu, cuối cùng trả lờ
i trên wechat: “Được….. Giờ đó em không có vấn đề.”
Dù sao cũng không thể đùa giỡn đại bài nha? Người ta còn chiều theo thời gian mình khai giảng đó.
Gửi đi rồi, bỗng nhiên lại nghi hoặc, Đầu Bài sao lại biết mình và hắn ở cùng một thành phố?
Weibo?
Weibo… ừm, weibo của mình đúng là có viết thành phố, không giống Đầu Bài giấu nhẹm đi……
Được rồi T T, đại nhân biết là rất bình thường.
Cô và Đầu Bài hẹn thời gian, địa điểm, còn ba người không cùng thành phố phải làm thế nào, Đầu Bài thuận miệng dặn cô đêm nay đi ngủ sớm, không gửi tin thoại nữa. Cố Thanh nhìn di động, lặng lẽ sờ sờ avatar của Đàu Bài, lầm bầm: “Đầu Bài đại nhân…. còn hơn hai mươi mấy tiếng, ngài bảo ta làm sao trôi qua đây…..”
Cố Thanh rối rắm từ quần áo đến kiểu tóc, đắn đo giữa quần và váy xong, lại xoắn xuýt tiếp nên cột tóc hay thả tóc được hơn.
Cuối cùng, quyết định vẫn là thành thành thật thật mặc quần dài và áo lông đi thôi, trời giá rét vậy nên đàng hoàng chút, nếu không thì buổi gặp mặt bạn bè trên mạng sẽ thành hẹn hò xem mắt thì thật xấu hổ không chỗ chui. Theo lời Đầu Bài nói thì ngày mai cô có thể gặp mấy người cùng hợp tác bài hát này là Đậu Đậu Bã Đậu, Phỉ Thiếu và wk, còn có hai người thuần túy rảnh rỗi đến làm người mua nước tương Tuyệt Mỹ, Phong Nhã Tụng……
Trong số này chỉ có wk và Phỉ Thiếu từng lộ hình trên mạng, vì hai người này, người trước vốn là chủ trì kênh radio, người sau… ừm, là diễn viên lồng tiếng, không quan tâm lộ hình. Còn lại thì chưa từng thấy qua, nhất là Đàu Bài, tin tức gì cũng giấu nhẹm, càng không có ảnh chụp lộ ra.
Nói không kích động là giả, nhưng cô không dám hé ra với ai.
Người ngoài giới nghe không hiểu, nhưng trong giới khẳng định sẽ thuê sát thủ, hoặc uy bức lợi dụ bắt chụp hình lén. Cố Thanh cứ thế từ chiều nghẹn tới nửa đêm cũng không ngủ được, ngày hôm sau vừa tỉnh, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường không ít, rõ ràng là bộ mặt ngủ không ngon. Cô cầm lược chải đầu, chải chải lại nhớ ra, hôm nay mình phải về trường!
Nói cách khác, cô phải gánh quần áo thức ăn của một tuần, đến phòng ghi âm….. sau đó lại về trường…..
Rất hủy hình tượng……..
Nhưng cũng hết cách, giờ đó, ghi âm xong là đến tối, hơn nữa phòng ghi âm gần trường, vừa lúc tiện đường. Cô bất đắc dĩ, nhìn rõ sự thật đau thương, ngậm ngùi đi thu thập quần áo và đồ ăn, nhét đầy ba lô vác trên vai. Lúc còng lưng đi ra cửa, mẫu thân đại nhân còn không quên dặn: “Tụ họp với bạn xong thì nhanh nhanh về trường, đến ký túc xá gọi điện thoại cho mẹ.” Cố Thanh chột dạ vâng ạ.
Cô không dám nói với mẹ, mình sắp đi gặp một nhóm bạn online chưa từng biết mặt.
Cô không muốn ngồi nghe mẹ giảng giải mấy tiếng liền, bắt đầu từ phân biệt điểm khác nhau giữa bạn trên game và bạn online……. chủ yếu là, thật sự không có điểm khác nhau thực tế nào.
Tàu điện ngầm, chuyển hai trạm xe công cộng, đến dưới lầu phòng ghi âm, khoảng hai giờ rưỡi.
(⊙v⊙) sớm đến nửa tiếng.
Có nên đi lên không? Hay là ở dưới đi lang thang đến ba giờ rồi lên…….. Từng đợt gió lạnh len vào trong khăn quàng cổ, thật sự rất lạnh a, hôm nay sao lại lạnh thế này a, sẽ không có tuyết rơi chứ?
Cô đi loanh quanh bên dưới, lãng phí gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cục đi vào thang máy lầu một, lên lầu bốn.
Thang đinh một tiếng mở ra.
Phòng khách rộng rãi sáng sủa, có hai cô gái đứng trước quầy tiếp tân của tầng, một người đang gọi điện ghi chép gì đó. Cô gái đang rót nước thấy Cố Thanh, cười nói: “Phòng lúc ba giờ, chị là bạn của Mạc Thanh Thành?”
Cô ngẩn người, nghĩ đến phiên âm nick wechat kia, kết luận là tên của Đàu Bài, gật gật đầu.
“Đi hướng đó, phòng bên tay trái, đã có mấy người đến rồi.” Cô gái chỉ lối đi cạnh sô pha kế tủ y tế, “Nếu khát, ở đây có nước, có thể tự ra lấy, trong phòng trà nước có máy pha cà phê.”
Cô gái giới thiệu xong, cười cười, tiếp tục uống ly nước mình vừa rót.
Câu trả lời vô cùng chuyên nghiệp và nhanh chóng.
Cố Thanh mới đến phòng ghi âm lần đầu, còn lo là một nơi rất nghiêm túc, không ngờ lại bình dị thoải mái như vậy. Cô theo lời hướng dẫn, đi đến cuối hành lang, đi qua ba bốn phòng, có phòng mở cửa, thấy được người chỉnh âm đang xem video đối chiếu thanh âm, còn lại đều đóng chặt cửa, hẳn là đang ghi âm?
Cuối hành lang, phòng bên trái.
Cô hồi hộp…
Khẽ thở ra một hơi, thanh thanh giọng.
Câu đầu tiên phải nói gì đây, nói chào mọi người, em là Thanh Thanh Mạn…. hình như có chút ngốc……
Tay cô đặt trên nắm cửa, vừa định mở cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong, một nam nhân rất cao đứng trước mặt cô, hai người đều sửng sốt.
“Xin chào.” Cố Thanh thốt ra.
Sau đó…….. thiếu niên kia cười thành tiếng: “Thanh Thanh Mạn?”
“Vâng.” Cố Thanh gật đầu.
“Anh là Tuyệt Mỹ Sát Ý.” Hắn mím môi nhịn cười, vì cao nên hơi có cảm giác áp bách, “Hạnh ngộ a, Thanh Thanh.”
Nửa câu đầu còn đứng đắn, nửa câu sau lại triệt để khiến người ta quẫn bách.
Cố Thanh bỗng thấy thật quẫn thật nóng, bị người ta học theo Đầu Bài gọi mình Thanh Thanh……
Khi cô đang ngơ ngác, Tuyệt Mỹ đã nghiêng người, nói với người bên trong: “Kim chủ của Đầu Bài đến rồi nè.”
……..
Cố Thanh cảm thấy, hắn mà nói thêm câu nào nữa, mình nhất định sẽ cướp đường mà chạy……..
Tầm nhìn rộng ra, có một bé trai trắng trẻo đeo kính đang vắt vẻo ngồi trên sô pha, nghe thế, lập tức nhảy dựng, cười chạy đến: “Kim chủ, kim chủ, xin chào, em là Phong Nhã Tụng.”
………
“Được rồi được rồi, dọa người ta rồi……” Tuyệt Mỹ cản hắn ra sau.
“Có không? Thanh Thanh? Em có dọa chị sao?” Phong Nhã Tụng cười tủm tỉm nhìn cô.
Cố Thanh lắc đầu, ép mình bình tĩnh lại: “Sao có thể….. không có…..”
Phía sau, bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô.
Cố Thanh giật mình, chợt nghe có người nói: “Không cần khi dễ tiểu muội muội, chào kim chủ a, anh là wk, chính là vị ở bên cạnh ăn lẩu khi em với Đầu Bài anh anh em em ấy ~”
………..
Cô thề, cô thật sự muốn khóc.
Những người này……….
“Mấy người này, tránh ra tránh ra.” Rốt cục, có một cô gái đi tới, nhìn qua có vẻ lớn hơn Cố Thanh mấy tuổi, mặc áo lông màu trắng, bộ dáng thực dịu dàng. Cô nắm lấy tay Cố Thanh, cứu cô ra khỏi vòng vây của ba nam nhân, còn không quên khinh bỉ mấy câu: “Dù Đầu Bài tạm thời chưa tới kịp, các cậu còn khi dễ Thanh Thanh như vậy… hừ hừ.” Cô ấy kéo Cố Thanh ngồi xuống sô pha, “Chị là Bã Đậu.”
“Đầu Bài không tới sao?” Cố Thanh có chút nghi hoặc, bất quá nhìn bốn người trong phòng…..
“Có chuyện đột xuất… hết cách, hắn bận nhất trong số chúng ta.” Đậu Đậu Bã Đậu cũng chẳng biết làm sao, “Lặp đi lặp lại dặn dò chị nhất định phải chăm sóc em thật tốt, tránh cho em bị bọn họ dọa.”
……….
Được rồi.
Cố Thanh có chút đáng tiếc, cũng cảm thấy hơi mất mát.
Dù sao Đầu Bài là tồn tại thần bí nhất, có thể gặp hắn, hẳn là nguyện vọng của rất nhiều người?
May mà đều là người quen được mấy tháng, tuy mọi người đều có vẻ lớn hơn Cố Thanh khoảng năm sáu tuổi, rất nhanh đã hòa hợp rồi. Qua một hồi, Phỉ Thiếu mắt nhập nhèm mới thức dậy tới, phòng ghi âm này là Phỉ Thiếu hùn vốn với người khác mở, gian phòng này từ ba giờ đã để lại cho bọn họ.
Cho nên mọi người không gấp, mở một đống đồ ăn vặt ném trên bàn ở gian ngoài, giống như buổi tụ họp nhỏ.
Cố Thanh vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm vừa quan sát phòng ghi âm.
Bên ngoài là thiết bị, sô pha để nghỉ, bàn trà.
Một mặt tường là thủy tinh, nhìn được phòng cách âm bên trong, không có ai cả, còn chỗ trống trang bị mic và bàn.
Rất sạch sẽ, cũng rất chuyên nghiệp.
Tuyệt Mỹ tán gẫu, bỗng nhiên nhớ đến Cố Thanh vẫn là sinh viên, sợ cô về trường học muộn quá, nhanh chóng bảo mọi người bắt đầu làm việc. Kỳ thật hắn và Phong Nhã Tụng là đến giúp vui, nếu không có Thương Thanh Từ, kỳ thật… chỉ còn lại bốn người, mỗi người mấy câu, khoảng nửa tiếng giải quyết xong một người.
Khi Cố Thanh ghi âm xong, còn chưa đến sáu giờ.
Cô ở đây có thể nghe được tất cả tiếng bên gian ngoài. Quả nhiên ở phòng ghi âm là tốt nhất, không chỉ hiệu quả tốt, còn có tiền bối chuyên nghiệp và người chỉnh âm chỉ đạo.
Đáng tiếc…….. không có Đàu Bài…..
Cô ngồi ở trong phòng cách âm ghi âm, nghe được người điều chỉnh nói: “Được rồi.” Cả người thở phào, vừa định bỏ tai nghe xuống, chợt, trong tai nghe, Phong Nhã Tụng bỗng nhiên nói: “Mạc Thanh Thành, cậu đúng là vạn năm vẫn cuồng sữa chua a.”
Tim cô nhảy dựng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn phía bên kia tường thủy tinh.
Bên kia của tường thủy tinh.
Một thiếu niên mặc quần bò, T-shirt đen tay dài đứng đó, dường như mới đến không lâu. Khi cô nhìn ra, hắn đã thấy cô, một tay cầm hộp sữa chua, một tay giơ lên về phía cô, coi như chào hỏi.
Đôi mắt kia, đen nhánh trong suốt, thật sự là xinh đẹp không ngờ.
Đuôi mắt khẽ nhếch, còn vương ý cười.
Cô không tin nổi nhìn hắn.
Thế nhưng là hắn.
“Thanh Thanh, xin chào.” Thanh âm của hắn, chân chân thật thật truyền đến từ tai nghe, giọng trầm thấp mê hoặc lại ôn nhu nói với cô, “Anh là Thương Thanh Từ.”
[1] diện cơ: chỉ việc gặp mặt bạn online ở thực tế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...