Sau khi lễ cưới kết thúc, Kim Ngân tự mình chạy vào một căn phòng và ngồi ở đó. Cô không quen tiệc tùng lắm, cũng không quen việc mình bị người khác chụp ảnh theo kiểu săn tin như thế. Làm báo tám năm, cô hiểu được tâm trạng của người săn tin và người bị săn tin. Đó là một cảm giác đáng ghét. Còn đáng ghét hơn cả việc vừa ra ngoài được và dẫm phải một đống phân!
Cứ thử nghĩ mà xem, khi bạn bị người khác 24/24 theo dõi. Tất cả những việc mình làm đều có thể trở thành scandal, bạn sẽ thấy ra sao? Lúc đó, có thể bạn sẽ phải tự tạo một lớp mặt nạ ình. Và lớp mặt nạ đó mang tên “hoàn hảo”.
Kim Ngân cúi xuống tháo đôi guốc được đặt làm một cách tinh xảo kia ra. Sau đó cô thở phù một hơi như trút được gánh nặng. Vì nó mà cả ngày hôm nay cô suýt ngã biết bao nhiêu lần. Cũng may là có Đức Trung đỡ tay, nếu không thì ngày mai cô đã lên trang nhất của báo rồi.
Mà không, có thể lắm chứ. Giờ cô nghiễm nhiên lại trở thành vợ của giám đốc AP, chuyện lên báo cũng không có gì là khó hiểu cả.
Kim Ngân thở dài, tự ý thức được là cuộc sống sau này của mình sẽ không hề dễ dàng chút nào. Và sự không hề dễ dàng đó khiến cô cảm thấy ngán ngẩm.
Cạch.
Có tiếng mở cửa vang lên, Kim Ngân không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai đang bước vào.
Vĩnh Khanh đóng cửa rồi tới gần chỗ Kim Ngân. Anh ngồi quỳ một chân xuống rồi ngước mắt nhìn cô và cười. Kim Ngân không thèm nhìn anh ta, cố gắng quay mặt đi và im lặng. Hai người cứ như vậy, cho đến một lúc sau, Vĩnh Khanh liền nắm lấy bàn tay cô rồi nói:
- Tôi đã ngồi ở sân bay hàng giờ đồng hồ.
-…
- Tôi đã nghĩ em và tôi chẳng còn gì nữa đấy. Nhưng mà cuối cùng vẫn là không cam tâm. Em biết tôi hận em, cũng biết tôi yêu em, nên em cố tình làm thế để trả thù tôi phải không?
Kim Ngân nhìn Vĩnh Khanh rồi nhếch môi cười giễu:
- Anh yêu tôi? Anh đùa à? Tôi vì muốn chạy khỏi anh nên mới đồng ý cưới Đức Trung. Không ngờ anh lại đổi ý, mà, tôi cũng biết thế. Sao tôi có thể thoát được anh cơ chứ?
Vĩnh Khanh trầm mặc nhìn Kim Ngân rất lâu. Anh không hiểu tại sao cô vẫn cố chấp như vậy, ngay cả khi anh đã buông tất cả thù hận xuống để yêu cô, tại sao cô vẫn cứ cố chấp như vậy?
Anh đã nghĩ mình sẽ đi, sẽ tìm một nơi nào đó để chạy trốn. Nhưng cứ nghĩ đến cô, anh lại không thể khiến bước chân mình rời đi được. Là vì yêu cô, hay là vì hận cô đây?
Ngay lúc anh sắp bước qua dải phân cách thì Đức Trung gọi điện tới. Cậu ấy bảo không muốn lấy cô nữa, vì trái tim cô chỉ dành cho anh. Cậu ấy nói cậu muốn phát triển sự nghiệp của mình, nhưng không muốn công khai hủy hôn lễ nên muốn anh giúp.
Từ “giúp” nghe thấy nặng nề, nhưng nó lại mang một ẩn ý mà ai cũng biết đó. Vĩnh Khanh không hiểu sao mình nhận lời, anh chỉ nhớ, lúc đó anh đã tự đánh lừa bản thân rằng: “Mày chỉ là không muốn cô ấy phải đau khổ vì bị người ta bỏ rơi. Mày cũng chỉ là thương hại cô ấy thôi. Xong việc, rồi mày sẽ đi.”
Nhưng cuối cùng, anh có đi không? Ngay lúc này, anh có đi không?
- Em muốn gì? – Bất giác, Vĩnh Khanh hỏi cô vẻ dò xét. Chỉ cần cô nói muốn anh rời xa cô, anh nhất định sẽ làm thế. Để cô không phải ngày ngày trốn tránh anh nữa.
Kim Ngân không trả lời, cô quay mặt đi nhìn ra nơi khác. Người đàn ông trước mặt cô đã khiến cô đau khổ suốt mười năm qua, là người mà trên con đường đời của cô, anh luôn hiện hữu. Với anh, cô có thể không là tất cả, nhưng với cô, anh còn quan trọng hơn cả hơi thở. Anh khiến cô sợ hãi, khiến cô hận thù, khiến cô thương yêu…Cuộc đời của cô, của tất cả chẳng phải vẫn luôn có những dư vị đó hay sao?
Kim Ngân thở dài rồi đáp:
- Tôi muốn một cuộc sống bình yên.
Vĩnh Khanh nhìn cô, nói rất chắc chắn:
- Được, anh sẽ cho em một cuộc sống bình yên.
- Tôi sẽ hy vọng.
- Hãy cứ hy vọng.
Vĩnh Khanh nhìn Kim Ngân bằng một ánh mắt kiên định, như là một lời hứa trọn đời trọn kiếp. Anh không thể cho cô một lời nói chắc chắn, nhưng anh sẽ làm hết tất cả những gì có thể để cô được hạnh phúc. Anh không phải một người đàn ông tốt, nhưng ít nhất với cô, anh đã biết thứ tha và khoan dung. Anh không phải một người biết yêu cuồng nhiệt, nhưng ít nhất với cô, mười năm qua tình cảm chưa hề thay đổi. Anh không phải một người không kiên định, nhưng với cô, anh sẽ thay đổi một lần, buông hết thù hận để hướng về một cuộc sống mới.
Có người đã nói với anh rằng, hãy cứ đơn giản để cuộc sống dễ dàng hơn. Quá quan trọng một thứ gì đó sẽ khiến ta mệt mỏi và khổ đau. Có lẽ là vậy, có lẽ anh đã quá quan trọng tất cả với cô. Và nó vô tình đã tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Vĩnh Khanh đứng dậy, anh nhẹ nhàng ôm lấy Kim Ngân. Trước lồng ngực của anh, hơi thở của cô nhẹ nhàng và đều đều. Tựa như lời thì thầm rằng: “Em sẽ hy vọng, nhất định sẽ hy vọng vào anh!”
Mong là thế, mong là anh sẽ không làm cô phải thất vọng.
.
.
.
Trong lễ cưới hôm nay, bà Hải đã gặp lại người đàn ông đó. Tuy nhiên, hai người chỉ bước qua nhau như vậy. Những bước chân ấy, tựa như đã rải khắp cả một con đường dài. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã đi hết một đời. Lúc đó mới phát hiện ra cả hai đã không thể quay đầu nhìn lại được nữa.
Thời gian là một vũ khí hủy diệt vô hình. Đến tình yêu cũng phải sợ hãi trước nó.
Trong một không gian yên tĩnh, chỉ có hương trà vờn nhè nhẹ, Vĩnh Khanh và Kim Ngân đang ngồi trước ba người. Bố mẹ của Vĩnh Khanh và bà Hải. Lễ cưới bất ngờ của con trai khiến cả ba người hoàn toàn rơi vào kinh ngạc. Riêng ông Hướng và bà Hải lại càng kinh ngạc hơn khi nghe câu chuyện của hai người. Nó có liên quan đến lớp người đi trước, kéo theo lớp người đi sau, khiến cho rất nhiều người phải rơi vào vòng xoáy đau khổ ấy.
Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, những ai yêu nhau đều sẽ được về bên nhau. Ông trời không bao giờ bất công, có chăng chỉ là con người nghĩ vậy. Hoặc có thể, là ông ta đã cố tình bất công để khiến họ hiểu rằng, chỉ cần có niềm tin là sẽ vượt qua.
Bọn họ nói chuyện rất lâu, những câu chuyện tưởng như không bao giờ được lật lại nữa, nhưng cuối cùng nó vẫn bị lật lên. Ký ức là một thứ khiến con người ta hoài niệm, vì hoài niệm nên muốn nhắc lại. Câu chuyện của bọn họ cũng thế, chắc hẳn, nó sẽ còn được họ kể lại rất nhiều lần.
Tất cả đồ đạc của Kim Ngân đã được chuyển về ngôi biệt thự mà Vĩnh Khanh đang ở. Bố mẹ Vĩnh Khanh và Linh sẽ tới một khách sạn gần sân bay để tiện cho việc trở lại Mỹ vào ngày mai. Đồng thời, cũng là vì không muốn làm phiền đôi vợ chồng trẻ trong đêm tân hôn. Còn Hữu Quân thì vẫn sẽ tiếp tục ước mơ trên màn bạc của mình. Anh đã tự định hướng ình một con đường, một con đường mà bấy lâu nay anh vẫn mơ hồ. Anh sẽ thành đạt, sau đó sẽ từng bước từng bước tiến vào trái tim của người anh yêu. Cuộc sống của anh còn rất dài, anh có quyền hy vọng vào nó. Ước mơ của anh cũng không quá xa vời, đó chỉ là những điều giản dị, nên anh chắc, một ngày không xa, nhất định nó sẽ thành hiện thực.
Cuộc sống giống như một bánh xe. Quay tròn, lăn đều, không có điểm đầu và cũng không có điểm cuối. Con người giống như cát bụi bám trên vành xe. Cho dù làm mọi cách cũng không thể giữ nguyên mình ở một vị trí. Tất cả những gì họ có thể làm chính là không ngừng cố gắng và không ngừng ước mơ. Chỉ cần niềm tin không vụt tắt, ước nguyện nhất định sẽ chạm đến trời xanh.
- Đây là phòng của anh!
Vĩnh Khanh dắt Kim Ngân đi qua từng phòng, và cuối cùng là tới phòng của anh.
Kim Ngân nhìn ngắm quanh căn phòng, trong mắt cô không ngừng ánh lên vẻ trầm trồ và thích thú. Căn phòng của Vĩnh Khanh không lớn lắm, đồ vật trong phòng của rất đơn giản. Cả màu tường và màu của các đồ vật nơi đây đều mang một nét trầm buồn. Song, điều khiến Kim Ngân thích thú nhất chính là bức ảnh đứa trẻ được treo ngay ngắn ở trên tường. Nếu cô không nhầm thì đứa trẻ trong bức ảnh đó chính là anh.
Thấy cô bụm miệng cười, Vĩnh Khanh liền đằng hắng giọng rồi nói:
- Sau này nó sẽ được thay bằng ảnh cưới, cho nên là em cứ nhìn cho thỏa mắt đi.
Kim Ngân cười cười, cô bước vào hẳn căn phòng, như bước vào chính thế giới của anh. Sau đó, cô tới gần bức ảnh đó, không quay đầu và đáp:
- Thực ra thì nhìn thế nào cũng không thấy thỏa mắt. Anh có thể đem nó đi bất cứ lúc nào cũng được.
Nghe cô nói vậy, Vĩnh Khanh tỏ vẻ bất mãn. Cái gì mà không thỏa mắt chứ? Đây là cái ảnh n-u-d -e đầu đời của anh đấy. Không phải là con gái vẫn thích nhìn ảnh ngày bé của người mình yêu hay sao? Nghĩ vậy, Vĩnh Khanh liền bước đến nói bằng một giọng điều rất khoa trương:
- Nhìn rất đáng yêu! Tại sao lại không thấy thỏa mắt chứ?
Kim Ngân nhún vai:
- Cái này ra ngoài chợ cũng mua về được mấy tấm còn đẹp hơn. Anh không thấy là nó quá nhàm rồi à?
- Em nói gì?
- Em nói là nếu anh thích, em có thể ra ngoài chợ mua cho anh cả trăm bức.
Đây là điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Vĩnh Khanh. Chưa có ai nói với anh rằng, nếu ra ngoài chợ, có thể kiếm được hàng trăm bức hình đẹp hơn bức hình này. Anh đảm bảo một trăm phần nghìn rằng chắc chắn mắt Kim Ngân cần phải đi khám lại.
Không đôi co về chuyện này nữa, tuy có hơi bất mãn, nhưng anh nghĩ mình không nên chấp nhặt với cô. Giờ đây hai người giống như hai đứa trẻ con đang tranh kẹo. Trông thật buồn cười!
Kim Ngân cũng thấy được vẻ bất mãn của Vĩnh Khanh, nhưng cô không nói gì thêm nữa, chỉ cúi xuống che đi nét cười trên môi của mình. Người đàn ông này lắm lúc để lộ bản tính trẻ con khó dời của mình. Cho dù anh đã 33 tuổi, nhưng ai dám nói anh đã chín chắn chứ?
Kim Ngân quay lại, bất giác bắt gặp ánh mắt của Vĩnh Khanh đang nhìn mình. Trái tim cô bỗng nảy lên một nhịp, rồi từ đó nó như bắt gặp được một bản nhạc sôi động, và không ngừng nhảy múa. Kim Ngân im lặng nhìn lại Vĩnh Khanh như theo một phản xạ. Trong đáy mắt của anh, cô nhìn thấy một người ở trong đó. Người đó chính là cô.
Không gian chợt trở nên im lặng, đâu đó chỉ có tiếng đập mạnh của trái tim và hơi thở nhè nhẹ của hai người. Bất giác, Kim Ngân cảm thấy thật ngại ngùng.
Cô gượng cười, như để che đi nét xấu hổ. Lời nói cũng trở nên lộn xộn hơn:
- Ừm, em…em sẽ đi ra ngoài xem thêm vài thứ nữa.
Khi cô vừa định bước đi thì đã bị Vĩnh Khanh kéo giật người lại. Mỗi lần nắm lấy cổ tay cô, anh
đều nắm rất chặt, như sợ cô sẽ chạy trốn. Sau đó, không nói không rằng, Vĩnh Khanh bế thốc người cô lên và bước tới chiếc giường lớn ở cạnh đó. Đi qua cánh cửa, anh không quên dùng chân gạt nhẹ để đóng nó lại.
Vĩnh Khanh đặt nhẹ Kim Ngân lên giường, nhưng khi anh cúi người xuống định hôn cô thì Kim Ngân liền quay mặt tránh cái hôn đó. Cô run rẩy dưới cơ thể anh, không ngừng nói:
- Đừng…
Vĩnh Khanh nói bằng một chất giọng khàn khàn, pha vào đó một chút mờ ám của dục vọng đang không ngừng dâng lên:
- Chẳng phải là đã xem hết rồi hay sao?
- Còn, còn rất nhiều thứ chưa xem – Kim Ngân lại không kiểm soát được lời nói của mình.
- Anh sao? – Vĩnh Khanh cười cười vẻ gian tà.
Kim Ngân không hiểu anh nói gì, cô mở to mắt hỏi một cách ngây thơ:
- Nghĩa là sao?
- Anh nói thứ em chưa xem là anh sao?
Khuôn mặt Kim Ngân lập tức đỏ lựng lên. Dưới ánh đèn, vẻ thẹn thùng của cô chỉ khiến anh thêm điên cuồng. Nhưng khi Vĩnh Khanh định cúi xuống hôn cô một lần nữa thì cô lại tránh đi và nói:
- Đừng…
Vĩnh Khanh không hiểu tại sao cô lại vậy. Nghĩ cô vẫn đang bị quá khứ ám ảnh, anh liền cau mày và nói:
- Tại sao? Chúng ta đã là vợ chồng. Đêm nay là đêm tân hôn, em không biết sao?
Kim Ngân lắc đầu, cô ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt ấy đã không còn trong vắt như thời mười tám nữa. Giờ đây, nó đã có màu tro tàn của khổ đau. Cô nói:
- Năm đó, anh có yêu em không?
Không ngờ được cô lại hỏi như vậy, Vĩnh Khanh có chút ngỡ ngàng. Nhưng anh đã phản ứng rất nhanh, ngay sau đó không chút do dự liền gật đầu và đáp:
- Ừ. Rất yêu em!
Kim Ngân cảm thấy trái tim mình ngày một nặng nề hơn, nó như đang đè nén vào khí quản, khiến cô khó thở vô cùng.
- Vậy…anh biết em yêu anh chứ?
Vĩnh Khanh gật đầu:
- Biết, cũng biết em ghét anh thế nào khi anh yêu Hoàng Mai.
Kim Ngân ngạc nhiên:
- Tại sao anh lại biết chuyện đó? Em đâu có nói cho ai?
Vĩnh Khanh nằm sang bên cạnh cô. Anh chống khuỷu tay xuống rồi nghiêng đầu nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến và nói:
- Những bức thư của em chẳng phải đã nói rõ rồi hay sao?
Kim Ngân càng ngạc nhiên hơn, nhưng khi xâu chuỗi mọi chuyện lại thì cô đã hiểu. Hóa ra, anh đã biết tình cảm của cô, anh đã biết được cô viết thư cho anh mỗi ngày, anh đã biết được sự chán ghét của cô khi thấy anh chọn Hoàng Mai mà không phải là cô. Làm sao mà anh lại biết được ư? Vậy phải quay vòng lại về phía Hương Liên, rằng tại sao cô ta lại biết được Kim Ngân yêu Vĩnh Khanh? Nếu không phải cô ta theo dõi cô, biết được cô đã chôn thư xuống đất thì có lẽ, tình yêu dành cho anh này mãi mãi cũng chỉ là một bí mật. Rồi sau đó là tới chuyện Hoàng Mai ích kỷ ôm lấy mọi thứ cho riêng mình. Nếu không phải cô ấy biết chuyện Kim Ngân và Vĩnh Khanh có tình cảm với nhau thì cô có cần làm vậy hay không? Vĩnh Khanh chắc cũng từ đó mà lờ mờ đoán được ra.
- Tại sao anh không nói với em?
- Anh không biết, cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ rằng, lúc đó, anh không thể.
Giọng nói của Vĩnh Khanh khàn khàn vang bên tai cô, khiến cô như rơi vào một tâm trạng buồn bã. Có lẽ như thế thì mới tạo nên định mệnh. Có lẽ phải như vậy thì mới tạo nên ngày hôm nay. Kim Ngân từng đọc ở đâu đó rằng: Ngày hôm nay chính là hệ quả của ngày hôm qua. Chính vì thế, ta nhất định phải sống thật tốt mỗi ngày.
Nếu như năm ấy, cô có đủ dũng khí để tỏ tình với anh thì có lẽ đã chẳng có ngày hôm nay. Biết đâu được, rồi chuyện tình này sẽ chẳng lắm bi ai đến vậy.
Thấy Kim Ngân yên lặng không nói, Vĩnh Khanh liền nhìn cô. Cô lúc nào cũng thể, tự kéo mình vào sự tĩnh lặng rồi để mình cô độc trong đó. Nếu có thể, anh muốn hiểu được, rốt cuộc thì trái tim cô là một thứ như thế nào? Đôi khi là băng giá, hay đôi khi lại chỉ là thủy tinh. Dễ tan và dễ vỡ?
Rồi chợt nhớ ra đêm nay là đêm tân hôn của mình, Vĩnh Khanh lại cười gian rồi lật người đè lên cô, nói:
- Em còn muốn hỏi gì nữa không?
Kim Ngân lại lần nữa trở nên bối rối và căng thẳng. Cô không ngừng đưa tay đẩy anh ra và nói:
- Khoan đã, chúng ta nói chuyện thêm một lúc nữa.
- Thì chúng ta vẫn đang nói mà.
Kim Ngân đỏ mặt, lắp bắp:
- Em…Em chưa chuẩn bị…
Đúng vậy. Cô vẫn chưa thích ứng được chuyện này. Cô và anh đã cách xa mười năm trời, vừa mới gặp lại khiến cho cô còn chưa quen được. Huống hồ, giờ anh lại muốn cùng cô đêm nay…
Thấy Kim Ngân bối rối như vậy, Vĩnh Khanh cũng chỉ cười rồi cúi xuống hôn lên trán cô và nói khẽ:
- Không sao. Tất cả đều theo bản năng. Anh hứa, ngày mai em vẫn còn sống sót.
Ngay sau đó là một tiếng kêu đầy đau đớn của Vĩnh Khanh. Còn Kim Ngân thì không ngừng dùng tay cấu vào eo anh. Tính cợt nhả của anh luôn khiến cô từ bình tĩnh chuyển sang kích động như vậy. Cô đang tự hỏi, rốt cuộc thì thời điểm nào là thời điểm nghiêm túc, còn lúc nào mới là lúc đùa cợt của anh?
Đêm hôm ấy là đêm tân hôn của hai người, là một đêm tân hôn thực sự. Có hạnh phúc, có ngọt ngào cũng có một chút khổ đau. Cô và anh đã gặp nhau từ rất lâu, đã đuổi theo nhau từ rất lâu nhưng đến bây giờ mới đuổi kịp được nhau. Khi cô 28, anh 33, tất cả đều đã đi qua gần nửa đời người…Những giọt nước mắt, những con tim hằng đêm vẫn không ngừng nức nở đã từng nhấn chìm tâm hồn họ, nhưng đến cuối cùng, thứ còn lại vẫn là tình yêu.
Mười năm trước, họ gặp nhau.
Mười năm trước, họ yêu nhau.
Mười năm trước, họ hận nhau.
Tất cả đều bắt đầu từ cái mười năm trước ấy, nhưng đến tận bây giờ ông trời mới cho họ một cái kết.
Chỉ là, đường tình nhiều ngã rẽ, chuyện đời không ai biết được chữ ngờ…Thế gian này có đủ để dung túng cho tình yêu lớn lao của hai người hay không?
.
.
.
Sáng hôm sau, Kim Ngân dậy rất sớm. Cô xuống nhà chuẩn bị bữa sáng như một người vợ. Cô bỗng nhớ tới những buổi sáng trước đây của mình, thường chẳng bao giờ bình yên được như thế này. Lúc còn làm việc ở Ngôi Sao Mai thì cô phải biên tập bản thảo đến nửa đêm, đôi khi là viết bài nên sáng thường dậy muộn, vội vội vàng vàng xách túi ra khỏi nhà, chẳng kịp giờ để mà ăn sáng nữa.
Mới đây mà đã tám năm trôi qua, cũng là tám năm cô vùi tim mình và bán tuổi thanh xuân cho cái nghề báo đó. Kim Ngân mỉm cười, tự trách mình không biết quý trọng tuổi trẻ. Nhưng nếu quý trọng nó, thì ai quý trọng cô? Ai thương cô? Ai đưa cô thoát khỏi vùng trời u tối ấy đây? Bạn hiểu mà, phải không?
Kim Ngân rán hai quả trứng cho hai người. Sau đó kiếm một chút thịt hun khói trong tủ lạnh và chuẩn bị hai cốc sữa. Bữa sáng không được công phu và cầu kỳ cho lắm, nhưng ít nhất thì cô vẫn làm nó một cách trọn vẹn.
Vừa đặt đĩa trứng lên bàn thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Người gọi là Như Phương.
- Như Phương à? Có chuyện gì vậy? – Kim Ngân nghiêng đầu áp điện thoại vào vai, còn tay thì vẫn bận bịu với đồ ăn sáng.
Như Phương ở đầu dây bên kia hình như đang rất kích động:
- Đồ chết tiệt nhà cậu! Cưới mà cũng không thèm nói một tiếng. Hại mình sáng nay xem báo suýt nữa chết vì sặc cà phê.
Kim Ngân không hề tỏ ra chút hối lỗi nào. Ngược lại, cô còn bật cười lớn rồi đáp:
- Ngay đến cả mình cũng không ngờ được là bản thân đã lấy chồng thì cậu kêu ca cái nỗi gì?
- Cái gì? Sao lại thế? – Như Phương ngạc nhiên nói.
Kim Ngân ngồi xuống ghế, tay nghịch nghịch hộp giấy ở cạnh đó:
- Cậu hỏi mình thì mình biết hỏi ai? Nói chung là mọi chuyện có thể coi là ổn thỏa. Vừa lòng cậu chưa?
Như Phương thở dài đáp:
- Cậu vẫn khó hiểu như ngày nào, Kim Ngân ạ! Cậu phải ý thức được rằng người mình cưới là ai chứ?
- Người đó là Vĩnh Khanh, mình biết mà.
- Nhưng anh ta…
Kim Ngân còn chưa kịp nghe thấy hết câu thì điện thoại đã bị ai đó giật lấy từ phía sau. Cô quay lại nhìn thì phát hiện Vĩnh Khanh chỉ mặc một chiếc quần đùi đứng ở đó, và đang quát lại vào chiếc điện thoại của cô:
- Đề nghị không phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi.
Sau đó anh ngắt máy một cách rất lạnh lùng. Kim Ngân thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ. Cô lấy lại điện thoại từ tay anh rồi nói:
- Buổi sáng ăn mặc phong phanh dễ cảm lạnh lắm.
Vĩnh Khanh liền cúi xuống ôm lấy vai cô từ đằng sau, hít lấy hương thơm từ cổ và tóc cô và nói khẽ:
- Sau này đừng nói với người khác những chuyện đó nữa.
Kim Ngân mỉm cười, gật đầu đáp:
- Được rồi!
Vĩnh Khanh nhanh chóng chuyển ánh mắt vào bữa ăn sáng mà Kim Ngân chuẩn bị. Anh suýt xoa bước đến gần để nhìn cho rõ hơn, sau đó dùng tay không mà bốc một miếng trứng rồi bỏ vào miệng.
- Chà, mùi vị không tệ!
Có người từng nói, tình yêu khiến ta trở nên ngu ngốc. Và đây, đây là người ngu ngốc nhất đang mặc một chiếc quần đùi và khen một món trứng bị vợ mình “hành hạ” trong suốt mười lăm phút.
Kim Ngân bật cười, cô kéo tay anh ngồi xuống. Sau đó tự mình kẹp thịt hun khói và trứng vào bánh mỳ cho Vĩnh Khanh. Nhìn vẻ mặt của Vĩnh Khanh, cô chắc là tay nghề nấu nướng của mình cũng không đến nỗi tệ lắm.
- Sau này sáng nào em cũng nấu cho anh ăn – Kim Ngân nói.
Vĩnh Khanh vừa khó khăn nuốt được miếng bánh xuống cổ họng. Nghe cô nói vậy liền vội vàng uống một ngụm sữa. Sau đó, anh nói trong vẻ hoảng hốt:
- Ngày nào cũng với những món này sao?
Kim Ngân gật đầu, kèm theo đó là một nụ cười.
Vĩnh Khanh vẫn cố gắng hỏi lại:
- Chỉ với những món này thôi sao?
Kim Ngân vẫn gật đầu, kèm theo đó là một nụ cười như chắc chắn.
Vĩnh Khanh run rẩy cắn thêm một miếng bánh. Lại rất hoảng hốt nuốt nó. Không hiểu sao, cảm giác hạnh phúc vừa rồi đã bị bữa sáng đánh bay. Nếu sáng nào cũng ăn những món này, anh sẽ không sống nổi mất.
- Em có thể nấu cháo không?
Kim Ngân nghe vậy liền nói:
- Có thể. Anh thích ăn cháo à?
Vĩnh Khanh ngay lập tức gật đầu. Hy vọng cải thiện bữa sáng càng được tặng thêm.
Vậy là những buổi sáng sau đó, Vĩnh Khanh đều được Kim Ngân rất yêu thương nấu ột nồi cháo to. Hôm thì là cháo gà, hôm thì là cháo thịt, hôm lại chỉ là cháo rau củ…Lúc đó, anh mới đau khổ thầm nghĩ, có lẽ việc mình nói thích ăn cháo là một việc làm ngu ngốc nhất kể từ khi làm người. Lần đầu tiên anh hiểu được việc làm hài lòng cái dạ dày quan trọng biết bao. Và anh nghĩ, chắc chắn anh sẽ phải dẫn Kim Ngân đi học một lớp nấu ăn. Anh không thể trăm ngày ăn một món thế này được. C
àng không thể ngày nào cũng là ăn cháo, và cái quan trọng là nó chỉ thay đổi một từ đằng sau chữ “cháo” ấy…
Đây, đây là thay đổi đó sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...