Làn khói thuốc màu xanh xám vờn nhẹ trong không khí, một người đàn ông đang mặc bộ đồ chú rể ngồi trên chiếc ghế da màu đen. Anh lắng nghe tiếng người ồn ã ở bên ngoài, rồi lại đắm chìm trong sự im lặng trong căn phòng này. Bất giác, môi khẽ nở một nụ cười.
Hay thật, vậy là anh đã sắp có vợ rồi. Anh sẽ không phải tối ngày tìm cách tránh mặt bố mẹ nữa. Và hai năm sau, anh sẽ cho họ một đứa cháu nội. Họ sẽ rất vui mừng cho xem!
Nhưng người anh cưới là ai đây? Cô là một người con gái rất xa vời. Là một người khác anh. Là một người mà anh sẽ không bao giờ với tới. Hôn nhân đối với anh đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Không hạnh phúc, không thiêng liêng, không lãng mạn…Tất cả, đều chỉ thoáng qua như một lần chớp mắt.
Đức Trung nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nó im lìm nằm đó như chờ đợi anh gọi ột người. Anh mím môi, rồi cuối cùng cũng mở danh bạ tìm số điện thoại của Kim Ngân và nhấn nút gọi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi. Anh không cảm thấy hồi hộp, nhưng dường như lại có một thứ gì đó đang đè nén lên trái tim, khiến anh thấy nặng nề vô cùng.
- Alo!
Bất ngờ, Kim Ngân bắt máy làm Đức Trung khẽ giật mình. Anh đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Em…không sao chứ?
Ở đầu giây bên này, Kim Ngân khẽ mỉm cười. Cô ngắm mình trong gương, nhìn bộ trang phục mà mình đang mặc, rồi nhìn cả nét mặt của chính mình. Sau đó, cô đáp:
- Sao là sao? Em ổn mà.
- Vậy hả? Còn ba tiếng nữa thôi, anh muốn hỏi em một câu.
- Được, anh hỏi đi!
Kim Ngân biết Đức Trung sẽ không hỏi ngay. Anh nhất định sẽ do dự một hồi lâu. Và cô cũng đoán được câu mà anh sắp hỏi.
Một thoáng im lặng trôi qua, Kim Ngân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cô với tay lấy đôi guốc được chuẩn bị ở gần đó, rồi xỏ vào chân ình. Mọi người đã ra ngoài hết, chỉ còn mình cô trong này. Nếu bây giờ cô bỏ trốn thì cũng chẳng ai biết, nhưng tại sao cô lại phải bỏ trốn? Cô sắp lấy chồng rồi, chồng cô là người đàn ông thập toàn thập mỹ, là người khiến cho rất nhiều phụ nữ phải mơ ước. Tại sao cô lại phải bỏ trốn khỏi anh?
Bây giờ anh muốn hỏi cô một câu, chỉ cần anh hỏi một câu này nữa thôi là cô và anh sẽ là vợ chồng. Cho dù chưa có ai công nhận, nhưng trong lòng anh và cô có lẽ đã công nhận nhau rồi. Chỉ cần thế thôi là đủ.
Một lúc lâu sau, Đức Trung nói:
- Tại sao lại thế?
- Gì cơ?
- Tại sao lại lấy anh?
Kim Ngân cười, một nụ cười nhạt. Đúng vậy, cô đã đoán được câu hỏi này của anh, nhưng đáng tiếc, cô chưa chuẩn bị câu trả lời cho riêng mình.
- Câu hỏi đó có cần thiết không? – Kim Ngân hỏi.
- Có, rất cần thiết. – Đức Trung đáp.
- Vậy – Kim Ngân dừng lại, trong đầu cô có rất nhiều thứ vụt qua. Trong phút giây ấy, cô thấy Vĩnh Khanh của mười năm trước đang mỉm cười với cô. Cô nhìn thấy người con trai với dáng người cao cao, mặc bộ đồ thể thao màu trắng đứng trú mưa ở trước cửa của một quán ăn ven đường. Cô nhìn thấy người đàn ông tên Thiên Hoàng đang vươn tay ra ôm cô. Cô nhìn thấy người đàn ông thích mặc chiếc áo sơ mi màu đen hôn cô. Cô nhìn thấy Vĩnh Khanh của mười năm sau đang tức giận chạy đi tìm cô…Mọi thứ đều hỗn độn mà hiện về. Kim Ngân không biết tại sao mình lại nhớ những thứ đó, cũng không biết tại sao người ấy lúc nào cũng nằm trong tâm trí cô. Cô chỉ biết rằng, khi do dự, nó lập tức như một ngọn sóng thần đánh vào tâm trí, khiến cô chao đảo và không biết phải chống trả lại như thế nào. Kim Ngân hít một hơi rồi nói – Anh cảm thấy không an tâm?
- Anh chỉ muốn hỏi tại sao thôi! – Đức Trung khẽ cười.
- Anh biết mà!
Kim Ngân chỉ đáp gọn một lời như vậy, nhưng ba từ đó đã bao hàm cho tất cả. Cô biết trong lòng anh hiểu. Anh hiểu câu trả lời đó mang nghĩa như thế nào.
Sau một hồi im lặng, Đức Trung chỉ khẽ nói:
- Anh biết rồi, chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé.
- Được, gặp nhau sau.
Kim Ngân ngắt máy rồi đặt điện thoại lên trên bàn. Khẽ thở dài một tiếng, như là muốn trút hết nỗi lòng ra bên ngoài. Cho dù cô biết, mình có thở dài hàng nghìn lần thì nỗi buồn vẫn còn nơi đây, sẽ mãi mãi không thể phai mờ.
Cô đã quyết định rồi, và sẽ không được quyền thay đổi nữa. Ông trời không muốn cô được hạnh phúc, cô cũng không có cách nào chống trả để giành lại hạnh phúc. Nên đành vậy, đành để đời này kiếp này, cô chỉ đáng nhận lấy đau thương mà thôi.
Kim Ngân ngắm mình trong gương một lần nữa, tự nhủ với lòng rằng: “Cố gắng lên nào! Chỉ cần chút nữa thôi là mày sẽ không còn cô độc nữa. Nhất định sẽ không cô độc nữa đâu.”
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên. Kim Ngân nghĩ là người chuẩn bị váy cưới hay nhân viên trang điểm gì đó nên đáp hờ hững:
- Vào đi.
Nhưng không ngờ, người bước vào lại chính là Hoàng Mai.
Kim Ngân đứng lặng một hồi. Cô mở to mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình. Hoàng Mai mặc một chiếc váy màu trắng thanh thoát, rất giống một tiểu thư khuê các. Đã lâu lắm rồi Kim Ngân không thấy Hoàng Mai trong hình dạng này. Mười năm nay, cô đã quen với bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc rộng thùng thình của cô ấy. Bây giờ thấy Hoàng Mai xuất hiện bằng một dáng vẻ dịu dàng và xinh đẹp như vậy, thực khiến Kim Ngân cảm thấy bất ngờ.
- Sao cậu lại tới đây? – Kim Ngân hỏi bằng một vẻ ngạc nhiên.
Hoàng Mai bước đến, cô mỉm cười rồi nói:
- Đã lâu rồi không nói chuyện, hôm nay mình tới cũng vì việc này.
- Cậu, muốn nói chuyện với mình ư? – Kim Ngân càng ngạc nhiên hơn.
Hoàng Mai gật đầu. Trong ánh mắt cô như có một thứ ánh sáng vụt qua. Giống như một ngôi sao băng ngang qua bầu trời đêm, khiến người ta vừa bất ngờ mà cũng vừa hụt hẫng.
- Kim Ngân, mình có rất nhiều chuyện muốn nói cho cậu biết. Cậu nhất định phải nghe.
- Chuyện gì? Cậu định ngăn cản mình lấy Đức Trung ư?
- Phải – Hoàng Mai gật đầu. Rồi cô nói tiếp – Mình muốn nói lại chuyện của mười năm về trước.
Kim Ngân hơi lùi lại, cô nhếch môi cười nhạt, đáp:
- Vậy thì thôi đi. Tôi không muốn nghe, không muốn nghe bất cứ một câu chuyện gì liên quan đến nó nữa. Mười năm đã là quá đủ rồi. Tôi muốn bắt đầu lại, tôi muốn mình hạnh phúc…Cậu hãy về đi.
- Kim Ngân…- Hoàng Mai gọi tên Kim Ngân. Không gian bất giác trở nên yên lặng.
.
.
.
“Kim Ngân, Vĩnh Khanh vừa gửi một bức thư ình. Cậu có muốn đọc không?”
Kim Ngân nhìn ánh mắt long lanh của Hoàng Mai, thấy được trong đó sự hạnh phúc vô hạn. Cô cười ngậm ngùi, rồi đón lấy bức thư của Hoàng Mai một cách rất chân thành và đọc nó cũng bằng một sự chân thành tuyệt đối.
Những dòng chữ nghiêng nghiêng trên dòng kẻ, như khiến tâm trạng cô nghiêng theo nét chữ đó. Anh đã viết những lời tận trong trái tim, anh đã nói rằng anh yêu cô ấy. Anh muốn mời cô ấy đi ăn cơm, rồi xem phim như cách mà mấy gã trai trong phim truyện vẫn thường làm. Và điều ấy khiến Kim Ngân cảm thấy đau đớn.
“Hoàng Mai, hôm qua Vĩnh Khanh cũng viết thư cho cậu nhỉ? Thích thật đấy, anh ấy thật lãng mạn.” Kim Ngân nói bằng một giọng nhẹ nhàng. Cô đang buồn thì phải.
Hoàng Mai mỉm cười:
“Có gì mà lãng mạn đâu chứ? Bây giờ muốn theo đuổi ai, người ta đều dùng cách này mà.”
Kim Ngân cúi đầu không nói gì, cố gắng che giấu những tâm tư thầm kín của mình. Nó là của riêng cô, và cô không thể để ai biết được điều đó. Hoàng Mai đã có Vĩnh Khanh. Còn cô, cô chỉ có một mình với bầu tâm sự không biết nói cùng ai này thôi.
Vĩnh Khanh đã theo đuổi Hoàng Mai. Kim Ngân cô đâu còn hy vọng nào nữa.
Nhưng Kim Ngân không biết rằng, những bức thư mà cô đọc được đều là những thứ không có thật. Nó không phải của Vĩnh Khanh, cũng không phải của Hoàng Mai. Nó được viết lên như để làm một vũ khí đẩy lùi tình địch, và để khiến Kim Ngân phải tránh xa mộng tưởng của chính mình.
Riêng chỉ có một bức thư là thật. Bức thư đó được gửi vào ngày 20 tháng 12, một ngày trời mùa đông lạnh giá. Trong đó viết chỉ viết những dòng thư ngắn ngủi rằng:
“Đã nhìn em từ rất xa.
Đã nhìn em từ rất lâu.
Đã thích em từ dạo đó.
Và đã muốn đến gần em để nói câu ấy.
…
…
…
Anh có thể yêu em không?”
Nó không đề tên ai, nó không đề tên người gửi là ai. Nhưng có lẽ cả thế giới này đều biết, bức thư ấy dành cho Kim Ngân. Chỉ tiếc là, Hoàng Mai đã lấy mất nó. Kim Ngân mã mãi cũng không biết được rằng bức thư đó được gửi ình.
Cô sẽ không biết được rằng có một người vẫn luôn nhìn cô từ xa. Cô sẽ không biết được rằng có một đôi mắt dõi theo cô đã lâu. Cô sẽ không biết được rằng có người đang thích cô. Và cô sẽ không biết được, có người muốn nói với cô rằng: “Anh có thể yêu em không?”
Những thứ đã mất vốn không thể lấy lại. Huống hồ, người đánh mất không hề ý thức được rằng những thứ đó là của mình.
Cô ấy, thực ngốc biết bao!
.
.
.
Kim Ngân vịn tay vào mép bàn rồi từ từ ngồi xuống ghế. Đôi mắt cô trở nên trống rỗng, vô hồn. Tất cả những gì Hoàng Mai kể là thật sao?
Mười năm trước, bức thư mà cô đọc được ấy là gửi cho cô, chứ không phải cho Hoàng Mai. Vậy mà cô đã ngốc nghếch viết bức thư cuối cùng cho anh bằng một nỗi bực tức và chôn nó xuống đất như chôn chặt lòng mình lại.
Mười năm trước, người đứng sau mọi chuyện không phải là Hương Liên và Minh Duy, mà đó là bố của Hoàng Mai. Là người mà cô luôn kính trọng và quý mến. Là người mà cô đã hứa rằng suốt cuộc đời này sẽ bảo vệ và chăm sóc cho con gái ông…Vậy mà đời lại để ông là người đã hại cô ra nông nỗi này. Cô lại ngu ngốc nhảy vào cái bẫy đã được giăng sẵn, rồi cứ thể ở trong đó để người ta dày vò mười năm.
Mười năm trước, anh vì bảo vệ cho bố cô mà phải bỏ sang Mỹ. Vậy mà cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng Hương Liên muốn làm vậy. Cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng anh bị mẹ ép buộc. Cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng anh biết cô yêu anh, nên mới muốn làm thế để khiến cô đau khổ.
Cô…Đến tột cùng vẫn chỉ là một quân cờ không hơn không kém. Để mặc cho ông trời thao túng rồi an phận để cuộc đời ăn mất.
Một quân tốt thí, sẽ không bao giờ được đến gần quân Vương. Trừ khi là Vương của đối thủ.
Hoàng Mai quan sát từng biểu hiện của Kim Ngân. Cô vừa kể hết mọi chuyện cho Kim Ngân nghe, cũng là tự thú tất với cô ấy về những điều mà cô đang che giấu. Cho dù Kim Ngân có hận thì cô cũng chấp nhận. Còn hơn là để lương tâm dày vò. Mười năm
qua như một nồi vạc dầu dưới địa ngục, đem con người ta bỏ vào trong đó. Có kêu gào cũng không ai tới cứu. Nồi vạc dầu đó đã dốt cháy tất cả những khát vọng hạnh phúc, sống còn của Kim Ngân.
Còn cô, Hoàng Mai, thứ nhận lại được vẫn chỉ là thất bại. Cô không có được trái tim người mà cô yêu. Cho dù cô có dùng cả mười phần năng lực của mình, thì cả đời này cô cũng không có được trái tim ấy.
- Hoàng Mai – Kim Ngân nói trong nức nở – Tại sao lại phải làm như thế với tôi? Tại sao lại phải lừa dối tôi? Cậu biết là tôi sẽ không đối đầu với cậu mà. Cậu biết tôi sẽ không cướp Vĩnh Khanh của cậu mà. Tại sao? Cậu nói đi, tại sao?
Kim Ngân gào lên, như muốn gào lên với ông trời rằng tại sao lại phải làm thế với cô. Cô chỉ là một người con gái yếu đuối, tại sao lại muốn cô đau thương tới chết như vậy?
Hoàng Mai khẽ nhắm hờ đôi mắt. Cô cũng không biết, kể cả khi Hương Liên nói với cô rằng người bạn thân của cô có tình cảm với Vĩnh Khanh thì cô vẫn dối lòng không tin. Vậy mà cuối cùng cô lại làm vậy. Lại làm theo sự ích kỷ của bản thân, khiến Kim Ngân phải đau khổ. Có lẽ, tình yêu đã làm cô trở nên mù quáng, ngay cả bạn bè cũng không thể đặt niềm tin.
Hoàng Mai bước đến, lau nhẹ nước mắt cho Kim Ngân và nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, Kim Ngân, xin lỗi cậu!
- Xin lỗi ư? – Kim Ngân nhếch môi cười nhạt – Lúc tôi xin lỗi cậu, cậu đã nói gì với tôi? Ha ha, cuộc đời này, cuộc đời này còn muốn lừa tôi đến bao giờ? Còn muốn lừa con ngốc này đến bao giờ nữa đây?
Hoàng Mai vội vàng nói:
- Cậu hận mình đi, hãy cứ hận mình như năm xưa mình hận cậu. Nhưng xin hãy hiểu cho Vĩnh Khanh, anh ấy cũng là nạn nhân. Hãy cho anh ấy một cơ hội nữa, được không?
Kim Ngân nhìn Hoàng Mai, đôi mắt trống rỗng ngấn lệ. Cô nói trong vô thức:
- Cơ hội? Cơ hội ư?
- Phải – Hoàng Mai đáp – Cậu không thể lấy Đức Trung được. Vĩnh Khanh vẫn luôn yêu cậu, anh ấy thực sự không yêu mình. Năm đó là do mình đã bỏ thuốc vào rượu, cho nên…
- Thuốc? – Kim Ngân gần như không tin được vào tai mình. Dường như mỗi lời nói của Hoàng Mai lúc này đều như một tảng đá ngàn cân rơi vào trái tim cô, khiến cô vừa đau đớn mà vừa cảm thấy nặng nề. Cô kinh ngạc hỏi – Cậu nói cậu đã dùng chất kích thích với anh ấy?
Nước mắt Hoàng Mai rơi xuống theo cái gật đầu. Năm ấy, trong buổi sinh nhật đó, cô đã lén bỏ vào ly rượu của anh thứ bột trắng mà cô đã mua ở cửa hàng thuốc. Ý đồ là gì chắc ai cũng hiểu. Chỉ là đêm đó, nằm trên cô, anh lại luôn miệng gọi tên người con gái khác. Người con gái đó là bạn thân của cô, người con gái đó chính là người mà cô đã khiến cô cảm thấy đau thương vạn phần. Người con gái đó khiến cô phải ngưỡng vọng đến ghen tỵ…Và người con gái đó đã đánh thức cái gọi là ích kỷ trong cô.
Kim Ngân không tự chủ được mà ngồi bệt xuống sàn. Cô mặc kệ chiếc váy cưới đắt tiền mà mình đã từng trân trọng. Cô mặc kệ nước mắt làm nhòe lớp trang điểm kì công mà mình đã cố gắng giữ gìn. Cô mặc kệ tất cả, cô muốn vứt bỏ tất cả…
Rồi như nhớ ra được điều gì đó, Kim Ngân liền bắt lấy cánh tay của Hoàng Mai và hỏi bằng một giọng hoang mang:
- Thế còn đứa con? Còn đứa con thì sao?
Hoàng Mai im lặng một hồi, như là chần chừ rồi đáp:
- Là thật!
Kim Ngân vội vàng buông tay, cô nhìn Hoàng Mai bằng một đôi mắt kinh ngạc. Đúng vậy, là kinh ngạc. Tất cả mọi thứ đều là giả, chỉ có riêng điều này là thật. Là đứa bé mà chính tay cô đã giết vào mười năm trước. Đó là thật…là cô đã giết chết nó…
- Ha ha ha…- Kim Ngân ngửa mặt lên cười một cách điên dại, tiếng cười như muốn xé toạc không trung.
Cô quay cuồng trong nước mắt và đau khổ. Váy cưới cuốn theo mỗi bước chân, như muốn cuốn lấy cả cuộc đời cô. Kim Ngân dần nhận ra, mình vẫn là một kẻ giết người. Cô đã giết đi một sinh mạng vô tội. Đứa trẻ đó, nếu không có cô, thì nó sẽ được đến với thế giới này…Sẽ được nhìn thấy những nghiệt ngã mà đáng ra nó phải nhìn. Và có khi, nó sẽ được đau theo những gì mà ông trời đã sắp đặt.
Hoàng Mai nhìn Kim Ngân, rồi lại đau đớn quay mặt đi. Con người thật khổ sở, vì yêu mà khổ sở. Tại sao lại sinh ra cái gọi là tình yêu ấy? Nếu đã có tình yêu, sao còn sinh ra cái gọi là chia ly và hận thù, khiến con người ta phải ích kỷ, phải độc ác và phải đánh đổi tất cả những thứ mà mình có để bảo vệ lấy tình yêu?
Hoàng Mai bước đến ôm lấy Kim Ngân, nước mắt cô không biết tại sao lại xót xa đến vậy. Xót đến nỗi khiến tròng mắt cô nóng bừng và bỏng rát. Nhưng nó vẫn rơi, vẫn cứ rơi vô tình, chẳng để ý gì đến nỗi đau của con người.
- Kim Ngân à, chúng ta…tại sao lại phải khổ như vậy chứ?
Kim Ngân cũng gục đầu vào vai của bạn mình. Mười năm trước, hai người cũng từng dựa vào nhau mà vượt qua rất nhiều chuyện. Mỗi khi Hoàng Mai có chuyện không vui với mẹ kế là lại chạy đến chỗ cô. Rồi hai người sẽ đi ăn, sau đó lại chui vào một góc mà lau nước mắt cho nhau. Mỗi khi Hoàng Mai cãi nhau với Vĩnh Khanh là lại chạy đến chỗ cô, rồi hai người sẽ ngồi dựa lưng vào nhau, nói xấu anh ấy và sẽ cười khúc khích với nhau…Hai người, đã từng có một thời vui vẻ. Đã từng có một tình bạn thiêng liêng và cao quý. Chỉ tiếc rằng, nó lại bị tình yêu giết chết!
Giá mà có thể quay về khoảng thời gian đó, thời niên thiếu đầy mộng tưởng xa vời ấy…Như một cánh hoa nhẹ rơi xuống thềm, rồi bị gió cuốn đi xa mãi…xa.
Một lúc lâu sau, Kim Ngân buông Hoàng Mai ra. Cô bước đến bàn trang điểm, nhẹ nhàng dặm thêm phấn ình, rồi sau đó thoa thêm một chút son nữa. Cô làm mọi thứ rất tỉ mỉ, như là không muốn để ai biết cô vừa rơi nước mắt.
Sau đó, cô quay lại nhìn Hoàng Mai, một cái nhìn như lưu luyến, như nuối tiếc và như bất lực…
Còn Hoàng Mai thì chỉ biết đứng lặng người nhìn theo bóng lưng của Kim Ngân khuất xa dần. Chiếc váy cưới mang sắc trắng đến tang thương ấy khiến mắt cô như nhòe cả đi. Đôi guốc vểnh cao ấy như một cánh chim bay về cuối chân trời. Trong căn phòng này, từng câu nói vừa rồi của Kim Ngân như mưa rơi xuống bên tai cô:
“Đã không kịp nữa rồi Hoàng Mai ạ! Chúng ta mãi mãi không thể đuổi kịp số phận. Và cậu biết không? Đây chính là số phận của mình. Xin lỗi cậu, Hoàng Mai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...