Rất Muốn


Biến mất rồi? Linh ngạc nhiên tới nỗi chỉ biết thần người ra tự hỏi mình câu này. Anh trai cô đã biến mất rồi ư? Anh ấy có thể đi đâu được chứ? Chẳng phải Hoàng Mai vẫn ở bên cạnh anh ấy hay sao?
Linh đỡ lấy bà Hướng, cô cố gắng bình tĩnh lại. Nếu bây giờ cô không bình tĩnh thì sao trấn an được mẹ đây.
- Để con gọi điện cho Hoàng Mai xem sao.
- Chính Hoàng Mai đã gọi điện ẹ mà, nó nói Vĩnh Khanh đã biến mất rồi. – Bà Hướng vội giữ tay Linh lại, nói.
Linh bặm môi suy nghĩ, trong đầu chợt có ý nghĩ chạy ngang qua: Kim Ngân vừa mới bỏ đi, giờ lại đến anh trai cô biến mất một cách khó hiểu. Nếu cô không nhầm thì chắc anh trai cô đã biết chuyện Kim Ngân bỏ đi và anh muốn tìm cô ấy.
Thiết nghĩ Thiên Hoàng đã không phải là Thiên Hoàng trước kia nữa. Anh là Vĩnh Khanh, là Vĩnh Khanh luôn miệng nói không bao giờ tha thứ cho Kim Ngân. Nếu đúng như những gì anh nói, thì chuyện anh đi tìm cô chẳng có gì là tốt đẹp cả.
- Mẹ – Linh nói – Có khi nào anh con đi tìm chị Kim Ngân không?
Bà Hướng lắc đầu vẻ mệt mỏi:
- Mẹ không biết nữa, nhưng mọi chuyện đã đi tới đây, mẹ cũng đành bất lực thôi.
Linh thở dài, cô đỡ mẹ ngồi xuống ghế rồi nói:
- Nếu thế thì chúng ta hãy thông báo cho chị Kim Ngân biết đi. Chị ấy đã quá khổ rồi, đừng để anh con dày vò chị ấy nữa.
Bà Hướng đưa tay lên day day huyệt thái dương, khuôn mặt đi từ mệt mỏi cho tới buồn bã, lo âu. Sau đó, bà nhìn lên trần nhà, ánh mắt lung lắm, đáp:
- Chúng ta cũng không thể thắng nổi ông trời. Vận mệnh này vốn đã sắp đặt anh con và Kim Ngân mãi mãi ràng buộc nhau.
Bóng tối bắt đầu kéo đến, ánh sáng tắt đi kết thúc một ngày. Giọng của bà Hướng như vang trong không trung rồi lao xuống dưới. Những âm thanh vừa xa mà lại vừa gần, khiến con người ta gợi nhiều liên tưởng.
Vận mệnh này đã ràng buộc anh và cô, cho nên hai người không thể chạy thoát khỏi nhau? Dù cô có đi đến tận chân trời góc biển, anh cũng quyết lục tung cả thế giới này lên để tìm được cô.
Kim Ngân và Vĩnh Khanh, rõ ràng họ sinh ra là để dành cho nhau, nhưng ông trời thực độc ác…Tình yêu của họ đã kết thúc vào buổi chiều năm ấy rồi. Buổi chiều bên dòng sông chảy xiết, cô đã để dòng chảy ấy cuốn trôi tất cả. Thứ còn lại chỉ là thù hận và đau thương.
.
.
.
Đúng bảy giờ tối, Hữu Quân và Hương Liên đến đón Linh đi ăn tối. Linh chạy xuống dưới nhà, bỗng nhìn thấy mẹ đang thơ thẩn ngồi bên hồ bơi, khuôn mặt đượm một vẻ tâm tư.
Linh từ từ bước lại, cô thận trọng nói:

- Mẹ…Sao mẹ lại ngồi đây?
Bà Hải không quay đầu nhìn con gái, tránh cho đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ của mình bị phát hiện, bà đành trả lời ngắn gọn:
- Mẹ không sao!
Nghe thấy câu trả lời này, Linh càng lo lắng hơn. Vừa rồi cô còn thấy bà Hướng ngồi đây mà, sao bây giờ lại không thấy đâu? Có lẽ bà đã về rồi. Cô thở dài, ngồi xuống nắm lấy tay mẹ, mỉm cười nói:
- Có chuyện gì thì mẹ hãy tâm sự với con đi. Giữ trong lòng nhiều không khéo tổn thọ mất.
Bà Hải cười buồn, quay đầu lại vuốt tóc con gái. Bà chắc là nó đã biết bà khóc rồi, nên bà cũng chẳng muốn trốn tránh làm gì nữa.
- Vĩnh Khanh đã nhớ lại mọi chuyện rồi hả con? Và nó đi đâu rồi?
Linh thở dài, hóa ra là chuyện này. Haiz, sao anh trai của cô lớn đầu rồi mà chẳng suy nghĩ thấu đáo được một chút thế nhỉ? Chuyện đã qua lâu như vậy, mọi người ai cũng có cuộc sống của riêng mình, tại sao anh lại cứ ích kỷ khiến người khác phải lo lắng như thế? Kim Ngân không có tội, Hoàng Mai cũng thế. Trong chuyện này, người có tội lớn nhất là người không chịu gạt đi quá khứ. Kim Ngân không bỏ được câu chuyện của mười năm trước là do cô bị ràng buộc bởi Vĩnh Khanh. Hoàng Mai không quên được đứa con của mình là do Vĩnh Khanh không dứt khoát.
Đáng ra mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu anh trai cô chịu mở lòng một chút. Nhưng Linh biết, Vĩnh Khanh trước giờ là một con người rất cao ngạo, lạnh lùng. Một khi anh đã quyết là không ai có thể ngăn cản. Trừ khi…là tự anh muốn buông tay. Còn không, anh tuyệt đối sẽ đuổi đến cùng.
Linh mỉm cười nói giọng trấn an:
- Không có gì đâu mẹ. Trước giờ anh trai con vẫn luôn là một người tài giỏi mà. Anh ấy nhớ lại được mọi chuyện là tốt. Con nghĩ…anh ấy có thể tự lo ình.
Hy vọng là Kim Ngân cũng thế!
Ông trời đã làm cho chuyện đời trớ trêu như vậy, thì con người cũng sẽ có những cách đế sinh tồn. Chỉ cần họ có niềm tin thì mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi.
Lúc sau, ở ngoài cổng bỗng có tiếng còi xe vang lên. Linh không cần đoán cũng biết là ai. Đã bảy giờ rồi, ngoài Hữu Quân ra thì còn có thể là ai được cơ chứ. Cô mỉm cười, cố gắng an ủi mẹ vài câu nữa để mẹ được yên lòng rồi xách túi bước ra ngoài.
Vừa mới ra đến cổng Linh đã thấy Hữu Quân đứng ở đó. Hôm nay anh lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, kết hợp với một chiếc quần màu đen. Tuy là những gam màu đã cũ và rất đơn giản, nhưng khi kết hợp với nhau lại không hề gây cho ta cảm giác chán mắt. Đã thế, người được những gam màu ấy tô điểm lại chính là Hữu Quân, một con người có ngoại hình đẹp thì ai có thể thấy chán được cơ chứ?
Linh bước đến, liếc thấy một người phụ nữ đang ngồi trong ghế lái phụ. Vì trời hơi tối nên cô không thể nhìn rõ mặt người đó, nhưng cô dám khẳng định, đó là Hương Liên. Hai chị em cũng đã hai năm không gặp nhau, dù không thân lắm, nhưng cô vẫn thấy vui khi gặp chị.
Hữu Quân lịch sự mở cửa cho cô. Rồi sau đó mới ngồi vào chỗ của mình. Anh vừa nổ máy, vừa quay lại nhìn Linh đang ngồi ở ghế sau rồi nói:
- Em đã nhận ra ai chưa?
Linh tủm tỉm cười:
- Thế vừa rồi em chẳng chào chị Hương Liên đó là gì? Anh bỏ cái thói nhắc khéo đáng ghét ấy đi nhé.
Hữu Quân cười, khi cười, má lúm đồng tiền của anh hiện lên khiến người ta bị thu hút bởi nụ cười ấy. Linh cũng vậy, cô thích nhìn anh cười. Bởi khi ấy, cô thấy được vẻ thuần khiết trong con người anh. Nhưng đó là hai năm trước, con bây giờ, tất cả đã khác rồi.
Hương Liên ngồi ghế trên cũng quay lại nhìn Linh. Mười năm trôi qua, cô không có gì thay đổi mấy. Vẫn thích tô môi đậm, vẫn thích những bộ đồ sành điệu và quyến rũ, vẫn thích nhìn người khác với một ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo như thế. Cô ấy vẫn là một Hương Liên của mười năm về trước. Có chăng, chỉ là tuổi tác đã có phần nhiều thêm thôi.

- Mấy năm không gặp, sao càng ngày em càng trẻ ra thế? – Hương Liên cười cười nói.
Linh chu môi lên cố tình nói bằng một giọng hài hước:
- Chị không biết em trời sinh đã như thế này rồi hay sao?
Khi Linh còn chưa nói xong thì hai người ngồi bên trên đã ôm miệng phát ra những tiếng nôn khan.
Cuối cùng, cả ba nhìn nhau rồi bật cười. Trong xe, tiếng cười như hâm nóng tất cả, khiến con người ta có cảm giác đời thật yên bình. Nhưng không ai biết, sóng nhỏ ngoài kia nhiều vô kể. Và cũng không ai biết, ai sẽ gục ngã trong những sóng gió đang không ngừng bủa vây ấy đây.
- Bây giờ em đang yêu anh chàng nào thế? – Bất ngờ, Hương Liên hỏi câu đó khiến không khí trong xe trầm mặc hẳn đi.
Linh không trả lời khiến cho Hữu Quân như ngồi trên đống lửa. Tuy là sẽ biết câu trả lời, nhưng sao anh vẫn cứ mong chờ nó đến vậy? Biết là câu trả lời ấy sẽ khiến tim mình đau, nhưng tại sao? Tại sao anh vẫn cứ hy vọng?
Linh cười cười, đáp:
- Hầy, chị hỏi đúng trọng tâm vấn đề đó. Em thì nhiều người để yêu lắm, còn đang sắp xếp.
Một câu trả lời vừa hài hước vừa như muốn che đậy ình. Có thể, cô không muốn Hữu Quân buồn nên mới làm vậy. Và cũng có thể, cô không muốn không khí ấm áp vừa rồi lại bị nguội lạnh từ đây.
Linh thấy hai người kia im lặng liền nhanh chóng chuyển đề tài:
- Thế chị bây giờ đang yêu ai?
- Yêu ai được? Tôi giờ quá đát rồi, ai muốn rước chứ?
Hữu Quân nghe vậy liền nói:
- Thôi đi chị, hàng quá đát như chị thì trên đời này hàng nào còn đát đây?
Linh bật cười:
- Anh không thấy người ta bảo gừng càng già càng cay à? Chị ấy quá đát cũng phải thôi.
- Này này, hai cô cậu định song kiếm hợp bích chặn họng tôi đấy à? – Hương Liên nói giọng vẻ hăm dọa.
Cả Hữu Quân và Linh cùng đồng thanh nói:
- Chúng em nào dám.

Và thế là tiếng cười vừa bị mất đi liền trở lại, không khí trong xe tiếp tục được hâm nóng. Đèn đường bên ngoài đã giăng phủ, hắt vào trong xe những vạt sáng yếu ớt. Radio vang lên một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, như muốn đưa tất cả chìm vào trong tiếng nhạc ấy. Bình yên và ấm áp.
Linh nhìn ra ngoài ô cửa, cảnh đường phố lùi dần trong tầm mắt. Cô không biết đã bao lâu rồi mình bỏ quên nó. Còn nhớ ngày xưa, lúc ở Việt Nam, cô rất thích ngắm cảnh phố phường về đêm. Nó vừa mang phong vị hiện đại, lại đâu đó ẩn giấu chút hoài cổ xa xăm. Thành phố của cô ấy, nó là như vậy. Như một người mẫu, khoác lên mình những bộ đồ xa xỉ, có đôi lúc, lại là những bộ đồ giản dị và mộc mạc.
Bất giác, tiếng Hương Liên vang lên:
- Chị nghe nói…Hình như Vĩnh Khanh nằm viện?
Linh cúi đầu xuống đáp:
- Vâng.
- Đã nhớ lại mọi chuyện rồi à?
- Vâng.
Cô nghe thấy tiếng thở dài của Hương Liên. Tiếng thở dài ấy như trài dài, bất tận khiến lòng người trào lên những tâm tư thật khó nói.
- Có lẽ, tất cả những chuyện này vốn đã không có một lối thoát. Họ chỉ có thể luẩn quẩn trong cái mê cung nghiệt ngã ấy thôi. – Hương Liên nói.
Linh không đáp lại, cô im lặng ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài. Đường phố vẫn thế, dòng người vẫn vậy, vậy để thời gian cuốn trôi. Có bao giờ thời gian dừng lại một lần, ngoảnh xem nhân thế đã trăm lần gọi nó hay chưa?
Linh mệt mỏi ngửa đầu ra sau ghế, khẽ nhắm hờ đôi mắt suy nghĩ. Mà, cô có gì để mà suy nghĩ? Đáng ra, những chuyện này không hề liên quan đến cô.
Khoan…
Linh chợt nhớ ra một chuyện, một chuyện rất quan trọng…Câu chuyện này rất có thể sẽ là đấu mối để tháo gỡ từng khúc mắc từ mười năm trước của ba người kia.
Vài năm trước, trong một lần say ở quán bar, Hương Liên đã từng nói trong hơi men rằng:
“Chỉ có tôi đang giữ chìa khóa…Chỉ có tôi mới có thể mở chiếc hòm bí mật ấy để tất cả trở về với vị trí vốn có của nó. Ha ha, nhưng cô đừng mơ, anh trai cô cũng đừng mơ!”
Ngày ấy cô không hiểu Hương Liên đang nói gì, vốn tưởng rằng chị ta say rượu hồ đồ nhưng không ngờ, lời nói ấy lại có lúc khiến cô phải giật thột
và …cảm ơn!
Nếu năm ấy chị ta không nói, có lẽ đến giờ phút này cô đã chẳng nhận ra: Chiếc hòm bí mật mà Hương Liên nói đến chính là những khúc mắc của mười năm về trước giữa ba người: Kim Ngân, Hoàng Mai và Vĩnh Khanh.
Linh vội ngồi thẳng người dậy, gọi tên người phụ nữ ở phía trước:
- Chị Hương Liên, em có một chuyện muốn hỏi chị. Được không?
.
.
.
Buổi tối, Kim Ngân có hẹn với một vài người bạn. Vừa biết cô về, họ đã vui mừng tổ chức một buổi gặp mặt tâm sự. Ngồi trên taxi, Kim Ngân mỉm cười vô thức, cô đi lâu như vậy mà mọi người vẫn còn nhớ tới cô. Xem ra, thời gian qua chỉ có một mình cô là vô tâm chẳng dành chút nhớ thương gì cho họ mà thôi.

Tại quán karaoke lúc tám giờ, mọi người đã có mặt đông đủ. Vừa thấy Kim Ngân, họ liền hò reo như nhìn thấy minh tinh điện ảnh. Kim Ngân vội cau may, nói lớn:
- Làm cái gì thế? Tớ không cho chữ ký đâu nhé.
Mọi người bật cười. Một cô bạn trong nhóm vội đứng dậy đưa cho Kim Ngân chai bia rồi đáp:
- Đến muộn, phạt!
Kim Ngân cười khổ. Đây đúng là trò phạt muôn đời của mấy cái hội tụ tập này. Cũng may là cô biết uống bia uống rượu, chứ không thì chẳng biết có còn trụ được tới lúc về không nữa.
Uống hết nửa chai bia, Kim Ngân liếc sang thấy vài người bạn năm xưa còn dắt theo cả vợ của mình đi. Cô chợt thấy chạnh lòng. Cũng đúng, tuổi cũng đã chẳng còn xuân gì nữa, họ có gia đình cũng là điều đương nhiên. Bao năm qua, chỉ có mình cô là sống quên đi cả tuổi của chính bản thân mình. Đến khi nhìn lại mới thấy, bản thân đã sắp già rồi. Phụ nữ thiệt hơn đàn ông ở chỗ, tuổi xuân của họ ngắn ngủi và dễ phai. Những người như cô tầm tuổi này mà chưa có chồng là đã ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện hôn nhân, tình duyên rồi. Con gái nếu không biết bấu víu đúng thời điểm thì khi xuân qua, có hối tiếc cũng chẳng kịp nữa.
Bình, một anh chàng khá nhút nhát trong lớp cô ngày xưa bây giờ đã là chủ của một cửa hàng giày khá lớn trong thành phố. Vợ của anh ta rất xinh, xinh theo kiểu hiền dịu. Vừa thấy Kim Ngân vào, cô ấy chỉ cúi đầu xuống chào kèm một nụ cười hết sức nhu mì và dịu dàng. Thiết nghĩ, cô vợ này cũng khá hợp với Bình. Một anh chàng nhút nhát lấy được một cô vợ hiền hậu, xinh đẹp…Âu cũng là xứng đôi vừa lứa.
Tuy nhiên, Bình không như những gì Kim Ngân nghĩ, vừa thấy Kim Ngân uống hết nửa chai bia, anh là người đầu tiên đứng dậy, trên tay cầm một chai bia khác đã bật nắp sẵn và nói:
- Nào, mừng cậu trở về, chúng ta uống với nhau.
Kim Ngân trợn tròn mắt, sau đó quay ra cười và nói với mọi người:
- Này, không phải là tớ nhìn lầm chứ? Đây là Bình “rùa” lớp mình đấy à?
Tất cả mọi người trong phòng liền bật cười. Cả cô vợ của Bình cũng thế. Tuy nhiên, Bình lại không hề nao núng, anh chỉ cúi đầu xuống rồi nói:
- Việt Nam có tuổi rùa đâu nào. Con người ai rồi cũng phải khác đi chứ?
Kim Ngân cúi đầu xuống cười, sau đó ngẩng lên đưa chai bia của mình chạm nhẹ vào chai bia của bình. Cô ngửa cổ uống cạn, như để giữ cho những tâm tư trong lòng không trào ra bên ngoài.
Đúng thế, con người ai rồi cũng phải khác đi, làm gì có ai đứng mãi ở một chỗ được đâu. Nhưng cái quan trọng là họ đang bước những bước đi như thế nào, là tích cực hay tiêu cực, là có lợi hay có hại…Kim Ngân không biết ai ra sao, nhưng cô hiểu mình đang bước đi bằng một đôi chân rớm màu và đầy thương tích.
Kim Ngân còn chưa nuốt hết ngụm bia trong họng thì có một cô bạn đã đi tới, rỉ tai cô nói nhỏ:
- Kim Ngân, hôm nay cậu hên thật đấy, vừa trở về đã gặp người cũ.
Kim Ngân nhìn lại cô ấy vẻ khó hiểu. Thấy vẻ khó hiểu đó, cô ta cũng không dài dòng nữa mà chỉ tay về phía trong góc phòng:
- Cậu xem…Là anh ấy đã liên lạc với bọn tớ và mời bọn tớ tới đây đấy.
Kim Ngân cố gắng nheo mắt nhìn người bí ẩn đang ngồi trong góc phòng. Đó là một người đàn ông. Dáng người của anh mang một chút gì đó rất cao ngạo, lạnh lùng. Ánh sáng trong căn phòng không hắt tới, khiến anh trông như một vị chúa tể của bóng tối. Phải mất khoảng hai phút Kim Ngân mới nhìn rõ người này. Vừa lúc đó, có một vệt sáng của đèn ma quét qua khuôn mặt anh khiến Kim Ngân bàng hoàng tới nỗi toàn thân như hóa thành tượng đá. Tuy nhiên, thứ cô nhìn thấy rõ nhất không phải khuôn mặt mà chính là nụ cười của anh.
Vĩnh Khanh? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Kim Ngân sợ hãi lùi lại, đầu óc cô quay cuồng như muốn ngất lịm đi. Nhưng cô không thể ngất vào lúc này được, nếu ngất, anh ta sẽ lại bắt được cô.
Vừa nghĩ tới đó, Kim Ngân đã vội vàng vứt chai bia xuống. Tiễng vỡ choang vang khắp căn phòng, nhạc chưa bật, mọi người đều im bặt nhìn cô. Cô có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang chiếu thẳng vào người cô, như ngàn mũi kim đang không ngừng châm chích lên thân thể. Có thể cảm thấy nụ cười nhếch môi của anh đang dành cho cô, tựa như có một khối băng lạnh đập thẳng vào trái tim cô.
Kim Ngân rùng mình, cô hoảng hốt bừng tỉnh rồi liên tục lắc đầu như để giữ ình tỉnh táo. Không được, cô phải chạy khỏi đây. Cô nhất định phải thoát khỏi nơi đây. Phải thoát khỏi anh.
Kim Ngân vội vàng mở cửa, không để ý gì đến những người trong phòng đang nhìn theo cô bằng một vẻ hết sức ngạc nhiên. Cô không nói không rằng, chạy thật nhanh ra bên ngoài. Cho dù trời có sập xuống dưới chân thì cô cũng phải chạy. Cô không thể để bản thân mình rơi vào tay anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui