Hữu Quân châm ình một điếu thuốc, rồi anh đứng dựa người vào thân xe nhìn dòng người đang qua lại trước mặt. Vẫn còn 20 phút nữa chị Hương Liên mới tới, cơ mà anh cũng chẳng có việc gì làm nên đành chạy đến đây trước vậy. Từ lúc Thiên Hoàng vào bệnh viện, AP như loạn cả lên. Phong Lan thì bận tối mắt tối mũi với các dự án, chẳng có thời gian nói chuyện với anh nữa. Trong thời gian này, Hữu Quân đã quay hết các chương trình quảng cáo, rồi chụp ảnh, rồi ghi hình…Nói chung chỉ cần đợi tới tháng mười là anh có thể quay bộ phim đầu tiên của mình.
Vài năm trước, chị họ anh là Hương Liên có đưa anh tới một bar. Tại đó, anh đã gặp Linh. Chị Hương Liên rất tốt, nếu không muốn nói là quá tốt. Chỉ tiếc là có đôi khi hơi độc đoán một chút. Từ khi anh trai của chị là Minh Duy vào tù, thì chị lại mắc thêm một bệnh nữa là đa nghi. Nghĩ tới đây, Hữu Quân lại đưa điếu thuốc lên miệng hút. Làn khói xanh xám mỏng manh che lấy đôi mắt của anh, như muốn giấu đi những điều mà anh đang suy nghĩ.
Hương Liên đã lấy chồng từ năm năm trước, một năm sau thì chị ly hôn. Chẳng ai biết lý do là gì. Anh hỏi thì chị bảo là do không hợp nhau. Đây là cái lý do chết tiệt nhất mọi thời đại! Nhưng không có nó thì người ta cũng chẳng biết lấy lý do là gì nữa.
Hữu Quân cứ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, cuối cùng thì anh cũng thấy bóng dáng quen thuộc của một người phụ phía xa xa. Hữu Quân mỉm cười, anh vứt điếu thuốc xuống đất rồi bước về phía người phụ nữ đó.
- Chị! – Hữu Quân gọi lớn.
Người phụ nữ kia tháo kính râm xuống, hơi khựng lại nhìn anh rồi cuối cùng cũng mỉm cười bước đến.
- Chà, cậu làm tôi không nhận ra nữa rồi. Sao lại thay đổi dữ vậy?
Hữu Quân cười cười, nháy mắt nói:
- Sao? Ngay đến chị cũng phải ngạc nhiên đúng không? Bây giờ em đã là ngôi sao nổi tiếng rồi, chị phải nịnh em nhiều vào đấy.
- Cha bố cậu! Cậu ăn được tí màu mè là lại giở giọng tắc kè hoa với chị. Yên tâm đi, bà chị này không có hứng thú gì với mấy cái giới giải trí lắm điều nhiều tiếng của cậu đâu.
Hữu Quân cúi đầu mở cửa, nụ cười trên môi đã không còn tươi như lúc đầu nữa. Anh giúp Hương Liên cất đồ và mở cửa cho cô. Sau đó đi vòng qua cửa kia vào bước vào trong xe.
Khi chiếc xe vừa lăn bánh thì cũng là lúc điện thoại của Hương Liên rung lên. Nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng cô bất chợt cảm thấy có chút mệt mỏi. Cô đang cảm tưởng thời gian như bị bàn tay của ai đó vặn ngược lại vậy. Mười năm trước dường như đang chầm chậm quay về…
“Ngày mai tới chỗ tôi gấp”. Dòng tin nhắn ngắn gọn ấy được cô đọc lên trong suy nghĩ. Sau đó, sẽ phải xóa đi trong yên lặng.
Đặt túi xách sang bên cạnh. Hương Liên nhìn Hữu Quân, hỏi:
- Thế nào? Đã cưa đổ Linh chưa?
Không hỏi đến thì thôi, vừa hỏi đến liền khiến trái tim anh đau nhói. Có người đã từng nói “cô ấy là vết thương lớn nhất của tôi.” Đúng vậy, Linh là vết thương lòng lớn nhất của anh. Bất cứ thứ gì liên quan đến cô đều làm cho anh cảm thấy mình như không thể đứng vững được. Anh đang u mê vì cô, đang không thể tìm thấy lối thoát trong chính tình cảm của mình.
Hữu Quân thở dài, anh vừa nhìn đường vừa trả lời:
- Cô ấy vốn không dành cho em!
- Cái gì mà dành với không dành? – Đôi mày được tô vẽ cẩn thận của Hương Liên khẽ cau lại, cô nói – Em cứ cả nghĩ quá. Cái gì cũng cần phải có thời gian nữa chứ?
Hữu Quân cười nhạt:
- Thời gian? Em đã đợi cô ấy suốt hai năm rồi. Vậy mà cô ấy có chịu hiểu cho em đâu?
- Vậy có người đã từng chờ tình yêu của mình suốt mười năm thì sao?
Chỉ có điều, tình yêu đó được nuôi trong thù hận!
Hữu Quân không nói gì, Hương Liên cũng không nói thêm gì nữa. Không khí bỗng chốc chỉ còn lại tiếng động cơ xe rì rì. Chỉ đến khi Hữu Quân đưa tay bật radio lên thì sự yên lặng kia mới chấm dứt.
“Thiên Hoàng – người đang đứng đầu của AP hiện nay bất ngờ bị tai nạn trong resort của chính bạn thân ngày trước. Không biết nguyên do từ đâu. Có rất nhiều ý kiến cũng như suy luận được đưa ra. Nhưng theo thông tin mà chúng tôi tìm được thì hiện tại, anh đang được bạn gái và người bạn thân bị tình nghi của mình chăm sóc tại bệnh viện Q…”
Tiếng nói trong trẻo, dễ nghe của phát thanh viên vẫn vang lên bên tai, nhưng cả Hữu Quân và Hương Liên đã chẳng muốn nghe nữa. Hữu Quân liền đưa tay chuyển sang kênh khác, lần này thì là kênh ca nhạc.
- Đúng là báo chí, có một cũng nói thành mười được – Hương Liên nhếch môi cười nhạt và nói.
- Nếu không nói mười thì phóng viên lấy gì mà ăn?
- Cũng đúng – Hương Liên gật gù.
Cũng chẳng có gì sai khi nói như vậy. Bởi nhà báo thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, họ không thể rửa ra tiền như một cái máy được. Họ còn có gia đình của mình, còn chính bản thân cần phải nuôi nữa cơ mà. Chẳng ai muốn đi soi mói đời tư của người khác, nhưng trong hoàn cảnh đời tư của người khác lại chính là bát cơm của mình thì sao họ hờ hững cho được?
Chiếc xe rẽ sang đường cao tốc và lao vút đi. Tựa như một mũi tên có gia tốc thật lớn. Muốn lao ra khỏi thế giới này ngay lập tức. Biến mất không một dấu vết.
.
.
.
Trong căn phòng không được rộng cho lắm, Kim Ngân ngồi thần người trước bàn trang điểm, chiếc điện thoại đã được tắt nguồn từ bao giờ nằm ngay bên cạnh, như cũng thần người theo cô. Mái tóc ướt, nước nhỏ giọt xuống sàn nhà, nhưng cô lại chẳng để ý. Ánh mắt cô lúc này chỉ đang chăm chú nhìn chính mình qua gương. Mà tựa như, người đó không phải là cô.
Lúc sau, Kim Ngân mới đưa tay lên rờ qua gương, ánh mắt mông lung vừa rồi bỗng có tiêu điểm, chợt rưng rưng. Đôi môi cô mấp máy, dường như đang cố nói cho chính mình nghe:
- Mười năm rồi.Nhưng mày đã bao giờ được là chính mày chưa?
Phải, điều cô luôn tự hỏi bản thân nhiều nhất chính là cô đã bao giờ được là cô chưa? Bao năm qua cô luôn phải sống cho người khác, luôn phải nghĩ xem làm thế nào để họ được hạnh phúc hơn mình. Cũng chính vì vậy mà cô đã bỏ quên hạnh phúc của mình trong góc tối của con tim. Cô không thể là chính cô mười năm trước được nữa.
Kim Ngân hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn xuống chiếc điện thoại. Lưỡng lự hồi lâu rồi cô cũng quyết định mở máy.
Điện thoại vừa mở lên đã rung liên hồi. Đếm sơ qua cũng thấy mười tin nhắn. Nhưng Kim Ngân còn chưa kịp đọc thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Là một số lạ!
Kim Ngân cau mày ngẫm xem là mình có quen người nào dùng đuôi số này hay không, nhưng hình như là cô không quen ai dùng số này cả. Cuối cùng, Kim Ngân đành đưa máy lên tay nghe:
- Alo, ai đấy?
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ:
- Chào cháu, Kim Ngân.
Kim Ngân vẫn chưa thể đoán ra được người này là ai. Cô hỏi tiếp:
- Xin hỏi, cô là ai ạ?
- Cô là mẹ của Vĩnh Khanh!
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Kim Ngân chỉ biết giật mình đón nhận nó. Chiếc điện thoại trên tay cơ hồ muốn rơi xuống. Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp, không còn theo sự điều khiển của cô nữa.
Ký ức mười năm trước bỗng như lại đổ về:
“Xin lỗi, nhà chúng tôi không thể tiếp cô!” – Người phụ nữ đó nói, ánh mắt lạnh lùng như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Kim Ngân.
Bên ngoài trời đổ mưa lớn, cơn mưa trắng xóa như muốn bít lấy mọi lối đi của cô. Cô không thể tự tìm ình một con đường để thoát khỏi những đau khổ mà bản thân đang phải gánh chịu. Cơn mưa như trút nước, nhấn chìm tất cả vào trong tuyệt vọng.
Kim Ngân đứng trước cổng nhà Vĩnh Khanh, ngước mắt nhìn lá cờ báo tang ướt nhẹp nước mưa. Đám tang của anh đã qua được hai ngày, vậy mà sao nó vẫn còn cắm ở đây? Lá cờ ấy ủ rũ xuống theo nước mưa, tựa như dáng của một người cứ đứng mãi ở đó chờ đợi. Nhưng chờ đợi ai thì Kim Ngân không biết. Cô chỉ biết rằng, Vĩnh Khanh – người mà cô yêu đã chết rồi. Anh thực sự đã chết rồi.
Kim Ngân đưa tay lên đập cổng. Mặc kệ trời có mưa lớn như thế nào thì cô vẫn phải gọi.
“Cháu xin bác, xin hãy để cháu được gặp anh ấy lần cuối.”
Không hề có ai đáp lại. Chỉ có tiếng mưa rào rào đổ xuống bên tai như đang trách mắng cô.
Kim Ngân ngồi bệt xuống dưới, nước mắt rơi xuống hòa cùng cơn mưa lớn. Cô tự vòng tay ôm lấy mình, trái tim như vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Vĩnh Khanh, anh hận em cơ mà. Sao lại bỏ đi sớm như vậy? Cái gì mà kiếp trước kiếp sau? Em không tin, nhất định không tin đâu. Em chỉ tin đời người ngắn ngủi, một là ta yêu nhau hết kiếp, hai là ta hận nhau đến cuối đời. Nhưng anh ơi, yêu thương quá lớn… em biết cất nó đi đâu bây giờ?
Em hận bản thân mình lúc trước sao quá nhẫn tâm. Hận bản thân mình sao lại chỉ biết đứng nhìn Hoàng Mai vùng vẫy dưới nước. Nhưng anh biết không, lúc đó, chân tay em đã chết cứng rồi. Em không biết làm gì ngoài gọi tên anh.
Vĩnh Khanh, chỉ có anh mới cứu được hai mẹ con họ thôi!
Tiếng khóc của Kim Ngân càng lúc càng lớn, tựa như cô đang xé tất cả đau khổ để bật ra thành tiếng khóc.
Vậy mà ông trời chẳng một lần chịu ban lấy chút ân huệ cho cô. Ông ta nhất định phải đẩy cô đến con đường này sao?
Đúng lúc ấy, cánh cổng đằng sau bỗng nhiên mở ra. Kim Ngân ngơ ngác nhìn Hương Liên đứng ở đó, trên tay cô ta là một chiếc ô màu đen, ánh mắt lạnh như màn mưa đang giăng kín này. Hương Liên vẫn tô môi đỏ chót, ánh mắt vẫn lạnh lùng và tàn độc như thế…Ngay cả khi người cô ta yêu thương chết đi, trong con mắt của cô ta vẫn chẳng hề thấy có chút hơi ấm nào.
“Mau vào đi, cô chỉ được gặp anh ấy một lần cuối cùng thôi đấy nhé!”
…
Đứng trước bàn thờ của Vĩnh Khanh, Kim Ngân bần thần nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười ấy. Trong đầu cô chợt thấy trống rỗng, những điều cần giải thích bỗng như làn khói hương, tan biến rồi tản mạn vào không trung…mãi mãi không thể nói lên lời.
Cuối cùng, Kim Ngân thắp cho anh một nén hương và ra về. Chỉ có cô mới hiểu, lần ra đi này đã xác định là chẳng có ngày gặp lại. Hai người từ đây đã âm dương cách biệt. Trên thế gian này, chỉ còn mình cô hận cô mà thôi.
.
.
.
Kim Ngân cố gắng hít thở, cô đưa tay lên giữ lấy ngực trái của mình và nói:
- Vâng, cháu chào cô.
Vì ký ức của mười năm về trước không tốt đẹp gì, nên Kim Ngân không có thiện cảm với mẹ của Vĩnh Khanh lắm. Nhưng mọi điều không như Kim Ngân nghĩ, rằng cô tưởng bà Hướng sẽ gọi
điện và mắng cô như những tình tiết trong phim trong truyện. Đằng này, bà chỉ rất nhẹ nhàng nói:
- Kim Ngân, con có thể tới gặp Vĩnh Khanh một chút được không?
Kim Ngân lặng người không nói, chiếc áo choàng tắm đang khoác bỗng nặng nề như sắt đá. Cô bặm môi, từ từ ngồi xuống chiếc ghế ở đằng sau, trong lòng rối ren những suy nghĩ.
Gặp anh ư? Để làm gì? Cô đã phải chạy đến đây rồi, đã phải trở về cái nơi mười năm trước cô muốn ra đi rồi…Vậy tại sao lại còn bắt cô gặp anh?
Vĩnh Khanh, đến tột cùng thì anh vẫn không tha cho tôi. Anh không muốn tha cho tôi. Có phải thế không?
Kim Ngân nhếch môi cười nhạt, cái cười đó rất nhẹ, nhẹ tựa một cánh hoa rơi thôi. Sau đó cô mới nói:
- Thưa cô, con không thể đến gặp anh ấy được. Giữa con và Khanh đã không còn gì nữa, hà tất phải tự làm khổ nhau? Khi đã không còn gì để luyến tiếc, tốt nhất là không nên ràng buộc nhau nữa. Xin lỗi cô, con không thể gặp anh ấy.
- Kìa, Kim Ngân – giọng bà Hướng vang lên, ngữ khí mang nặng một sự khổ tâm – Con đừng nói vậy. Thực ra Khanh và con chỉ là có những hiểu lầm không thể nói cho nhau hiểu thôi. Hãy về đây, về nói rõ với nhau, sau đó tất cả sẽ lại như xưa. Được không con?
Trong lòng Kim Ngân lại cảm thấy đau đớn. Về đó ư? Về nói rõ với nhau ư? Còn gì để nói nữa đâu? Mọi chuyện đã qua rồi, đã quá lâu để nói rõ rồi. Cô không còn cơ hội, và anh cũng chẳng muốn lắng nghe nữa. Những chuyện xưa cũ vốn đã ngủ vùi từ rất lâu, nó sẽ chẳng bao giờ muốn tỉnh dậy.
Kim Ngân thở dài rồi nói:
- Cô, người Vĩnh Khanh chọn là Hoàng Mai chứ không phải con. Người cô cần tìm phải là cô ấy, là cô ấy! – Câu nói sau cùng như những sóng lòng vô tình bị đánh tràn ra ngoài của Kim Ngân, khiến cô phút chốc không thể kiềm chế được.
- Tại sao con lại nghĩ đó là Hoàng Mai?
Nghe câu hỏi này, Kim Ngân bỗng nhiên không biết phải trả lời ra sao. Không phải là cô đang phân vân, chỉ là trái tim cô sao lại đau quá! Đây là nỗi đau lớn nhất của cô, là sự không cam tâm lớn nhất của cô và là sự ích kỷ lớn nhất của riêng cô. Tại sao? Tại sao năm ấy người anh chọn lại là Hoàng Mai? Cô đã gặp anh trước, cô đã mỉm cười với anh trước…Đáng ra, người ấy phải là cô, phải là cô cơ mà!
Kim Ngân cố gắng không để bản thân mình quá kích động. Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh cô mới từ tốn đáp:
- Cô Hướng, xin cô đừng làm ọi chuyện rắc rối thêm nữa. Những điều con mong muốn nhất lúc này chính là một cuộc sống bình yên và không còn liên quan gì đến những chuyện xưa cũ. Bố mẹ con đã già rồi, con không muốn họ phải chịu khổ nữa. Xin hãy để con yên!
Nói xong, không đợi bà Hướng kịp đáp lại, Kim Ngân liền nhanh chóng ngắt máy. Dẫu biết rằng như thế là thiếu tôn trọng bậc bề trên, nhưng cô không còn cách nào khác. Cô phải bảo vệ chút yên bình cuối cùng của bản thân mình.
Bởi cô đã không còn gì nữa, thực sự đã không còn gì nữa rồi!
Kim Ngân nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, trong lòng tự nhủ: Có lẽ cô phải thay sim thôi. Nếu cứ để số điện thoại cũ ngày nào thì còn có người muốn tìm đến cô ngày đó. Một khi đã dứt là phát dứt cho triệt để…
Ngày mai, cô nhất định sẽ bắt đầu lại.
Ở bên này, bà Hướng và Linh nhìn nhau không biết phải nói gì. Người con gái đó quả thật đã muốn đi. Cô ta đã muốn thoát khỏi những rối ren, ràng buộc của mười năm trước. Và cô ta muốn xóa đi toàn bộ những ký ức tồi tệ năm đó.
Bà Hướng thở dài, tách trà trên tay đã nguội lạnh từ bao giờ. Bà khẽ đặt tách xuống, tự pha ình một lượt trà khác. Sau đó bà nói:
- Con có cảm thấy… chuyện của Hoàng Mai và Vĩnh Khanh có uẩn khúc gì trong đó không?
Linh đứng bên cửa sổ. Vẻ đẹp trên khuôn mặt đượm một nét buồn xa xăm. Đôi mắt cô vẫn nhìn về phía vùng trời đỏ ối trước mặt, lời nói trên môi không biết đã thốt ra tự khi nào:
- Có uẩn khúc nhưng cũng là một câu chuyện. Muốn gỡ thực khó mẹ ạ!
- Ừ, muốn gỡ…thật khó.
Không khí về chiều khiến người ta cảm thấy buồn buồn, tàn lụi. Một ngày lại sắp đi qua, thời gian sao chẳng chờ đợi ai cả? Ráng chiều buông xuống như một dải lụa đỏ hồng…Chơi vơi mà uyển chuyển, khiến lòng người cứ buồn như thế thôi!
Linh đang nghĩ, ván cờ số phận này thực khó! Ông trời đã lấy được tiên cơ, những con người nhỏ bé như anh trai cô, như Kim Ngân hay như Hoàng Mai…Có lẽ mãi mãi vẫn chẳng thể chống lại được.
Bỗng nhiên, điện thoại của Linh chợt rung lên. Là Hữu Quân gọi.
- Có chuyện gì không anh?
- Em đã gặp Quyên Vỹ chưa?
Lúc này, Linh mới chợt nhớ ra. Cô đưa tay nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi còn đâu. Vì trời đã vào thu nên tối rất nhanh. Mới có năm giờ mà ráng chiều đã buông nhẹ rồi. Linh thở dài tự trách cho cái trí nhớ kém cỏi của mình. Cũng bởi vì hôm nay mải đi tìm Kim Ngân, buổi trưa mới ghé vào chỗ anh trai được một chút thì đã phải đi ngay. Không ngờ mới đó cô liền quên ngay việc phải nói chuyện với Quyên Vỹ rồi.
Linh cười rồi trả lời:
- Bây giờ cô ấy còn ở đó không?
Hữu Quân nghe vậy liền nói hét lên:
- Không phải chứ? Em chưa gặp cô ấy à?
Linh cau mày nói với giọng đùa cợt:
- Anh muốn em gặp cô ta đến thế ư?
Hữu Quân đáp lại với một giọng chẳng mấy vui vẻ gì:
- Em có biết là anh đã phải tốn bao nhiều sức lực mới mời được cô ấy tới chỗ em không hả? Hả? Hả?
Thấy vẻ kích động của Hữu Quân, cuối cùng thì Linh đành giơ hai tay đầu hàng:
- Được rồi, vậy em sẽ đích thân tới gặp cô ấy. Vừa lòng anh chưa?
- Anh không biết. Dù sao thì cũng là tự em muốn gặp Quyên Vỹ, anh đã hết trách nhiệm với em rồi.
- Thế anh gọi điện cho em có việc gì vậy?
- Anh muốn mời em đi ăn.
Linh quay lưng lại, phát hiện bà Hướng đã ra khỏi phòng từ lúc nào. Cô đóng cửa sổ lại, bước ra chiếc ghế sô pha, ngồi xuống và nói:
- Hôm nay lại trúng mánh à? Em nhớ hôm nọ anh còn tức em lắm cơ mà?
Hữu Quân cười vang. Tiếng cười giòn ấy khiến Linh có cảm tưởng, nếu cô đưa tay chạm vào, nó có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Phải mất một lúc lâu sau, Hữu Quân mới đáp lại Linh rằng:
- Từ trước tới nay anh vốn là người tự lấy đá đập vào chân mình. Em cứ kệ anh đi. Có bao giờ anh giận em được lâu đâu.
Lần này thì đến Linh bật cười. Cô không ngờ rằng Hữu Quân lại có thể suy nghĩ được như thế. Xem ra, mấy ngày qua anh đã đả thông tư tưởng được không ít.
- Được rồi, thế lần này vẫn là hai ta đó thôi hả?
- Không, lần này có thêm bà chị họ lắm điều của anh nữa.
Linh cười cười, chợt nhớ ra là Hữu Quân có một bà chị họ tên Hương Liên. Nếu không phải vì chị, thì năm năm trước cô đã chẳng gặp và quen được anh. Hương Liên là bạn của anh trai cô, năm năm trước cô vốn đã chẳng lạ gì. Xem ra cũng là do duyên số, cứ người này móc nối với người kia…mãi mãi chẳng có điểm tận cùng.
- Ok, địa điểm là ở đâu thế anh?
- Chỗ cũ nhé?
Linh mỉm cười rồi khẽ đáp:
- Cứ thế đi!
Cuộc nói chuyện còn chưa kết thúc thì cánh cửa phòng đã bật mở. Linh quay lại nhìn người phụ nữ đang đứng ở trước cửa, khuôn mặt bà hoang mang tột độ…Giống như là vừa nghe được chuyện kinh khủng nhất trên đời này.
Linh nói vội với Hữu Quân mấy câu rồi ngắt máy. Cô bước đến trước mặt bà Hướng, đỡ lấy tay bà, vuốt lưng cho bà và hỏi với giọng lo lắng:
- Sao vậy mẹ? Có chuyện gì xảy ra ạ?
Bà Hướng đưa tay lên giữ lấy trái tim của mình, có cảm tưởng như nó sắp rớt xuống vì những bước chạy của bà rồi. Trong tiếng thở dốc, bà cố gắng nói vội:
- Linh…anh con…anh trai con biến mất rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...