"Anh có nhìn thấy không? Nhìn thấy không?" Cô xấu hổ đỏ mặt, khẩn trương tự hỏi, cách nhau một con hẻm nhỏ chỉ có hai mét, khoảng cách không xa, thị lực của người bình thường thì không khó để nhìn thấy cô, nếu như bị anh phát hiện nhà cô ở nơi này, nói không chừng anh sẽ đến trả thù...tiêu rồi, tiêu rồi, ai bảo cô ham mê sắc đẹp của anh, nhìn anh chằm chằm làm chi.
Cô nhát như thỏ đế, không dám hiện thân, vẫn núp ở phía dưới cửa sổ, đợi đến khi tiếng người hoàn toàn biến mất, mới nhẹ nhàng ló đầu nhìn về phía công viên...
“Đi rồi, phù...” Cô thở một hơi thật dài, từ từ đứng dậy, dựa vào mép bàn, nhìn sân bóng rổ yên tĩnh, trong đầu chợt hiện ra rất nhiều linh cảm.
Cô dựa vào thành cửa sổ, cầm bản vẽ và viết, tay khéo léo miêu tả không ngừng, vẽ bức tranh cũng không phải là thiết kế trang phục cho búp bê Điềm Tâm, mà là tư thế cuồng dã kinh người khi “anh” chơi bóng.
Cô vẽ chuyên chú, cũng không rõ tâm trạng của mình là gì nữa, đề phòng anh rồi lại âm thầm ngưỡng mộ anh, muốn ăn miếng trả miếng với anh, lại lo lắng anh sẽ trả thù cô.
Giữa bọn họ cũng khó có thể trở thành bạn bè được, sau khi cô khiến anh xấu hổ trước mặt mọi người ở phố Náo, nhất định là bọn họ đã vô duyên rồi.
Đáy lòng cô có chút tiếc nuối, tháo giấy vẽ từ trên bản vẽ xuống, dùng nam châm cố định ở mép đèn bàn, ngồi trở lại trên ghế nhìn chân dung của anh đến ngẩn người ra.
Cả buổi tối, cô đều bị vây trong trạng thái suy nghĩ miên man, công việc hoàn toàn không có tiến bộ.
Một nơi khác, Huống Ưng Kiệt đang chậm rãi ra khỏi công viên với bạn thân Bao Gia Vệ và Sử Triết Hào.
Anh trầm mặc, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, mới vừa liếc mắt một cái, hình như anh nhìn thấy cô gái dễ thương đang đứng một mình ở bên cửa sổ lầu hai của tòa hoa viên hiện đại bên cạnh công viên.
Lúc anh muốn nhìn rõ hơn thì đã không thấy bóng dáng cô nữa rồi, cũng không có xuất hiện nữa.
Haizzz, anh cũng thiệt là, không thể vì anh luôn nghĩ đến cô liền nhìn tất cả cô gái tóc dài thành cô.
Chẳng qua nói cũng kỳ quái, nếu không phải là cô, làm gì chợt loé lên một cái rồi không thấy nữa? Tám mươi phần trăm là cô cũng thấy anh rồi, sợ bị anh bắt được nên trốn đi trước , huống chi thị lực của anh rất tốt, không đến nổi nhìn nhầm người mới phải.
Nhờ có cô, trang phục mùa xuân của búp bê Cầu Cầu anh cũng đã thiết kế xong trong tuần này, còn chế tạo xong, hàng mẫu đã gửi đến công ty đồ chơi.
Đây đều là công lao của cô, dáng vẻ hoạt bát dễ thương của cô, cho anh rất nhiều linh cảm, lúc anh thiết kế những trang phục mùa xuân xinh đẹp đó, trong đầu đều là bóng dáng của cô.
Nếu như cô ở bên cạnh công viên, cũng không khó để anh gặp lại cô!
“Cái cậu này làm sao vậy? Xoay đầu liên tục làm gì vậy? Lầu hai của gia đình kia có cái gì để nhìn sao? Nhìn ánh mắt của cậu nhìn cửa sổ cũng sắp bung ra rồi.” Bạn thân Bao Gia Vệ không nhìn nổi nữa, đưa cánh tay ra ôm lấy cổ Huống Ưng Kiệt.
“Cậu ấy đang nhìn mỹ nhân.” Sử Triết Hào cầm nước suối giội lên đầu mình, dập tắt một thân nhiệt, vẫy đầu một cái, cười hì hì nói.
Bỗng dưng Huống Ưng Kiệt đỏ mặt, thấp giọng: “Nhìn cái đầu cậu!”
“Làm gì không chịu thừa nhận? Sợ phá hủy giá thị trường của cậu hả? Mới vừa rồi không phải có một mỹ nhân đứng ở lầu hai của căn nhà màu trắng đó sao, xem ra cô ấy chắc là người ái mộ mới của cậu.” Kết thúc Sử Triết Hào nói như có chuyện lạ.
“Xem mặt cậu đỏ hết rồi, đừng biện bạch nữa, rõ ràng là liếc mắt đưa tình ở chỗ đó, quen biết lúc nào hả?” Sử Triết Hào không bỏ qua cho anh.
“Cậu thích nói như thế nào thì tùy cậu, tôi muốn về tắm đây, đi trước.” Cho dù Huống Ưng Kiệt muốn nói cũng không biết phải nói từ đâu, dù sao ngay cả tên họ cô là gì anh cũng không biết.
Anh phóng khoáng đem khăn lông vắt trên vai, bỏ rơi hai anh em đáng ghét kia, vượt qua đường lớn luyện tập thân thể bằng cách chạy chậm về phố Náo.
“Chậc chậc, tên kia đỏ mặt cũng không chịu thừa nhận! Đời này tôi còn chưa thấy qua cậu ấy vì một mỹ nhân nào đó mà đỏ mặt, còn dám giả bộ không có việc gì?” Sử Triết Hào nhìn bóng lưng của Huống Ưng Kiệt lắc đầu một cái, nói với Bao Gia Vệ.
Bao Gia Vệ cười nhẹ, vỗ vai người anh em. “Làm gì cậu nhất định phải nói trực tiếp như vậy, Đại Ưng giữ vững khiêm tốn với tình cảm của cậu ấy cũng không phải là không có đạo lý, cậu quên chuyện lớp mười hai năm ấy, một đám học muội vì tranh giành cậu ấy mà ghen ghét kéo bè kéo lũ đánh nhau ở trường, làm hại anh ấy bị trừng phạt sao? Từ đó về sau Đại Ưng đều dị ứng với con gái, cho tới bây giờ cũng không nghiêm túc kết giao với một nữa bạn gái.”
“Đúng vậy!” Sử Triết Hào thu hồi cười giỡn. Ba người bọn họ cùng lớn lên ở phố Vĩnh Hòa Náo, nhà trẻ đến cao trung đều học cùng một trường, tình anh em sâu đậm, đương nhiên anh nhớ rõ sự kiện kia có ảnh hưởng bao nhiêu với của Đại Ưng.
“Cho nên nói, nếu như cậy ấy thật sự coi trọng một cô gái nào đó là chuyện vui, trước tiên tốt nhất là cậu đừng nói ra, đợi bản thân cậu ấy cảm thấy có thể công khai được, tự nhiên sẽ nói.” Bao Gia Vệ nhắc nhở anh.
“Tôi sẽ ngậm miệng.” Sử Triết Hào tự cam đoan.
Hai người thống nhất ý kiến, tất ca đều vì người anh em tốt.
Quý Tiểu Ba tốn thời gian khoảng hai ngày, cuối cùng cũng vẽ ra được năm bộ trang phục mùa hè vừa ý, cô sử dụng nhiều gam màu mềm mại mà nữ sinh thích, tự mình đưa bản thiết kế đến công ty đồ chơi, bạn của ba là chú Kha cũng đích thân gặp cô, rất hài lòng với tác phẩm của cô, hy vọng trong vòng ba tháng cô làm ra được hàng mẫu.
“Nghe ba con nói, con muốn sản xuất trang phục mà con thiết kế đặt bán trên mạng hả?” Chú Kha hỏi cô.
“Ba con đã nói rồi sao?” Cô cảm thấy vui vẻ mới nói như vậy, ba lại tưởng thật nói cho chú Kha biết, thật ra thì hứng thú lớn nhất của cô vẫn là thiết kế lễ phục, marketing trên Internet cô cũng không quen thuộc lắm.
“Đúng vậy! Nói, con muốn làm như vậy, chú rất ủng hộ đó!” Chú Kha nói.
“Vẫn là....để con suy nghĩ lại một chút.” Lần này, cô sẽ làm việc cẩn thận.
Cô rời khỏi công ty đồ chơi, đi vòng qua công ty bách hóa mua nhiều kiểu búp bê khác nhau về tham khảo, cô còn chưa có kinh nghiệm may trang phục búp bê, nhưng cô sẽ cố gắng làm tốt.
Buổi chiều, cô lại đến phố Náo để chọn mua vật liệu làm hàng mẫu, dọc đường cô mua vải, hạt châu nhỏ và các linh kiện cần dùng, lúc đi qua quần áo và trang sức Đại Ưng, cô lén lút nhìn vào trong cửa hàng, không thấy bóng dáng của “Đại Ưng.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh qua, lại vào tham quan một cửa hàng chuyên sưu tập các sản phẩm mini, sau khi đi dạo một vòng, cô chuẩn bị lên đường hồi phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...