“Có lạnh không?” Anh kéo cô nhích lại gần anh, cánh tay rất tự nhiên che trên vai cô, nhẹ giọng nói: “Mặc dù sắp đến mùa xuân rồi, gần tối thời tiết còn rất lạnh, buổi tối gió rất lớn, em nhớ phải đóng cửa sổ kỹ mới không bị cảm lạnh.”
“Dạ.” Cô không hề lạnh, có trách móc yêu thương của anh, lòng của cô rất ấm áp, nhưng mà....cô không biết cô có thể có được bao lâu nữa?
Đến nhà rồi, cô cầm chìa khóa mở cửa. “Hẹn gặp lại.”
“Đợi một chút.” Huống Ưng Kiệt lấy cây bút trong túi quần đùi, mở tay nhỏ bé của cô ra, viết số điện thoại lên lòng bàn tay của cô.” Đây là di động của anh, lúc nào cũng có thể gọi cho anh, anh sẽ thêm số của em vào danh sách bạn tốt.”
Cô thẩn thờ nhìn dãy số trên tay.
“Anh sẽ đợi em gọi tới.” Anh nghiêng người khẽ hôn cô một cái.
Cô không xác định mình có thể gọi cho anh hay không, có lẽ đây là cuộc hẹn hò đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
“Anh đi đây.” Anh cười rực rỡ bước đi, đi tới cua quẹo ở ngõ hẻm, anh quay đầu lại vẫy tay với cô.
Cô cũng giơ tay lên vẫy vẫy, sau khi nhìn anh dần dần biến mất ở góc đường, cô mới bước vào nhà, trở lại phòng, ngồi vào trước bàn, trong lòng vừa đấu tranh vừa đau khổ.
Hai ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Huống Ưng Kiệt không đợi được điện thoại của Quý Tiểu Ba.
“Đùa giỡn với trai đẹp hả? Ở ngay đây muốn cô điện thoại tới cũng không được hả?”
Ban đêm, anh rầu rỉ một mình trong phòng làm việc, buồn bực chính mình không lưu lại số điện thoại cô. Anh muốn hẹn cô xem phim, ăn cơm, đi dạo phố, hôn cô, cũng muốn hỏi cô một chút có muốn đến công viên xem trận đấu bóng không.
Nhưng đau khổ không chờ được điện thoại của cô, anh càng suy nghĩ càng lo lắng, không biết cô có bị bệnh hay không, hay là tạm thời xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa đêm, anh không có cách nào ngủ được, rời khỏi phòng làm việc, dạo bước ra ngoài.
Anh đi đến trước cửa sổ của cô, trong phòng sáng đèn, tim của anh sống lại một lần nữa, ít nhất cô cũng ở nhà.
Anh tìm một hòn đá nhỏ ở công viên, viết một tờ giấy, bao lấy hòn đá nhỏ, nhắm ngay cửa sổ của cô, ném vào bên trong.
“Ôi!” Quý Tiểu Ba bị “hòn đá chết” từ bên ngoài bay tới làm hết hồn.
Cô đang chiến đấu hăng hái với trang phục của búp bê Điềm Tâm ở trước bàn, máy may của cô chẳng dùng được, làm bằng tay cả ngày, làm đến cả người dính đầy vải vụn, vẫn chưa thành công.
Cô chưa bao giờ thử may qua quần áo phiên bản mini này, vải ở trên tay cô không phải biến dạng thì cũng rách, lãng phí rất nhiều vật liệu, tâm tình của cô rất tôi tệ, sắp điên rồi.
Bây giờ lại không biết đồ vật từ nơi nào bay tới hù dọa cô, cô thật muốn khóc.
Tâm thần cô không yên liếc nhìn vật rơi trên bàn một cái, hình như là một viên giấy, cô nhặt lên xem, là một tờ giấy nhỏ bao lấy một viên đá.
Mở ra, trên tờ giấy không có ký tên, chỉ có một câu ngắn gọn: “Em không nhớ anh sao?”
Tinh thần cô hơi lay động. Không cần suy nghĩ cũng biết đây là do ai ném vào.
Cô cũng nhớ Huống Ưng Kiệt, nhưng chỉ vì quá nhớ anh, mới có thể suốt ngày dùng công việc để khắc chế chính mình, không để cô có cơ hội gọi điện thoại cho anh.
Cô tình nguyện làm con rùa đen rút đầu, qua một thời gian, tự nhiên anh sẽ không lui tới cùng với cô nữa.
Thế nhưng xem ra anh không có ý buông tha cô.
Làm sao bây giờ?
Viên đá nhỏ thứ hai lại chính xác bay vào cửa sổ của Quý Tiểu Ba.
Cô run sợ mở ra xem ——
Em có khỏe không? Anh rất lo lắng cho em.
Trong lòng của cô chảy một dòng nhiệt cảm động, cô hại anh lo lắng rồi...
Cô chưa từng nghĩ tới, kiểu trốn tránh anh của cô như thế này, đối với anh mà nói cũng vô tình làm tổn thương anh.
Cô cũng không muốn làm tổn thương anh.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống, anh đứng ngay dưới đèn đường, đôi mắt rực rỡ như bó đuốc nhìn cô chằm chằm, vừa thấy được cô, anh nở nụ cười, chạy đến phía dưới cửa sổ cô.
“Em ngã bệnh sao?” Huống Ưng Kiệt phát hiện sắc mặt của cô tái nhợt, thấy anh cũng không cười.
Quý Tiểu Ba im lặng gật đầu. Chính xác là cô bị tâm bệnh, cô muốn yêu anh, lại không dám yêu.
“Có đi bác sĩ chưa?”
Cô lắc đầu. Tâm bệnh không có thuốc nào có thể trị được.
“Như vậy sao được, bây giờ anh dẫn em đi khám ngay.”
Khóe môi cô giật giật, lắc đâu càng lợi hại hơn.
“Không xem sao được?”
“Em...nghỉ ngơi mấy ngày liền không sao.” Cớ này thật kém cõi.
“Bệnh gì chỉ cần nghỉ ngơi thì có thể khỏe hả?” Anh không tin.
Quý Tiểu Ba rất khó giải thích với anh.
“Năm phút sau em xuống đây, anh quay về lái xe tới chở em đi.”
“Không không...Chờ em một chút, em xuống lầu đây.” Cô bị anh hù dọa rồi, không có cách nào tốt hơn, đành phải tự mình ngăn cản anh.
Kỳ thật cô rất khỏe, không muốn anh lo lắng...
Cô vội thay một bộ đồ sạch sẽ, chạy xuống lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...