Ý nghĩ này đột nhiên tới, khiến cô kinh hãi. một loại cảm giác…kinh hoàng trước nay chưa từng có, vô cùng vô cùng sợ hãi, sợ tới mức muốn rút tay ra khỏi tay anh...
"Tống tiên sinh, Tống tiên sinh!" một giọng nói trong trẻo vang lên ngăn lại động tác của cô, Vu Giai Thần ngước mắt lên, nhìn thấy một cô gái vô cùng quen mặt đang chạy về phía bọn họ.
"Lô tiểu thư, đã lâu không gặp." Tống Hãn dừng bước, lễ phép mỉm cười.
"Đúng thật là anh!" Lô Nhã Phỉ vui vẻ cười hớn hở, giọng nói cũng vang xa, khiến người nghe cũng cảm thấy tốt, "Tôi đứng từ xa nhìn còn nghĩ là mình hoa mắt."
Bên môi Tống Hãn vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước, không khiến người ta cảm thấy thất lễ, cũng không quá thân cận. Lịch sự nhã nhặn, còn dáng vẻ tươi cười như vậy, khiến Lô Nhã Phỉ mê muội.
"Tống tiên sinh công tác ở đâu?" cô lấy điện thoại ra, móc treo điện thoại lấp lánh dưới anh mặt trời, "Có thể cho tôi xin số điện thoại của anh đượckhông?"
Vu Giai Thần cố gắng chịu đựng cảm giác không vui ở trong lòng, hung hăng nhìn con gấu thủy tinh treo ở điện thoại của Lô Nhã Phỉ. Cái đồ vật như trẻ con thế này, cô không hề ưa thích.
Tống Hãn cười cười nhìn cô nhóc liếc nhìn Lô Nhã Phỉ, cười lịch sự, "thật xin lỗi, tôi không thường ở Đài Loan."
Tức là không có số điện thoại ở Đài Loan ư, "không sao, không sao, vậy anh nói cho tôi biết số tài khoản MSN... không thì weibo cũng được." Lô Nhã Phỉ cảm thấy mình rất thoải mái.
"Xin lỗi, tôi cũng không sử dụng những cái này." anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của Vu Giai Thần, "Thứ lỗi, chúng tôi có việc đi trước."
"A, đây không phải Vu tiểu thư sao?" Lô Nhã Phỉ bây giờ mới nhìn thấy bên canh anh có người khác, "Cơ thể của cô thế nào? Tay có..."
"Tôi không sao, cám ơn cô quan tâm." Vu Giai Thần kiêu ngạo ngẩng đầu, lạnh lùng nói. Vết sẹo trên cổ tay lúc này cũng hơi hơi đau.
"À, không có việc gì là tốt rồi. cô không biết lúc trước miệng vết thương cô vô cùng nghiêm trọng..."
"Xin lỗi, Lô tiểu thư, hình như bạn cô chờ cô đã lâu rồi." Tống Hãn cắt đứt hồi tưởng của Lô Nhã Phỉ, chỉ chỉ mấy cô gái đứng cách đó không xa chăm chú nhìn bọn họ thì thầm.
"À... đúng rồi, tôi quên mất." Rốt cuộc Lô Nhã Phỉ cũng nhớ tới mình cùng bạn đi dạo phố, "Vậy, không bằng Tống tiên sinh cùng đi với chúng tôi tới..."
"Chúng tôi có việc, đi trước một bước." Lô Nhã Phỉ còn chưa mời xong, Tống Hãn đã từ chối, kéo cô nhóc đang tức giận bên cạnh đi.
Chuyện này khiến Vu Giai Thần mất hứng thú đi dạo phố. không hiểu sao lại nhớ tới bàn tay thon dài năm đó khoác lên vai Tống Hãn.
cô cúi đầu, nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía trước, lại bị người nào đó kéo lại, "Xe đỗ bên kia."
"Bây giờ em không muốn ngồi xe, thế nào?" Ngẩng đầu trừng anh khiêu khích.
Vậy thì không ngồi, anh nhẫn nại hỏi thăm, "Vậy em muốn đi đâu?"
cô không muốn đi đâu hết, bây giờ cô không muốn nhìn mặt anh! Trong lòng tức giận, cô cũng không biết sao lại phải tức giận!
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt không khí bao trùm mùi thuốc súng giữa hai người, là điện thoại của Thư Dĩ An rủ cô đi ăn cơm.
Thời gian quá thích hợp, "Được, mình sẽ qua ngay." cô không nhìn ánh mắt người nào đó, nhanh chóng đồng ý.
Sau khi cắt điện thoại, cô nhìn anh, dùng giọng điệu kiên quyết nói. "Bây giờ em muốn gặp An An, ngay lập tức."
anh trầm mặc, sau đó mở miệng, "anh đưa em đi."
"không cần, em tự gọi taxi." cô dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay anh.
"Vu Giai Thần." anh khẽ gọi tên cô, rõ ràng không đề cao giọng điệu, nhưng cô lại nghe được anh không hài lòng.
Đột nhiên cảm thấy tủi thân, vạn phần tủi thân, anh gặp người khác là cười cười nói nói, còn đối với cô, ngoại trừ uy hiếp thì là đe dọa, cô chán ghétanh, ghét anh nhất!
Mặc dù bây giờ anh dung túng cô rất nhiều chuyện, nhưng một khi anh quyết định, thì sẽ không thay đổi. Cho nên, dù không tình nguyện, cô vẫn phải lên xe.
Trong lòng bực bội, ngồi trong xe không nói một lời. anh từ trước tới giờ cũng không phải là người thích nói chuyện, cho nên cả đường im lặng cho tới nhà Thư Dĩ An.
Vu Giai Thần không chờ đợi được mở cửa xuống xe, cô sợ chỉ nhiều thêm một giây thôi, cô sẽ không khống chế nổi tính tình của mình.
"Trước tám giờ phải về nhà." Người nào đó nhẹ nhàng nói một câu, lập tức khiến lửa giận của cô thêm bùng cháy, quay người quát lớn, "Tống Hãn, em chán ghét anh! anh đi tìm tiểu Hùng đi!"
Tức giận hét lớn rồi đùng đùng chạy lên lầu.
Tống Hãn ngồi trong xe, một lúc sau, khóe môi cong lên, ài, tiểu Hùng đúng là vô tội mà.
Bởi vì Sở Phái đi công tác cho nên Thư Dĩ An vô cùng nhàm chán nên mới hẹn Vu Giai Thần đi chơi. Lúc này cô cảm thấy vô cùng hối hận.
Nhìn Vu Giai Thần thần trí mơ màng, dọa cho cô tay chân luống cuống. Chứng kiến cảnh Vu Giai Thần không biết ấn điện thoại tới lần thứ mấy, cô nhẹnhàng nói. "Tiểu Thần, hay là chúng ta về nhà?"
"Về nhà? Sao mình phải về?" Vu Giai Thần dùng sức vỗ bàn, đôi mắt to xinh đẹp mở lớn trừng bạn tốt, "Tại sao mình phải về? Để cho anh ấy cùng Lô tiểu thư kia anh anh em em không phải tốt sao? Đúng rồi còn có cô gái tóc đỏ..." thật là, không biết lần thứ mấy trong đêm nay nghe Vu Giai Thần mắng Tống Hãn là đồ lăng nhăng, đầu Thư Dĩ An cũng ẩn ẩn đau. rõ ràng là cô nghe bao nhiêu lần, nhưng cũng không thấy anh Tống Hãn sai chỗ nào.
Tiểu Thần bạn ghen cũng không đến mức vô lí như vậy được không?
"anh ấy còn bắt mình về trước tám giờ, dựa vào cái gì? Tại sao mình phải nghe lời anh ấy?" Tự rót rượu cho mình sau đó nhanh chóng uống một hơi cạn sạch.
Thư Dĩ An không kịp ngăn, trời ạ, tửu lượng của tiểu Thần kém tới mức nào cô biết rất rõ, nếu biết tiểu Thần chỉ ôm bình rượu không buông tay cônhất định không cùng tiểu Thần ra ngoài ăn đêm.
đã mấy chén rồi? Đây là chén thứ mấy? Bình thường tiểu Thần chỉ uống một li đã say, hôm nay uống nhiều như vậy, nếu anh Tống Hãn biết được côhẹn tiểu Thần rồi để bạn tốt uống say không hiểu cô sẽ gặp chuyện gì nữa, anh ấy nói tiểu Thần phải về nhà trước tám giờ đấy, trời ạ, nghĩ tới Sở Pháinói qua với cô, ngạn vạn lần không được trêu chọc anh Tống Hãn, đây là lần hối hận thứ một ngàn của cô ở buổi tối hôm nay, tại sao trước đó cô lại cảm thấy nhàm chán chứ.
Điện thoại di động vang lên, cô tranh thủ thời gian nghe.
"anh là Tống Hãn."
Nghe được câu này, cô suýt chút nữa thở không ra hơi, "Tống...anh Tống Hãn..." cô cũng không dám hỏi sao anh biết số của mình, rất nhanh tìm mộtnơi yên tĩnh nghe điện thoại.
"Hai em đang ở đâu?" Đương nhiên Tống Hãn nghe rõ được tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng người nói cười ồn ào đầu dây bên kia.
"Bọn em..." Thư Dĩ An nhắm hai mắt lại, rốt cuộc vẫn không dám lừa anh, rất nhanh chóng báo cáo địa chỉ.
Sau khi cúp máy, cô che ngực, phát hiện vừa rồi ngay cả thở cũng không dám. A, rõ ràng cô vẫn cảm thấy anh Tống Hãn là người dễ gần ôn hòa, sao lại sợ hãi đến vậy? rõ ràng, rõ ràng cô và anh ấy chỉ nói chuyện điện thoại thôi mà.
Híc, loại khí tức cường đại này, thật đáng sợ.
cô vỗ vỗ ngực quay lại, vừa ngước mắt nhìn, suýt chút nữa bất tỉnh, cô mới rời khỏi vài phút thôi, tiểu Thần đã uống rượu cùng một người đàn ông xa lạ, gương mặt đỏ bừng, đứng cũng không vững, người đàn ông kia còn dám để tay trên lưng tiểu Thần lâu như vậy.
"Này! Sắc lang!" Thư Dĩ An hét chói tai chạy tới, đẩy bàn tay của gã đàn ông kia ra, "Tay anh để chỗ nào? không biết xấu hổ!"
"Chà chà, lại một em gái đáng yêu." hắn cười gian xảo, dán sát vào cô, "không bằng em theo bọn anh cùng nhau chơi đùa, được không?"
"Cút ngay!" Thư Dĩ An nắm chặt điện thoại, "anh mà tới gần chút nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, anh quấy rối tình dục!"
cô lo lắng giằng co với tên sắc lang, ai ngờ tiểu Thần lại đẩy cô ra đi lên sàn nhảy, bước đi xiêu vẹo.
"Á, tiểu Thần bạn muốn đi đâu!" Thư Dĩ An gấp đến mức dậm chân, tranh thủ thời gian đuổi theo.
rõ ràng Vu Giai Thần đã uống say, nhưng hết lần này tới lần khác cơ thể lại vô cùng linh hoạt, một giay tiếp theo sau khi lên sàn nhảy đã điên cuồng nhảy theo điệu nhạc, vòng eo uốn éo đầy hấp dẫn.
cô trời sinh đã là tiêu điểm, đường cong cơ thể lung linh mềm mại không xương, điệu nhảy của cô, mềm mại yêu mị, mười phần dụ hoặc, lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, những người dưới sàn nhảy đều bị kĩ thuật nhảy của cô khiêu khích đến nóng người, toàn bộ đàn ông trong quán lập tức tập trung dưới khu vực sàn nhảy.
Thư Dĩ An nhỏ bé suýt chút nữa bị đè bẹp.
Tiếng nhạc càng lúc càng dồn dập, toàn bộ thể xác và tinh thần của Vu Giai Thần đều chìm trong điệu nhạc, theo điệu nhạc lắc lư, vòng eo mảnh khảnh uốn éo, đường cong no đủ theo động tác của cô dụ dỗ hồn phách của người khác.
một người đàn ông dưới sàn không chịu nổi khiêu khích, vội nhảy lên, đuổi theo nhịp điệu của cô, cùng cô nhảy một điệu nhảy tràn ngập ám muội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...