Rắp Tâm Chiếm Đoạt FULL


Cậu thanh niên muốn đi qua tìm Đàm Trinh Tịnh nhưng bị mấy người đàn ông cao to lực lưỡng ngăn cản.

Còn người đàn ông trước mắt thì rút lấy xấp phiếu kết quả xét nghiệm trong tay cậu, điều này khiến cậu thanh niên càng không vừa ý.
Góc áo khoác màu đen của Nhiếp Tu Tề chớp mắt đã đi xa.

Anh phất tay ra hiệu cho đám người đó đưa cậu thanh niên đi, sau đó xoay người đi về phía Đàm Trinh Tịnh.
Đàm Trinh Tịnh lo lắng gọi cậu tên thanh niên, cô hỏi Nhiếp Tu Tề: “Họ định đưa cậu ấy đi đâu? Cậu ấy chỉ đi cùng tôi đến bệnh viện.”
“Đưa cậu ta về nhà thôi mà.”
Anh kìm nén cơn tức giận trong lồng ng.ực, bàn tay chạm lên sườn mặt cô rồi v.uốt ve gò má mịn màng, như thể đang nâng niu một báu vật vô giá.

“Trinh Tịnh, em thật sự đã mang tới cho anh một bất ngờ…”
Anh chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng khám phía sau hành lang đã mở ra, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng thò đầu ra ngoài, trông thấy hai người đứng chặn cửa, bác sĩ nhíu mày gọi to: “Đến lượt số 17 rồi, trong số mấy người ai là số 17?”
Đàm Trinh Tịnh hồi thần trở lại: “Tôi là số 17.”
Cô liếc nhìn Nhiếp Tu Tề, anh buông lỏng tay rồi cùng cô đi vào phòng khám của bác sĩ.
Bác sĩ lật xem phiếu xét nghiệm, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Muốn phá thai phải không? Đã hẹn lịch trước chưa? ”
Đàm Trinh Tịnh đang định cất tiếng phủ nhận thì cơ thể người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên cứng đờ.
Anh khó có thể kiểm soát được vẻ mặt nhăn nhó của bản thân, lảo đảo bước ra khỏi phòng khám.
Còn Đàm Trinh Tịnh vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, cô nói với bác sĩ: “Không phá thai.

Bác sĩ, con tôi có khỏe không?”

Bác sĩ cẩn thận xem xét từng tờ kết quả xét nghiệm rồi gật đầu nói: “Trước mắt thì không có vấn đề gì lớn, phải chờ em bé lớn hơn chút nữa sau đó lại tiến hành kiểm tra tổng quát.

Nếu cô quyết định giữ thai, vậy tôi sẽ nói cho cô biết một số việc cần chú ý, cô ghi nhớ cho kỹ.”
Rời khỏi phòng khám của bác sĩ, Đàm Trinh Tịnh bị Nhiếp Tu Tề nhét thẳng vào xe, đi về phía trung tâm thành phố.
Bầu không khí suốt dọc đường vô cùng căng thẳng, Nhiếp Tu Tề vẫn cố kìm nén cho đến khi hai người bước vào khách sạn và đóng cửa phòng lại, anh mới ôm chặt lấy cô.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng le lói từ khe cửa phía sau hắt vào, chiếu lên bờ vai anh.
Đàm Trinh Tịnh bị anh ghì chặt, cảm nhận được bàn tay run rẩy của anh ôm lấy eo cô, không muốn rời đi.
“Trinh Tịnh, em thật sự… không cần con của chúng ta sao?”
Suốt dọc đường, anh đã cố kiềm chế cảm xúc, biểu cảm vô cùng u ám.
Trong chuyện này, Đàm Trinh Tịnh không có ý giày vò anh, cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi không định phá thai, đứa bé rất khỏe mạnh.”
Nhiếp Tu Tề vui sướng như điên.

Vốn đã tuyệt vọng, nhưng trong chớp mắt anh đã từ địa ngục lên tới thiên đường.
Anh càng ôm cô chặt hơn, nhưng rất nhanh đã nhớ ra là không được đè lên cô, vậy nên anh buông lỏng cánh tay rồi tự mình lẩm bẩm: “Cảm ơn Trinh Tịnh, anh còn tưởng là em không cần anh, cũng không cần con nữa…”
Nụ hôn nóng bỏng của anh rơi trên sườn mặt cô.
Hơi thở dồn dập hòa lẫn cùng từng luồng không khí phả vào hõm vai.
Cô đẩy anh ra, hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi! Ầm ĩ đủ rồi đấy, anh nhận được nhẫn chưa? Hẳn là anh hiểu được ý của tôi.”
Nhiếp Tu Tề im lặng nhìn cô thật lâu, sau đó giọng nói khản đặc cất lên: “Anh không hiểu.”
Đàm Trinh Tịnh thấy anh giả ngốc thì đành phải nói thẳng: “Tôi muốn chia tay với anh, hiểu chưa hả? Tôi tới nơi này là vì muốn tránh xa khỏi anh!”
Trái tim của Nhiếp Tu Tề nhói lên, anh cất giọng van nài: “Tại sao vậy Trinh Tịnh, lẽ nào em không yêu anh một chút nào sao?”

Đàm Trinh Tịnh mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không dám yêu anh nữa, buông tha cho tôi đi.

Anh yêu tôi ư? Anh chỉ đang lừa dối bản thân anh mà thôi! Đó không phải là tình yêu mà là d.ục vọng.

Nếu anh yêu tôi thì đã không lừa tôi như thế.”
“Lời mà Lý Tiểu Vi nói không phải sự thật, anh chưa từng xem em là thế thân.” Ánh mắt anh nóng rực, anh tiến về phía trước một bước rồi rầu rĩ nói: “Anh phải chứng minh thế nào thì em mới chịu tin đây?”
Anh lấy một thứ từ trong túi áo khoác ra rồi mở ngay trước mắt cô.
“Anh và cô ấy chỉ là hợp đồng hôn nhân, là quan hệ liên hôn giữa hai gia tộc, bọn anh không có tình cảm với nhau.” Anh mở tờ giấy ra trước mặt cô, trên đó có chữ ký của hai người.

Giấy trắng mực đen quy định rõ trách nhiệm của hai bên đối với cuộc hôn nhân này, đồng thời viết rõ sau khi sinh con hai người sẽ ly hôn.
Đàm Trinh Tịnh hoảng hốt nhướng mày.
Nhiếp Tu Tề đặt tờ giấy vào tay cô, sau đó nhìn cô nói: “Về nhà rồi em có thể từ từ xem xét, tóm lại anh không lừa em, em cũng không phải thế thân của ai hết.

Trinh Tịnh, lẽ nào em không cảm nhận được ư? Người anh yêu chỉ có mình em.”
“Nhưng, tôi và cô ấy rất giống nhau...” Cô không nhịn được mà cất tiếng.
Nhiếp Tu Tề thở dài: “Trinh Tịnh, trên đời có nhiều người giống nhau mà, nếu em không tin thì anh có thể tìm ra mấy trăm người giống em.”
Đàm Trinh Tịnh không nói tiếng nào.
Anh đứng ôm cô một lúc, sợ cô mệt nên đỡ cô đi về phía sô pha.
“Ngày mai cùng anh trở về Bắc Kinh, cha mẹ đang chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta rồi, bây giờ trở về em vừa đúng dịp đi thử váy cưới.” Nhiếp Tu Tề nắm tay cô, nói bằng giọng tha thiết.

Đàm Trinh Tịnh chăm chú nhìn vào mắt anh, cảm xúc hiện lên trong đôi mắt ấy vô cùng nghiêm túc.
Bàn tay cô từ từ nâng lên rồi áp vào lồng ngực anh.
Trái tim của anh đang đập nhịp nhàng trong lòng bàn tay cô.
Thứ đang ẩn sâu bên dưới này, thật sự rung động vì cô ư?
“Vậy chuyện của Trần Tinh Tinh thì sao?” Cô không nhịn được mà chất vấn, “Anh còn muốn giấu tôi bao lâu nữa?”
Nhiếp Tu Tề không ngờ cô biết cả chuyện này, anh không rõ cụ thể cô đã biết được bao nhiêu, nét mặt không chút gợn sóng: “Trần Tinh Tinh ư? Cô ta thì làm sao?”
Đàm Trinh Tịnh cười khẩy đáp: “Tôi nghe nói cô ta đã giúp anh một việc lớn cơ mà.”
Nhiếp Tu Tề thầm kêu không ổn, “Đúng là có chuyện này, nhưng đều có nguyên do cả…”
“Không phải anh từng nói mình và cô ta không liên quan gì tới nhau sao?” Đàm Trinh Tịnh nở một nụ cười lạnh lẽo.
Trong lòng Nhiếp Tu Tề hoảng hốt, vội vàng lên tiếng giải thích: “Anh và cô ta thật sự không có quan hệ nam nữ, anh cũng đã thuyên chuyển cô ta đi rồi.”
“Thuyên chuyển đi đâu?”
Nhiếp Tu Tề không nói gì nữa.
Mặc dù không phải kiểu người giỏi bày mưu tính kế, nhưng cô cũng không ngu ngốc.

Dù người khác có nói gì thì cũng chỉ là suy đoán, cô chưa được tận tai nghe thấy anh thừa nhận sự thật.
Anh đã không còn chút uy tín nào với cô nữa.
Đàm Trinh Tịnh đứng dậy định ra ngoài, Nhiếp Tu Tề ôm ghì lấy cô.
“Đừng đi mà Trinh Tịnh, em nghe anh giải thích đã.

Tất cả đều là vì anh muốn có được em, Trương Sướng không rời đi thì sao anh lấy em được?”
“Tôi không muốn nghe anh giải thích.” Đàm Trinh Tịnh lạnh nhạt đáp, “Chúng ta kết thúc rồi, hãy chia tay trong hòa bình đi.”
Nhiếp Tu Tề cuống đến mức trên đầu đổ đầy mồ hôi: “Không được, em không thể tàn nhẫn với anh như vậy.

Anh thật sự yêu em...”

Đàm Trinh Tịnh nói: “Tôi trước giờ chưa từng nhìn thấu được anh! Anh lừa dối tôi nhiều lần như vậy, cho tới nay tôi vẫn không biết lời nói của anh câu nào là thật, câu nào là giả nữa.

Lúc anh cầu hôn tôi đã nói rồi mà, anh phải tôn trọng tôi thì tôi mới đồng ý gả cho anh.

Anh đã làm được điều đó chưa?”
Đôi mắt Nhiếp Tu Tề hiện lên sự u ám.
“Anh buông tha cho tôi để tôi quay trở lại cuộc sống bình yên trước đây, có được không?”
Cuối cùng anh cũng mở miệng, bàn tay siết chặt lấy tay cô rồi nói: “Không thể nào.”
Cô chợt cảm thấy mệt mỏi, bàn tay nới lỏng ra, “Tôi có thể quay về, nhưng tôi không muốn ở bên anh nữa, tôi muốn về Lang Châu.”
Các ngón tay đang nắm lấy cổ tay cô đột nhiên siết chặt lại.
“Trinh Tịnh, anh không thể buông tay.” Anh ôm ghì lấy eo cô, mái tóc rủ xuống che khuất đôi mắt, anh cất tiếng thì thầm bên tai cô: “Hôn lễ của chúng ta sẽ được cử hành đúng thời hạn.”
Sao anh lại cố chấp đến vậy, nhất định phải là cô ư?
Đàm Trinh Tịnh giận dữ đấm lên ngực anh mấy cái, anh im lặng chịu đựng, để mặc cho cô trút giận.
Đến khi cô đánh mệt rồi, Nhiếp Tu Tề mới bế ngang người cô lên đi đến bên chiếc giường trong phòng ngủ, đặt cô nằm xuống nghỉ ngơi.

Bữa tối cũng được bưng đến tận giường, anh tự tay bón cơm cho cô.
Đàm Trinh Tịnh nghiêm mặt rồi trừng mắt lườm anh, ngoại trừ ăn cơm ra, cô từ chối giao tiếp với anh.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô xem ti vi, xem mệt rồi thì chuyển sang nghịch điện thoại, coi người đàn ông đang liên tục đi qua đi lại bên cạnh là không khí.
Phụ nữ mang thai ngủ nhiều, mới tám chín giờ mà cô đã thấy buồn ngủ, nằm trên giường mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sau khi cô ngủ, Nhiếp Tu Tề mới có cơ hội lại gần cô.

Anh nằm xuống bên cạnh, bàn tay khẽ ôm lấy bờ vai cô, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm trở lại, đây là đêm đầu tiên mà anh ngủ ngon giấc trong suốt hai tháng vừa qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui