Đã đến giờ cử hành hôn lễ, trên màn hình lớn đang chiếu hình ảnh của cô dâu và chú rể, bao gồm cả ảnh cá nhân và ảnh chụp chung của hai người.
Nổi bật nhất trên màn hình là đoạn video Đàm Trinh Tịnh tập múa tại đoàn văn công, cô đang múa một đoạn trong vở Mayerling.
Khoảnh khắc Nhiếp Tu Tề đến đón cô cũng được ghi hình lại.
Video là do chị cả vô tình quay được, lúc đó chị đã nghĩ đoạn video này rất phù hợp để chiếu trong hôn lễ.
Đèn trong phòng múa sáng trưng, cơ thể cô đang cử động nhịp nhàng theo điệu múa, còn Nhiếp Tu Tề thì dừng chân bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn.
Các khách mời vừa thưởng thức những bức ảnh và video hồi tưởng vừa khen ngợi không thôi, ai cũng cảm thấy hai người họ quá xứng đôi vừa lứa.
“Bùm” một tiếng.
Vô số bóng bay và cánh hoa hồng rơi từ trên không trung xuống.
Các khách mời lũ lượt ngước mắt nhìn lên, rất nhiều cánh hoa và kim tuyến đang rơi xuống, theo làn gió đậu lên người của bọn họ.
Ở một đầu của thảm đỏ, Đàm Trinh Tịnh xuất hiện cùng với cha mình.
Nhiếp Tu Tề đứng ở phía bên kia của thảm đỏ mỉm cười nhìn cô.
Ánh mắt họ vượt qua khoảng cách của hai bên thảm đỏ mà chạm vào nhau.
Kỳ Kỳ và một cậu bé phụ trách nhiệm vụ tung hoa, hai bạn nhỏ rải những cánh hoa lên váy cưới với tâm trạng phấn khích.
Cuối cùng cũng đi hết thảm đỏ.
Cha Đàm đặt tay con gái vào tay của chú rể, sau đó vỗ nhẹ vào cánh tay Nhiếp Tu Tề.
Không cần nói gì nhiều, Nhiếp Tu Tề cho ông Đàm một ánh nhìn kiên định.
Đàm Trinh Tịnh nhìn cha, lúc này cô không kiềm chế được mà vành mắt đỏ hoe.
Cô nở nụ cười với cha, mẹ Đàm ở một bên lau nước mắt, cô cũng nhìn sang bà rồi nở một nụ cười an ủi.
“Cha mẹ, hai người yên tâm nhé.” Đàm Trinh Tịnh khẽ nói.
Sau khi mọi người ổn định lại cảm xúc, người điều khiển buổi lễ bắt đầu nói lời chúc.
Dưới ánh mắt của hàng trăm người, Nhiếp Tu Tề vén khăn trùm đầu rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh không phải kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc, thế nhưng giây phút này đây, cô nhận ra được cảm xúc trong anh đang dao động.
Bàn tay đặt trên eo cô khẽ run lên, dường như anh đang rất phấn khích nhưng phải cố gắng kiềm chế lại, anh hôn lên má cô thêm lần nữa rồi từ túi áo vest lấy ra một hộp trang sức.
Nhiếp Tu Tề nâng tay trái của cô lên, từ từ đeo nhẫn vào ngón tay.
Xong xuôi, anh nắm lấy tay cô rồi đặt lên mu bàn tay một nụ hôn và nhìn thẳng vào mắt cô.
“Chiếc nhẫn này cuối cùng cũng trả về được cho em.” Anh chậm rãi cất tiếng.
Nhiếp Tu Tề vẫn cố chấp dùng chiếc nhẫn này làm nhẫn cưới.
Anh không cho phép nó bị vứt bỏ thêm một lần nữa, giống như anh.
Lần này, cô sẽ không bao giờ trốn thoát được nữa.
Lông mi Đàm Trinh Tịnh khẽ run lên, cô cũng đeo nhẫn cưới cho anh.
Hai người nắm tay nhau cùng cúi đầu cảm ơn cha mẹ hai bên và các khách mời.
Khuất sau tầng tầng lớp lớp người, Văn Hinh ngồi ở ghế dành cho khách nữ, từ phía xa xa, cô ấy nhìn Đàm Trinh Tịnh và người đàn ông bên cạnh cúi người.
Trinh Tịnh có hạnh phúc không? Cô ấy không nhìn rõ nét mặt của Đàm Trinh Tịnh, chỉ hy vọng bản thân không làm sai, cô ấy thật lòng chúc phúc cho bạn.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, bạn trai cô gửi tin nhắn đến: “A Hinh, bọn họ thả anh rồi, anh không sao.”
Văn Hinh nhìn vào màn hình rất lâu mới đưa tay cất điện thoại vào túi.
Hôn lễ đi tới hồi kết, Nhiếp Tu Tề đỡ Đàm Trinh Tịnh rời khỏi sân khấu nghỉ ngơi.
Người dẫn chương trình lên sân khấu nói một tràng, sau đó là vài tiết mục khuấy động bầu không khí, những người được mời đều là người nổi tiếng, bầu không khí vô cùng sôi động.
Trong lúc chờ chuyên gia trang điểm đến thay quần áo cho mình, Đàm Trinh Tịnh ngồi trên chiếc ghế êm ái xoa bóp phần bắp chân nhức mỏi.
Nhiếp Tu Tề vốn đang quay lưng về phía cô nghe điện thoại, khi quay đầu trông thấy vậy thì mím môi kết thúc cuộc gọi, đi tới nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt đen kịt nhìn cô chăm chú, giọng nói giống như đang cảnh cáo: “Đừng làm những động tác nguy hiểm như vậy, cẩn thận cái bụng em đấy.”
Nói rồi anh ngồi thụp xuống, nắm lấy cẳng chân cô, lòng bàn tay phủ lên trên rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Đàm Trinh Tịnh ngây người, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu anh.
Khung cảnh này rất quen thuộc, rất lâu trước đây cô cũng từng nhìn thấy đỉnh đầu anh từ góc độ này.
Với địa vị như anh, người có thể trông thấy đỉnh đầu của anh hẳn là không nhiều.
Lúc đó, cô chỉ mải nghĩ tới việc anh rốt cuộc có ý gì với mình.
Hoàn toàn chưa từng nghĩ tới hai người sẽ có ngày hôm nay.
“Nghĩ ngợi gì đó?”
Anh đột nhiên cất tiếng rồi ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Cô khẽ cười một tiếng rồi nâng tay đặt lên đầu anh: “Em đang nghĩ về lần đó...!cũng trong tư thế như thế này.”
Những sợi tóc mềm mại được cô nắm trong lòng bàn tay, có vài sợi len qua kẽ ngón tay cô chĩa ra ngoài.
Cô không kìm được mà khẽ vò số tóc trong tay, “Có ai từng nói...!tóc anh rất mềm chưa?”
Phong thái mạnh mẽ của người đàn ông ngay lập tức bị cô phá hỏng, từ sói vương biến thành một chú cún con mặc cho người khác v.uốt ve.
Lần đó ư? Anh hồi tưởng lại.
“Em nghĩ anh còn có thể để ai xoa đầu mình như vậy?”
Nhiếp Tu Tề nhướng mày, cúi đầu để cô xoa, còn mình thì chăm chú bóp chân cho cô.
Đàm Trinh Tịnh nhịn cười nói: “Khi đó em đã nghĩ, tóc của anh nhìn có vẻ sờ rất thích.”
Nhiếp Tu Tề: “Chỗ khác của anh cũng sờ rất thích, em có muốn sờ thử không?”
Anh ngồi quỳ một chân, lưng dựng thẳng, ôm lấy eo rồi hôn lên môi cô một cái.
Cô bị động tác bất ngờ của anh làm cho giật mình, bàn tay đặt trên ngực anh đẩy nhẹ hai cái tượng trưng sau đó nhanh chóng thỏa hiệp, cơ thể dựa vào ngực anh hé mở đôi môi đỏ hồng.
Bàn tay cô v.uốt ve cơ bắp của anh, dấy lên ngọn lửa d.ục vọng.
Ham m.uốn đè nén của Nhiếp Tu Tề đã lâu không được giải phóng, chờ đợi thêm chút nữa cũng không hề gì, đêm tân hôn mới là lúc phát huy sức mạnh của anh.
Anh vòng tay qua eo cô rồi thì thầm bên tai: “ Bác sĩ nói bốn năm tháng là có thể rồi...”
Cô trừng mắt lườm anh một cái: “Đầu óc anh đang nghĩ cái gì thế hả?”
Anh khẽ cười: “Buổi tối nói sau, cũng không gấp.”
Đến khi hôn lễ kết thúc, hai người trở về phòng ngủ, Nhiếp Tu Tề cẩn thận làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, thử làm với Đàm Trinh Tịnh một lần.
Đàm Trinh Tịnh nằm thẳng trên giường, dưới người là mấy chiếc gối dày, áo khoác ngoài được anh cởi ra.
Anh không cởi hết quần áo trên người cô vì sợ cô nhiễm lạnh.
Cô đỏ mặt d.ạng chân trước mặt anh, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cửa động bắt đầu tiết ra một chút dịch thể.
“Anh nhớ nhẹ thôi đấy.” Cô cắn môi nói.
Đã lâu không ân ái nên cơ thể cô cũng khao khát anh.
“Bà xã yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Động tác của Nhiếp Tu Tề rất nhẹ nhàng, anh v.uốt ve khắp cơ thể cô, khi tìm được góc độ phù hợp, anh nhẹ nhàng đưa mình vào bên trong.
Sau khi tiến vào, cả hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, mấy tháng xa cách, cuối cùng cũng được tiếp xúc với nhau, cả anh và cô đều rất nhớ đối phương.
Phụ nữ mang thai có nhu cầu chăn gối cao hơn bình thường, Đàm Trinh Tịnh v.uốt ve vùng bụng và tận hưởng động tác dịu dàng của anh.
Hai mắt Nhiếp Tu Tề đỏ ngầu, dù d.ục vọng đang sục sôi nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế động tác, không tấn công mạnh mẽ như mọi khi, anh nâng niu cô như búp bê làm bằng thủy tinh dễ vỡ, đưa vào trong cô nhẹ nhàng rồi từ từ rút ra.
Dương v.ật c.ương cứng sưng tấy, thanh kiếm sắc bén ngày trước nay đã trở thành một món đồ chơi ngoan ngoãn, Đàm Trinh Tịnh bị động tác của anh làm cho ngứa ngáy nhưng cuối cùng lại chẳng thể thỏa mãn.
Cô sốt ruột đến phát khóc, níu lấy cổ áo anh nức nở.
Nhiếp Tu Tề dỗ dành cô: “Ngoan nào, không thể làm nhanh quá được, vì bé con, bà xã cố gắng nhịn một chút nhé.”
Cô cắn mạnh vào cằm Nhiếp Tu Tề một cái khiến anh phải rít lên, suýt chút nữa thì mất kiểm soát.
Động tác đưa đẩy dưới thân cũng suýt nữa mất khống chế, toàn thân cô căng cứng, thằng nhỏ bị v.ách thịt siết chặt, anh không dám dùng lực mạnh hơn, chỉ đưa đẩy qua loa vài cái rồi giao nộp vũ khí.
Đàm Trinh Tịnh về cơ bản đã thỏa mãn nên nũng nịu đẩy anh ra, “Anh mau đi tắm đi.”
Nhiếp Tu Tề đã rút ra, ai oán nhìn cô thở dài rồi cầm áo ngủ đi vào nhà tắm tự giải quyết.
Đến khi anh ra ngoài, người phụ nữ đã ngủ say, anh dùng khăn lau người cho cô, cô lầm bầm vài tiếng nhưng không tỉnh lại.
Nhiếp Tu Tề dọn dẹp mọi thứ xong xuôi mới lên giường ôm cô vào lòng.
Người phụ nữ tìm được tư thế thoải mái trong ngực anh và tiếp tục chìm trong cơn mộng mị, khuôn mặt của cô khi ngủ rất yên bình.
Màn đêm dần trở nên tối tăm hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...