Địa chỉ ghi trên giấy là tiểu khu ven hồ, môi trường và an ninh đều rất tốt, nghe nói có rất nhiều quan chức cấp cao sống ở đây.
Đàm Trinh Tịnh không thể tự đi vào được nên Tiểu Lý đã chở cô đến đó.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự hai tầng nhỏ.
Đàm Trinh Tịnh xuống xe, bấm chuông cửa.
Chẳng mấy chốc cánh cửa đã được mở ra.
Người đàn ông đứng sau cửa mặc quần áo ở nhà, tóc không chải chuốt gọn gàng như trước, lúc này anh đang nheo mắt nhìn cô.
"Vào đi".
Nhiếp Tú Kỳ nói bằng chất giọng nhàn nhạt.
Anh tránh đường, không nhìn Đàm Trinh Tịnh mà cứ thế quay người đi lên tầng.
Đàm Trinh Tịnh ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng cảm thấy bất an không thôi, những lời nói soạn sẵn trước đó bay biến không còn vết tích, cô thực sự có thể thương lượng với anh sao? Thái độ của anh đối với cô có vẻ đã thay đổi.
Vài phút sau, người đàn ông thay quần áo rồi đi xuống lầu, anh ngồi ở vị trí đối diện, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô.
"Em muốn uống gì?"
"Không cần đâu".
Đàm Trinh Tịnh nhìn người đàn ông.
Trên mặt anh không còn nở nụ cười ấm áp như những lần trước nữa, có phải anh cảm thấy không cần phải giả vờ nữa không, hay nói cách khác thì đây mới chính là bộ mặt thật sự của anh sao?
Đàm Trinh Tịnh không chắc chắn, cô từ chối ý tốt của người đàn ông và đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi nghe nói anh làm việc trong chính quyền thành phố?"
Nhiếp Tu Tề không trả lời mà thay đổi chủ đề câu chuyện.
"Cô giáo Đàm, hôm nay em tới là để hỏi câu này ư?"
Im lặng một lúc, Đàm Trinh Tịnh nói: “Chuyện của chồng tôi, có liên quan đến anh không?”
Nhiếp Tu Kỳ nhướng mày, "Tại sao cô giáo Đàm lại cho rằng tôi biết chuyện của một người xa lạ? Tôi thừa nhận, đúng là tôi có chút hâm mộ cô giáo, nhưng cũng chưa đến mức không có em không được".
Nói tới đây, anh đột nhiên dừng lại, sau đó mỉm cười: "Cô giáo Đàm, phụ nữ đi một mình tới nhà của một người đàn ông độc thân, em biết điều này có ý nghĩa là gì không?"
Lẽ nào thực sự không phải anh sao? Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi đứng lên: “Xin lỗi, có lẽ tôi đã nhầm lẫm, làm phiền anh rồi”.
Thấy cô sắp rời đi, Nhiếp Tu Tề đặt tách trà xuống, ngăn cô lại.
Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, vết chai trên đầu ngón tay anh lướt qua làn da mỏng manh của cô, ngưa ngứa.
"Cô giáo Đàm".
Nhiếp Tu Tề hài lòng cảm thán, tay anh khẽ dùng lực, kéo cô vào lòng.
Đàm Trinh Tịnh đang thất thần, chân cô loạng choạng, eo bị anh ôm chặt lấy.
Vòng eo thon thả xoay chuyển nhẹ nhàng trong điệu múa ba lê cuối cùng cũng rơi vào tay anh, không chút dư thừa, nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
Chiếc váy dài in hoa mà người phụ nữ mặc phủ lên đầu gối anh, xinh đẹp lộng lẫy.
Nhiếp Tu Tề nhìn người đang nằm gọn trong lòng mình, cất tiếng: "Đúng là tôi làm việc trong chính phủ, nếu em gặp khó khăn thì cứ việc nói ra, có thể tôi sẽ giúp được em".
Ngón tay anh vân vê trên làn da mềm mại ở eo cô, như thể còn muốn hướng lên trên.
Đàm Trinh Tịnh bắt đầu vùng vẫy, "Thả tôi ra, tôi không phải loại phụ nữ đó."
Ấn tượng mà anh để lại cho cô là một người đàn ông ưu tú vừa dịu dàng vừa lịch sự, không ngờ anh lại hành xử lỗ m.ãng như thế này.
Nhiếp Tu Tề mỉm cười rồi giữ lấy cằm cô: "Tự mình chạy tới địa bàn của tôi, sao còn tỏ ra dè dặt như vậy?"
Ánh mắt nguy hiểm của anh khẽ nheo lại, thì thầm bên tai cô: “Trước khi đến đây, em đã chuẩn bị tinh thần rồi, phải không?”
Quả đúng là như vậy.
Đàm Trinh Tịnh ngơ ngác, hai chân bị anh dang rộng, tay bị ép vòng ra sau đầu anh, còn ánh mắt buộc phải nhìn thẳng vào mặt anh.
Khuôn mặt đẹp trai phía trước đang nhìn cô bằng vẻ say mê.
Cô từng mơ thấy cảnh tượng này, người đàn ông cao lớn tuấn tú ép buộc cô làm t.ình với anh, cảm giác tội lỗi và kh.oái cảm đan xen lẫn nhau, khiến cho cô mãi về sau cũng không quên được.
Tim cô đập thình thịch, d.ục vọng trong cơ thể dâng trào, bên dưới bắt đầu ướt át, trong lúc mê mang, cơ thể của cô đã đầu hàng thay cho chủ nhân.
Bàn tay của người đàn ông luồn sâu vào váy cô, đầu ngón tay móc lên lớp vải quần con.
“Cậu ta có biết em tới không?”
Đàm Trinh Tịnh bị ngón tay anh đốt cháy, cô bé nhạy cảm bên dưới tiết ra càng nhiều d.âm dịch hơn.
“Anh ấy không biết, tôi không nói”.
Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh ấy bị tố cáo nhận hối lộ, quyết định kỷ luật đã được ban xuống, anh thật sự có thể giúp tôi ư?”
Nhiếp Tu Tề đưa ngón tay vào trong âm đ.ạo của cô, đâm chọc vài lần, cảm giác nóng hổi và nhớp nháp khiến anh khẽ cười một tiếng.
“Trinh Tịnh”.
Anh bế ngang người cô rồi đi lên lầu
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này”.
Anh đạp cửa phòng ngủ mở ra, đặt cô xuống giường, sau đó áp thân thể nóng bỏng của mình lên người cô.
"Hiện tại hai ta có việc quan trọng hơn phải làm"
Anh hôn nhẹ lên má cô vài cái rồi buông ra, chuyển sang quan sát biểu cảm trên mặt cô, cười nói: “Em nghĩ kỹ rồi thì tốt, đây là chuyện cả hai cùng đồng thuận, không phải thổ phỉ c.ưỡng hiếp dân nữ.
Chuyện kia lát nữa tôi sẽ xử lý giúp em, đừng lo lắng”.
Đàm Trinh Tịnh nhắm chặt hai mắt, để mặc anh cở.i quần áo của mình, chân tay cô cứng đờ, không nhúc nhích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...