Đàm Trinh Tịnh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuộc gọi đột nhiên bị ngắt, bỏ lại cô một mình ôm cục tức trên xe buýt.
Anh ta phát điên cái gì không biết? Cô ném điện thoại vào túi xách.
Tại hành lang khách sạn, Nhiếp Tu Tề cầm điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình tối đen, sau đó ngước mắt quan sát người đang tiến về phía mình.
"Bí thư Nhiếp, anh...!anh cũng ra ngoài gọi điện thoại sao?"
Trương Sướng lắp bắp, màn hình điện thoại trong tay anh ta sáng lên, hiển thị giao diện cuộc gọi.
Nhiếp Tu Tề chỉ mỉm cười mà không nói gì, anh nhấc chân đi về hướng Trương Sướng, sau đó vượt qua anh ta đi về phía phòng bao.
Khi lướt qua Trương Sướng, anh đột nhiên dừng lại, hỏi bâng quơ một câu: "Điện thoại của ai vậy?"
Trên mặt Trương Sướng thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt không dễ nhận ra: "Là vợ tôi, hỏi tôi khi nào về nhà."
Anh ta đang nói dối, Đàm Trinh Tịnh vừa rồi còn đang nói chuyện với anh.
Nhiếp Tu Tề nhướn mày, đi qua anh ta trở về phòng.
Sau đêm đó, địa vị của Trương Sướng trong cơ quan tăng lên rất nhiều, anh ta càng được lãnh đạo coi trọng.
Đàm Trinh Tịnh đương nhiên mừng cho anh ta, nhưng ngày vui không kéo dài lâu, Nhiếp Tu Tề đã biến mất nhiều ngày đột nhiên lại quấn lấy cô.
Hoàng hôn buông xuống chân trời, nắng chiều nhuộm lên không trung một màu cam rực rỡ.
Hai bên đường, lá của những hàng cây đong đưa trong gió.
Ở phía đối diện cách cổng Trung tâm văn hóa chừng vài chục mét, một chiếc ô tô Audi màu đen đã đỗ lại gần một tiếng đồng hồ.
Trên lầu, qua ô cửa kính trong suốt, người phụ nữ liên tục nhìn xuống dưới.
Đây đã là lần thứ tư cô nhìn xuống dưới đó kể từ sau khi tan tầm, chiếc xe kia vẫn còn ở đó.
Sắc mặt Đàm Trinh Tịnh tái nhợt, rời khỏi cửa sổ, cô lo lắng siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
"Cô Đàm, hết giờ rồi mà cô chưa về à?" Lưu Tần dọn dẹp xong đồ đạc của mình, trước khi ra về hỏi cô.
"À, tôi...!tôi còn vài việc chưa làm xong, lát nữa sẽ về."
Đàm Trinh Tịnh chớp mắt, ấp úng nói.
“Được thôi, vậy tôi đi trước đây.” Lưu Tần âm thầm bĩu môi, sau đó một mình rời khỏi phòng nghỉ.
Đồng nghiệp đều về hết cả rồi, bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối đen.
Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, âm thanh vang vọng khắp văn phòng trống vắng.
Không ai nhấc máy, người nọ kiên nhẫn gọi lại vài cuộc, như thể sẽ gọi đến khi nào cô bắt máy mới thôi vậy.
Đàm Trinh Tịnh sầm mặt, bực bội cầm điện thoại lên, ấn vào phím nhận cuộc gọi.
“Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì?”
Đầu dây bên kia, giọng người đàn ông trầm thấp: "Trinh Tịnh, xuống lầu đi, đừng có giằng co với tôi nữa, hôm nay tôi không thiếu thời gian đâu.
Em không chịu ra lẽ nào định ngủ luôn tại đó? Không đói à?"
Ban ngày đột nhiên nhận được tin nhắn nói tan làm sẽ tới đón cô của anh, Đàm Trinh Tịnh từ chối nhưng không có tác dụng, còn chưa đến giờ tan tầm đã thấy xe của anh xuất hiện, chờ đợi đến tận bây giờ.
Khoảng thời gian trước, Nhiếp Tu Tề bận bù đầu với công việc nên không xuất hiện trước mặt cô, khiến cô suýt chút nữa quên mất rằng người đàn ông này vô liêm sỉ đến mức nào.
Trong chiếc xe đang đỗ dưới lầu, Tiểu Lý liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Người đàn ông mặc tây trang đi giày da, tâm tình có vẻ không tệ, anh đang nhắm mắt tựa vào lưng ghế làm bằng da thật, hai cánh tay dang rộng vô cùng thoải mái.
"Bí thư Nhiếp, chúng ta có đợi nữa không ạ?"
Thấy người trong Trung tâm văn hóa chẳng còn mấy người, Tiểu Lý do dự hỏi.
Nhiếp Tu Tề mở mắt, khẽ nhếch môi: "Tiếp tục đợi, cô ấy ra lúc nào thì đi lúc đó."
Vừa dứt lời, Tiểu Lý đã liếc thấy một bóng người bước ra từ cổng chính Trung tâm văn hóa.
Bóng người mảnh mai trong bộ váy trắng, mái tóc đen mềm mại được búi gọn lên, cô đeo trên vai một chiếc túi nhỏ, vóc dáng thanh tao động lòng người, chỉ có điều sắc mặt không được tốt lắm, như thể vừa mới gặp ma vậy.
Đều do ông chủ của mình cả, giày vò giai nhân thành thế này! Tiểu Lý thầm oán trách trong lòng, nhưng tay chân lại rất lanh lẹ, cẩn thận ấn nút mở cửa cho người đàn ông ở ghế sau.
Nhiếp Tu Tề mỉm cười bước xuống xe, dang rộng vòng tay ôm lấy người đi đến: "Bảo bối, cuối cùng cũng đợi được em rồi"
Người đẹp né tránh cái ôm đó rồi quăng túi xách vào ngực anh, cô gào lên: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì! Đừng có ép tôi nữa!"
Nụ cười của Nhiếp Tu Tề không nhạt đi chút nào, anh kéo lấy cổ tay cô rồi ấn người ngồi vào ghế sau.
"Lái xe đi".
Anh liếc nhìn Tiểu Lý.
Tiểu Lý nhanh tay đóng cửa, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Nhiếp Tu Tề không nói đi đâu, anh ta rất nhanh trí lái xe lòng vòng.
Ở hàng ghế sau, Đàm Trinh Tĩnh bị Nhiếp Tu Tề ôm ghì trong ngực, cô trốn tránh nụ hôn của anh, khóc nấc lên.
Cổ tay trắng nõn của cô bị người đàn ông nắm chặt, kéo về phía anh, cơ thể của cô bất lực rơi vào lồng ng.ực rắn chắc.
“Em hỏi tôi muốn làm gì à? Đáng lẽ phải là tôi nên hỏi em mới phải...”
Nhiếp Tu Tề nắm lấy cằm cô, cánh tay vòng qua eo cô đẩy về phía trước, khiến cho cơ thể của cô mất thăng bằng ngã ngồi trên đùi anh.
“Loại đàn ông như Trương Sướng có chỗ nào tốt để em ôm khư khư lấy hả? Lại còn muốn sinh con cho cậu ta nữa?”
Đàm Trinh Tịnh bị anh ép trên đùi, bàn tay cô đặt lên ngực anh, ra sức giãy giụa: "Ai cần anh lo! Gia đình chúng tôi đang sống yên ổn, anh là cái thá gì mà đòi chen chân vào chứ.”
Nhiếp Tu Tề cười khẩy: “Em nói không sai, tôi cứ muốn chen vào đó, em nhìn cho kỹ tôi “chen” vào người em bằng cách nào”
Thái độ của anh trở nên lạnh lùng, một tay đè eo cô, tay còn lại k.éo khóa quần tây xuống.
Dương v.ật nóng rực bật ra, nó dựng đứng thẳng tắp và vô cùng cứng rắn, còn đập vào má trong đùi cô mấy cái.
Đàm Trinh Tịnh nức nở lùi về sau, nhưng rồi lại bị anh kéo ngược trở lại, thứ cứng như sắt đó mau chóng chọc vào bẹn của cô, sau đó lần tới vùng đất bí ẩn g.iữa hai chân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...