“Tỉnh rồi?”
Hứa Thanh Hà mơ hồ nghe được một giọng nói, thời điểm nàng mở mắt liền nhìn thấy Hạ Hầu Tiêu Nham trước mắt.
Mà tay chân nàng cư nhiên đều bị xích sắt cùng gông cùm khóa chặt!
“Tiêu Thạch đại nhân......” Nàng dùng thanh âm run run nói:“Cầu ngươi bỏ qua cho ta......”
“Ta đã không còn gọi là Tiêu Thạch. Tên hiện tại của là Tiêu Nham.”
“Tiêu Thạch đại nhân, có lẽ ngươi không nhớ rõ, lúc trước ngươi từng
cho chúng ta đồ ăn... một năm đại hạn kia, dựa vào tiếp tế của ngươi
chúng ta mới chống đỡ qua được...”
Hạ Hầu Tiêu Thạch......
Thật sự đã lâu rồi không được nghe người xưng hô với mình như vậy...
“Ba mươi hai, hắn đem bản đồ đưa cho ngươi sao?”
Nghe đến câu này, Hứa Thanh Hà đột nhiên nheo mắt!
“Tiêu Thạch đại nhân......”
“Hắn đã làm chuyện không nên làm.” Nói đến đây, Tiêu Nham đem một cái hộp dưới đất mở ra, từ bên trong móc ra......
Một cái đầu người!
Thanh Hà hoảng sợ vạn phần nhìn cái đầu người kia, nửa ngày mới hét rầm lên!
Cái đầu người kia, chính là ba mươi hai!
“Bản đồ trước mắt ta lấy được còn chưa hoàn chỉnh, hẳn ngươi còn có một bộ phận trên người đi?”
Nhìn cái đầu người kia, Thanh Hà hiển nhiên đã bị dọa cho phát mộng, không nói được câu nào.
Hạ Hầu Tiêu Nham cầm đầu người lại một bộ dáng vân đạm phong khinh. Với hắn mà nói, giết người cũng không tính là gì.
Cho dù đó không phải tình tiết chữ đỏ, nhưng người nên giết, hắn nhất định sẽ giết.
“Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ khiến hắn xuống mồ vi an......”
Hắn đặt cái đầu về trong thùng, lại nhìn Hứa Thanh Hà.
“Trả lời ta. Bản đồ còn lại ở nơi nào?”
“Ngươi là một nữ nhân, biện pháp khiến một nữ nhân thống khổ có rất nhiều, nhưng ta không muốn dùng những biện pháp kia.”
Thanh Hà hiểu, hắn giơ cái đầu người kia ra là để làm tan rã ý chí
của mình. Thủ đoạn này quả thực là ác ma! Ác ma vô huyết vô lệ!
“Kiên nhẫn của ta có hạn.”
“Ta...... Ta biết...... Ta nói.”
Thời điểm từ trong phòng giam đi ra, hắn phân phó nô bộc hồng y bên
ngoài:“Theo dõi nàng, cho dù là ăn cơm hay đi ngoài cũng không cho phép
mở gông cùm. Thời điểm ta không có ở đây, nàng thiếu một cọng tóc, ta
liền dùng mệnh của các ngươi bồi vào.”
“Vâng!” nô bộc hồng y lập tức đáp.
Rời khỏi nhà giam dưới đất, kéo ra một cái bình phong hắn liền có thể nhìn thấy Hạ Hầu Kim Uyên đang ngồi trên ghế, cùng với Linh.
“Nàng đã nói, ta và Linh sẽ đi lấy bản đồ.”
“Đi nhanh về nhanh.” Hạ Hầu Kim Uyên nhìn Linh, nói:“Những lời ta nói vừa rồi nhớ kỹ hay chưa? Linh?”
“Tại hạ đã ghi nhớ.”
Không bao lâu, Hạ Hầu Tiêu Nham, Linh cùng với mười lăm tên hồng y nô bộc nhanh chóng hướng chân núi mà đi.
Trước khi nhật thực đến, đây là nhân thủ nhiều nhất có thể điều động
được. Chung quy bên trong hồng y nô bộc còn có rất nhiều tai mắt của Hạ
Hầu Địa Tạng.
Mà Hạ Hầu Tiêu Nham cũng có thể đoán ra Hạ Hầu Kim Uyên nói cái gì với Linh.
Lúc này...... Trên bầu trời, phía trên Thái Dương màu đen xuất hiện
càng nhiều, nhật thực đã bắt đầu. Một khắc khi Thái Dương triệt để bị La Hầu thôn phệ, Minh hôn cũng sẽ bắt đầu.
Hạ Hầu gia tộc Hạ Hầu Nguyên Thứ cưới “Tân nương” đến từ âm phủ!
“Ngươi vừa rồi nói...... Ai?”
Hạ Hầu Thái Lam nhìn nô bộc hồng y đến báo cáo hỏi lại một câu.
“Là thiếu chủ...... Bồi tiểu thư phân gia Hạ Hầu Huyến Âm tới chơi.”
Vô luận Hạ Hầu Dạ Vương bị cừu thị như thế nào, đối với hồng y nô bộc mà nói, Dạ Vương vẫn là con nuôi của gia chủ, là thiếu chủ tộc Hạ Hầu.
Thái Lam, Phương Diễn cùng Lục Sinh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tiến hành trao đổi ánh mắt vài lần, tiếp theo.... sắc mặt Thái Lam
chính khí nói:“Vậy để thiếu chủ tiến vào.”
“Vâng.” Hồng y nô bộc nhanh chóng lui ra.
Lục Sinh lập tức lộ ra biểu tình mất tự nhiên. Kế hoạch của hắn là
không tính trực tiếp tham gia ám sát Dạ Vương, nhưng hắn cũng không thể
hoàn toàn biểu hiện ra tư thái không quan tâm đến, như vậy sẽ bị cho là
thuộc về phe của Dạ Vương. Trước mắt hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi,
nếu không cỏ đầu tường ngược lại, có thể bị song phương liên thủ tiêu
trừ.
Cửa mở ra, Dạ Vương cùng Huyến Âm hai người kẻ trước người sau tiến vào.
“Nhật thực sắp tới, Dạ Vương ngươi như thế nào lại tới chỗ ta?” Thái
Lam tươi cười đón chào, nào có nhìn ra được Dạ Vương là người nàng cực
kỳ ghét.
“Giai đoạn đón dâu lần này...... Ta muốn nàng tham dự, sẽ đi theo bên cạnh ta.”
Dạ Vương từ từ đem quyết định này nói ra miệng.
“Nàng? Không chỉ là người phân gia, mà còn rời khỏi Mân sơn nhiều
năm, sao có thể tham gia đại sự quan trọng bậc này?” Phương Diễn lập tức tỏ thái độ.
“Ta đã bẩm báo qua phụ thân đại nhân, hắn cũng không dị nghị gì.”
Phụ thân đại nhân, cũng chính là gia chủ Hạ Hầu Địa Tạng! Đối với mỗi người trong Hạ Hầu gia tộc, phân lượng của bốn chữ này không thể không
nhìn.
Hạ Hầu Địa Tạng một khi đã lên tiếng, như vậy có phản đối thế nào cũng không có ý nghĩa.
“Nếu gia chủ đã lên tiếng, chúng ta tự nhiên cũng không từ.” Thái Lam nhanh chóng biểu hiện thái độ phục tùng:“Bất quá Huyến Âm đối với sự
tình Hạ Hầu gia chỉ sợ không quá hiểu...”
“Không nhọc ngươi bận tâm, Thái Lam, nên làm như thế nào, ta sẽ dạy nàng.”
“Hãy khoan!”
Lúc này, Phương Diễn đứng dậy, tầm mắt nghênh hướng Huyến Âm, nói:
“Nghe năm đó Hạ Hầu Thanh Liên là linh môi sư đệ nhất nhân trong gia
tộc, không biết cháu gái nàng kế thừa được mấy thành? Không biết có thể
cho chúng ta mở rộng tầm mắt hay không?”
Ánh mắt Dạ Vương nhanh chóng trở nên băng lãnh.
“Hạ Hầu Phương Diễn, ý tứ của ngươi là gì?”
Thái Lam nhìn một màn này lại không có ý ngăn cản, tựa hồ như muốn xem tình thế phát triển.
“Hôm nay đối với gia tộc là ngày đại sự, không được có nửa phần sai
lầm. Một khi đã như vậy, ta đương nhiên muốn xem xem, năng lực của nàng
như thế nào.”
Dạ Vương cùng Phương Diễn lúc này có thể nói là đối chọi gay gắt.
Vô luận là nhân vật hay là diễn viên, lập trường đã quyết định, song phương chính là kết cục ngươi sống ta chết.
“Được rồi.” Lúc này, Huyến Âm lại đi lên đứng trước người Dạ Vương
“Nếu đã nhắc tới tổ mẫu của ta, ta đây tất yếu cũng phải bảo vệ thanh
danh của nàng.”
“Rất tốt. Không hổ là cháu gái của đệ nhất linh môi gia tộc năm đó!”
Cho tới bây giờ trong kịch bản, Hạ Hầu Thanh Liên này là nhân vật mấu chốt vẫn như trước còn rất nhiều bí ẩn. Trong Hạ Hầu gia tộc này hiển
nhiên vẫn có người tranh luận.
Mà Huyến Âm nhớ rõ, vị lão phu nhân nổi điên kia [ nay mới biết là
phu nhân của gia chủ đời trước] ôm hận ý đối với Hạ Hầu Thanh Liên. Mà
căn cứ manh mối trước mắt đạt được, rất có khả năng liên quan tới mẹ đẻ
của Dạ Vương.
Nhưng mà so sánh ra, cái được gia tộc giữ kín như bưng... lại chính
là cha đẻ của Dạ Vương. Trong kịch bản không hề có bất kỳ một câu nào đề cập tới phụ thân của Dạ Vương. Hắn sống hay chết, là nhân vật như thế
nào hoàn toàn không có manh mối. Nhưng có thể khẳng định, phụ thân của
Dạ Vương tuyệt đối là người rất quan trọng. Hơn nữa...... Nhất định có
liên quan tới tổ mẫu.
“Nếu biểu hiện của ta có thể lọt vào mắt ngươi...... Có thể xin Phương Diễn thiếu gia đáp ứng một thỉnh cầu của ta?”
“Nga? Ngươi nói.”
“Nói cho ta biết......” thời điểm Huyến Âm nói những lời này, ngữ khí trở nên chém đinh chặt sắt:“Tất cả những chuyện có liên quan tới tổ mẫu của ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...