Bộ phận đỉnh núi Mân sơn chính là lãnh địa tư nhân
của Hạ Hầu gia tộc. Bất cứ người dân nào trên Mân sơn đều tuyệt đối
không được phép tiến vào lãnh địa thuộc về Hạ Hầu gia tộc, trừ phi trở
thành tôi tớ, được ban cho một con số.
Tiếp đó, dưới sự chỉ dẫn của hồng y hạ nhân, Huyến Âm đi theo bọn họ tiến vào bộ phận lãnh địa tư nhân gia tộc Hạ Hầu.
Thiếu nữ kia căn bản không thể đi theo.
Căn cứ vào lời của hạ nhân hồng y, cự ly tiếp cận lãnh địa Hạ Hầu gia như thế, người bình thường căn bản không dám tiến lại gần. Hạ Hầu gia
đối với người trên Mân sơn mà nói là tồn tại cực kỳ bí ẩn, khủng bố.
Mà sau khi tiến vào lãnh địa tư nhân, nàng cư nhiên nhìn thấy...
“Gió...... Cối xay gió?”
Tại mỗi một đoạn đường trong lãnh địa Hạ Hầu gia, nàng đều sẽ nhìn thấy một cối xay gió.
“Ân.” Người hầu hồng y giải thích:“Hạ Hầu gia tự có hệ thống năng
lượng của mình, cối xay gió chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.”
“Nói cách khác là tự cấp tự túc sao? Như vậy sẽ không cần tiếp xúc với ngoại giới?”
“Cũng không nhất thiết, bất quá dưới đa số tình huống đều là như thế. Đương nhiên, nơi này là lãnh địa tông tộc, chỉ có người tông gia mới có thể ở lại lâu dài, người phân gia muốn được phân đất, cần phải có cống
hiến vì tông tộc.”
“Phân đất... nghe giống như quốc hữu?”
“Tại mảnh đất cằn cỗi như Mân sơn, không có người để ý tới việc đo đạc đất đai thổ địa.”
Nói như vậy cũng không sai. Ngọn núi này đất đai hoang vu, ngay cả cỏ dại cũng không thể tồn tại, coi như gieo trồng nông nghiệp cũng là rất
khó khăn.
“Bất quá...... phân đất, đối với người Hạ Hầu gia tộc mà nói, không có ý nghĩa gì.”
“Cái này... là có ý gì?”
Nhưng kế tiếp, người hầu hồng y liền không giải thích cho Huyến Âm nghe thêm nữa.
Sắc trời đã trở nên tối mịt. Ánh mặt trời dần biến mất nơi đường cuối chân trời.
Lúc này, Huyến Âm rốt cục nhìn thấy phía trước có kiến trúc......
Đó là từng tòa nhà ở giống như cổ đại, bên ngoài còn có từng mảnh
ruộng. Trang viên này không cổ quái như nàng dự đoán, nhìn qua không
thấy có điều khác thường.
Nơi này là đỉnh núi Mân sơn, từ nơi này nhìn xuống, tuy không thể gọi là trên đỉnh cao, thế nhưng cũng đủ để thu hết cảnh tượng phương viên
vài dặm vào trong đáy mắt.
Huyến Âm hít một ngụm không khí thật sâu.
Làm một người Bắc Kinh, mỗi ngày đều phải chịu đựng không khí độc
hại, chỉ có ở đây không khí nhẹ nhàng khoan khoái mới dám buông lỏng
thoải mái hô hấp.
Trước trang viên đã treo không ít tơ lụa màu đỏ, rất nhiều nô bộc hồng y đều đang bận rộn.
Hiển nhiên là...... đang chuẩn bị cho “Hôn sự” kia?
Huyến Âm đi theo người hầu hồng y hướng về phía trang viên trước mặt.
Nhưng lúc này nàng bỗng nhiên nhìn thấy một quái điểu từ bên cạnh bay qua, tiếp đó dừng lại ở trước mặt nàng!
Có chút giống quạ đen, thế nhưng bề ngoài lại khá là hung ác. Hai mắt quái điểu nhìn gắt gao Huyến Âm, thế nhưng...... ánh mắt thỉnh thoảng
lại lộ ra vẻ nhân tính hóa.
“Đây là...... loại chim gì vậy?” Huyến Âm không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Cô Hoạch điểu.”
“Cô Hoạch điểu?” Huyến Âm lại hỏi: “Là loại chim gì? Chưa từng nghe qua.”
Lập tức, con chim kia phát ra một tiếng kêu liền bay lên không trung, rất nhanh biến mất trên bầu trời.
“Thật sự là lạ nha.” Một người hầu hồng y nghi hoặc nói:“Tuy rằng
nghe nói trước nhật thực sẽ xuất hiện Cô Hoạch điểu, thế nhưng, cư nhiên lại đứng ngay trước người Hạ Hầu phân gia......”
Là diễn viên sắm vai Hạ Hầu Huyến Âm, nàng tự nhiên biết Cô Hoạch điểu.
Cô Hoạch điểu...... là một loại yêu quái trong thần thoại Trung Quốc, do sản phụ biến thành, chuyên đi cướp trẻ em... là một loại chim vốn
không nên tồn tại trong hiện thực.
Yêu điểu Cô Hoạch trong truyền thuyết cư nhiên xuất hiện trong Hạ Hầu gia.
Cô Hoạch điểu trong truyền thuyết trung quốc là một loại quái điều mang đến vận rủi.
Nó xuất hiện ở nơi này chính là dấu hiệu tương lai sẽ phát sinh quái sự.
“Ánh mắt con chim vừa rồi thật kỳ quái...” trái tim Huyến Âm không khỏi đập nhanh hơn.
“Cô Hoạch điểu là yêu điểu biểu thị vận xui, đương nhiên ngươi sẽ cảm giác như vậy.”
Nghe được câu này, Huyến Âm lập tức quay đầu lại!
Người tới, chính là Hạ Hầu Dạ Vương!
Người hầu nhìn thấy Dạ Vương đến, thân hình cúi thấp, mở miệng “Thiếu chủ!”
“Ngươi phải cẩn thận.” Dạ Vương lạnh lùng nhìn Huyến Âm:“Thời điểm Cô Hoạch điểu lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi chỉ sợ cũng là lúc tai ách chân chính đến.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng chuông kỳ quái vang vọng khắp trong trang viên!
“Đi cùng ta.”
Huyến Âm nhìn Dạ Vương gật gật đầu. Sau đó bước theo hắn.
Bên trong trang viên, rất nhiều tôi tớ hồng y qua lại.
Mà bất luận nơi nào Dạ Vương đi đến, người hầu hồng y nhìn thấy hắn
đều cúi đầu hành lễ. Thực hiển nhiên, Dạ Vương trong tông tộc Hạ Hầu có
địa vị rất cao.
“Ngươi...... quen biết Hạ Hầu Thái Lam đi?” Huyến Âm thử thăm dò hỏi.
“Nàng là đường muội của ta.”
Chỉ năm chữ đơn giản, không hơn một từ.
“Vỏn vẹn chỉ giới thiệu là ‘Đường muội’ thôi sao?” Lúc này, từ trong một góc tối, Hạ Hầu Thái Lam đi ra.
Dạ Vương dừng bước.
“Làm người chủ trì ‘Hôn lễ’, người dường như không nên ở trong này.
Một người phân gia không tất yếu cần ngươi tự mình tiếp đãi đi?”
Huyến Âm hơi nhíu mày nhìn Thái Lam trước mắt. Thế nhưng nơi này là
tông tộc Hạ Hầu gia, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng
mấp máy môi, nhưng vẫn là không nói gì.
“Nàng là tôn nữ của Hạ Hầu Thanh Liên.”
“Cho nên thì sao?” Thái Lam lạnh lùng cười:“A...... Đúng. Đối với
ngươi mà nói, Hạ Hầu Thanh Liên cũng không phải là một cái tên bị căm
hận. Nhưng đối với ta lại khác. Dạ Vương, tuy ngươi nói ta là ‘Đường
muội’ của ngươi, nhưng ta lại không thừa nhận ngươi là ‘Đường huynh’ của ta.”
Những lời này của Hạ Hầu Thái Lam khiến Huyến Âm rất kinh ngạc.
Hạ Hầu Dạ Vương hiển nhiên trong Hạ Hầu gia tông tộc là người quyền
cao chức trọng, nhưng vì sao Hạ Hầu Thái Lam lại phản ứng như vậy?
Nhất thời, trong đầu nàng hiện ra rất nhiều cảnh tượng cẩu huyết trong phim, hào môn tranh đoạt tài sản, cừu thị ám toán v.v.
Thế nhưng...... Nàng ẩn ẩn cảm giác dường như cũng không phải như thế.
Dạ Vương lạnh lùng nhìn Thái Lam, đối với những lời vừa rồi của nàng không hề để ý.
“Ta cho ngươi một lời khuyên.” giọng điệu của Thái Lam càng ngày càng băng lãnh:“Chuyện ngươi hiện tại đang định làm, nên dừng lại ngay đi.”
“Lời khuyên?” Dạ Vương tựa hồ như nghe được chuyện gì đó thật là buồn cười “Thái Lam, ngươi vừa nói... chính là lời khuyên sao?”
“Giai đoạn hiện tại vẫn còn là ‘Lời khuyên’. Qua không lâu nữa, có lẽ chính là ‘Cảnh cáo’.”
“Ta là thiếu chủ của Hạ Hầu gia tộc.”
“Thực xin lỗi......” hai mắt Thái Lam lạnh lẽo như hàn băng vạn
năm:“Ta chưa bao giờ coi người là người Hạ Hầu gia, chưa bao giờ!”
ps: Hôm nay liền một canh...... Thuần khủng bố rất khó cấu tứ a. Cô
Hoạch điểu là Trung Quốc thần thoại trung yêu quái, bất quá ta lần đầu
tiên biết Cô Hoạch điểu lại là thông qua Nhật Bản tiểu thuyết tác phẩm,
là xấu hổ a......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...