Khi vừa nghe được câu này, Diệp Tưởng hít một hơi lạnh.
Tào Thành Hùng nói tiếp:
- Sau đó tôi quay đầu nhìn phía sau. Nhưng ở phía sau ngoài đám heo ra thì ngay cả một bóng quỷ cũng không có......
- Sau đó thì sao?
Diệp Tưởng đột nhiên đứng dậy nhìn Tào Thành Hùng rồi nói:
- Có chuyện gì xảy ra sau đó không?
Tào Thành Hùng thấy Diệp Tưởng như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười. Y nói:
- Anh nghe tôi nói này! Việc gì anh phải kích động như vậy chứ? Rõ ràng là cố ý muốn dọa cho tôi sợ. Có lẽ đầu óc hắn có vấn đề cũng nên.
Lúc này, «Hầu tước» kéo tay của Diệp Tưởng rồi nói:
- Ngồi xuống đi, Tử Vinh. Anh Tào! Mời anh kể tiếp.
Diệp Tưởng cũng biết mình có phần hơi thất lễ vì thế nên ngồi xuống. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn đóng phim kinh dị, nhưng đây dù sao cũng là phim kinh dị ma quái khó lường, khiến hắn lúc nào cũng căng như dây đàn, cả ngày suy nghĩ “Quỷ mau tới đi!” “Quỷ ở chỗ nào?”. Với một quỷ sai như hắn thì loại quỷ hồn ẩn mình ở một nơi nào đó không chịu ló mặt ra mới là loại đáng sợ nhất. Hiện tại cuối cùng cũng đã có chút manh mối khiến hắn có chút kinh sợ. Đột nhiên hắn cảm thấy lo không biết ấn tượng của «Hầu tước» về hắn có suy giảm đi chút nào hay không? Hắn vẫn luôn có đè nén nội tâm, cố gắng không biểu lộ ra ngoài cảm xúc của mình để tránh «Hầu tước» coi thường hắn.
Diệp Tưởng cho rằng Tào Thành Hùng không nói láo. Căn cứ vào thông tin thu hoạch được thì chắc chắn vào hai tuần trước, Kỷ Nhất Chu bắt đầu đã có dấu hiệu không bình thường, không còn đi tới xí nghiệp làm việc nữa. Cũng bắt đầu từ đó y tách khỏi đám bạn « đồng nghiệp » kia sau đó về nhà, đóng cửa không ra ngoài để bắt đầu chế tạo “thứ đó”.
Diệp Tưởng dám chắc đến 80% thứ đó chính là cái gọi là “Tiêu bản ác ma”. Tiêu bản ác ma có nghĩa là đem ác ma chế tạo thành tiêu bản, hay là tiêu bản do ác ma chế tác? Hay là ác ma chỉ là một cách hình dung cho người có hành vi chẳng khác gì ác ma?
Lúc này Diệp Tưởng tiếp tục nghe Tào Thành Hùng nói tiếp:
- Tôi lúc ấy cảm thấy y đang muốn dọa tôi, nhưng y có vẻ như không nói đùa. Sau đó, y cùng những người khác chở số heo đi.
- Các người không biết mình làm ăn với ai à?
Lý Tín Lăng không cam lòng hỏi.
- Đối phương rất kín miệng, tôi cũng không có cách nào cậy miệng họ cả. Khi đó chỉ có người đàn ông mặc trang phục công nhân điện trong số đám người phụ trách việc chuyển hàng là còn nói nhiều một chút. Những người còn lại chẳng ai trả lời chúng tôi cả. Tôi lúc ấy cũng không chú ý tới giấy phép lái xe nữa.
Dù sao thì chuyện đám người sau khi mua heo bệnh chết từ tay đám lái buôn bất chính ở thôn họ Tào, sau đó chuyển chúng tới khu vực núi sâu hoang vắng trong khu Tân Bắc mở rộng là chuyện không cần bàn cãi. Điều khiến Diệp Tưởng để ý là lúc ấy, Kỷ Nhất Chu nói y có chuyện phải làm, nên không muốn tiếp tục làm công việc này nữa thì đối phương nói rằng nhân lực của họ không đủ......
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chuyện mà Kỷ Nhất Chu phải làm và chuyện bọn họ tiến hành thu mua heo bệnh.....không giống nhau.
Diệp Tưởng dần dần có một giả thiết mới.
Lý Tín Lăng tổng kết lời của Tào Thành Hùng:
- Hay nói cách khác......thì từ đầu tới cuối các người chưa từng dùng điện thoại để giao dịch qua? Do chỉ tiến hành giao dịch bằng tiền mặt cho nên các người cũng không biết tài khoản của đối phương. Ngay cả tên tuổi, thân phận của đối phương cũng không biết nốt?
- Đúng vậy.
Chẳng phải lời nói của Tào Thanh Hùng và Trương Đại Cường giống y như nhau sao? Đối phương làm việc cẩn thận như vậy chứng tỏ việc mà đối phương đang làm cũng chẳng phải là việc đàng hoàng gì.
«Hầu tước» hay Lý Tín Lăng vào lúc này đều có suy đoán của riêng mình. Trước mắt, điều quan trọng nhất là phải tìm được Chu Trần Dục và Ryu Seon Mi. Trước mắt, có vẻ như không có diễn viên khác tham gia chuyện này. Nếu vậy......
- Tôi đưa cho hai vị số của tôi.
«Hầu tước» lấy ra một tờ giấy, sau đó ghi số của y, đặt trước mặt của họ.
- Nếu bọn họ lại liên lạc với các anh để thu mua heo bệnh thì hy vọng các anh có thể báo cho tôi biết. (.)com
- Cái này......
Tào Thành Hùng rõ ràng có chút do dự.
Trương Đại Cường vội vàng kéo tay hắn rồi nói:
- Mau đồng ý đi! Mấy vị này......
Đúng lúc này, Tào Thành Hùng bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lý Tín Lăng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy rùng mình. Vẻ hung hãn trong đôi mắt kia khiến hắn phải run sợ!
Đó là đôi mắt của một kẻ đã giết chết vô số người mới có!
Lý Tín Lăng được biết tới với cái tên « Tu La » do tay hắn đã nhuốm máu của rất nhiều người. Với hắn thì chuyện giết người đơn giản như ăn cơm uống nước vậy. Cho dù «Ảnh pháp sư» Mạc Niệm Sinh tuyệt đối cũng không có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Điếu thuốc đang ngậm ở trên môi của Tào Thành Hùng rơi xuống đất. Sự hung tợn trong đôi mắt của Lý Tín Lăng khiến chân hắn cũng bắt đầu run lên.
- Dạ.... dạ! Tôi biết rồi......
Thu hoạch của ngày hôm nay cũng coi như khá phong phú. Tuy rằng, bọn họ vẫn chưa tra ra được Kỷ Nhất Chu đã làm việc gì, với những ai. Nhưng hắn và Chu Trần Dục, Ryu Seon Mi..... Không, nói đúng ra là nhân vật mà họ đóng vai đã từng ở cùng nhau. Hai tuần trước, cũng vì một nguyên nhân nào đó mà hắn về tới nhà sau đó bắt đầu làm chuyện gì đó. Thứ mà hắn đã làm rất có thể chính là « Tiêu bản ác ma ». Ba ngày trước « Tiêu bản ác ma » cũng được làm xong. Lúc ấy Kỷ Nhất Chu bị nó đưa vào địa ngục.
Nơi ở hiện nay của Chu Trần Dục và Ryu Seon Mi lúc này là thông tin vô cùng quan trọng. Bọn họ rất có thể nắm giữ thông tin quan trọng, nhưng bọn họ bị kịch bản hạn chế không thể chủ động tìm đến «Hầu tước». Làm sao để tìm ra họ lúc này là chuyện rất quan trọng. Đương nhiên bọn họ là diễn viên, nên những thông tin mà họ biết được chắc cũng không nhiều. Nhưng cho dù chỉ biết thêm được một thông tin cũng đủ giúp bọn họ rất nhiều .
- Ăn cơm trưa không?
Diệp Tưởng đề nghị.
- Cũng được.Nhưng.....
Mạc Niệm Sinh nói:
- Tuyệt đối không nên ăn thịt! Sau này chắc phải một thời gian rất dài mình không thể nào nuốt nổi thịt heo nữa.
- Mình cũng vậy.
Shirley tỏ vẻ căm ghét:
- Thịt heo mà chúng ta ăn hoá ra lại đến từ cái loại heo này! Mình thật sự rất hy vọng đám lái buôn heo đã bị đồng tiền làm cho mờ mắt này gặp phải báo ứng!
Diệp Tưởng không dám nói nhiều. Phải biết rằng tình tiết lúc này đang càng lúc càng chệch khỏi quỹ đạo phát triển trong kịch bản ban đầu. Cho tới lúc này hắn đã bị trừ tới 325 tấm vé chuộc cái chết. Đương nhiên, tính cả việc hắn được thưởng 300 tấm vé chuộc cái chết thì thực tế hắn cũng chỉ bị trừ 25 tấm vé chuộc cái chết mà thôi, nhưng thế cũng đã là trừ rồi. Diệp Tưởng hiện tại cũng không muốn nói nhiều. Chẳng may nói thêm mấy lời thoại tự nghĩ, hắn lại phải trả thêm một cơ số vé chuộc cái chết thì điều đó rất tệ.
Làm thế nào để tìm được Chu Trần Dục đây? Hay là phải đợi đám người Chu Trần Dục liên hệ với bọn họ? Hay phải đợi đến màn thứ sáu đây?
Hiện tại Diệp Tưởng càng lúc càng cảm thấy chuyện này rất ma quái.
Lúc này.
Tại trường Đại học Kim Dương.
Ân U Liên đang nằm một mình trong phòng, đầu quay về phía cửa sổ, mắt nhìn di động. Trên di động lúc này là tin tức đưa tin về những hiện tượng ma quái xảy ra ở nước ngoài. Thí dụ như tin tức mà nàng đang đọc là một tin tức về chuyện ma quỷ hoành hành ở Mỹ. Nếu nàng cảm thấy hứng thú thì nàng sẽ chia sẻ với những người bạn trong friends list của nàng.
Trong phòng ngủ không có người. Nàng kéo rèm che cửa sổ lại nên trong phòng có vẻ rất tối.
Lúc này, nàng bỗng nhiên nghểnh đầu nhìn về phía cửa chính.
- Không phải vừa rồi mình đã đóng cửa lại rồi sao?
Ân U Liên đứng dậy, cất điện thoại vào trong túi.
Cửa lúc này đang trong trạng thái khép hờ, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng “Kẽo kẹt”“Kẽo kẹt”.
Nàng đi tới cửa nhẹ nhàng khép cửa lại. Sau đó nàng quay đầu lại lấy ra điện thoại di động.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng nàng lại một lần nữa truyền đến tiếng “Kẽo kẹt”“Kẽo kẹt”.
Ân U Liên quay đầu lại.
Rõ ràng cánh cửa kia đã được nàng khép chặt rồi, nhưng không hiểu sao nó lại bật ra.
Ân U Liên mở cửa sau đó đưa mắt nhìn bên ngoài hành lang. Hành lang bên ngoài vô cùng yên tĩnh. Không có bất cứ một bóng người nào.
Ân U Liên, cũng không có nhiều năng lực bảo mệnh như đám người «Hầu tước» . Nếu muốn nói diễn viên nào của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 dễ chết nhất ở đây thì tuyệt đối Ân U Liên là người đầu tiên.
Sau khi cẩn thận nhìn ngó hành lang bên ngoài, Ân U Liên khép cửa lại, sau khó khoá chốt, quay đầu đi vào trong.
Nhưng mới đi chưa được ba bước thì tiếng “Kẽo kẹt” lại truyền đến.
Ân U Liên quay người sau đó đi ra bên ngoài.
Nhưng ở hành lang bên ngoài không có một bóng người. Không khí có vẻ ma quái và khủng bố.
Ân U Liên định quay trở vào phòng, nhưng khi nàng vừa quay đầu thì nàng nhìn thấy trên cửa có mấy chữ lớn được viết bằng máu!
- Sớm sẽ tới thôi...... Còn hai ngày nữa.
Trong đó hai chữ “hai ngày” được viết rất lớn và vô cùng bắt mắt.
Ân U Liên nhìn thấy cảnh này bèn đưa tay lau hàng chữ viết bằng máu kia đi. Máu vẫn còn chưa khô chứng tỏ chữ được viết không lâu.
Nhưng khi Ân U Liên nhìn lại lần nữa thì chữ viết trên cửa đã biến mất.
Còn hai ngày nữa......
Ân U Liên đi tới đầu bên kia của hành lang.
Cánh cửa......ở phía cuối hành lang phát ra những tiếng“Kẽo kẹt”“Kẽo kẹt”.
Trong điện thoại của Ân U Liên không có số của bất cứ người nào trong đám người của «Hầu tước». Có vẻ như trong lớp Ân U Liên bị cô lập, nên chẳng ai đưa số cho nàng cả. Đám người «Hầu tước» đương nhiên cũng không thể phá vỡ quy tắc này, nếu không sẽ gây ra NG.
Hai ngày.
Rõ ràng thời gian tử vong của bọn họ đã bắt đầu được đếm ngược.
Ân U Liên đương nhiên cũng nhìn thấy đoạn mở đầu của bộ phim. Nếu dùng suy luận nghịch hướng thì ngay khi “Tiêu Bản Ác Ma” được “làm xong”,thì bốn ngày sau,“thứ đó” sẽ tới.
Ân U Liên đương nhiên cũng không thể thoát.
Chỉ là, cái gì sẽ đến?
Điều mà Ân U Liên liên tưởng đến đầu tiên là “Ác ma”.
Đây là rõ ràng là bộ phim kinh dị dòng ác ma. Ác ma tuyệt đối là thứ thần bí nhất. Chúng còn ma quái và khó lường hơn cả quỷ hồn, càng quỷ dị khó lường.
Nhưng thông tin « hai ngày » này cũng chứng tỏ một sự thật quan trọng.
Đó là trong hai ngày này bọn họ vẫn còn «an toàn ». Bọn họ sẽ không gặp kết cục như trong những phim kinh dị khác, khi mà trước khi bộ phim kết thúc, diễn viên phải trả rất nhiều vé chuộc cái chết, hiệu quả nguyền rủa của vật bị nguyền rủa cũng không ngừng bị suy yếu bởi quy tắc nguyền rủa giảm dần.
Nhưng hai ngày sau, kiếp nạn mà họ gặp phải sẽ vô cùng đáng sợ. Ân U Liên tin rằng với năng lực của «Hầu tước» may ra cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ được mình.
Còn người đàn ông kia...... Khách mời Diệp Tưởng......
Ân U Liên không khỏi chờ mong......
Hắn, có thể sống sót sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...