Trong thôn họ Tào, số lượng hộ nuôi heo từ cỡ nhỏ đến cỡ lớn nhiều không đếm xuể. Nhưng phần lớn những trại nuôi heo đều không có giấy phép, do đó chất lượng vệ sinh của trang trại nuôi heo cũng vô cùng tệ.
Lúc này, trong một trại nuôi heo cỡ nhỏ, một đám người đang chuyển những con heo hơi đã bị trói chặt chân cẳng lên một chiếc xe tải.
- Bộp bộp!
Một người đàn ông có bộ râu quai nón phì phèo điếu thuốc trên môi vỗ mông một con heo rồi nói:
- Ừm! Con heo này khá đấy! Chuyển lên xe đi! Chuyển tới chỗ lão Tứ đi ! Chuyến này chúng ta phải cung ứng cho mấy nhà hàng trong thành phố đấy! Nhanh tay nhanh chân lên một chút! Đừng có làm việc như chưa ăn cơm ấy!
Cuối cùng, hơn chục con heo được chuyển xong lên xe tải. Sắc mặt của người đàn ông râu quai nón trở nên hồng hào khi đếm một xấp tiền mặt. Y cười nói:
- Đủ rồi! Sau này mong rằng nhà cung cấp thực phẩm Hưng Long các anh để mắt đến chúng tôi nhiều hơn.
Người đối diện là một người đàn ông đội mũ. Y cũng cười nói:
- Không dám! Tào sư phụ cứ nói quá! Mấy ngày sau trời càng lúc càng lạnh, chắc là còn có tuyết rơi nữa. Khi đó, chi phí vận chuyển sẽ còn tăng cao.
- Cậu đừng chơi tôi chứ!
Người đàn ông râu quai nón kia sau khi cất tiền vào trong túi bèn nói:
- Tiểu Trương này! Giá cả ở chỗ chúng tôi đã là hợp lý lắm rồi đấy! Cậu cứ đi hỏi xung quanh xem còn có chỗ nào bán giá thấp như chúng tôi không? Biết là chi phí mà các cậu phải chịu rất cao, nhưng chi phí của bọn tôi cũng đâu thấp. Không phải sao? Nuôi heo cũng không phải chuyện dễ dàng. Cậu xem heo của chỗ chúng tôi con nào con nấy đầu bự ra sao, thân mập thế nào? Chúng tôi không lừa cậu đâu! Yên tâm đi!
- Tào Thành Hùng! Cậu giỏi nhỉ? Dám nói là chỗ cậu bán giá thấp nhất sao? Cậu không nể mặt Đại Cường này đây à?
Người đàn ông có hàm râu quai nón kia quay qua thì nhìn thấy Trương Đại Cường, cùng đám người «Hầu tước» đang đứng ở phía sau y.
- Các anh quen nhau à?
Người đàn ông đội mũ kia nói:
- Vậy tôi không rầy nữa! Tôi còn phải đi đưa hàng đã! Tôi đi trước đây.
Người đàn ông có hàm râu quai nón kia gãi đầu rồi nói:
- Trương Đại Cường này! Trời lạnh như vậy mà anh không ở trong nhà mà lại chạy tới chỗ tôi làm gì?”
- Cái này......
Trương Đại Cường chỉ vào đám người «Hầu tước» đang đứng ở phia sau rồi nói:
- Mấy vị này là khách hàng lớn của tôi. Họ có chút chuyện muốn hỏi cậu. Lão Tào này! Mọi người đều là người làm ăn ở chỗ này! Mong cậu nể mặt tôi lần này.
Người đàn ông có hầm râu quai nón khi quay ra nhìn đám người ở phía sau bèn lập tức chú ý tới «Hầu tước». Y lầy làm sửng sốt vì cho dù «Hầu tước» không nói lời nào mà chỉ đứng yên một chỗ như khí chất toả ra từ người y khiến người ta không thể coi thường. «Hầu tước» vĩnh viễn là người xuất sắc nhất. Cho dù trong một đám người thì y cũng luôn là người như vậy.
Nếu nói trên thế giới này có người nào gần với thần nhất thì có lẽ người đó là «Hầu tước».
- À......
Người đàn ông có bộ râu quai nón là người rất cặp mắt rất tinh đời. Y lập tức ý thức được phỏng chừng lai lịch của đối phương cũng không hề nhỏ do đó bèn vội vàng nói:
- Không biết mấy vị xưng hô thế nào?
Trương Đại Cường vội vàng nói:
- Chuyện này cậu cũng đừng hỏi nhiều. Đi nào! Ngoài trời lạnh lắm! Vào trong rồi nói.
Tiếp đó, mấy người đi vào bên trong. Người đàn ông có bộ râu quai nón để người pha trà bưng tới, loại trà mà y dùng cũng là loại ngon nhất.
- Xin thứ lỗi! Ở nơi khỉ ho cò gáy này cũng chỉ có thể tiếp đón các vị thế này thôi!
Người đàn ông có bộ râu quai nón sau khi ngồi xuống bèn nhìn đám người «Hầu tước» sau đó lại quay ra nhìn Trương Đại Cường rồi nói:
- Lão Trương này! Anh quen mấy vị khách hàng lớn này lúc nào vậy? Không bằng anh giới thiệu cho tôi mấy mối làm ăn được không?
Trương Đại Cường vội vàng nói:
- Các vị này có chuyện muốn hỏi cậu.
- Hả? Chuyện gì cơ chứ? Tôi chỉ là người bán heo. Tôi biết được chuyện gì cơ chứ.
- Là thế này. Trong khoảng một tháng nay có người nào tới chỗ cậu để thu mua heo bệnh, heo chết chưa?
Trương Đại Cường hỏi.
- Hả?
Người đàn ông có râu quai nón kia thiếu chút nữa thì phun hết nước trà vừa uống ra. Y nhìn bọn họ rồi nói:
- Lão Trương này! Anh có phải muốn hại tôi không? Tào Thành Hùng tôi là cái loại người này sao? Tôi đã nuôi heo được nhiều năm rồi! Có ai nhìn thấy heo con của tôi mà không giơ ngón cái để tán thưởng chứ? Anh muốn hãm hại tôi sao?
- Đừng chém gió nữa đi!
Trương Đại Cường vỗ vai y rồi nói:
- Trước mặt tôi mà cậu vẫn dám mạnh mồm như thế à? Ai chẳng biết cậu nuôi heo bằng thuốc tăng trọng chứ. Cậu đừng cho là tôi không biết. Đám heo bệnh chết của cậu đều được quăng xuống con sông ở gần đây. Nếu có người chịu mua mà cậu lại không muốn bán sao? Mấy vị này muốn biết tình hình cụ thể ra sao! Cậu mau nói đi! (.)com
Tào Thành Hùng lạnh lùng nhìn bọn họ rồi nói:
- Trương Đại Cường! Anh định chơi tôi đấy à?
- Biến! Lão tử và cậu là người làm chung một nghề, chơi cái đ*o gì! Vừa rồi mấy vị này cũng đến hỏi tôi y chang như vậy. Sao cậu không ngẫm lại xem nếu tôi muốn chơi cậu thì tôi cũng không thể nào để mình bị kéo vào chuyện này phải không?
- Vậy anh còn hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ mấy vị này định mua heo bệnh?
- Anh có gặp qua người phụ nữ này chưa.
Lý Tín Lăng lúc này đưa ra tấm ảnh chụp của Dương Xuân Hoa.
- Ai đây?
Tào Thành Hùng nhìn kỹ rồi nói:
- Trông cô ấy đẹp đấy. Nhưng tôi không biết. Tôi chưa gặp cô ấy!
- Anh chắc chứ?
Lý Tín Lăng hỏi lại một lần nữa.
- Chắc chắn.
Tào Thành Hùng nhìn kỹ lại một lần nữa rồi nói:
- Người phụ nữ này rất đẹp! Nếu tôi đã gặp cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ nhớ rõ. Các anh định tìm người à? Vậy thì các anh kiếm nhầm người rồi! Tôi không biết cô ấy.
- Vậy anh hãy kể lại mọi chuyện đi.
Người lên tiếng là Diệp Tưởng.
Bởi vì trước đó Diệp Tưởng cũng rất kiệm lời, cho nên khi hắn mở miệng, những người khác phải chú ý tới hắn một chút.
Tào Thành Hùng luôn tập trung chú ý tới «Hầu tước». Những người khác thế nào thì y không để ý. Lúc này khi nghe được Diệp Tưởng mở miệng, y mới đưa mắt nhìn hắn. Y cảm thấy khó hiểu vì cái vị có vẻ như là một công tử nhà giàu kia còn chưa mở miệng mà hắn đã dành trước rồi. Hắn tưởng hắn là ai?
Diệp Tưởng nhìn Trương Đại Cường rồi nói:
- Có lẽ chúng tôi phải làm phiền anh lần này, nhưng tôi hy vọng anh hãy nghĩ kỹ lại. Anh sẽ không hối hận khi giúp chúng tôi đâu! Anh Trương đây có thể làm chứng.
Trương Đại Cường cũng lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy! Mấy vị này đều không là người thường! Tôi không gạt cậu đâu Tào Thành Hùng! Cậu sẽ không phải hối hận đâu!
Tào Thành Hùng nhíu mày. Có vẻ như y đang suy nghĩ gì đó. Mãi lúc sau y mới nói:
- Được rồi! Nếu đã vậy, tôi tạm tin anh một lần. Nhưng tôi nói này anh Trương. Hàng năm tôi kính biết cho bên Công Thương và Kiểm Dịch cũng không ít tiền đâu. Tôi cũng có vài người quen ở bên trên. Chúng ta không ai là người ngu cả nếu đã dấn thân vào cái nghề này.
- Biết, biết rồi. Chúng ta không phải đều như vậy sao?
Trong lòng Diệp Tưởng lắc đầu không thôi. Chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm ở Trung Hoa « nát bét» như vậy đều là do đám nhân viên công vụ ăn hại.
- Hơn hai tuần trước, cũng có một lần như vậy.
Khi người đàn ông râu quai nón nói tới đây còn nhấn mạnh:
- Khi đó, người đứng ra thương lượng với tôi là một người đàn ông đeo kính đen.
- Cũng là một người đàn ông đeo kính đen sao? Có phải người đó nói giọng đặc sệt kiểu người ở nơi khác đến?
- Đúng vậy. Anh cũng biết sao?
- Y cũng đến tìm tôi.
- Vậy à! Sau này y tìm vài người tới để chở hàng. Khi đó có một người đàn ông khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Lúc ấy y mặc trên người trang phục của công nhân điện, cho nên tôi lúc đấy nhớ rất rõ.....
- Trang phục của công nhân ngành điện?
«Hầu tước» lập tức truy hỏi:
- Vậy người đó trông như thế nào?
- À! Đó là một thanh niên khoẻ mạnh, tóc hơi rối, mũi cao, nhìn bộ dạng có vẻ cũng có vẻ cũng được, y......
Theo những gì mà y miêu tả thì rất có thể người đó là Kỷ Nhất Chu! Rất có khả năng sau khi tan tầm, y bèn đi thẳng tới chỗ này để làm việc, ngay cả trang phục đi làm cũng chẳng kịp thay.
- Nguyên nhân mà tôi có ấn tượng khá sâu sắc với y cũng vì y còn cãi nhau với mấy người tới vận chuyển hàng nữa.
- Cãi nhau? Vì lý do gì?
Diệp Tưởng lập tức hỏi.
- À...... Tôi nhớ lúc ấy y nói với một người đàn ông khác là sau khi làm xong lần nà không làm nữa. Người đàn ông kia vội vàng nói với y rằng lúc này trời càng lúc càng lạnh, khiến cho nhân lực thiếu thốn, nên lúc này y không thể bỏ việc được. Người đó còn nói nếu y không hài lòng với thù lao thì y có thể đề nghị tăng lương.
Thù lao......
Diệp Tưởng không khỏi suy nghĩ rốt cuộc thì Kỷ Nhất Chu đang làm chuyện gì cho tổ chức này?
- Sau đó, người đàn ông mặc trang phục công nhân điện kia nói dù có chuyện gì thì y cũng không làm nữa. Y nói y có chuyện quan trọng phải làm, cho nên y sẽ không đến. Cho dù có trả bao nhiều tiền y cũng không làm.
- Chuyện quan trọng?
- Phải. Lúc ấy tôi thấy chuyện này có vẻ rất kỳ quái.
- Vì sao?
Diệp Tưởng hỏi với giọng khẩn trương.
- À......
Người đàn ông râu quai nón kia nói:
- Là sao nhỉ......Để tôi nghĩ xem......
Hắn nói đến đây bèn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút.
Trương Đại Cường vội vàng lấy ra mấy tờ tiền đưa cho Tào Thanh Hùng:
- Lão Tào này! Thời tiết bây giờ rất lạnh! Cậu thay tôi đưa cho anh em chút tiền trà nước để họ giữ ấm.
- Cái này......Sao tôi có thể mặt dày......
- Cậu đừng khách sáo với tôi! Chỉ một chút quà nhỏ ấy mà! Cậu không nhận tức là cậu không coi tôi là bạn bè! Cậu nói đi! Người kia nói cái gì?
Lúc này bản thân Trương Đại Cường cũng bắt đầu tò mò. Không biết trong chuyện này có ân oán khúc mắc gì nhỉ? Chẳng lẽ lại có một tập đoàn buôn thuốc phiện xuyên quốc gia giấu thuốc phiện vào trong bụng heo rồi chuyển ra bên ngoài?
Tào Thành Hùng ngoài miệng thì nói ngại quá, nhưng tay y lại rất nhanh nhẹn cầm lấy tiền bỏ vào trong túi.
Lần đầu tiên kể từ khi Diệp Tưởng bước chân vào «Rạp chiếu phim địa ngục», hắn mới cảm thấy trên đời có một số người khiến người ta buồn nôn còn hơn cả quỷ.
- Người đàn ông kia rất kỳ quái. Tôi nhớ mắt của y thâm quầng, hơn nữa sắc mặt có vẻ rất tiều tụy. Ngay từ đầu, tôi còn tưởng là điều kiện lao động của bên kia quá kém nên y mới không muốn làm nữa. Do đó tôi mới cố ý hỏi nếu y không muốn làm ở bên đó, y có muốn làm việc cho tôi không. Tôi thấy y cũng đã từng làm loại chuyện này nên định mời y tới giúp tôi.
Nói đến đâ còn hít sâu một hơi sau đó còn nhả ra một vòng khói hình chữ O, sau đó y nói:
- Khi đó, y nói với tôi ngay sau đây y còn bận phải làm một chuyện quan trọng nên y không thể nhận công việc khác được. Tôi lúc đó mới hỏi y làm gì? Khi đó, y bỗng nhiên nhìn tôi bằng một ánh mắt âm u, khuôn mặt y bỗng trở nên trắng bệch chẳng khác gì người chết, tôi mới giật mình.
Trong lòng Diệp Tưởng đã gần như dám khẳng định người này chính là Kỷ Nhất Chu!
- Sau đó...... y bỗng nhiên nói với tôi một câu rất quái dị khiến tôi cảm thấy hình như đầu óc của anh ta có vấn đề.
Lúc này, «Hầu tước» rốt cuộc mở miệng.
- Y nói gì?
Vừa thấy vị « chính chủ » mở miệng, Tào Thành Hùng cũng trở nên hưng phấn, rít một hơi thật sâu sau đó nói:
- Tôi lúc đó nói: « Anh thật sự không định suy nghĩ qua à? ». Y nói với tôi: « Chúng tôi sẽ không tới đây nữa» . Tôi mới hỏi với giọng ngạc nhiên: « Còn có những người khác cũng không muốn làm nữa sao? Không phải chỉ có mình anh à? ». Anh ta lại nói với tôi : « Ai nói như vậy? ‘Hắn’ không phải đứng sau lưng anh sao? »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...