- Sao vậy?
«Hầu tước» nói. Lý Tín Lăng vội vàng chỉ vào tấm ảnh chụp rồi nói:
- Anh không thấy sao? Nó......
Nhưng mà nhìn kỹ lại thì tấm ảnh chụp vẫn rất bình thường. Bộ xương khô mặc váy cưới đã trở lại là hình ảnh của một cô gái mặc váy cưới.
- Vừa rồi tôi nhìn thấy, vợ tôi trên tấm ảnh chụp biến thành một bộ xương khô......
Thật ra «Hầu tước» đã sớm biết Lý Tín Lăng sẽ nhìn chăm chú vào tấm ảnh chụp, nhưng y lại thấy điều này chẳng có gì bất thường. Linh giác của y cũng đã quét qua nhưng cũng không tìm thấy bất cứ vấn đề gì.
- Rốt cuộc là sao nhỉ? Tôi không thể nào nhìn lầm được chứ.
Mọi chuyện có vẻ rất ma quái.
Cảm giác đáng sợ lan toả trong không khí.
Lý Tín Lăng nhanh chóng đi tới chỗ bức tường nơi treo tấm ảnh chụp sau đó tháo xuống nhìn kỹ. Sau khi lấy xuống thì tấm ảnh chụp vẫn giống như bình thường, không có gì kỳ quái cả.
Chuyện rốt cuộc là sao?
Lúc này chẳng ai có bất cứ cảm ứng gì cả.
Nhưng trong khoảnh khắc, Lý Tín Lăng đột nhiên nhíu mày, sau đó hắn lập tức nhìn lại phía sau!
Lúc này tất cả đám người «Hầu tước» đều biến thành xương trắng! Mấy bộ xương kia đứng thẳng tắp, còn không gian trong phòng lúc này bỗng nhiên trở nên rất âm u. Tường nhà, trần nhà, sàn nhà trở nên ám khói giống như vừa mới trải qua một trận hoả hoạn. Cuối cùng, mấy bộ xương đó mục ra, quần áo và xương cốt đều biến thành bột phấn.
Cuối cùng, chỉ còn một bộ xương là vẫn còn ở đó.
Bộ xương kia chỉ vào Lý Tín Lăng rồi nói:
- Sẽ đến sớm thôi. Sẽ mang mày đi......
Lý Tín Lăng chắc chắn âm thanh này giống y hệt như âm thanh của Kỷ Nhất Chu trong đoạn mở đầu của bộ phim!
Sau đó, bộ xương này cũng mục ra thành một đống bột phấn!
Lý Tín Lăng nhìn thấy cảnh này bèn ngây ngơi đánh rơi tấm ảnh xuống đất.
- Anh sao vậy?
Khi Lý Tín Lăng ngẩng đầu lên nhìn lại thì đám người «Hầu tước» trở lại với trạng thái bình thường. Cảnh tượng vừa rồi giống như chưa từng xảy ra vậy. Vừa rồi là cảnh báo tử vong mà Kỷ Nhất Chu gửi tới trước cho họ sao?
- Vừa rồi khi tôi lấy tấm ảnh chụp xuống đã xảy ra chuyện gì?
Lý Tín Lăng nhìn đám người «Hầu tước» rồi hỏi.
Kỹ năng diễn xuất của Lý Tín Lăng quả thực không tốt. Trên khuôn mặt hắn không thể tìm ra dù chỉ một chút sợ hãi? Nhưng kỹ năng diễn xuất thường sẽ không gây ra NG, cho nên cũng không có vấn đề gì cả.
- Không có chuyện gì cả!
Diệp Tưởng nói:
- Sau khi anh lấy xuống tấm ảnh chụp, anh liền quay lại nhìn chúng tôi, sau đó không biết vì sao anh lại cúi đầu đánh rơi tấm ảnh xuống đất.
Cảnh tượng lúc nãy giống như chỉ là ảo giác vậy.
«Hầu tước» liền hỏi:
- Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này rất khó tin. Nói ra thì chỉ e các anh lại nói là tôi bị hoang tưởng. Nhưng đó là sự thật.....
Sau đó, Lý Tín Lăng kể hết đầu đuôi mọi chuyện.
- Tôi tin.
«Hầu tước» trả lời:
- Tôi và bạn của tôi đều đã mơ thấy cùng một giấc mơ. Trong mơ, khi anh trai tôi xuất hiện, anh ấy cũng nói một câu y chang như anh vừa kể. Bởi vì chuyện này quá mức ly kỳ, sợ anh không tin nên tôi mới không dám kể.
Lúc này «Hầu tước» chắc chắn trong phòng không có nguy hiểm.
Vừa rồi, chỉ là một lời cảnh cáo của Kỷ Nhất Chu dành cho La Hách Thành thôi sao?
Diệp Tưởng mơ hồ ý thức được này chuyện này không hề bình thường. Xem ra, chuyện cấp bách lúc này là phải làm sao nhanh chóng nghĩ ra cách gì đó để tìm được Dương Xuân Hoa. Dương Xuân Hoa rõ ràng đã biết được chuyện gì đó. Chỉ là không biết nàng có phải là diễn viên hay không?
Nhưng lúc này nguy cơ đang tiếp cận với họ một cách rõ ràng.
Chỉ là, có một điều khiến Diệp Tưởng rất để ý.
Cho tới bây giờ, ngoại trừ Kỷ Nhất Chu ra thì hình như còn chưa có ai chết. Nhưng điều đáng nói là Kỷ Nhất Chu không phải diễn viên. Đây là bộ phim kinh dị khó, đâu có lý nào cho tới lúc này còn chưa xuất hiện người chết? Hiện tượng như vậy có vẻ rất bất bình thường.
Tiếp đó mọi người lên kế hoạch bước đầu xem bọn họ phải làm những gì.
- Chúng ta phải đi hỏi thăm xem thôn họ Tào, và mấy thôn xóm quanh đây gần đây có người thu mua heo sống hay không. Tuy rằng còn chưa thể khẳng định xem con heo bệnh kia có liên quan đến chuyện mà chúng ta đang điều tra hay không, nhưng trước mắt thì đây là manh mối quan trọng nhất của chúng ta.
- Được, tôi sẽ cùng đi với các cậu. Tôi biết khá rõ về mấy thôn xóm quanh đây.
Lý Tín Lăng nói đến đây bèn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Nhưng tôi chỉ đi cùng các cậu được một lúc thôi. Lát nữa tôi còn phải đi đón con gái tôi.
- Tôi hiểu. Vậy chúng ta lên đường thôi.
Tiếp đó, mọi người rời khỏi nhà của La Hách Thành.
Mới rời khỏi chưa được bao lâu thì kịch bản của màn thứ năm đã xuất hiện. Nội dung kịch bản của màn thứ năm kể về chuyện sẽ xảy ra khi bọn họ tới thôn họ Tào.
Tình tiết phát triển rất giống với những gì mà «Hầu tước» dự tính.
Chỉ là, điều khiến người ta cảm thấy rất quái dị là ngay cả trong màn thứ năm cũng vẫn không có ai phải chết cả. Tuy rằng tình tiết càng lúc càng trở nên ma quái, nhưng cho tới đây giờ vẫn chưa có ai phải bỏ mạng.
Điểm này khiến Diệp Tưởng càng lúc càng bất an. Những nhân vật do con người đóng vai trong phim kinh dị đều sẽ phải chết. Loại phim có khá nhiều nhân vật thế này chắc chắn sẽ sớm có rất nhiều người phải bỏ mạng mới phải. Thế nhưng cho tới bây giờ còn chưa có ai phải chết cả. Điều này dù có nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
Quỷ hồn trong lời nói của Kỷ Nhất Chu “sẽ đến và mang bọn họ đi” lúc nào mới thực sự xuất hiện?
Nhưng dù sao trong màn mới này thì tình tiết rõ ràng đã có một bước phát triển mới. Bọn học lúc này cần phải dựa theo kịch bản để diễn, sau đó mới nghĩ cách tìm kiếm manh mối mới không được đề cập trong kịch bản.
Tiếp sau đây phải làm thế nào thì có lẽ «Hầu tước» đã có kế hoạch. Diệp Tưởng nghĩ.
Hắn đã đặt ra khá nhiều giả thiết và suy đoán trong bộ phim kinh dị lần này, nhưng phát hiện mình vẫn chưa lần được tới gần chân tướng. Hay phải nói là chân tướng hoàn toàn bị che giấu sau một màn sương mờ, khiến cho người ta không thể nào tìm ra nó.
Nhưng có một chuyện mà Diệp Tưởng dám chắc chắn. Bộ phim lần này sẽ vô cùng khác với những gì mà hắn được biết.
Tuy rằng trước đó hắn đã có chuẩn bị tâm lý, cũng được nghe Phương Lãnh và Vũ Sóc bày cho không ít kinh nghiệm sống sót trong phim kinh dị khó, khiến hắn biết muốn sống sót hắn phải dựa dẫm vào «Hầu tước». Thế nhưng, hiện tại hắn mới ý thức được lần này sẽ khác.
Trước kia, cho dù phim kinh dị có đáng sợ thế nào thì ít nhất trong kịch bản cũng sẽ có để lại tung tích của quỷ hồn để bọn họ lần theo. Nó rồi cũng sẽ xuất hiện trước mặt mọi người. Khi đó, cho dù cần phải dùng vật bị nguyền rủa hay là gông bắt quỷ thì Diệp Tưởng đều có biện pháp đối phó. Cho dù có gặp phải nguy hiểm trí mạng thì Diệp Tưởng cũng có một đối tượng rõ ràng mà hắn cần phải chống lại. Nhưng lần này ngay cả đối tượng ấy hắn còn tìm không được. Cho dù hắn biết vong hồn lệ quỷ sẽ lấy mạng bọn họ không sớm thì muộn cũng sẽ xuất hiện, nhưng nó xuất hiện ở chỗ nào, vào thời gian nào thì hắn lại không biết.
Nói cho cùng thì chỉ biết dựa dẫm vào «Hầu tước», hắn có thể sống sót được không?
Hắn nhớ tới tình hình vừa nãy của Lý Tín Lăng. Sau khi lấy xuống tấm ảnh chụp, y bị kéo vào một không gian khác, hay y chỉ thấy ảo giác mà thôi? Cho dù là giả thuyết nào đúng đi chăng nữa thì lúc ấy tại Diệp Tưởng cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường trên người của Lý Tín Lăng cả. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu, lúc ấy chuyện đó không xảy đến với Lý Tín Lăng và nó xảy đến với Diệp Tưởng hắn thì hắn sẽ thế nào?
Diệp Tưởng không thể tưởng tượng. Nếu thật sự là như thế thì «Hầu tước» có thể tới kịp thời cứu hắn sao? Lúc ấy, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, Lý Tín Lăng liền quay đầu qua nhìn họ, sau đó đánh rơi tấm ảnh chụp xuống đất. Khoảng thời gian y bị kéo vào không gian đó cho đến y khôi phục lại trạng thái bình thường nhiều lắm cũng chỉ kéo dài một, hai giây. Diệp Tưởng chỉ nhận ra được điều bất thường sau khi Lý Tín Lăng đánh rơi tấm ảnh xuống đất. «Hầu tước» liệu có kịp ra tay cứu hắn nếu đổi lại người gặp chuyện là hắn hay không?
Diệp Tưởng tuyệt đối không cho rằng hắn có năng lực trốn thoát được nguyền rủa đáng sợ như vậy. Diệp Tưởng cảm thấy mình quá ngây thơ khi gửi gắm toàn bộ hy vọng sống sót của bản thân lên người của «Hầu tước». Trong bộ phim kinh dị, cho dù người khác có sẵn lòng dốc hết sức lực bảo vệ hắn thì điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ sống sót. Cho dù hắn có thể biết trước được kịch bản, nhưng đến lúc đó vẫn sẽ xuất hiện vô số tình huống đột ngột khiến bọn họ trở tay không kịp. Nếu muốn sống sót thì Diệp Tưởng chỉ còn một cách.
Đó chính khiến thể chất quỷ sai của mình thực sự có một nhảy vọt trong bộ phim kinh dị này! Phim kinh dị sẽ không đặt diễn viên vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết. Hay nói cách khác, Diệp Tưởng được đặc biệt mời tham gia bộ phim kinh dị lần này là vì năng lực trước mắt của hắn cũng đủ cho hắn có khả năng sống sót ở một trình độ nhất định. Thế nhưng, ngay cả gông bắt quỷ còn chưa thể sử dụng thì làm sao hắn có thể sống nổi? Giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, khi quỷ hồn còn chưa xuất hiện, hay tạm gọi là thời gian an toàn chính là thời gian tốt nhất để hắn khiến năng lực của mình tiến hoá.
Diệp Tưởng rốt cuộc đã hiểu vì sao «Hầu tước» sẽ không ngần ngại đặt hắn vào trong hoàn cảnh hiểm nghèo như vậy. Đó là bởi vì y muốn bức hắn phải dốc hết tiềm lực của bản thân để ép năng lực của hắn tiến hoá. Bởi vì nếu chỉ với chút năng lực mèo cào như hiện nay, Diệp Tưởng hắn không thể nào sống nổi trong bộ phim kinh dị lần này. Thế nhưng, cụ thể thì Diệp Tưởng phải làm thế nào? Phải làm sao mới có thể sử dụng ra gông bắt quỷ mười cú ăn cả mười được?
Nhưng ngay cả «Hầu tước» cũng không giải đáp được vấn đề này. Giữa lằn ranh của sự sống và cái chết? Kinh nghiêm bắt quỷ được tích lũy theo thời gian? Không ai có thể đưa ra một đáp án chính xác. Trong chuyện này nhân tố may mắn đóng vai trò không hề nhỏ.
Hiện tại Diệp Tưởng đi theo cả đám người « Hầu tước » lên xe bus đi tới thôn họ Tào. Số ngọn núi ở chỗ này còn nhiều hơn rất nhiều so với số ngọn núi ở khu Tân Bắc mở rộng. Trên đường quốc lộ cũng có rất ít xe đi lại. Phần lớn số xe chạy trên quốc lộ là những chiếc xe tải chở hàng.
- Tôi biết rõ mấy trại chăn nuôi heo lớn nhất của thôn họ Tào.
Lý Tín Lăng giới thiệu:
- Cha tôi trước kia cũng là nông dân. Trước khi khu Tân Bắc mở rộng được xây dựng và kiến thiết thì tôi và ông cùng nhau làm ruộng.
- Hiện tại cần phải điều tra xem anh trai tôi và vợ anh có đi cùng nhau mua heo sống hay không.
«Hầu tước» nói:
- Đây là một manh mối vô cùng quan trọng mà trước mắt chúng ta có thể điều tra được.
Shirley hỏi:
- Có thể thuận lợi thế sao?
Diệp Tưởng lập tức nói:
- Tôi nghĩ mấy hộ nuôi heo thông thường chở heo tới lò sát sinh bán đứt cho đồ tể, sau đó đồ tể bán heo đã được mổ cho thương lái để thương lái vận chuyển số thịt đến bán ở chợ đầu mối. Nếu có người cố ý đến mua mấy con heo sống, chỉ cần bộ dạng của người đó không giống nông dân thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ sẽ chú ý tới, mà chưa biết chừng bọn họ còn nhớ cả mặt. Chỉ tiếc là không có ảnh của anh trai Nhất Hàng, nhưng có ảnh vợ của anh La đây thì chúng ta cũng có thể dò hỏi thử.
- Không dễ như vậy đâu.
«Hầu tước» lại là nói:
- Thành phố Thiên Dương là một thành phố nhỏ, nên có quy trình kiểm dịch và kiểm tra an toàn thực phẩm còn rất lỏng lẻo. Ở nông thôn có một số lái buôn không có giấy phép kinh doanh. Bọn họ chuyên làm những chuyện bất chính như bán chất tạo nạc cho hộ nuôi heo, hoặc thu mua những con heo đã được vỗ béo bằng chất tạo nạc. Nếu anh trai mình mua heo sống để dùng vào những mục đích không thể để người khác biết thì rất có khả năng anh ấy sẽ kiếm những lái buôn thoắt ẩn thoắt hiện đó để mua heo hơi. Mà những con heo này không được kiểm dịch, cho nên việc chúng bị bệnh bốc mùi hôi thối cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
- Nếu thế chẳng phải là mò kim đáy bể sao?
- Xem vận may của chúng ta đi.
«Hầu tước» nói:
- Đây là manh mối duy nhất hiện có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...