Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Ân U Liên đột ngột xen vào khiến cho mọi người vô cùng không vui. Nhưng mọi người không ai dám phụ hoạ lời nói của nàng, cho dù người chủ động vi phạm kịch bản là nàng. Vì nếu họ làm vậy thì theo thời gian, bọn họ cũng sẽ bị trừ vé chuộc cái chết. Trong những bộ phim kinh dị khó thì diễn viên vi phạm kịch bản sẽ bị trừ nhiều hơn rất nhiều so với số vé chuộc phải trả cho việc vi phạm kịch bản trong những bộ phim có độ khó thấp. Thông thường nếu không cẩn thận diễn viên sẽ bị trừ đến trên 100 tấm vé chuộc cái chết. Nếu đó là tình tiết quan trong thì thậm chí diễn viên còn phải trả đến mấy trăm tấm vé chuộc cái chết.

Căn cứ theo kịch bản gốc thì Ân U Liên xuất hiện muộn hơn bây giờ rất nhiều, mà lời thoại của nàng cũng khác. Nàng là một diễn viên mới, thực lực còn thua xa « Ảnh pháp sư », « Lam nhãn ma nữ », vé chuộc cái chết lại càng không nhiều bằng họ được. Theo lý thì một người mới như vậy phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp và dặn dò của tiền bối như họ, làm việc gì cũng phải hạ mình một chút mới phải. Nhưng Ân U Liên lại làm hoàn toàn ngược lại. Nàng ta tưởng mình là ai?

Shirley vô cùng bất mãn với Ân U Liên. Cô ta là một diễn viên mới yếu ớt . Trong bộ phim kinh dị có độ khó cao thế này, từng bước đi là từng bước khó. Nếu Ân U Liên cản trợ bọn họ, Shirley cũng không cho rằng mình phải có nghĩa vụ cứu giúp cô ta. Nhưng hiện tại cô ta lại mở miệng nói linh tinh ở đây, mà miệng mọc trên người cô ta. Shirley nàng cũng không thể đứng dậy bịt miệng cô ta được, nên nàng đành phải nháy mắt với cô ta.

Nhưng khác với suy nghĩ của mọi người, Ân U Liên đi đến bên bên cạnh của Diệp Tưởng, sau đó nàng ta cúi người kề sát mặt mình vào bên tai của Diệp Tưởng. Đột nhiên Diệp Tưởng cảm thấy có một cỗ khí tức lạnh lẽo thổi tới, khiến hắn rùng mình một cách vô thức.

- Cậu nói xem có phải thế không?

Diệp Tưởng hiện tại không biết có phải cô gái này có thù oán gì với mình hay không! Vì sao nàng cứ nhắm vào hắn thế nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì hắn là diễn viên của một rạp chiếu phim khác nên nhìn hắn có vẻ dễ bị bắt nạt sao?

- Ân U Liên.

Lúc này, «Hầu tước» mở miệng :

- Bọn mình đang bàn chuyện riêng không tiện để người ngoài xen vào! Phiền cậu lánh đi một lát được không.

«Hầu tước» nói một chuyện một cách rất khéo léo nhưng chỉ cần là một người có chút thông minh thì họ sẽ hiểu ngay ý của «Hầu tước». Ân U Liên ngẩng đầu lên sau đó cười một cách rất âm u và đáng sợ nói:

- Được rồi! Vậy các cậu cứ tiếp tục đi!

Sau đó nàng quay đầu rời đi.

Diệp Tưởng khẽ thở phào. Bị một người phụ nữ nửa người nửa quỷ thế này nhìn chằm chằm quả thật rất áp lực. Hơn nữa, hắn còn không biết đối phương cũng là diễn viên mới. Thấy nàng có vẻ thích làm theo ý mình, cộng với bộ dạng thần thần bí bí của nàng, hắn càng lúc càng chắc chắn nàng là một cao thủ ẩn mình của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19. Phần lớn những cao thủ đều là những người có tính cách quái đản. “Hình phạt sư” Kim Cực Thọ cũng là người như vậy.

Đúng lúc này, «Hầu tước» nói:

- Mình đã quyết định sẽ xin phép tới nghỉ học để tới khu Tân Bắc mở rộng thêm một lần nữa. Mình cần phải tìm cho bằng được anh mình ở chỗ nào.

- Vậy bọn mình cũng đi cùng cậu!

Mạc Niệm Sinh lập tức xung phong gia nhập:


- Chuyện này rất ma quái. Mình cũng muốn biết chuyện là thế nào. Hơn nữa, giấc mơ quái dị này khiến mình lo lắng không yên, chỉ sợ mình có đi học cũng chẳng nghe vào lời giảng của giáo sư.

Lộ Nhã hỏi:

- Còn chuyện luận văn tốt nghiệp thì anh tính thế nào?

- Hiện tại anh không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó.

Sắc mặt của Mạc Niệm Sinh trở nên u ám hơn nhiều:

- Anh vốn không tin mấy chuyện siêu nhiên ma quái, nhưng sau khi nghe em kể lại, anh càng lúc càng cảm thấy chuyện này cứ quái quái thế nào ấy. Hay chúng ta cũng đi cùng đi.

«Hầu tước» sau một hồi suy nghĩ mới nói:

- Cũng được! Nhưng các cậu cũng phải cẩn thận.

Sau đó trong lúc dùng bữa, Diệp Tưởng thỉnh thoảng chú ý tới Ân U Liên. Đối phương chắc hẳn là diễn viên hạng một. Nhìn bộ dạng này của nàng chắc hẳn trên người nàng có một vật bị nguyền rủa loại ký sinh. Vừa rồi, nàng không phải đã ếm nguyền rủa gì đó lên người hắn khi nàng ta tiếp cận hắn đó chứ? Loại cao thủ này đều là những người có tính tình quái dị, chưa biết chừng còn là người hỉ nộ vô thường. Nhưng Diệp Tưởng lại cảm thấy chắc cũng chưa tới mức đó. Có lẽ hắn nghĩ quá nhiều rồi.

Ăn uống xong xuôi, Mạc Niệm Sinh liền nói thẳng:

- Mình và Lộ Nhã đi chuẩn bị một chút. Tám giờ sáng mọi người tập hợp trước cổng trường, sau đó chúng ta lên đường tới khu Tân Bắc mở rộng.

- Được.

Mọi chuyện tạm thời đã được quyết định.

Vừa ra khỏi căn tin, Diệp Tưởng liền cảm thấy nhiệt độ hôm nay có vẻ lạnh hơn hôm qua. Vầng mặt trời của hôm nay có vẻ còn u ám hơn hôm qua. Bọn họ cứ thế chầm chậm đi tới khu dạy học.

«Hầu tước» hiện tại phải lên phòng giáo vụ để xin phép nghỉ học. Tuy rằng năm nay đã là năm thứ bốn, chương trình học vốn đã rất ít, hơn nữa còn có không ít sinh viên phải tham gia các đợt phỏng vấn tuyển dụng, cộng thêm việc phải tìm thực tập khiến chuyện trốn học là chuyện cơm bữa. Nhưng Kỷ Nhất Hàng có vẻ là người khá nguyên tắc.

Sau khi tới phòng giáo vụ để xin phép, giáo sư cũng không nói gì. Xem chừng bởi vì bọn họ lấy lý do muốn tìm thực tập. Sau khi rời khỏi đó, Shirley còn lại là không ngừng xoa tay sau đó lẩm bẩm:

- Lạnh quá. Đã thế phòng giáo vụ còn quay mặt về phía Nam nữa.....


- Chúng ta trở về phòng mặc thêm một chút quần áo đi.

Diệp Tưởng nhìn trên tin dự báo thời tiết trên di động:

- Hôm nay ngoại thành lạnh hơn trong nội thành nhiều lắm. Nhiệt độ phải âm mấy độ lận. Nếu không mặc thêm quần áo thì chúng ta sẽ không chịu được đâu.

- Lạnh vậy sao?

Shirley nhìn di động, sau đó nàng tỏ ra buồn bực:

- Chúng ta hôm nay nếu còn phải lên núi nữa thì...... Ài......

«Hầu tước» nói:

- Văn Âm! Hôm nay thời tiết lạnh lắm. Nếu em không muốn đi thì cứ ở lại trong trường. Nếu em bị ốm thì phiền lắm.

Shirley vội vàng lắc đầu như trống bỏi:


- Không, không sao! Nếu là chuyện của anh trai anh thì em nhất định phải giúp anh.

Trong lòng của Shirley thật ra cũng nghĩ như thế. Nàng luôn hy vọng có thể ở được ở bên cạnh và giúp đỡ «Hầu tước». Nàng thật sự rất thích «Hầu tước», cho dù nàng biết trong lòng y không hề nghĩ nàng.

- Vậy em đừng gắng gượng quá. Cứ mặc thêm vài cái áo lên, bên ngoài tốt nhất nên mặc áo lông dày. Em có khăn quàng cổ không?

- Có, có chứ.....

Khoảng tám giờ, tất cả mọi người tập trung trước cổng trường. Ai nấy cũng đều chuẩn bị kỹ càng. Khăn quàng cổ, bao tay -- những thứ bắt buộc đều có. Trên người họ cũng mặc thêm một lớp quần áo nữa. Trên người của Diệp Tưởng cũng phải mặc tới ba lớp áo bông, cổ quấn khăn quàng cổ, đầu đội mũ len. Nhưng kể cả như vậy thì những cơn gió lạnh thổi qua mặt hắn khiến hắn có cảm giác đau rát. Thời tiết thay đổi quá thất thường. Mấy hôm trước hắn còn cùng những người khác chơi bóng rổ, nhưng hiện nay đã chẳng còn mấy người trên sân nữa.

- Phù...... Hôm nay lạnh thật......

Lộ Nhã không ngừng thổi vào đôi bàn tay của nàng mặc dù nàng có đeo găng tay.


- Mình vừa đọc những nhắn của mấy người bạn trên QQ. Họ nói là đoạn hầm Ngoại Hoàn còn có hiện tượng đóng băng, khiến giao thông bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Mùa đông năm nay hình như lạnh hơn mọi năm rất nhiều.

- Đúng vậy.

Diệp Tưởng tiếp lời:

- Hôm qua khi chúng ta vẫn chưa lạnh như thế. Nghe trung tâm khí tượng thuỷ văn nói là có một vùng không khí lạnh đột nhiên ập đến thành phố Thiên Dương mới khiến cho thời tiết trở nên như vậy.

Mạc Niệm Sinh tỏ ra không mấy quan tâm:

- Không có gì! Cũng chỉ lạnh một chút thôi mà. Coi như chúng ta rèn luyện thân thể một hồi đi! Nhất Hàng, chúng ta đi thôi.

Vì thế, năm người lên đường tới đó.

Ở đó, họ sẽ gặp đám người Lý Tín Lăng . Diễn viên của hai rạp chiếu phim tham gia lần này đều không tầm thường. Tuy rằng trong 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » thì hai rạp chiếu phim được biết đến nhiều nhất là « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 và tầng 19, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là những rạp chiếu phim khác đều là đồ bỏ đi. Tây Môn Khả Lệ và Lý Tín Lăng là người nổi bất nhất trong số đó.

Điều hòa trên xe bus đã phần nào xua đi cái lạnh giác của mùa đông. TV lắp trên xe cũng đang đưa tin nhiệt độ không khí giảm đột ngột. Mọi người tự tìm cho mình chỗ ngồi. Trên xe đúng lúc có hai ghế trống. «Hầu tước» và Shirley ngồi ở đó. Diệp Tưởng ngồi cách bọn họ khá xa, phải đến năm, sáu hàng ghế. Mạc Niệm Sinh và Lộ Nhã thì ngồi sau hắn.

Lúc này Diệp Tưởng nhìn «Hầu tước» và Shirley. Sau khi hắn cảm thấy đã đủ lâu, hắn bèn thở dài.

Nghe được tiếng thở dài của hắn, Mạc Niệm Sinh [câu thoại có sẵn trong kịch bản]:

- Cậu sao vậy, Tử Vinh?

- Không có gì.

Diệp Tưởng trả lời với vẻ uể oải:

- Chỉ là các cậu có đôi có cặp cả rồi, còn mình thì vẫn cứ FA, cho nên mình cũng có chút cảm khái.
(Cảm khái : http://tratu.soha.vn/dict/v/C%Em..._kh%C3%Amộti)

Cho tới bây giờ, trên cơ bản thì Mạc Niệm Sinh khá vừa ý với biểu hiện của Diệp Tưởng. Y vốn lo rằng thực lực của hắn chênh lệch quá xa với rạp chiếu phim bọn họ, cho nên hắn có thể sẽ cản trở bọn họ. Ngày hôm qua «Hầu tước» cố ý an bài một bài kiểm tra cho hắn, nhưng không ngờ hắn lại gắng gượng vượt qua được. Tuy rằng may mắn là nguyên nhân lớn nhất giúp hắn hắn sống sót, nhưng y có thể thấy được tâm tính của hắn cũng không tệ lắm. Nếu là người thường thì chắc chắn đã sớm bỏ chạy vì quá sợ hãi rồi.

Lúc này, Lộ Nhã hỏi:

- Tử Vinh! Mình mạo muội hỏi cậu câu này. Bây giờ vừa hay Nhất Hàng và Văn Âm cũng không nghe được, nên cậu phải nói thật cho mình biết nhé. Có phải cậu thích Văn Âm hay không?

Diệp Tưởng tỏ ra sợ hãi. Y vội vàng thanh minh:


- Đâu.....Đâu có đâu!...... Lộ Nhã! Cậu đừng nói lung tung chứ......

- Hừ, mình đã sớm nhìn ra từ lâu rồi.

Lộ Nhã phất tay rồi nói:

- Cậu bình thường luôn đi theo Nhất Hàng và Văn Âm, hơn nữa mỗi lần cậu đều nhìn cô ấy một cách chăm chú. Mình đoán chưa biết chừng Nhất Hàng cũng biết chuyện này. Chỉ có Văn ÂM là chưa biết thôi.

- Cậu nói cái gì? Nhất Hàng biết rồi ư?

- Thấy chưa! Mình chỉ cần thử một cái là cậu lòi mặt chuột ra ngay? Cậu thật sự thích Văn Âm đúng không?

- Cái này......

Diệp Tưởng ngập ngừng nói:

- Cậu, cậu đừng nói cho Văn Âm biết nhé.

Mạc Niệm Sinh “giật mình”:

- Không phải chứ? Tử Vinh à! Văn Âm là bạn gái của Nhất Hàng cơ mà!

- Mình biết! Cho nên tình cảm mà mình dành cho cô ấy chỉ là tình cảm một phía mà thôi! Mình tuyệt đối không có ý định gì khác. Nhất Hàng đẹp trai, hơn nữa còn bác học nho nhã. Văn Âm thích cậu ấy là chuyện đương nhiên. Sau này mình sẽ chôn sâu tình cảm đó vào trong lòng và không nghĩ đến nó nữa.

- Nhưng mà......

Mạc Niệm Sinh nhìn «Hầu tước» và Shirley rồi hỏi:

- Cậu làm vậy cũng không hay lắm. Mình khuyên cậu nếu chuyện đã tới nước này thì cậu nên quên Văn Âm đi.

- Ừ, mình biết rồi.

Đoạn hội thoại kết thúc ở đây. Chung quy thì đây là bộ phim kinh dị chứ không phải phim Hàn quốc. Khúc mắc về chuyện tình cảm cũng chỉ là một nhân tố điểm xuyết chứ không phải là nhân tố chính của bộ phim.

Nhưng Diệp Tưởng cứ cảm thấy mối tình tay ba này nhất định sẽ có ảnh hưởng nào đó tới những tình tiết sau này. Trong đầu hắn nghĩ tới trong rất nhiều những bộ phim điện ảnh và truyền hình đều có đoạn sến súa sau: một nhân vật phụ yêu đơn phương nam nhân vật chính [ nữ nhân vật chính]. Sau đó người đó sẽ đỡ cho nam nhân vật chính [ nữ nhân vật chính ] một đao.

Liệu hắn...... có bị kịch bản an bài như vậy hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận