Rạng sáng.
Gần như mọi người đang tụ tập trong phòng của Dương Thiết Nham ở tầng 15. Lý Dụ Tâm đang khóc nức nở. Nàng diễn cảnh khóc thật quá bình thường, đã thế khi quay bộ phim kinh dị này lại không có loại thuốc nhỏ khiến diễn viên chảy nước mắt giống như trong thế giới thực khiến nàng phải dồn nén cảm xúc rất lâu mới có thể khóc được, thiếu chút nữa thì ng .
Khi nghe Nhạc Khang Hùng nói chuyện này thì nàng lập tức phản ứng:
-Anh, Dương Thiết Nham ! Cha em chết rồi, chúng ta phải làm sao đây......
-Xác của cha cô chúng tôi chẳng tìm thấy. Hơn nữa, chúng ta lại không thể rời khỏi này khách sạn. Tôi sẽ an bài người tới tống cổ hai tên cảnh sát đó đi.
Nhạc Khang Hùng nói đến đây sau đó đưa mắt nhìn Lý Duy Tư.
-Hoá ra là quý tử của ngài chánh văn phòng công an tỉnh ! Trước đó tôi đã không phải phép, mong cậu bỏ quá cho !
Tình tiết đã bắt đầu triển khai 1 cách chính thức.
Diệp Tưởng nhìn Nhạc Khang Hùng 1 cách chăm chú. Hắn đợi sau khi y nói xong sẽ công bố bí mật 1 năm về trước.
Lời thoại của màn thứ 3 đã xuất hiện trong đầu hắn.
Diệp Tưởng lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động sau đó nói:
-Mọi người ! Chuyện gì đã xảy ra giữa các người và Lâm Lam Huyên diễn ra cách đây 1 năm trước thì sau khi xem đoạn video này các người có thể biết.
Sau đó video được phát. Gương mặt của đám người Long Ny Nhi càng lúc càng tối sầm lại.
Trong video là hình ảnh mây mưa của 2 cô gái Lâm Lam Huyên và Ngô Ẩn Xuân.
Chẳng qua, tình tiết còn có vẻ máu lửa hơn nhiều. Hình cảnh trong video rung lắc dữ dội, hơn nữa chỉ quay được khuôn mặt của Ngô Ẩn Xuân mà thân thể của Lâm Lam Huyên. Lúc đó khuôn mặt của Ngô Ẩn Xuân ửng hồng có vẻ mê say. Thân thể trần truồng của mình bị mọi người xem không bỏ sót chỗ nào nên đương nhiên Long Ny Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng đây là chuyện đã được kịch bản an bài, nàng cũng đành bó tay để đám người kia nhìn cho sướng mắt.
Chỉ thấy Ngô Ẩn Xuân mở miệng:
-Ha ha...... Ha ha ha...... Lam Huyên, em biết không? Chị đã giúp cha chị hoàn thành vụ làm ăn lớn lần này, ha ha......Chuyến hàng trắng lần này ngay cả chú Đào và Thiết Nham cũng nói là quá lớn,mà chị còn quá trẻ nên tốt nhất không nên tham gia. Ha ha, bọn họ mới không biết chị có bản lĩnh thế nào đâu ! Chuyến này là do chị đích thân ra mặt đàm phán với phía bên kia! Ha ha, chị...... chị...... nói bọn họ đúng là vô tích sự mà! Tiền sắp được chuyển vào tài khoản của chị rồi!
Sau đó Diệp Tưởng tắt video.Lý Duy Tư lấy lại chiếc di động rồi nói:
-Các vị có cần phải xem tiếp nữa không?
Lúc này cửa đã đóng chặt.Trong phòng đương nhiên cũng không thể nào có máy quay được.
-Hoá ra chiếc di động đó trong tay các người!
Dư Tân hô lên sau đó xông lên định cướp lại giống như những gì được miêu tả trong kịch bản nhưng y bị Nhạc Khang Hùng giữ tay lại.
Sau khi Nhạc Khang Hùng giữ tay hắn, Nhạc Khang Hùng đưa mắt nhìn Lý Duy Tư rồi nói:
-Cha tôi và cha cậu – chánh văn phòng công an tỉnh cũng coi như có chút giao tình. Thông thường khi làm việc hai bên cũng nể mặt nhau mấy phần. Mong rằng Nghiêm công tử cũng vậy.
-Nói vậy thì các người đã thừa nhận rồi? Một năm trước, các ngươi tiến hành giao dịch thuốc phiện ở chỗ này?
Sắc mặt của Lý Duy Tư trở nên lạnh lùng.
-Phải. Nhưng tôi mong rằng chuyện này sẽ không truyền ra ngoài bởi vì nó có dính dáng tới rất nhiều người. Ngay cả Triệu bí thư của huyện uỷ thành phố Thiên Hải cũng có dính dáng tới chuyện này. Ông ta giúp chúng tôi xử lý rất nhiều chuyện, còn cử cả Văn Long tới hỗ trợ chúng tôi trong cuộc giao dịch. Một khi chuyện này bị lôi ra ngoài ánh sáng thì tuyệt đối sẽ là trận động đất rung chuyển cả thành phố Thiên Hải này. Mấy vị quan chứ tai to mặt lớn ở bên trên cũng sẽ không thể ngồi yên. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người sẽ ra sức ém nhẹm đi chuyện này, ngay cả cha cậu cũng vậy!
Lý Duy Tư trầm ngâm một hồi sau đó nói:
-Được rồi. Tôi hiện tại chỉ muốn biết Lâm Lam Huyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bởi vì chuyện này uy hiếp trực tiếp đến chúng tôi.
Nhạc Khang Hùng hít sâu 1 hơi sau đó thuật lại toàn bộ chân tướng.
-Một năm trước, Lâm Lam Huyên vì thi trượt Đại học mới đi tới chỗ này. Ngày nào thị cũng mua chút ma tuý để xài.Lúc đó, tôi thay mặt cha tôi xử lý vụ làm ăn này. Chú Đào, Văn Long, còn cả Ẩn Xuân cũng ở đây để theo dõi chuyến giao dịch thuốc phiện lần đó. Chú Đào, cha tôi,và cha của Ẩn Xuân là huynh đệ kết bái. Bọn họ cũng có quan hệ với 1 số tổ chức buôn lậu thuốc phiện ở nước ngoài. Trước khi bọn họ “rửa tay chậu vàng” thì bọn họ muốn làm 1 chuyến lớn cuối cùng để tích góp chút tiền dưỡng già. Vụ giao dịch lần này do chú Đào là người chịu trách nhiệm chính. Cha tôi và cha của Ẩn Xuân không thể tới để đánh động tới phía cảnh sát.Dù sao 2 người bọn họ cũng không giống như chú Đào có 1 thân phận hợp pháp.
Sắc mặt của Ngô Ẩn Xuân biến đổi:
-Dương Thiết Nham ! Anh định nói cho bọn họ tất cả mọi chuyện sao?
-Không sao đâu. Cha của Nghiêm công tử và cha tôi cũng có chút quen biết. Còn những người còn lại tôi tin là bọn họ cũng có chút bản lĩnh nên nói cho bọn họ biết có lẽ có sẽ có ích cho việc thay đổi cục diện trước mắt. Tôi thà ngồi tù, cũng tốt hơn là ngồi đây chờ chết! Hơn nữa cho dù bọn họ có báo cảnh sát thì bọn họ cũng làm được gì chúng ta?
Quả thật, Diệp Tưởng cũng biết hắn không nói dối. Bối cảnh của đám người này vô cùng lớn. La Phong do Diệp Tưởng thủ vai chỉ là 1 nhân vật tôm tép. Đối phương nếu muốn bóp chết một tên viên chức quèn của 1 xí nghiệp Nhà nước như hắn chẳng lẽ còn không đơn giản? Ngay cả 1 vị quan lớn như bí thư huyện uỷ mà bọn họ cũng đã vào dây rồi, khẳng định bọn họ cũng có người trong bộ máy công an-kiểm soát-tư pháp của thành phố Thiên Hải. Họ mà phải lo mình sẽ đi báo cảnh sát sao? Đối phương mới không sợ chuyện đó !
-Thành phố Thiên Hải bởi vì là 1 một huyện thị nhỏ trong đất liền nên không bị điều tra gắt gao như những tỉnh thành lớn. Cho nên một số vụ giao dịch thuốc phiện với số lượng lớn đều được tiến hành ở chỗ này.Chỉ là vụ giao dịch thuốc phiện lần đó rất lớn......Còn lớn thế nào thì chắc mọi người cũng không cần phải biết. Khi Lâm Lam Huyên tới đây, vụ giao dịch đó cũng đã thành công, tiền cũng được chuyển vào tài khoản bí mật của chúng tôi. Lần đó tôi, chú Đào và Ẩn Xuân là người phụ trách chính của vụ giao dịch. Văn Long tới là để cho phía đối tác yên tâm, vì ngay cả công tử của bí thư huyện uỷ cũng tham gia thì chắc chắn cũng chẳng có vấn đề gì. Đương nhiên, chúng tôi đã giao ước trước rằng sẽ ở lại khách sạn 1 thời gian rồi mới rời đi để đề phòng chuyện không may.
Nói đến đây, cả đám quay mặt nhìn nhau.
Không ngờ quan viên nhà nước và giới xã hội đen lại cấu kết 1 cách trắng trợn như vậy! Bọn họ gần như quên rằng đây chỉ là 1 bộ phim kinh dị được hư cấu.
-Khi đó có một ngày, Ẩn Xuân khi đang bợi lội ở dưới lầu thì cô ấy quen được Lâm Lam Huyên. Cô ấy bị dáng người và tư thế bơi lội tuyệt mỹ của Lâm Lam Huyên hấp dẫn nên...... mới có chuyện mà các người vừa thấy trong video. Xu hướng tính dục của Ẩn Xuân hơi khác thường nên lúc đó cô ấy đã yêu Lâm Lam Huyên.
-Cô ấy bắt đầu theo đuổi Lâm Lam Huyên. Cô ấy cũng hứa hẹn rằng tuy Lâm Lam Huyên thi trượt Đại học nhưng cô ấy có thể giúp cho Lâm Lam Huyên vào học Đại học. Sau khi tốt nghiệp Ẩn Xuân cũng sẽ giúp cô ta kiếm việc, có thể để cô ta sống an nhàn áo cơm chẳng phải lo. Lúc đó Lâm Lam Huyên đang tuyệt vọng nên cô ta nhất thời xúc động......đi theo Ẩn Xuân.
Long Ny Nhi nói vởi vẻ tức giận:
-Uổng cho tấm chân tình mà tôi dành cho con đàn bà đê tiện đó. Không ngờ thị lại nhân lúc tôi vừa hút thuốc phiện xong nên thần trí còn mơ mơ màng màng để quay lại tất cả mọi chuyện! Sau đó ta mới biết được chuyện này. Trong video tôi đã thẳng thắn thừa nhận chuyện chúng tôi vừa tiến hành 1 vụ giao dịch thuốc phiện lớn chưa từng thấy. Lâm Lam Huyên tuy rằng ham tiền tài của cải của tôi, nhưng thị thật sự không muốn ở chung với 1 người phụ nữ như tôi. Vì thế nên thị muốn dùng đoạn video này để tống tiền tôi !
Không thể không nói rằng chỉ số IQ của người phụ Lâm Lam Huyên này còn thua cả cá heo[ IQ của cá heo là 84]. Khó trách vì sao đến cả thi tốt nghiệp mà thị cũng trượt.
-Chúng tôi lúc ấy cũng rúng động. Ả đã nhanh chân giấu chiếc điện thoại đó đi, sau đó ả nói với chúng tôi nếu muốn lấy lại chiếc di động đó nhất định phải dùng 50 triệu nhân dân tệ để chuộc lại ! Ả quả thật quá tham lam khiến chúng tôi chẳng thể nào đứng ra chủ trì được. Vì không còn cách nào khác nên chúng tôi phải giám thị ả. Chúng tôi cũng phái người thay phiên canh giữ ở khắp nơi trong khách sạn đề phòng thị lẩn trốn. Cũng vừa may là cha tôi và cha Ẩn Xuân đều có cổ phần trong khách sạn, chẳng qua là người bình thường không biết mà thôi.
-Tiếp đó, ả bắt đầu phát hiện ra bối cảnh của chúng tôi quá lớn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của ả. Vì thế ả cũng bắt đầu lo sợ trốn biệt trong phòng không dám thò mặt ra ngoài.Mà chúng tôi đang ở trong khách sạn, nên dù có muốn ra tay giết người diệt khẩu cũng có chút phiền phức. Nếu có người chết trong khách sạn thì chúng tôi cũng gặp không ít phiền phức. Nhưng sau đó......ả đã mất tích. Đương nhiên, nói thì nói là mất tích, nhưng chúng tôi hiểu rất rõ rằng có 1 trong số chúng tôi đã ra tay giết ả để bịt miệng. Nhưng sau khi ả chết, chúng tôi vẫn không tìm thấy được chiếc di động trong đó có lưu trữ đoạn video kia.
-Cho nên khi đó cô ấy sợ hãi như vậy là vì các người có thể giết cô ấy bất cứ lúc nào!
Lý Duy Tư nói tiếp:
-Hơn nữa cô ấy cũng không thể bỏ trốn , bởi vì các người đã bố trí không ít người giám thị cô ấy. Chỉ cần cô ấy trốn khỏi khách sạn, các người càng dễ dàng ra tay trừ khử cô ấy.
-Phải. Tôi cũng có nói là 1 trong số 5 người chúng tôi đã ra tay trừ khử ả. Nhưng tôi không biết người ra tay là ai.Tôi chỉ biết người đó không phải là tôi. Tôi cũng không hiểu người đã giết ả làm thế nào để mang xác ả rời khỏi tầng 15.
Lý Duy Tư nâng cằm nghĩ ngợi 1 hồi sau đó nói:
-Thật sao? 5 người các người đều là cá mè một lứa,cần gì phải giấu diếm chuyện này !
-Chú ý cách dùng từ của anh !
Long Ny Nhi lạnh lùng nói:
-Đừng tưởng rằng có cha anh chống lưng cho anh mà chúng tôi không làm gì được anh đâu.
-Các người.....
Lý Duy Tư tức giận nói:
-Các ngươi không áy náy chút nào khi ra tay giết 1 cô gái hay sao?
-Thôi đi, Nghiêm công tử.
Long Ny Nhi cười lạnh, tiếp tục phát huy khả năng diễn xuất của nàng:
-Cậu tưởng quần áo cậu mặc trên người,tiền cậu xài đều sạch sẽ cả sao? Tôi nói trước, tôi thật sự không muốn giết con đàn bà đê tiện ấy dù cho ả có chết cũng không đền hết tội!
Nói xong những lời này, Long Ny Nhi chậc lưỡi. Loại nhân vật phản diện này nàng mới đóng lần đầu tiên nên nàng cũng cảm thấy có chút không quen.
-Tôi lặp lại lần nữa.
Nhạc Khang Hùng nghiêm mặt nói:
-Tôi không nghĩ tới chuyện giết ả. Tôi và cha tôi khi làm việc đều biết rằng giết người là hạ sách. Tôi chỉ nghĩ tới chuyện trả tiền để cô ta giao ra di động là được. Tới bây giờ tôi cũng không biết là ai giết ả. Nhưng tôi dám chắc 1 chuyện là người ra tay là 1 trong số 5 chúng tôi. Tôi cũng không tin chú Đào đã làm chuyện này. Người như chú ấy chẳng việc gì phải tự hạ thân phận ra tay giết người. Huống chi chú ấy người làm ăn buôn bán nên chú ấy sẽ không liều lĩnh như những người trong giới xã hội đen chúng tôi. Hoặc ít nhất chú ấy cũng sẽ không tự mình ra tay giết người.
-Không phải do ba tôi giết đâu !
Lý Dụ Tâm hô:
-Tôi cũng không tin ả là do cha tôi giết!
Diệp Tưởng nhìn bọn họ. Hắn cảm thấy bộ phim này là hình ảnh thu nhỏ của xã hội ngày nay. Ở Trung Quốc, chỉ cần “có dây” thì làm chuyện gì cũng dễ. Đám người Long Ny Nhi có thể lớn tiếng khoe khoang khoác lác về chuyện buôn lậu thuốc phiện hay giết người cũng là vì như vậy.
Nhưng Diệp Tưởng cũng không phải là người nhìn đời qua lăng kính màu hồng, mà hắn cũng chẳng có tâm tình đi suy nghĩ chuyện này.
Lâm Lam Huyên do 1 trong 5 người giết, động cơ giết người cũng rất rõ ràng : bọn họ muốn bịt miệng nàng.
Nhưng sự thật quan trọng nhất vẫn chưa được hé lộ : Vì sao trong 1 năm nay bọn họ lại không rời khỏi khách sạn?
Đối với Diệp Tưởng thì đây là tình tiết quan trọng nhất và đó cũng là trung tâm của bộ phim này.
Nhạc Khang Hùng thở sâu rồi nói:
-Chuyện mà tôi kể sau đây có lẽ sẽ rất khó tin. Nhưng cô Phương Tư Ảnh này, cô có biết tình cảnh của cô nguy hiểm đến thế nào không? Sau khi Lâm Lam Huyên chết, chúng tôi không tìm thấy xác của ả. Sau đó chúng tôi mới phát hiện...... chúng tôi đều bị ả « nguyền rủa ».Ả nguyền rủa chúng tôi không thể rời khỏi khách sạn này.
-Anh có ý gì?
Lý Duy Tư cũng biết đây đang là trung tâm của mọi vấn đề.
-Vốn là sau khi vụ giao dịch thuốc phiện thành công, chúng tôi chỉ cần xử lý gọn gàng là có thể phủi đít bỏ đi. Nhưng sau khi chúng tôi rời khỏi khách sạn thì đến hôm sau tỉnh lại,chúng tôi thấy mình lại ở trong phòng mà mình đã thuê ở trên tầng 15 của khách sạn ! Cho dù chúng tôi có cố gắng thế nào thì đến ngày hôm sau chúng tôi cũng bị lực lượng nguyền rủa lôi về đây!
- 5 người chúng tôi chẳng còn cách nào khác đành phải nhờ cha tôi bỏ tiền mời vu sư tới đây.Sau khi “thầy” tới đây nhìn liền phán rằng nơi này âm khí nặng nề......
Vũ Sóc biết rõ đám vu sư này tuyệt đối là lũ lường gạt trên giang hồ. Linh môi sư như nàng còn chẳng cảm ứng được quỷ đang ở chỗ nào thì những lời nói của đám “thầy” này toàn là lời linh tinh cả.
-Sau này chúng tôi mới biết chúng đều là đám lừa gạt cả. Chúng tôi cũng ý thức được ả, Lâm Lam Huyên,muốn lấy mạng chúng tôi. Dù cho chúng tôi có làm gì cũng không thể há giải được nguyền rủa này. Nhưng chúng tôi đều còn sống. Lúc ấy chúng tôi mới hiểu rõ ả muốn tìm ra hung thủ đích thực của vụ án này.Chỉ khi giết đi kẻ này thì ả mới có thể buông tha chúng tôi. Nhưng không có ai chủ động thừa nhận. Chúng tôi đều là người có bối cảnh nên cũng không thể tùy tiện ra tay với bất cứ ai trong số chúng tôi. Nếu thật sự không được, chúng tôi chỉ còn cách tìm ra chứng cớ để ép người đó phải thừa nhận.Nhưng một năm qua chúng tôi đã nghĩ đủ biện pháp nhưng đều vô dụng.
-Thật sự không có cách nào sao?
Câu nói này của Lý Duy Tư mang ý vị sâu xa.
Long Ny Nhi bổ sung:
-Đương nhiên,‘biện pháp’ thì có. Nhưng có ai lại muốn chịu chết chứ? Huống chi mọi người đều hiểu rằng, nếu chẳng may người nào gặp nguy hiểm thì người đó sẽ kéo theo cả đám chết chung. May mà một năm nay ngoại trừ việc không thể rời khỏi khách sạn ra chúng tôi cũng chẳng gặp nguy hiểm gì.Chúng tôi đang đợi,đợi người nào đó sẽ không chịu nổi phải đứng ra thừa nhận. Cứ như vậy...... Một năm đã trôi qua. Rốt cục đã có người phải chết.
-Các ngươi đáng chết.
Mạc Thu Thực lạnh lùng nói:
-Toàn bộ đều đáng chết !
Diệp Tưởng đương nhiên sẽ không đi nghĩ xem bọn họ có đáng chết hay không. Mọi người đều là diễn viên, cho dù là hắn cũng sẽ có lúc phải đi đóng vai phản diện. Hiện tại,hai rạp chiếu phim đang ở trong trạng thái đồng minh rất vi diệu.
Sau khi tổng hợp những lời này, Diệp Tưởng rốt cục đã tìm ra nguyên nhân vì sao trong một năm nay bọn họ vẫn phải ở lại chỗ này. Điều đó cũng trùng với phỏng đoán ban đầu của Diệp Tưởng.
Nhưng vì sao phải tới tận hôm nay thì nguyền rủa này mới ra tay giết người chứ?
Căn cứ theo Diệp Tưởng phỏng đoán, Lâm Lam Huyên dù chết cũng không biết là ai giết nàng. Người kia có khả năng tập kích từ phía sau hoặc là dùng thuốc độc để giết nàng.
Cho nên, Lâm Lam Huyên, đang đợi...... Đợi đến khi hung thủ suy sụp tự động thừa nhận. Nếu hắn còn không thừa nhận, thì......
Cô ta sẽ giết sạch...... cả 5 người !Không chừa một mống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...