Ranh Giới
Nguyễn Thanh Thanh đang ngồi đọc sách thì tiếng chuông điện thoại vang lên là một đoạn của bài “Đồng thoại”.
“A lô!” , Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau đó ngập ngừng lên tiếng.
“Là anh đây! Anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta, gặp nhau được không?”
“Bây giờ em đang trực không đi được, có gì nói qua điện thoại luôn đi!”, Giọng Thanh Thanh vẫn đều đều không nhìn ra được một chút cảm xúc nào.
“Vậy..... chúng ta chia tay đi!” Giọng nói bên kia ngập ngừng.
“Được!”
“Anh có lỗi với em! Anh sắp kết hôn rồi!”
“Ừ!”
“Em có thể đến dự được không?” Lần này giọng nói có vẻ nhanh hơn.
“Không!”
“Anh biết rồi! Vậy anh không làm phiền em nữa! Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Nói xong câu đó không để bên kia tắt máy, Thanh Thanh đã cúp điện thoại. Cô tiện tay đặt điện thoại lên bàn, lấy tay day day trán. Nói không có gì là nói dối, mối quan hệ xây dựng ba năm ít nhiều gì cũng có tình cảm với đối phương nhưng cô hiểu sớm hay muộn gì cũng phải kết thúc mối quan hệ ngượng ngập này, chỉ là đến lúc thật sự tới thì cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Thanh Thanh là một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, học lực bình thường, gia cảnh cũng bình thường nốt. Một người không có gì nổi bậtchỉ vì hay có thói quen cúi đầu tránh nhìn vào người đối diện nên cô càng bị lu mờ. Cô và bạn trai, à, phải gọi là bạn trai cũ quen nhau khi anh ấy đưa em gái đến thư viện rồi tình cờ gặp cô, bạn trai cũ của cô không biết do sở thích đặc biệt hay là anh ấy nhìn ra được điểm đặc biệt của cô mà cố gắng theo đuổi cô, bị làm phiền nửa năm cô đành bất đắc dĩ gật đầu. Cả hai quen nhau ba năm nhưng thời gian hẹn hò có thể đếm trên đầu ngón tay, chưa từng có cử chỉ thân mật, chỉ dừng ở bước nắm tay. Một người hướng ngoại như anh ta sao có thể chịu được một người hướng nội tẻ nhạt không chịu thay đổi như cô chứ! Cười tự giễu rồi cô nằm nhoài ra bàn tiếp tục đọc sách, vứt hết mọi chuyện ra sau đầu.
Hôm nay là ngày đẹp trời, cách đây hai tháng Thanh Thanh vừa chính thức trở lại cuộc sống độc thân không có người yêu nhưng đối với cô có hay không có người yêu cũng như nhau thôi. Vừa bước vào thư viện cô gặp Gấu chó, chào hỏi nhau xong thì cậu ta khoác ba lô ra về. Sở dĩ gọi cậu ấy như vậy vì cậu ấy rất thích gấu chó tính tình lại ít nói cứ lầm lì không giao thiệp với ai, thật ra tên thật của cậu ấy là Tô Chí Vỹ bề ngoài cũng rất tốt, cao 1m75, da trắng do cậu ấy suốt ngày ở một chỗ, mặt mũi cũng đẹp nhưng chỉ vì mắc phải chứng khó giao tiếp nên Chí Vỹ mới lầm lì như vậy nhưng trong mắt mấy cô bé hay đến thư viện này thì cậu ấy là hình mẫu soái ca lạnh lùng. Nhìn Chí Vỹ đi rồi, Thanh Thanh mới đi đến chỗ ngồi của mình bắt đầu làm việc, công việc của cô rất nhàn rỗi chỉ là kiểm kê sách, ghi chép mượn sách rồi cuối tháng báo cáo lại cho cấp trên.
Làm được một lúc thì điện thoại vang lên, bỏ kính ra, nhìn một chút vào điện thoại thì phát hiện ra là số lạ nhưng cô cũng bắt máy.
“Xin hỏi cô có phải là Nguyễn Thanh Thanh không?”
“Là tôi! Xin lỗi, anh là...”
“Chúng tôi gọi từ sở cảnh sát, bạn trai cô có phải là anh Trương Hào không?”
“Là bạn trai cũ, chúng tôi chia tay rồi!”
“Vậy có thể phiền cô đến hợp tác điều tra một chút không?”
“Được! Vậy đầu giờ chiều nay tôi sẽ đến!”
“Cảm ơn cô đã hợp tác, hẹn gặp cô chiều nay!”
Sau khi nghe điện thoại xong, một cảm giác bất an dâng lên khiến cô phải mất một lúc mới điều chỉnh lại được cảm giác của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...