Kể qua lời Tô Nhãn
Nội dung chính: Quái khí.
***
Là ta, Tô Nhãn đây.
Đầu tiên ta muốn tự sướng một trận! Ha ha ha ha... Ta đã bám theo hai nam thần cả đoạn đường mà không bị phát hiện đấy!
Xin được giải thích đôi chút.
Để lên đến chức chủ bút cho nguyệt san Mỹ Nhân của Bách Sự Cư, ta đương nhiên phải có chút bản lĩnh! Bản lĩnh là gì sao? Là kĩ năng ẩn thân nghe ngóng hóng hớt chuyện trên mọi địa hình, thu thập các mảnh tin vụn rồi xâu chuỗi... à nói cho oai chứ thật ra là bịa ra thôi.
Còn vấn đề bột phấn Mộng Dục Yêu thì... khụ, kể ra thực ngại.
Đại khái thì hôm đó ta nhanh nhẹn biến thân bám theo ngay gót bọn họ, kích cỡ khi ấy ta dùng rất nhỏ. Cũng không phải ta không sợ chết, thân mang độc còn bám theo, khổ nỗi ta làm việc rất có tâm huyết với nghề, tuy rằng thu nhập không tính là cao, nhưng kế sinh nhai không thể bỏ.
Trăng lên cao, ta ngồi thừ người khuất sau bụi cây, cố gắng lượm nhặt lại tam quan rơi rớt trong tưởng tượng. Lần đầu tiên biết tới phương diện này, thật không ngờ nó lại phong phú như vậy. Tam quan của ta bị hủy đi với tốc độ thần thánh, nhanh như vì tinh tú bay ngang qua bầu trời.
Cho tới trước lúc ấy, ta vẫn nghĩ chỉ có nam với nữ cùng tộc ở trong tân phòng mới có thể... khụ! Thật không nghĩ tới đã nam nam, đã khác tộc lại còn ở bìa rừng... khụ khụ!
Theo từng tiếng ma sát của da thịt, tiếng thở dốc, người ta đã nóng lại càng hưng phấn, tiểu huynh đệ rất có tinh thần. Cũng may ta rất giỏi che giấu hành tung của mình, chứ nếu bị phát hiện nói không chừng sẽ bị hai tên đó đem ra lộng một hồi, hết cả một đời!
Ta đã suýt nữa thu nhỏ thêm, bắt đại kiến huynh đang đi ngang qua... May kịp dừng chân trước bờ vực tha hóa không đường về.
Nghĩ một hồi, thấy cứ ở đây thì không ổn, đành chạy vào phía Yêu tộc, tìm kiếm đại một con yêu quái nào đó. Yêu quái yêu thú yêu nhân, hễ là yêu liền không lo câu nệ, qua một đêm liền đường ai nấy đi. Chỉ cần không chạm trán phải mấy tên thuộc mẫu chung tình, như sói chẳng hạn, vậy không cần quá lo. Rời xa chỗ hai kẻ kia, ta mới thấy dễ chịu hẳn lên. Không phải là thứ cảm giác khó nói kia, mà là cảm giác khó thở khi ở gần một nguồn yêu khí mạnh hơn và cảm giác sợ hãi như thể sợ bị thiêu đốt bởi thần khí.
Tìm quanh một hồi, ta hoàn toàn không phát hiện bất cứ một con yêu nào!
Có lẽ do thần lực của thần thú kia rất mạnh, yêu quái chưa luyện ra nhân hình quả thực không dễ sống. Bây giờ xem ra là buộc phải hóa nhỏ bằng kiến rồi...
Đang tính làm bậy thật, ta vô tình nhìn thấy bên dưới gốc cây xa xa có một con sóc đang ngồi gặm hạt dẻ. Con sóc này không biết vừa đi qua đâu, thân nhiễm phải yêu khí rất nồng. Nhưng nó chưa yêu hóa, chưa có nhận thức cao, dây dưa một đêm xong co mông chạy là được, rất đỡ phiền phức. Thêm nữa, vừa xem một màn vừa rồi lại muốn lấy đích thân thử nghiệm chút.
He he... Tùng Thử huynh à, đắc tội đắc tội ~
Ta dồn lực vào chân sau, bật nhảy một cái thật xa, không chút xấu hổ nhào tới đè hắn. Tùng Thử huynh hâm hâm nửa đêm không ngủ đi chui ra khỏi tổ ấm chạy ra đây ăn khuya, hoàn toàn không ngờ được sẽ rơi vào hoàn cảnh này, kịch liệt giãy giụa muốn thoát khỏi ta. Tùng Thử huynh mắt to tròn đen láy, long lanh long lanh, nhìn rất đáng thương, chỉ là lúc ấy thần trí mơ hồ, ta lại thấy giống cầu thao hơn...
Muốn thoát? Có điên mới thả ngươi ra!
Tùng Thử huynh má phính đuôi xù, thân mềm mại, ấm ấm dễ chịu. Ta cọ tới cọ lui một hồi, yêu thích vô cùng. Mà yêu khí hắn nhiễm phải mùi rất thơm nha, càng ngửi càng thấy pháp lực có phần ra tăng, thậm chí có thể áp chế độc của Mộng Dục Yêu trong người.
Tùng Thử huynh cựa một cái, dùng móng chi trước nhắm vào mặt ta mà cào. May ta phản ứng nhanh, bật nhảy lên rồi lại đè lại y.
Đêm khuya thanh vắng, rừng hoang yên tĩnh (à lúc ấy ta đã hoàn toàn quên mất sau lưng cách đây xa xa một chút còn một cặp nữa), ta đè chặt y xuống, bỏ qua mọi bước trực tiếp tiến vào. Phía dưới của y chưa từng bị như vậy, ta lại còn không hề cố kị đây là lần đầu của y, ngang nhiên khai phá. Mùi máu ẩn ẩn thấp thoáng dưới cánh mũi. Khi ấy ta còn mơ hồ nghe được tiếng khóc thảm bên tai...
Hạ thân được bao bọc, bên trong vừa nóng vừa chặt lại vừa khô, cũng coi như tìm được chút an ủi, mặc dù chưa hề thỏa mãn. Mùi yêu khí thoảng qua mũi thơm thật thơm, thực sự là quá sức hấp dẫn! Ta còn nhớ ta đã há miệng cắn lên vai trái huynh ấy, để lại một vết cắn sâu.
Ta mải mê đâm chọc xỏ xuyên, tưởng tượng bên dưới mình là một yêu thố xinh đẹp, nàng có bộ lông trắng mượt, cánh mũi hồng hồng ươn ướt, mắt long lanh như mặt hồ, vì không quen với cách giao hợp kiểu khác lạ này mà run sợ. Ta hôn nhẹ bên má trấn an nàng, còn lấy chi trước xoa xoa đầu, nói những lời đường mật...
Trên thực tế thì ngôn ngữ bất đồng a...
Qua một lúc, phía dưới dần nhớp nhớp dính dính, dâm dịch chảy qua hòa lẫn với máu giúp ta thuận lợi xuất nhập. côn th*t nóng tựa sắt nung, càng loạn động càng không thỏa mãn, càng dây dưa càng không biết điểm dừng, càng lâu lực tiến càng tăng mạnh. Ban đầu còn có chút an ủi, lâu dần dục vọng bị đánh thức, còn bị khuếch đại, tưởng như hoàn toàn có thể làm tới đôi bên cùng chết cũng được.
Ta chưa từng nghĩ rằng chính mình lại có thể làm lâu tới vậy. Trước đó lang thang quanh quẩn ở mấy chốn hoa nguyệt thu thập tin tức tìm kế sinh nhai, ta cũng không ít lần tự hạ thấp mình chui xuống gầm giường hóng hớt, cũng nghĩ mình chắc không giữ nổi mấy phút. Dần dà, ta gần như đánh mất mấy thứ như tiết tháo danh dự, chỉ cần có cái để viết viết kiềm tiền thì làm mấy chuyện này cũng không tính là gì. Dù sao cũng chẳng phải giết người cướp của... Mà cũng đâu ai phát hiện ra ta...
Tại mấy nơi đó cũng nhìn thấy vô vàn thói xấu trong thiên hạ, khắp tứ giới. Hoang dâm, á phiện, tham nhũng, diệt môn một vị thanh quan để bưng bít, nhiều những thứ độc ác khác nữa!
Mắng chửi yêu tộc thấp hèn, nhưng...
Ai da, đang nói tới giữ được bao lâu, tự dưng lại qua mấy chuyện này!
Thực ra cũng không có gì đặc biệt, ta chỉ là có chút tủi thân. Cùng là sinh vật có sự sống, có khả năng di chuyển, có nhận thức như nhau, vậy mà kẻ thì sang kẻ lại bần. Rõ ràng ngoại hình ta cũng không tệ, tốt xấu gì cũng nuôi được thêm một miệng ăn nữa, cớ gì đến bây giờ mới nếm qua mùi vị nhục dục?
Hơn nữa mới lần đầu đã không e dè, còn vô sự tự thông nữa!
Thực ra người có tư cách kêu gào lúc này phải là Tùng Thử huynh kìa. Nhưng y có kêu ta cũng không hiểu, tất cả là do Mộng Dục Yêu và do bất đồng ngôn ngữ! Không kêu hoặc kêu không được là mất quyền lợi!
Mà nghĩ xem, đang đêm thanh hắn lại hâm hâm chạy ra ngoài ăn đêm làm gì? Bị ta "ăn" ít nhất y còn giữ được cái mạng!
Tự ném cho mình cái lí do không đáng mặt nam nhi, vừa khó gặm vừa tởm, ta liền tiếp tục náo loạn oanh tạc trong người y.
Tiểu huynh đệ gào thét không thôi, một lần lại muốn một lần. Sau lần thứ nhất tiết ra lại còn không thỏa mãn, xoay người y lại, gập cơ thể y thành một đường cong, bên dưới hoàn toàn bại lỗ, lộn xộn hỗn loạn.
Tùng Thử huynh ngay từ đầu đã bị đâm tới không thể phản kháng, ngay cả giãy giụa cũng khó khăn, dần dần cũng chẳng còn sức, hít thở không thông, cứ vậy nằm yên mặc ta chi phối bắt nạt. Hậu huyệt nhỏ nhắn đáng thương bị chà đạp đến thương, như đóa hoa nhỏ bị người ta bứt xuống hung hăng giẫm đạp.
Nếu là con thỏ bình thường thì sẽ không được lâu như vậy. Nhưng ta là thỏ yêu, lần đầu nếm qua vị này, còn độc đáo khác lạ như vậy, muốn dừng cũng để ta tận hứng đã!
Quan trọng nhất là hai tên kia chắc chắn còn lâu lắm lắm mới xong, ta cũng không cần vội, thong tin giết thời gian là được.
Nghĩ liền làm, lại tiếp tục chuyên chú làm việc. Thấy mấy điểm nhỏ thẫm màu ẩn hiện lẫn trong lớp lông mềm của y, ta liền tò mò lấy chi trước khều khều nghịch ngợm, nhéo nhéo. Mấy điểm nhỏ cương cứng đàn hồi, chơi đến là vui thích. Thấy dùng tay không đủ, ta liền cúi xuống, dứt khoát chuyển qua dùng lưỡi. Cái đuôi to mềm của y quấn qua người ta, mềm mại ấm áp, hai chi trước đẩy ta ra, nhưng ngón tay lại ghim sâu vào người không cho ta nhúc nhích, không rõ là muốn dừng hay muốn tiếp.
Một hồi dây dưa, mấy điểm nhỏ như những nụ hoa bị bức nở sớm, lọt vào mắt kẻ si trầm mê trong dục vọng trở nên diễm lệ lạ kì. Đẹp này là lấy thang đo nào làm tiêu chuẩn khi mà chúng ta khác loài, cách nhìn nhận cái đẹp khác nhau? Ta không biết, chỉ đơn giản là thấy ngươi đáng yêu thì chính là ngươi đáng yêu!
Lộng một hồi, chính mình lần nữa phóng thích vào sâu bên trong y, lấp đầy mọi ngóc ngách...
Trăng khuất sau tầng lá, ánh sáng mờ nhạt hư ảo. Ta còn không nhớ rõ, khi ấy có phải người đã mở miệng nói chuyện?
...
Giờ ngẫm lại trải nghiệm đêm qua, ta cũng cảm thấy mình thực sự rất quá đáng! Tất nhiên ta có thể đổ tại độc phấn trong người, cũng có thể nói là vì mình vội vội vàng vàng đuổi theo hai nam thần. Nhưng xét kĩ lại, vẫn là bản thân cực kì không đúng.
Ài da, thôi đành kệ vậy. Nghĩ lại, ta mạo hiểm như vậy lại tình cờ nghe được hai nam thần còn muốn đi bắt Mộng Dục Yêu nữa! Ai nha, Mộng Dục Yêu là gì nha? Đương nhiên là kẻ rất được nhòm ngó tới. Phải nói rằng dị bản kể về ngoại hình của Mộng Dục Yêu có vô vàn, nhiều nhất chính là một mỹ nam tử! Đó là đang nói tới dung mạo, còn chưa có kể tới sức mạnh của hắn có sức uy hiếp ra sao. Lần này đảm bảo nguyệt san sẽ nhanh chóng hết hàng! Đến lúc đó có tiền rồi... he he he he he he...
Hí hửng nhét cỏ non vào miệng nhai nhai, ta chợt nghe thấy tiếng một nữ yêu vang đến chói tai: "Lưu Ly Hoa Vũ, nạp mạng đi!"
... Ta đưa chi trước lên ôm tim, kinh hãi nhìn qua. Nữ tử bây giờ sao hung hãn thế? Thật đáng sợ!
Mùi thơm quen thuộc thoảng qua bên mũi khiến ta thất kinh.
Uy uy, không phải là mùi của Tùng Thử huynh sao? Hắn hắn hắn hắn hắn tìm tới rồi?
Oa a oa a... Ta ta ta ta không phải phải không phải phải không...
Phập!
... Đại khái là ta vừa sợ quá cắn móng cắn đến gãy luôn, răng cũng thấy ê ê.
Được rồi, nghiêm túc suy nghĩ một chút. Ta là kẻ đi thượng người ta, bây giờ lại đi sợ người bị thượng tới cửa tìm? Hắn tìm tới thì sao chứ? Ta chỉ cần lại đè hắn ra một lần nữa, sau đó lại chạy... à nhầm, đền bù chịu trách nhiệm là được.
Nghĩ vậy, ta liền can đảm quay đầu lại nhìn.
Gió thổi vi vu...
Lưu Ly công tử đá mắt qua lại với Bắc Thần công tử một hồi, rút cuộc quay ra nói chuyện với nữ yêu kia. Ta nín thở chăm chú quan sát, phát hiện không thấy Tùng Thử huynh kia đâu mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Tùng Thử huynh chắc là đi ngang qua nữ yêu kia mà nhiễm mùi... Ý không đúng, nữ yêu thì chắc là thích mấy động vật nhỏ nhỏ mềm mềm, cho nên đã cùng huynh ấy chơi một hồi. Chứ chỉ dựa vào năng lực kia, muốn nhiễm phải yêu khí chỉ vì đi ngang qua cũng khó! Mà nữ yêu kia... chà, giống Cách tiểu thư ghê! Nhắc tới mới nhớ, không biết nàng hiện giờ đang làm gì? Một nữ yêu như nàng, hẳn là phải chịu khổ rồi!
Ngày trước Cách tiểu thư có hôn ước, vậy mà lại dính phải một tên mặt trắng tóc trắng, hôn ước tốt như vậy lại đi bỏ qua. Sau đó không biết ầm ĩ chuyện gì, nàng cùng tên yêu nghiệt đó chia tay, lúc ấy hình như lại có một hôn ước khác. Hôn ước với Mộ Cửu lúc này đã là hôn ước thứ bao nhiêu rồi! Uổng một người tài nữ, hứa hôn tái hứa hôn hồi, hứa qua hứa lại mà vẫn chưa xuất giá!
Tiếc là khi ấy ta còn chưa có hành nghề, lúc ấy ta còn đang lượm nhặt đầu đường, nếu không thông tin ta có trong tay sẽ không chỉ có vậy!
Đang mải suy nghĩ, bên kia đột nhiên xảy ra xung đột. Lưu Ly công tử trước đó với phái nữ rất ôn hòa nho nhã, có phần trân trọng, vậy mà lúc này lại... bạo lực như vậy...
... Hình như có cái gì đó không đúng?
Một lần nữa nghiêm túc dùng não suy nghĩ thật kĩ! Xem nào, Mộng Dục Yêu tự dưng xuất hiện, Bắc Thần công tử đột nhiên xuất hiện, nữ yêu mang theo quái khí kì lạ kia đột ngột xuất hiện... Mộng Dục Yêu bị đích thân Thần đế giam cầm, vậy mà lại thoát được? Bắc Thần công tử đi nhận nhiệm vụ tiêu diệt Mộng Dục Yêu ít nhất phải mang theo một hai vị quan, tùy tùng chứ? Nữ yêu kia... à nàng thì ta không biết.
Không phải chỉ là nhiều chuyện trùng hợp quá, mà ta còn thấy hình như có can hệ không nhỏ!
Ta đột nhiên phát hiện... hình như mình đã biết quá nhiều!
Khụ, quay đầu là bờ, quay đầu là bờ! Nhân lúc mọi chuyện chưa quá muộn phải nhanh chóng rút lui...
"Chà, con thỏ đẹp quá!"
Ta đột nhiên bị một nữ tử kì lạ bế lên! A không, nàng còn là một hồn ma ấy! Oa a oa a... Cho ta xuống! Ta muốn về!
"Hình như nó bị thương? Con gì cào vậy?"
Coi kìa, hai tên kia thấy ta rồi đó! A a a a... Lưu Ly công tử cười đáng sợ quá! Cho ta đi!
"Dao Dao cô nương, cô ổn rồi chứ?"
Vị cô nương kia gật đầu, mỉm cười: "Đã ổn, đa tạ nhị vị công tử. Xin hỏi con thỏ này là..."
Hắn đưa mắt qua nhìn ta, ánh mắt ôn nhu thân thiện ẩn giấu sát khí, khiến ta sợ đến mức đang quẫy đạp phải lập tức đứng hình nín thở.
Hắn nói: "Là thức ăn dự trữ của ta."
Có mà con rùa kia là thức ăn dự trữ của ngươi ấy! Không thì ăn luôn cô nương này đi! Ta không muốn bị lộng chết đâu! Buông ta ra...
... Hình như Bắc Thần Vĩ Lạc có khả năng đọc nội tâm của kẻ có tu vi thấp hơn y...
Quả nhiên Bắc Thần Vĩ Lạc thích thú đưa mắt qua, điệu bộ này rõ ràng thể hiện một điều: Ta có muốn chết không toàn thây cũng không còn đơn giản như vậy nữa!
Ấy không không, Lưu Ly công tử, Bắc Thần công tử, hai vị cao cao tại thượng không chấp nhất kẻ tiểu nhân nha! Sợ quá nói lộn nói loạn ấy mà... ha ha ha ha...
Góc phun tào của mụ tác giả
(Hôm nay đi tìm kiếm trên Google, mới phát hiện ra loài sóc đất là một loài thích tự sướng.:v) *gạch bọn trong ngoặc*
Khụ khụ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...