Ellie chưa bao giờ nổi nóng. Ồ, như cha cô vẫn thường xuyên chỉ ra, cô nói hơi nhiều, nhưng về tổng thể thì cô là một quý cô có lý trí và điềm tĩnh, không nóng nảy và nổi giận.
Tuy nhiên, khía cạnh này trong tính cách của cô, rõ ràng không được chứng tỏ ở Wycombe Abbey.
“Cái gì?!?”, cô gào lên, nhảy chồm dậy. “Sao ngài dám!”. Sau đó cô ré lên, quăng mình về phía Billington đang cố gắng lùi lại, tốc độ đang bị cản trở đáng kể bởi vết thương và cây gậy.
“Đồ ác ôn!”, cuối cùng cô la oai oái, xô anh ta rồi ngã xuống sàn nhà cùng anh ta.
Charles rên rỉ. “Nếu tôi bị ngã xuống đất”, anh ta nói, “Thì cô hẳn là cô Lyndon rồi.”
“Tất nhiên tôi là cô Lyndon”, cô la lên. “Tôi còn là người quái quỷ nào nữa chứ?”
“Tôi có thể chỉ ra rằng cô hoàn toàn không giống với cô chút nào.”
Câu nói đó khiến Ellie dừng lại. Cô chắc chắn mình giống một con chuột bị dìm xuống nước hơn, quần áo lấm đầy bùn và chiếc mũ… Cô nhìn quanh. Chiếc mũ của cô ở nơi quái nào rồi?
“Cô mất gì à?”, Charles hỏi.
“Mũ của tôi”, Ellie trả lời, đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng.
Anh ta mỉm cười. “Tôi thích cô không có mũ hơn. Tôi vẫn băn khoăn tóc cô màu gì.”
“Đỏ”, cô đáp lại, nghĩ rằng đây hẳn phải là sự sỉ nhục cuối cùng, cô ghét tóc mình, luôn luôn ghét nó.
Charles ho để lấp liếm một nụ cười khác. Ellie đang tức điên lên còn anh không thể nhớ lần cuối cùng mình vui vẻ nhiều đến như thế này là khi nào. À, thực ra anh có thể nhớ. Chính xác là ngày hôm qua khi anh rơi khỏi một cái cây và may mắn rót vào cô.
Ellie đưa tay lên để gạt một lọn tóc ướt nhẹp ra khỏi mặt, khiến chiếc váy ướt sũng căng ra ở phần ngực. Da Charles đột nhiên ấm lên.
Ồ đúng thế, anh nghĩ, cô ấy sẽ trở thành một người vợ rất tốt.
“Thưa ngài?”, tên người hầu xen vào khi hắn ta cúi xuống đỡ Charles đứng lên. “Chúng ta có quen người này không?”
“Ta sợ rằng chúng ta quen đấy”, Charles trả lời, tự kiếm cho mình một cái lườm gay gắt từ Ellie. “Có vẻ như là cô Lyndon đã có một ngày vất vả. Chúng ta có thể mời cô ấy dùng trà. Và…”, anh nhìn cô hồ nghi, “… một chiếc khăn bông”.
“Việc đó thật tốt”, Ellie nghiêm trang nói. “Cảm ơn.”
Charles nhìn cô đứng lên. “Tôi tin rằng cô đã cân nhắc lời cầu hôn của tôi.”
Rosejack dừng lại giữa chừng và quay lại. “Lời cầu hôn?”, hắn ta thở hổn hển.
Charles cười ngoác miệng. “Phải đấy, Rosejack. Ta đang hy vọng rằng cô Lyndon sẽ dành cho ta vinh dự trở thành chồng cô ấy.”
Mặt Rosejack trở nên trắng bệch.
Ellie cau có với hắn. “Tôi gặp phải một cơn mưa”, cô nói, nghĩ rằng điều đó phải là hiển nhiên. “Thường thì tôi chỉnh tề hơn một chút.”
“Cô ấy bị dính phải một cơn mưa”, Charles nhắc lại. “Và ta có thể cam đoan cho sự thật là bình thường cô ấy chỉnh tề hơn rất nhiều. Cô ấy sẽ trở thành một Nữ bá tước tuyệt vời, ta đảm bảo với anh.”
“Tôi vẫn còn chưa chấp nhận”, Ellie làu bàu.
Rosejack có vẻ như có thể ngất xỉu.
“Cô sẽ chấp nhận”, Charles nói với một nụ cười hiểu biết.
“Làm sao ngài có thể chắc chắn…”
“Còn lý do nào khác đưa cô đến đây?”, anh ngắt lời và quay sang người hầu, “Rosejack, làm ơn mang ra một cốc trà. Và đừng quên một chiếc khăn bông. Hoặc có lẽ là hai”. Anh liếc xuống nơi Ellie đang để lại những vũng nước trên ván sàn gỗ, sau đó quay về phía Rosejack lần nữa. “Tốt hơn là anh cứ mang một chồng khăn đến.”
“Tôi không đến để chấp nhận lời cầu hôn của ngài”, Ellie lắp bắp. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài về chuyện đó. Tôi…”
“Tất nhiên, cưng à”, Charles lẩm bẩm. “Cô có muốn theo tôi vào phòng khách không? Tôi đáng lẽ đưa tay ra để đỡ cô, nhưng tôi sợ rằng mình không thể đỡ ai trong những ngày này.” Anh ra hiệu về phía cây gậy.
Ellie thở ra tức tối và theo anh sang phòng bên cạnh. Nó có màu kem và xanh lơ, nhưng cô không dám ngồi lên bất kỳ thứ gì. “Tôi không nghĩ mấy cái khăn bông có tác dụng, thưa ngài”, cô nói. Cô thậm chí không muốn bước lên thảm, khi mà chiếc váy đang nhỏ nước ròng ròng.
Charles trầm tư quan sát cô, “Tôi sợ rằng cô đúng. Cô muốn thay quần áo không? Em gái tôi đã kết hôn và giờ đang sống ở Surrey, nhưng nó để vài chiếc váy ở đây. Tôi cá nó cũng tầm cỡ người cô.”
Ellie không thích việc lấy quần áo của người khác mà không xin phép, nhưng sự lựa chọn khác sẽ mang đến một cơn sốt dữ dội vì viêm phổi. Cô nhìn xuống những ngón tay đang run lẩy bẩy vì lạnh và ướt, rồi gật đầu.
Charles kéo dây chuông, một cô hầu gái bước vào phòng trong vòng một phút. Charles ra lệnh cho cô ta đưa Ellie đến phòng em gái mình. Ellie đi theo người hầu gái ra ngoài, cảm giác như đã đánh mất quyền kiểm soát số phận mình theo cách nào đó.
Charles thư thái ngồi xuống một chiếc ghê sofa, thở dài nhẹ nhõm, rồi thầm cảm ơn bất kỳ ai chịu trách nhiệm cho sự xuất hiện của cô trên ngưỡng cửa nhà anh. Anh đã bắt đầu sợ rằng mình sắp phải đi Luân Đôn và kết hôn với một trong những cô gái kinh khủng mới ra mắt mà gia đình cứ quăng về phía mình.
Anh huýt sao một mình khi đợi trà và quý cô Lyndon. Điều gì đã đưa cô ấy đến đây? Anh vẫn còn hơi chếnh choáng khi thốt ra lời cầu hôn kỳ lạ ngày hôm qua nhưng anh không quá say đến mức không thể cảm thấy cảm giác của cô.
Anh nghĩ cô sẽ từ chối, gần như chắc chắn là thế.
Cô ấy là người khôn ngoan. Anh nhận ra điều đó quá rõ ràng, ngay cả sau một cuộc làm quen ngắn ngủi. Điều gì xui khiến cô đưa chân vào cuộc hôn nhân với người đàn ông cô hầu như không quen biết?
Tất nhiên, có những lý do thông thường. Anh có tiền và tước hiệu, nếu lấy anh, cô cũng có tiền và tước hiệu, nếu lấy anh, cô cũng có tiền và tước hiệu. Nhưng Charles không nghĩ đó là nguyên nhân. Anh đã nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt cô khi cô…
Anh cau mày, sau đó phá lên cười khi đứng dậy để nhìn ra ngoài cửa sổ. Quý cô Lyndon đã tấn công anh. Ở ngay hành lang của ngôi nhà này. Thực sự không có từ ngữ nào khác để miêu tả việc đó.
Trà đến vài phút sau đó và Charles bảo cô hầu gái để trà trong ấm cho ngấm. Anh thích trà đậm.
Vài phút sau, một tiếng gõ cửa ngập ngừng vang lên. Anh quay người lại, ngạc nhiên trước âm thanh đó vì cô hầu gái đã để cửa mở.
Ellie đang đứng ở ngưỡng cửa, bàn tay đưa lên để gõ lần nữa. “Tôi nghĩ ngài không nghe thấy tôi”, cô nói.
“Cửa đang mở. Không cần phải gõ.”
Cô nhún vai. “Tôi không muốn tự tiện đi vào.”
Charles ra hiệu cho cô bước vào, rồi quan sát bằng ánh mắt tán dương khi cô đi qua phòng. Chiếc váy của em gái anh hơi dài so với cô, và cô phải kéo chiếc váy màu xanh lá cây nhạt lên khi bước đi. Điều đó khiến anh nhận ra rằng cô không đi giày. Hài hước làm sao khi hình ảnh một bàn chân có thể khiến phần giữa cơ thể anh râm ran…
Ellie chợt để ý thấy anh đang nhìn bàn chân mình, cô liền đỏ mặt. “Chân em gái anh nhỏ xíu”, cô nói, “Còn giày của tôi đã ướt sũng rồi”.
Anh chớp mắt, như thể lạc mất suy nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu và nhìn vào mắt cô. “Không sao đâu”, anh nói, sau đó để ánh mắt rơi xuống chân cô lần nữa.
Ellie thả váy xuống, tự hỏi chân mình có cái quái gì mà lại thu hút đến thế.
“Cô rất hợp với màu bạc hà”, anh nói, đi tập tễnh đến bên cạnh cô. “Cô nên mặc màu này thường xuyên hơn.”
“Tất cả váy của tôi đều là màu tối và tiện dụng”, cô nói, giọng chất chứa cả mỉa mai và buồn bã.
“Tiếc thật. Tôi sẽ phải mua cho cô những chiếc váy mới khi chúng ta kết hôn.”
“Nào, lại thế rồi”, Ellie phản đối. “Tôi chưa chấp nhận lời cầu hôn. Tôi đến đây chỉ để…” Cô dừng lại khi nhận ra mình đang hét lên và tiếp tục bằng một giọng nhẹ nhàng hơn. “Tôi đến đây chỉ để bàn luận việc đó với ngài.”
Anh chậm rãi mím cười. “Cô muốn biết gì?”
Ellie thở ra, ước gì mình có thể tiếp cận cuộc trò chuyện này với chút ít bình tĩnh hơn. Không phải việc đó giúp được gì nhiều, cô rầu rĩ nghĩ, sau cuộc đột nhập vừa rồi. Tên người hầu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Nhìn lên, cô nói, “Ngài không phiền nếu tôi ngồi xuống chứ?”
“Tất nhiên là không. Tôi thật bất lịch sự”. Anh khoát tay về phía ghế sofa, và cô ngồi xuống. “Cô muốn dùng trà không?”, Charles nói.
“Có, điều đó thật tuyệt”. Ellie với lấy chiếc khay và bắt đầu rót. Đây dường như là một hành động thân mật đến tội lỗi, rót trà cho người đàn ông này trong nhà của anh ta. “Sữa không?”
“Làm ơn. Không đường.”
Cô mỉm cười. “Tôi cũng uống trà như thế.”
Charles uống một ngụm và đánh giá cô qua vành cốc. Cô đang hồi hộp. Anh không thể trách cô. Đây là một trong những tình huống bất thường nhất và anh phải ngưỡng mộ cô vì đã dũng cảm đối mặt với nó. Anh nhìn cô uống cạn tách trà rồi nói, “Dù sao thì, tóc cô không phải màu đỏ”.
Ellie sặc trà.
“Họ gọi nó là gì nhỉ?” Anh trầm ngâm, giơ tay lên và dụi những ngón tay vào nhau trong không trung như thể việc làm đó sẽ gợi ý cho tâm trí của mình. “À phải rồi, màu vàng dâu tây. Mặc dù từ đó dường như không làm tôi ưng ý lắm.”
“Nó màu đỏ”. Ellie nói thẳng.
“Không, không, không thực sự là thế. Nó màu…”
“Đỏ.”
Môi anh giãn ra thành một nụ cười biếng nhác. “Vậy thì đỏ, nếu cô khăng khăng là vậy.”
Ellie thấy mình thất vọng một cách kỳ lạ vì anh ta chịu thua. Cô luôn muốn tóc mình là màu gì đó đẹp hơn màu đỏ đơn thuần. Đây là một món quà không mong đợi từ một vị tổ tiên người Ireland đã bị lãng quên từ lâu. Điều hay ho duy nhất là nó thường xuyên là ngọn nguồn tức tối của cha cô, người luôn bị buồn nôn trước những gợi ý nhỏ nhặt nhất rằng có lẽ trong gia phả nhà mình có một người Công giáo nào đó.
Ellie vẫn luôn thích ý nghĩ có một người Công giáo ma mãnh ẩn trốn trong cây phả hệ của gia đình. Cô luôn thích ý tưởng về bất kỳ thứ gì không bình thường, bất kể thứ gì phá vỡ sự nhàm chán trong cuộc đời buồn tẻ của mình. Cô ngước lên nhìn Billington, người đang ngả ngớn một cách thanh lịch trong chiếc ghế đối diện.
Cô quả quyết rằng người đàn ông này nhất định rất khác thường. Cũng như tình huống mà anh ta mới đặt cô vào. Cô yếu ớt mỉm cười, nghĩ rằng mình phải được tạo nên từ những chất liệu cứng rắn hơn người. Anh ta có khuôn mặt quyến rũ vô cùng, và sức hấp dẫn của anh ta, chà, không thể tranh cãi là nó không gây chết người. Nhưng cô vẫn cần phải tiến hành cuộc nói chuyện này như một phụ nữ khôn ngoan.
Cô hắng giọng. “Tôi tin là chúng ta đang thảo luận về…” Cô cau mày. Họ đã thảo luận về cái quái quỷ gì nhỉ?
“Tóc cô, chính xác là thế”, anh kéo dài giọng.
Ellie cảm thấy luồng hơi nóng lan trên má. “Đúng rồi, à… hừm.”
Charles thương hại cô và nói, “Tôi không nghĩ rằng cô muốn nói với tôi điều gì đã xui khiến cô cân nhắc lời cầu hôn của tôi.”
Cô đột ngột nhìn lên. “Điều gì khiến anh nghĩ là tôi đang vướng vào một việc rắc rối nào đó?”
“Mắt cô mang vẻ tuyệt vọng.”
Ellie thậm chí không thể giả vờ như bị lăng nhục bởi lời khẳng định của anh ta, vì cô biết đó là sự thật. “Tháng tới cha tôi sẽ tái hôn”, cô nói sau một tiếng thở dài. “Vợ chưa cưới của ông ấy là một mụ phù thủy.”
Môi anh giật giật. “Tệ đến thế cơ à?”
Ellie có cảm giác anh ta nghĩ rằng cô đang phóng đại. “Tôi không đùa đâu. Ngày hôm qua bà ta đưa cho tôi hai danh sách. Cái thứ nhất là những việc tôi sẽ phải làm ngoài những việc thường nhật.”
“Cái gì, bà ta có bắt cô lau dọn ống khói không?”, Charles đùa.
“Có!”, Ellie bùng nổ. “Đó không phải là một trò đùa! Bà ta còn cả gan đến mức nói rằng tôi ăn quá nhiều khi tôi chỉ ra rằng mình sẽ không chui vừa vào ống khói.”
“Tôi nghĩ cô rất cân đối”, anh lẩm bẩm. Nhưng cô không nghe thấy. Anh không cần phải dọa cô sợ bỏ chạy. Không khí mà anh đang tiến gần tới việc có tên cô trên tờ giấy đăng ký kết hôn như thế này. “Danh sách kia là gì?”, anh hỏi,
“Những người kết hôn tiềm năng”, cô nói bằng giọng ghê tởm.
“Tôi có ở trong đó không?”
“Chắc chắn là không rồi. Bà ta chỉ lên danh sách những người bà ta nghĩ tôi có cơ hội câu kéo được”.
“Ôi trời.”
Ellie cau có. “Bà ta đánh giá tôi rất thấp.”
“Tôi rùng mình khi nghĩ đến những ai trong danh sách đó.”
“Rất nhiều người trên sáu mươi tuổi, một dưới mười sáu và một bị ngớ ngẩn.”
Charles không thể kiềm chế, liền phá lên cười.
“Việc này không buồn cười chút nào cả!”, Ellie thốt lên. “Tôi thậm chí chưa nhắc đến người từng đánh đập người vợ đầu tiên.”
Tâm trạng vui vẻ của Charles biến mất ngay lập tức. “Cô sẽ không bị gả cho người sẽ đánh cô.”
Môi Ellie hé ra vì ngạc nhiên. Giọng anh ta nghe gần giống như sở hữu. Thật lạ. “Tôi bảo đảm với ngài là không. Nếu kết hôn, tôi sẽ kết hôn với người mình chọn lựa. Và tôi sợ phải nói rằng, thưa ngài, trong tất cả lựa chọn của tôi, ngài hình như là lựa chọn tốt nhất.”
“Tôi cảm thấy rất hãnh diện”, anh lẩm bẩm.
“Tôi không nghĩ mình sẽ phải kết hôn với ngài, ngài biết đấy.”
Charles cau mày, nghĩ rằng cô không cần thiết phải tỏ vẻ quá cam chịu như thế.
“Tôi có một ít tiền”, cô tiếp tục. “Dù để dùng trong một thời gian. Ít nhất cho đến khi chị gái tôi và chồng chị ấy quay lại từ kỳ nghỉ.”
“Trong…”
“Ba tháng nữa”, Ellie nói nốt. “Hoặc có lẽ dài hơn một chút. Con của họ có một vấn đề nhỏ liên quan đến đường hô hấp, bác sĩ nói rằng thời tiết ấm áp sẽ tốt hơn cho cậu bé.”
“Tôi mong rằng bệnh đó không nghiêm trọng.”
“Không hề”, Ellie nói, gật đầu trấn an anh. “Một loại bệnh sẽ tự khỏi khi cậu bé lớn lên thôi. Nhưng tôi e rằng mình vẫn ở trong tình thế khó khăn.”
“Tôi không hiểu”, Charles nói.
“Luật sư của tôi sẽ không đưa tiền cho tôi”, Ellie nhanh chóng thuật lại những sự kiện trong ngày, bỏ qua cuộc tranh cãi kém tôn trọng với thiên đường. Thật ra, người đàn ông này không cần biết mọi thứ về cô. Tốt nhất không nên nói gì có thể khiến anh ta nghĩ rằng cô bị mất trí.
Charles ngồi im, gõ những ngón tay vào nhau trong khi lắng nghe. “Chính xác cô muốn tôi làm gì cho cô?”, anh hỏi khi cô đã nói xong.
“Một cách lý tưởng, tôi muốn ngài lao vào văn phòng luật sư thay mặt tôi và yêu cầu ông ta giải ngân tiền của tôi”, cô trả lời. “Sau đó tôi có thể sống yên bình ở Luân Đôn và đợi chị gái mình.”
“Và không kết hôn với tôi?”, anh nói, một nụ cười hiểu biết nở trên mặt.
“Chuyện đó sẽ không xảy ra, phải không?”
Anh lắc đầu.
“Có lẽ tôi sẽ kết hôn với ngài, ngài có thể lấy tiền cho tôi, và sau đó, khi tài sản thừa kế của ngài đã được an toàn, chúng ta có thể quyết định hủy hôn…”, cô cố gắng diễn đạt với vẻ thuyết phục, nhưng những lời nói tắt dần khi thấy anh lắc đầu lần nữa.
“Kịch bản đó mang đến hai vấn đề”, anh nói.
“Hai ư?”, cô nhắc lại. Cô có thể lý luận theo cách của mình với một vấn đề, nhưng hai? Thật đáng ngờ.
“Di chúc của cha tôi đặc biệt chỉ rõ khả năng tôi có thể bước vào một cuộc hôn nhân giả dối chỉ vì tài sản thừa kế. Nếu quyết định hủy hôn, tài sản của tôi sẽ ngay lập tức bị thu hồi và giao cho người anh họ”.
Trái tim Ellie trùng xuống.
“Thứ hai”, anh ta tiếp tục, “Việc hủy hôn sẽ khiến chúng ta không hoàn tất nghĩa vụ hôn nhân”.
Cô nuốt nghẹn. “Tôi không thấy việc đó có vấn đề gì.”
Anh ngả người về phía trước, mắt bùng cháy điều gì đó mà cô không nhận ra. “Thật sao?”, anh hỏi khẽ.
Ellie không thích cách bụng của mình đang sôi lên. Bá tước đẹp trai quá mức cần thiết, ngay cả với anh ta, quá mức cần thiết đối với cô. “Nếu chúng ta kết hôn”, cô nói thẳng ra, đột nhiên rất nóng vội thay đổi chủ đề, “Ngài sẽ phải lấy tiền cho tôi. Ngài có thể làm thế không? Nếu không tôi sẽ không kết hôn với ngài.”
“Tôi sẽ có thể chu cấp cho cô rất rộng rãi mà không cần có nó”, Charles chỉ ra.
“Nhưng nó là của tôi, và tôi đã làm việc rất vất vả vì nó. Tôi sẽ không để nó mục rữa trong tay của Tibbett”.
“Tất nhiên là không”, Charles lẩm bẩm, có vẻ như đang gắng sức để không mỉm cười.
“Và đó là vấn đề nguyên tắc.”
“Vậy ra nguyên tắc là điều quan trọng đối với cô, phải không?”
“Tuyệt đối.” Cô dừng lại. “Tuy nhiên, những nguyên tắc không mang được thức ăn lên bàn. Nếu không tôi đã không ở đây.”
“Được thôi. Tôi sẽ lấy tiền cho cô. Việc đó sẽ không khó khăn gì.”
“Đối với ngài, có lẽ thế”, Ellie lẩm bẩm một cách vô ơn. “Tôi thậm chí không thể khiến gã đàn ông chết tiệt đó thừa nhận rằng tôi sở hữu trí thông minh lớn hơn một con cừu.”
Charles cười nắc nẻ. “Đừng sợ, cô Lyndon, tôi sẽ không phạm sai lầm đó.”
“Và tất cả tiền đó sẽ vẫn là của tôi”, Ellie kiên trì theo đuổi. “Tôi biết rằng khi chúng ta lấy nhau, tất cả những gì tôi sở hữu, cho dù ít đến đâu, sẽ trở thành của ngài, nhưng tôi muốn có một tài khoản riêng đứng tên mình.”
“Duyệt.”
“Và ngài sẽ cam đoan là ngân hàng biết rằng tôi có toàn quyền kiểm soát số tiền đó?”
“Nếu cô muốn thế.”
Ellie nghi ngờ nhìn anh. Charles bắt được ánh mắt đó và nói. “Tôi đã có quá nhiều tiền của riêng mình rồi, giả sử chúng ta có nhanh chóng kết hôn, tôi cũng không cần tiền của cô”.
Cô thở ra một cách nhẹ nhõm. “Tốt. Tôi muốn chơi chứng khoán. Tôi không muốn phải xin chữ ký của ngài mỗi lần muốn thực hiện giao dịch”.
Miệng anh trễ xuống. “Cô chơi chứng khoán?”
“Phải, và tôi cho ngài biết là tôi khá giỏi đấy. Tôi đã kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ nhờ đầu tư vào đường năm ngoái.”
Charles mỉm cười với vẻ không tin. Họ sẽ rất hợp nhau, anh chắc chắn thế. Thời gian ở bên cô vợ mới sẽ hơn cả mức dễ chịu, có vẻ như cô có thể giữ mình bận rộn khi anh đeo đuổi những công việc của riêng mình ở Luân Đôn. Điều cuối cùng anh cần là bị trói vào một người đàn bà rên rỉ mỗi lần bị bỏ lại một mình.
Mắt anh nheo lại. “Tôi muốn nói là, cô không phải là kiểu người thích can thiệp, phải không?”
“Điều đó có ý gì?”
“Điều cuối cùng, tôi không cần một người phụ nữ muốn quản lý cuộc sống của tôi. Tôi cần một người vợ, không phải một người cai quản”.
“Ngài khá kén chọn so với một người chỉ còn mười bốn ngày trước khi tài sản bị mất vĩnh viễn.”
“Hôn nhân là cả đời, Eleanor.”
“Tin tôi đi, tôi biết mà.”
“Thế thì?”
“Không”, cô nói, có vẻ như muốn đảo tròn mắt. “Tôi không phải. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi không muốn quản lý cuộc sống của chính mình, tất nhiên.”
“Tất nhiên”, anh lẩm bẩm.
“Nhưng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ngài. Ngài thậm chí sẽ không biết tôi ở đây”.
“Không hiểu sao tôi nghi ngờ điều đó.”
Cô cau có với anh. “Ngài biết ý tôi là gì mà.”
“Vậy thì, rất tốt”, anh nói. “Tôi nghĩ chúng ta đã đưa ra một thỏa thuận rất cởi mở. Tôi kết hôn với cô và lấy tiền cho cô. Cô kết hôn với tôi, còn tôi lấy tiền của tôi.”
Ellie chớp mắt. “Tôi không thực sự nghĩ chuyện này theo cách đó, nhưng vâng, tóm lại là như thế.”
“Tốt. Chúng ta có thỏa thuận không?”
Ellie nuốt nghẹn, cố gắng phớt lờ cảm giác nôn nao rằng mình đang bán linh hồn cho ác quỷ. Như Bá tước vừa mới chỉ ra, hôn nhân là mãi mãi, trong khi cô chỉ biết người đàn ông này mới được hai ngày. Cô nhắm mắt lại một lúc, sau đó gật đầu.
“Tuyệt vời.” Charles cười tươi rói rồi đứng lên, bám vào tay ghế khi cố giữ thẳng cây ba toong. “Chúng ta phải đánh dấu thỏa thuận của mình bằng một hành động nồng nhiệt hơn.”
“Sâm banh?”, Ellie hỏi, sẵn lòng đá chính mình vì đã ra vẻ quá hi vọng. Cô luôn muốn biết nó có vị như thế nào.
“Một ý kiến hay”, anh lẩm bẩm, đi đến chiếc ghế sofa cô đang ngồi. “Tôi chắc rằng mình còn một ít ở đây. Nhưng tôi đang nghĩ đến thứ gì đó hơi khác một chút.”
“Khác?”
“Thân mật hơn.”
Cô ngừng thở.
Anh ngồi xuống cạnh cô. “Tôi nghĩ, một nụ hôn là phù hợp.”
“Ồ”, Ellie nói nhanh và thật to. “Không cần phải thế đâu”. Và để đề phòng anh không hiểu ý, cô lắc đầu thật mạnh.
Anh giữ cằm cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Au contraire[1], vợ của anh, anh nghĩ nó rất cần thiết.”
[1] Nguyên văn tiếng Pháp: Ngược lại.
“Tôi không phải là…”
“Em sẽ.”
Cô không thể tranh cãi điều đó.
“Chúng ta nên chắc chắn rằng mình hợp nhau, em không nghĩ thế sao?”, anh nghiêng người lại gần.
“Tôi chắc chắn là chúng ta sẽ hợp nhau. Chúng ta không cần…”
Anh thu hẹp một nửa khoảng cách giữa họ. “Đã ai nói với em rằng em nói quá nhiều không?”
“Ồ, tất cả mọi lúc”, cô nói, tuyệt vọng khi cố làm hay nói điều gì đó để ngăn anh hôn mình. “Thực ra…”
“Và vào những lúc không thích hợp nhất nữa.” Anh lắc đầu với vẻ trách móc ngọt ngào.
“Chà, tôi thực sự không biết tính toán thời điểm phù hợp. Hãy nhìn vào…”
“Suỵt.”
Anh nói với giọng đầy quyền lực nhưng lại mềm dẻo khiến cô làm đúng như thế. Hoặc có lẽ đó là vì cái nhìn tan chảy trong mắt anh. Không ai từng tan chảy vì Eleanor Lyndon trước đây. Điều này còn hơn cả sửng sốt.
Môi anh chạm vào môi cô, một cảm giác râm ran sắc bén chạy lên xuống xương sống cô khi tay anh di chuyển xuống cổ cô. “Ôi, Chúa tôi!”, cô thì thầm.
Anh cười. “Em nói ngay cả khi đang hôn nữa.”
“Ồ”. Cô lo lắng nhìn lên. “Tôi không nên thế sao?”
Anh bắt đầu cười ngặt nghẽo đến mức phải lùi lại và ngồi thẳng dậy. “Thực ra”, anh nói ngay khi có thể, “Tôi thấy điều đó thật dễ thương, Miễn là em sẽ tán dương.”
“Ồ”, cô lại nói.
“Chúng ta thử lần nữa nhé?”, anh hỏi.
Ellie nghĩ là mình đã sử dụng mọi lý do phản đối với nụ hôn trước. Bên cạnh đó, bây giờ sau khi đã thử, cô đôi chút tò mò hơn. Cô khẽ gật đầu.
Mắt anh lóe lên điều gì đó rất nam tính và sở hữu, rồi miệng anh chạm vào miệng cô lần nữa. Nụ hôn lần này vẫn dịu dàng như nụ hôn trước, nhưng sâu hơn rất nhiều. Lưỡi anh lướt trên môi cô cho đến khi môi cô hé ra cùng với một tiếng thở dài. Rồi anh lấn tới, khám phá miệng cô với sự tự tin lười biếng.
Ellie buông mình vào giây phút này, chìm vào khung người cứng rắn của anh. Anh ấm áp và mạnh mẽ, cách bàn tay anh áp vào lưng cô gây ra một cảm giác thật phấn khích. Cô cảm thấy mình bị đóng dấu, đốt cháy, như thể theo cách nào đó cô đã thuộc sở hữu của anh.
Đam mê của anh trở nên dữ dội… và đáng sợ. Ellie chưa bao giờ hôn một người đàn ông trước đây, nhưng cô có thể nói rằng anh là một chuyên gia ở lĩnh vực này. Cô không biết phải làm gì, còn anh thì biết quá nhiều và… Cô cứng người, đột nhiên cảm thấy bị lấn áp. Việc này không đúng. Cô không biết anh…
Charles lùi lại, cảm thấy sự rút lui của cô. “Em có sao không?”, anh thì thầm.
Ellie cố nhắc mình lấy lại hơi thở và khi tìm thấy giọng nói lần nữa, cô nói, “Anh đã làm việc này trước đây, phải vậy không?”. Sau đó cô nhắm mắt một lúc và lẩm bẩm, “Tôi đang nói gì thế này? Tất nhiên là anh đã làm thế”.
Anh ta gật đầu, run run bởi tràng cười thầm lặng. “Chuyện đó có vấn đề gì không?”
“Tôi không chắc. Tôi có cảm giác như mình là một kiểu…”. Lời nói của cô nhỏ dần.
“Kiểu gì?”
“Phần thưởng.”
“À, tất nhiên em là thế”, Charles nói, giọng rõ ràng là một lời tán dương.
Nhưng Ellie không muốn nói như thế. Cô không thích nghĩ mình là một mục tiêu cần chiến thắng, cũng như không thích cái thực tế là Billington có thể làm đầu óc mình quay mòng mòng đến mức khi anh hôn cô, cô đánh mất tất cả khả năng suy nghĩ. Cô nhanh chóng lùi ra xa và ngồi xuống chiếc ghế anh đã ngồi trước đó. Chiếc ghế vẫn còn hơi ấm của cơ thể anh, có thể rằng vẫn ngửi thấy mùi của anh và…
Cô khẽ lắc đầu. Nụ hôn đã gây ra điều gì đó lạ lẫm với đầu óc của cô thế này? Suy nghĩ của cô cứ trượt đi theo những phương hướng không có chút lý trí nào. Cô không chắc là mình thích như thế này, thở không ra hơi và ngu ngốc. Gồng mình, cô nhìn lên.
Charles nhướng mày. “Tôi thấy em có điều quan trọng để nói với tôi.”
Ellie cau mặt lại. Cô dễ đoán thế hay sao? “Phải”, cô nói. “Về nụ hôn đó…”
“Tôi vô cùng vui mừng nếu được nói về nụ hôn đó”, anh nói, và cô không chắc anh đang cười phá lên hay chỉ mỉm cười, hay…
Cô lại thế rồi. Lạc dòng suy nghĩ. Chuyện này thật nguy hiểm. “Nó không thể xảy ra lần nữa”, cô buột miệng,
“Là thế sao?”, anh rề rà hỏi.
“Nếu rôi kết hôn với anh…”
“Em đã đồng ý làm như thế”, anh nói, giọng đầy vẻ nguy hiểm.
“Tôi biết thế và tôi không phải là người không giữ lời hứa.” Ellie nuốt khan, nhận ra chính xác đó là điều cô sắp làm. “Nhưng tôi không thể kết hôn trừ phi anh đồng ý rằng chúng ta… rằng chúng ta…”
“Rằng chúng ta không hoàn tất cuộc hôn nhân này?”, anh thẳng thắn nói nốt hộ cô.
“Phải!”, cô nói với một hơi thở ra nhẹ nhõm. “Phải, chính xác là thế.”
“Miễn bàn luận.”
“Sẽ không phải là mãi mãi”, Ellie nhanh nhẹn nói. “Chỉ là cho đến khi tôi quen với… hôn nhân.”
“Hôn nhân? Hay là anh?”
“Cả hai.”
Anh im lặng trong đúng một phút.
“Tôi không đòi hỏi quá nhiều”, rốt cuộc Ellie nói, tuyệt vọng muốn phá vỡ sự im lặng. “Tôi không cần khoản tiền trợ cấp hào phóng. Tôi không cần trang sức hay váy áo…”
“Em cần váy áo”, anh ngắt lời.
“Được thôi”, cô đồng ý, nghĩ rằng được mặc quần áo không phải màu nâu là một chuyện vô cùng dễ chịu. “Tôi cần váy áo, nhưng không gì nữa, thật đấy.”
Anh giương ánh mắt cương quyết về phía cô. “Tôi cần nhiều hơn”.
Cô nuốt khan. “Anh sẽ có. Chỉ là không phải ngay lập tức.”
Anh gõ những đầu ngón tay vào nhau. Hành đồng đó đã trở thành một thói quen của riêng anh trong tâm trí cô. “Được rồi”, anh nói, “Tôi đồng ý, với điều kiện em cũng phải chấp nhận một yêu cầu của tôi”.
“Bất kể điều gì. À, gần như bất kể điều gì.”
“Tôi cho rằng em có ý định cho tôi biết khi nào em sẵn sàng để biến cuộc hôn nhân của chúng ta trở thành một cuộc hôn nhân thực sự.”
“À… vâng”, Ellie nói. Cô đã không nghĩ về điều ấy. Khi anh ngồi đối diện, nhìn cô thật chăm chú thế kia thì thật khó để nghĩ.
“Trước tiên, tôi phải nhấn mạnh rằng em sẽ không từ chối tham gia vào nghĩa vụ hôn nhân một cách phi lý.”
Mắt Ellie nheo lại. “Ôi trời, anh không học luật chứ? Chuyện này có vẻ mang tính pháp lý kinh khủng.”
“Một người đàn ông ở địa vị của tôi phải có con thừa kế, quý cô Lyndon. Chỉ có tên ngốc mới bước vào một thỏa thuận như thế này với em mà không có sự bảo đảm rằng sự trì hoãn của chúng ta không phải là mãi mãi”.
“Tất nhiên”, cô lặng lẽ nói, cố gắng phớt lờ cảm giác buồn bã không mong đợi trong tim mình. Cô nghĩ rằng mình đã khơi lên một đam mê sâu sắc hơn ở anh ta. Cô nên hiểu biết hơn. Anh ta hôn cô vì những lý do khác. “Tôi… Tôi sẽ không bắt anh đợi mãi mãi.”
“Tốt. Và giờ là phần thứ hai trong điều kiện của tôi”.
Ellie không thích cái nhìn trong mắt anh ta.
Charles ngả người về phía trước. “Tôi bảo lưu quyền cố gắng thuyết phục em thay đổi.”
“Tôi không hiểu ý anh”.
“Không? Đến đây.”
Cô lắc đầu. “Tôi không nghĩ đó là một ý hay.”
“Đến đây, Eleanor.”
Cách anh ta sử dụng tên riêng của cô làm cô sửng sốt. Cô chưa cho phép anh ta làm như thế, nhưng mà cô đã đồng ý lấy anh ta, vì thế cô cho rằng mình không nên lảng tránh.
“Eleanor”, anh ta nói lần nữa, rõ ràng gần mất kiên nhẫn với vẻ lơ đễnh của cô. Khi cô lại không trả lời, anh ta với tay sang, túm tay, và kéo giật cô qua chiếc bàn gỗ dái ngựa và trở lại lòng anh ta.
“Ngài Billington…”
Bàn tay anh bịt miệng cô trong khi môi tìm đến tai cô. “Khi tôi nói bảo lưu quyền cố gắng thuyết phục em thay đổi”, anh thì thầm, “Ý tôi là thế này”.
Anh ta lại hôn cô và Ellie mất tất cả khả năng suy nghĩ. Đột nhiên, anh ta cắt đứt nụ hôn, để lại cô run rẩy. Anh ta mỉm cười. “Khá đủ?”
“Tôi…à…”
Anh ta có vẻ thích thú với vẻ mụ mị của cô. “Đó là cách duy nhất khiến tôi đồng ý với yêu cầu của em.”
Cô gật đầu nhát gừng. Rốt cuộc thì thực sự anh ta sẽ muốn hôn cô thường xuyên đến mức nào? Loạng choạng, cô đứng lên. “Tốt nhất tôi nên về nhà.”
“Đúng thế.” Charles nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã quang đãng, nhưng mặt trời đang bắt đầu lặn. “Về những chi tiết còn lại của thỏa thuận, chúng ta sẽ dần dần vạch ra một cách tỉ mỉ.”
Miệng Ellie khẽ mở vì ngạc nhiên. “Những chi tiết?”
“Tôi cho rằng một cô gái khôn ngoan như em sẽ muốn được giải thích rõ ràng về nghĩa vụ của mình.”
“Anh cũng sẽ có những nghĩa vụ, tôi đoán thế.”
Miệng Charles nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng hài hước. “Tất nhiên”.
“Tốt.”
Anh ta nắm khuỷu tay cô và đưa cô ra đến cửa. “Tôi sẽ bảo xe ngựa đưa em về nhà và đón em vào ngày mai.”
“Ngày mai?” Cô há hốc miệng.
“Tôi không có nhiều thời gian để rề rà.”
“Chúng ta không cần giấy phép sao?”
“Tôi có rồi, chỉ cần điền tên em vào thôi.”
“Anh có thể làm thế á?” Cô há hốc miệng. “Việc đó có hợp pháp không?”
“Người ta có thể làm nhiều việc nếu biết tìm đúng người.”
“Nhưng tôi sẽ cần phải chuẩn bị. Để gói ghém đồ”. Để tìm thứ gì đó mặc, cô thầm thêm vào. Cô không có quần áo nào phù hợp để kết hôn với một Bá tước.
“Rất tốt”, anh mau mắn nói, “Ngày kia vậy.”
“Sớm thế”. Ellie chống tay lên hông trong nỗ lực tỏ ra cứng rắn.
Anh khoanh tay. “Vậy thì ba ngày nữa, và đó là đề nghị cuối cùng của tôi.”
“Tôi tin là chúng ta đã thỏa thuận xong, thưa ngài”, Ellie nói cùng với một nụ cười. Năm năm qua cô đã bí mật quay vòng và giao dịch trên sàn chứng khoán. Những từ như đề nghị cuối cùng thoải mái và quen thuộc hơn. Hơn rất nhiều so với hôn nhân.
“Được thôi, nhưng nếu tôi phải đợi ba ngày, tôi sẽ yêu cầu đổi lại thứ gì đó.”
Cô nheo mắt lại. “Đồng ý thỏa thuận rồi lại gắn kèm thêm những điều khoản khác là rất không quân tử.”
“Tôi tin rằng đó chính xác là việc em đã làm liên quan đến việc hoàn tất cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Mặt cô hồng lên. “Được rồi. Chính xác anh yêu cầu việc gì?”
“Một việc nhẹ nhàng nhất, tôi bảo đảm với em. Chỉ là một buổi chiều ở bên em. Sau cùng thì, chúng ta đang tán tỉnh nhau, không phải sao?”
“Tôi cho rằng người ta có thể gọi nó là…”
“Ngày mai”, anh ngắt lời. “Tôi sẽ đón em lúc một giờ.”
Ellie gật đầu, không tin mình có thể nói thành lời.
Vài phút sau một cỗ xe ngựa chạy đến, Charles quan sát người đầy tớ đỡ cô lên xe. Anh dựa vào cây gậy, lơ đãng thả lỏng mắt cá chân. Vết thương chết tiệt này tốt nhất nên khỏi nhanh lên; có vẻ như anh sẽ phải đuổi theo vợ mình quanh nhà.
Anh đứng trên bậc thềm cửa chính rất lâu sau khi cỗ xe biến mất khỏi tầm nhìn, quan sát mặt trời treo trên đường chân trời và phủ màu lên bầu trời.
Tóc cô, anh đột nhiên nghĩ. Tóc Eleanor có màu y như màu của mặt trời vào thời điểm yêu thích của anh trong ngày.
Trái tim ngập tràn niềm vui không mong đợi khiến anh mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...