Ràng Buộc

“Ba mẹ tôi chết rất sớm.”

“Lúc ba mẹ chết Kỳ Dương đang học cao trung, hắn lớn hơn tôi sáu tuổi. Thành tích của hắn rất tốt, là nhân vật làm mưa làm gió trong trường , còn tôi lúc đó chỉ học tiểu học.

Sau khi ba mẹ chết, nhà cũng rất nghèo, cũng không có bà con thân thích. Hắn không nói hai tiếng liền thôi học, ra ngoài làm công nuôi tôi, lúc đó thầy chủ nhiệm của hắn cũng vì việc này mà khóc.

Có bao nhiêu việc làm cho một người chưa tốt nghiệp cao trung?

Kỳ Dương hắn cái gì cũng làm, ở trong công trường làm công, đạp xe ba gác, trải thảm bày bán quần áo ……. Bản thân cần kiệm cũng không sao, nhưng không để cho tôi thua bạn bè bất kì mặt nào, hi vọng tôi có thể thi vào đại học.

Còn nhớ có một năm mùa đông tôi bị bệnh, không biết tại sao lại đặc biệt muốn ăn dưa hấu. Nhưng đây là phương bắc, mùa đông làm gì có dưa hấu? Hắn vẫn đạp xe đạp, gió lạnh trên đỉnh đầu, đến từng tiệm từng tiệm tìm. Khó khăn lắm mới mua được một quả dưa hấu quí giá, hắn luôn đút cho tôi ăn, bản thân cũng không nỡ ăn.

Lúc đó tôi đã thề, tôi sẽ không để đại ca phải lo lắng nữa, nhất định phải thi vào đại học trọng điểm để báo đáp hắn ……”

Trời đã tối sầm, trong phòng chỉ còn chiếc đèn bàn mờ ảo, Kỳ Dịch ngồi trên sofa, thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ.

Kỳ Dương đã đi từ sớm rồi, cho đến tối, vẫn chưa về, cũng không có bất kì tin tức gì. Phái người ra ngoài dọ thám cũng không tra được tình huống của hắn, chỉ biết, ở gần nhà kho trong tiểu trấn nơi mà Kỳ Dương giao hàng đã xảy ra một vụ bắn nhau kịch liệt, hai bên đều có người chết.

Người về bẩm báo vừa ra khỏi, Kỳ Dịch toàn thân máu như bị trút cạn ngã xuống sofa, không động đậy nhìn trân ra ngoài cửa sổ.

Hàn Huyền Phi sớm đã biết Kỳ Dương sẽ không quay về, tình báo của hắn đã an bài hành động phía cảnh sát. Hắn thông báo tường tận thời gian và địa điểm giao hàng, Kỳ Dương mang theo bao nhiêu người củng tình hình của đối phương.

Tất cả đều đã được phía cảnh sát nắm giữ, Kỳ Dương bất luận như thế nào cũng chạy không thoát.

Tung Hoành quả nhiên dũng mãnh, công nhiên cùng đọ súng với cảnh sát . Không biết Kỳ Dương bây giờ sao rồi, đã chết rồi chưa?

Hàn Huyền Phi không hề cảm thấy một tia vui sướng của thắng lợi, một mảnh hỗn loạn chiếm cứ đầu hắn. Khi hắn tỉnh lại, mới nghĩ đến Kỳ Dịch rất lâu rồi cũng không động đậy.

Hàn Huyền Phi đi đến chỗ Kỳ Dịch, ngồi xuống trước mặt hắn, ngước lên nhìn hắn. Kỳ Dịch cảm thấy động tác của Hàn Huyền Phi, cúi đầu nhìn hắn một cái, đưa tay kéo hắn vào trong lòng mình, vuốt ve mái tóc của hắn.

Hai người dựa vào nhau như vậy, đều không nói chuyện. Qua rất lâu, Kỳ Dịch đột nhiên kể chuyện của hắn và Kỳ Dương lúc nhỏ, hắn kể rất chậm, giống như bản thân đang trở về năm đó, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau.

Mặt của Hàn Huyền Phi vùi vào trong lòng Kỳ Dịch, nghe thấy tiếng trầm thấp của Kỳ Dịch, rất bình tĩnh ….. chỉ là thỉnh thoảng ở cuối chữ lại run lên một tia rất khó nhận thấy.

“Nhưng tôi vẫn làm hắn lo lắng. Tôi cố gắng học, nhưng thân thể lại hư hỏng. Tôi nằm viện, cần một số tiền lớn để phẫu thuật gấp ……..nhưng chúng tôi đâu có tiền ……”


Thình lình nghẹn ngào khiến âm thanh của hắn dừng lại, Hàn Huyền Phi ngước lên nhìn Kỳ Dịch. Mắt Kỳ Dịch đã đỏ rồi, dường như hơi ướt. Hàn Huyền Phi trong lòng đau đớn, muốn ngồi dậy ôm người nam nhân đang thương cảm này.

Kỳ Dịch thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại trên mặt Hàn Huyền Phi.

Hai người đều không lên tiếng, mắt nhìn đối phương, qua một hồi, Kỳ Dịch đem đầu vùi vào trong cổ Hàn Huyền Phi, Hàn Huyền Phi cảm nhận được một trận run bị áp chế mạnh mẽ, trên cổ đã ướt rồi.

Hắn không dám động, lẳng lặng ôm đầu Kỳ Dịch, hôn lên mái tóc Kỳ Dịch.

Sự việc không phải đã tiến hành đúng theo sự sắp xếp của hắn sao? Nhưng tại sao bây giờ trong lòng hắn lại khó chịu như vậy, khó chịu đến nỗi hắn sắp rơi nước mắt.

Hắn lần lượt hôn lên tóc Kỳ Dịch, dùng tay ôm chặt cơ thể đang khẽ run lên kia ……..

Kỳ Dịch cuối cùng đã xoay đầu lại, cọ vào áo của Hàn Huyền Phi, nhấc người lên, lại đem Hàn Huyền Phi ôm vào trong lòng .

Hắn ngừng rất lâu, mới dùng tiếng nói rõ ràng nghẹn ngào nói: “Khi đó Kỳ Dương thực sự rất lo lắng, ngồi bên cạnh giường tôi khóc mãi, nói xin lỗi tôi, ca ca vô dụng ……..nhưng qua hai ngày, hắn lại đem đến đủ số tiền phẫu thật giao cho bệnh viện. Lúc đó số tiền đó đối với chúng tôi mà nói, thực sự là một khoản rất lớn . Tôi hỏi hắn tiền ở đâu mà có, hắn cũng không nói …..

Sau này tôi mới biết ……”

Lời nói của Kỳ Dịch lại ngừng, ngực của hắn phập phồng lên xuống, giống như muốn đem vật sắp nhảy ra khỏi tim áp lại.

“Sau này tôi mới biết, hắn đi bán, hắn đem thân thể bán cho một người đàn ông …..

Hắn không phải là người đồng tính, trước đến giờ đều không phải. Chỉ vì người đàn ông đó trả giá cao nhất, hắn liền phải đi theo người đàn ông đó …..

Cái tên đàn ông đó dày vò hắn cả một đêm, cả một đêm ……”

Kỳ Dịch buông lỏng đôi tay ôm Hàn Huyền Phi ra, che mặt lại, bờ vai run lên.

“Kỳ Dịch …..” Hàn Huyền Phi đau lòng gọi nhỏ một tiếng.

Kỳ Dịch dùng sức lau mặt mấy cái, thuận tay hất mái tóc rũ đằng trước ra sau, hít một hơi, lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Trên mặt hắn không có nước mắt, chỉ là mắt đã đỏ hoe, mang theo hơi nước.

“Hắn trước giờ chưa từng nói với tôi về chuyện đêm đó, tôi cũng không hỏi. Sau đó tôi thi đỗ đại học, Kỳ Dương buôn bán nhỏ cũng từ từ phất lên, những ngày tháng của chúng tôi mới đỡ một chút. Khi tôi học năm thứ hai, anh em tôi đã mở Tung Hoành. Chúng tôi cố gắng phấn đấu, đến hiện tại đã mười mấy năm rồi, luôn làm Tung Hoành lớn mạnh lên.


Tung Hoành có nhiều huynh đệ đã theo anh em tôi ngay từ lúc bắt đầu, giống như người một nhà ……..”

Hàn Huyền Phi kinh ngạc khi nghe lời Kỳ Dịch nói, Hắn không ngờ Kỳ Dương lúc nào cũng cười hì hì lại có thời gian bi thảm như vậy. Hắn nhìn Kỳ Dịch rất lâu, nửa ngày mới phát ra âm thanh: “Các người sao lại buôn lậu vũ khí?”

“Rất lời! Bọn tôi không muốn bán độc phẩm, ngoài cái đó ra, thì việc này là dễ kiếm lời nhất. Cho dù bọn tôi không bán, cũng có người khác bán. Bọn quan viên chính phủ đó, thuận thì nhét mấy đồng tiền, hoặc là tìm mấy cô gái xinh đẹp đi chơi với họ, nói gì cũng sẽ nghe theo. Viên chức lớn hơn cũng như vậy bị dọn dẹp, cho dù họ không lấy, thì vợ của họ, hoặc là con cái cũng sẽ lấy, cuối cùng không phải đều nhận sao.

Tôi biết có người không từ bỏ, luôn để mắt tới Tung Hoành, muốn bọn tôi chết. Phái mấy tên cảnh sát chìm tới. Bọn ngu ngốc đó, còn chưa bò đến vị trí tần trung, đã bị bọn tôi giết chết. Có một tên, làm tôi tổn thất một số hàng hoá. Bọn tôi bắt được hắn xong, lôi đến trước mặt vợ hắn một súng bắn chết. Hứ! Cũng may huynh đệ bọn tôi không sao, bằng không thì ngay cả vợ và mẹ của hắn tôi cũng giết hết!”

Hàn Huyền Phi nghe thấy giọng nói của Kỳ Dịch đột nhiên chuyển lạnh, trong lòng lạnh lẽo một trận.

Hàn Huyền Phi biết viên cảnh sát đó, kết hôn chưa được bao lâu, thì phải vào Tung Hoành làm mật vụ nằm vùng. Hắn tình báo cho phía cảnh sát thu được số hàng hoá từ tàu của Tung Hoành, có điều người trên tàu đều đã chạy hết.

Thi thể của viên cảnh sát được tìm thấy ngay tại nhà, cả căn nhà đều là máu, vợ của hắn ngồi trong vũng máu, khi được tìm thấy thì đã điên rồi.

Hàn Huyền Phi ngồi trên thảm, một lúc lâu không nói tiếng nào.

Không khí ngoài trời màu đen như quái vật sắp sập xuống, len vào trong phòng, trong phòng tối đen u ám, dường như có tiếng khóc rất nhỏ. Hàn Huyền Phi sửng sốt, định thần nghe lại, thì đã không còn nghe thấy nữa. Rất lâu hắn mới nhớ ra, tiếng khóc này là của người phụ nữ điên vì chồng chết mà phát ra. Cô ấy ngồi trong vũng máu của chồng mình, vẫn luôn phát ra tiếng khóc rất nhỏ, mãi đến khi bọn họ kéo cô ấy ra khỏi vũng máu, cô ấy vẫn khóc như vậy.

Hai người ngồi trong gian phòng u ám cho đến trời sáng.

Hàn Huyền Phi không đưa tay ôm Kỳ Dịch, nhưng lại không cách nào bỏ lại Kỳ Dịch như vậy. Hắn ngồi trên thảm bên cạnh Kỳ Dịch, mặc cho Kỳ Dịch nắm tay mình, ở cùng hắn cho đến khi trời dần sáng.

Buổi trưa hôm nay, cuối cùng cũng có tin tức truyền đến.

Kỳ Dương chưa chết , cũng không bị bắt.

Hàn Huyền Phi trong lòng căng thẳng, đồng thời lại không khống chế được mà thở phào một hơi. Hắn không để ý loại phản ứng kì quái này của mình, chỉ cấp bách muốn biết chuyện như thế nào, kế hoạch của hắn có chỗ nào không đúng chứ?

Trần Quân Cường chết rồi, Châu Vân chết rồi, Trương Tiểu Ninh cũng chết rồi …….Trần Quân Nghị bị thương nặng bị bắt, Bạch Phàm bị bắt, Lương Tư Minh bị bắt …….

Kỳ Dương được anh em Trần gia che chắn, được tên cận vệ sát cánh kéo lên ca nô trốn đi. Vừa lên ca nô thì Trần Quân Cường bị bắn trúng ngực rơi xuống nước mà chết, Trần Quân Nghị đằng sau cũng bị bắn ngã, Trương Tiểu Ninh cũng chết trong lúc giao chiến.


Ca nô của cảnh sát cũng đuổi theo sau, Châu Vân lái một chiếc ca nô khác vì để cho Kỳ Dương thoát, bất chấp tất cả mà quay đầu ca nô hướng về phía cảnh sát, hai chiếc tông vào nhau, tiếng nổ chấn động hơn mười dặm, người trên hai chiếc ca nô đều chết hết, xương cốt đều đã bị lửa và nước tiêu huỷ hết, cũng nhờ vậy mà ngăn cản được sự truy đuổi của cảnh sát.

Toàn bộ hàng hoá đều đã bị thu giữ, người bên mua cũng đã bị bắt.

Hàn Huyền Phi kinh ngạc không ngớt, thuộc hạ của Kỳ Dương thà chết, cũng phải để cho Kỳ Dương trốn thoát. Hắn hận đám người ngoan cố này, nhưng hắn biết kì thực là mình kính phục họ.

Kỳ Dịch mặt không biểu cảm nghe thuộc hạ khóc lóc hồi báo, con cậu đen nhánh nhìn thẳng vào bức tường. không nhúc nhích, cả người đáng sợ như người chết, chỉ đặt bàn tay run run lên bàn, trong lòng hắn lộ ra nỗi đau và phẫn hận.

Người hồi báo lau nước mắt rồi đi, trong phòng làm việc một luồng yên tĩnh. Kỳ Dịch mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm về phía trước, toàn thân cứng đờ ngồi xuống ghế.

Tiểu Phương đẩy cửa tiến vào, thấp giọng: “Dịch ca, mọi người đều đến rồi, muốn kêu họ vào đây không?”

Lại thấy Kỳ Dịch không phản ứng, Tiểu Phương cất cao giọng nhắc lại một lần nữa. Kỳ Dịch giật mình, cuối cùng đã có động tĩnh, đôi mắt có chút ngơ ngác nhìn Tiểu Phương, gật gật đầu.

Lưu Minh Trí cùng mọi người đi vào, Kỳ Dịch khẽ nhấc tay, ý bảo mọi người ngồi xuống.

“Mọi người đều nghe nói rồi, lần này chúng ta tổn thất nghiêm trọng, chết hết mấy huynh đệ, Trần Quân Nghị bọn họ cũng bị bắt rồi. Bây giờ không phải là lúc thương tâm, trước tiên phải nghĩ làm sao để giữ những người hiện có.”

“Kỳ Dương là người đại diện cho Tung Hoành, công ty buôn bán vũ khí cũng là danh nghĩa của Kỳ Dương, lần này người tham gia đấu súng cũng là Kỳ Dương, cho nên, sự việc vẫn còn khả năng xoay chuyển.”

“Tiếp theo phía cảnh sát sẽ kiểm tra các phương diện của từng người, đặc biệt là tôi, đồng thời cũng sẽ tiến hành lục soát Tung Hoành. Nhưng mọi khoản mục làm ăn của Tung Hoành đều hợp pháp, không có chỗ cho bọn chúng ra tay, người, chỉ cần chịu khổ cực mấy ngày, chiến tranh tâm lí, cái gì cũng không thừa nhận, là được rồi. Trần Quân Nghị bọn họ nhất định cũng sẽ không nói gì, phía cảnh sát cũng không tóm được đuôi của chúng ta, thêm vào đó mạng lưới quan hệ của chúng ta, tôi tin tưởng tất cả sẽ có chuyển biến tốt .”

“Dịch ca anh yên tâm, chúng tôi chết cũng không nói gì hết.”

“Chỉ cần Dương ca không sao thì được rồi, chờ sự việc qua đi, chúng ta sẽ tìm bọn khốn đó tính sổ.”

“Tin tức lần này phía cảnh sát làm sao mà biết được? Nhất định là có kẻ giở trò, không biết có phải là bên phía bọn Trung Đông tiết lộ không.”

“Phía cảnh sát và viện kiểm sát có rất nhiều quan chức cao cấp, bình thường vẫn xưng huynh gọi đệ với chúng ta, chúng ta lại còn nắm được đuôi của họ trong tay, lần này phải để bọn họ ra sức rồi.”

“Đúng, còn có người bên phía quân đội nữa.”

Kỳ Dịch phẩy tay, mọi người ngừng nói.

“Lần này không giống, xảy ra bắn nhau, phía cảnh sát cũng có người chết, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta, mọi người trong lòng phải cảnh giác. Đám viên chức đó, lần này đương nhiên phải cho bọn chúng ra sức, bằng không mọi người sẽ chết chung!”

“Được rồi, chờ lát nữa Dương luật sư đến sẽ cho mọi người biết nên nói với cảnh sát như thế nào, mọi người cẩn thận chút .”

Tất cả mọi người đều lui ra, Kỳ Dịch vẫn ngồi trên ghế bất động.


Hàn Huyền Phi cũng không nói chuyện, yên lặng nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Kỳ Dương không bị bắt, trận đấu súng của Kỳ Dương với cảnh sát người của Kỳ Dương đều là mang danh nghĩa một công ty nhỏ. Tuy nói Kỳ Dịch và Kỳ Dương là anh em, nhưng không có chứng cứ chứng minh hắn cũng tham gia vào hoạt động buôn vũ khí, Kỳ Dịch, Tung Hoành cùng những người khác đều có cơ hội trốn thoát , thêm vào đó hậu cần của bọn họ quá mạnh, quan hệ lại rộng, có nhiều quan chức của mọi phương diện, về việc tổn thất, vụ án này khó bảo toàn sẽ không vì thủ phạm thực sự đang lẩn trốn mà gác lại vụ án chưa phá.

Nếu như vậy, thất bại vẫn là phía cảnh sát, còn Tung Hoành vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật ….

“Huyền …..”

Ý nghĩ của Hàn Huyền Phi bị cắt ngang, giật mình ngẩng đầu lên, thấy Kỳ Dịch không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh mình.

“Đừng lo lắng quá, sẽ ổn thôi, Tung Hoành còn có Kỳ Dịch tôi đây, sẽ không sao.” Kỳ Dịch ngồi xuống cạnh Hàn Huyền Phi “Trước tiên phải điều tra việc này, nghĩ cách bảo lãnh bọn Trần Quân Nghị ra …….”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hàn Huyền Phi , Kỳ Dịch cười cười : “ Cậu tưởng bắt được người đấu súng ở hiện trường thì sẽ bị giam đến chết hay sao ? Sẽ có cách , Tung Hoành của tôi tài sản hơn mười tỉ , tôi cho dù tán gia bại sản , cũng phải bảo lãnh bọn họ ra , có tiền làm chuyện gì cũng được !”

Hàn Huyền Phi nói không ra lời nào, ngơ ngác nhìn Kỳ Dịch. Hắn không biết hắn phản kháng cái gì? Là Tung Hoành? Hay là ……..Hắn chỉ cảm thấy lòng nặng như một tảng đá to đè lên , hít thở không thông rất khó chịu.

“Huyền, cậu biết không? Tôi không phải là đại ca tốt của bọn họ. Nghe tin bọn họ chết, việc đầu tin tôi nghĩ đến là: May mắn không phải là cậu, may mắn không phải là cậu xảy ra chuyện! Bằng không tôi nhất định sẽ điên mất ……. Kỳ Dịch đột nhiên ôm khư khư lấy Hàn Huyền Phi vào lòng, thì thào nhắc lại: “May mắn không phải là cậu! May mắn không phải là cậu …..”

Môi của hắn mạnh mẽ áp xuống miệng Hàn Huyền Phi, điên cuồng mút lấy, quả thực không giống như đang hôn, giống như muốn cắn hắn nuốt vào trong bụng.

Hàn Huyền Phi bị hôn quên đi tất cả, chỉ biết đây là nụ hôn của Kỳ Dịch. Mặc cho Kỳ Dịch cắn, chủ động đưa lưỡi vào trong miệng Kỳ Dịch, cho Kỳ Dịch cắn đến bật máu. Hắn ôm chặt Kỳ Dịch, sao cũng không nỡ buông tay, hắn muốn tiếp tục hôn Kỳ Dịch như vậy, không muốn làm bất cứ chuyện gì, không muốn nghĩ đến trách nhiệm, không muốn nghĩ đến việc có một ngày hắn sẽ rời khỏi Kỳ Dịch, sẽ mất đi Kỳ Dịch …….

Kỳ Dịch cuối cùng từ trong điên cuồng đã tỉnh lại, từ từ thả lỏng Hàn Huyền Phi ra. Hàn Huyền Phi không muốn bị buông ra, vẫn muốn đem Kỳ Dịch kéo vào trong lòng.

Kỳ Dịch vẫn kiên quyết kéo xa cự ly của hai người, đau lòng lau đi máu trên khoé miệng Hàn Huyền Phi: “Xin lỗi, tôi làm cậu chảy máu rồi, xin lỗi, bảo bối, tôi thật sự là điên rồi.”

Hàn Huyền Phi nhìn mặt Kỳ Dịch, lắc lắc đầu, biểu thị đừng lo.

“Cậu có yêu tôi không? Huyền? Tôi biết cậu yêu tôi, nhưng từ trước giờ chưa từng nghe cậu nói, cậu nói cho tôi nghe có được không?” Âm thanh của Kỳ Dịch mềm mại, khiến Hàn Huyền Phi chỉ thấy nỗi đau ở ngực tràn ra, cổ họng cứng lại không phát ra được tiếng nào.

Hắn có yêu Kỳ Dịch không ? Việc này đã không còn hoài nghi nữa, hắn không nói ra miệng, đặc biệt là sau khi hắn vừa cho Kỳ Dịch một sự đả kích rất lớn.

Hắn ngơ ngác nhìn Kỳ Dịch, lời trong miệng đảo một vòng, nhưng nói không ra.

Kỳ Dịch yêu thương thở dài, ôm Hàn Huyền Phi lại, một lần nữa hôn lên đôi môi khẽ mở của hắn.

Nụ hôn dịu dàng này khiến lòng người say đắm, Kỳ Dịch đem ái ý của mình vào trong miệng Hàn Huyền Phi. Hàn Huyền Phi bị hôn đến thần hồn đều bay lên thiên đường, cả người ngã vào trong vòng tay Kỳ Dịch. Nhưng tâm hắn đang khóc, tim hắn đang đau đến sắp nứt ra.

Kỳ Dịch, tôi yêu cậu …..Tuy cậu từng đối xử với tôi như vậy, tuy cậu là một tội phạm …….nhưng tôi vẫn yêu cậu ! ………..Tôi lừa cậu, tôi làm cậu đau lòng. Nhưng đó là việc tôi phải làm, xin lỗi! …….Cậu giết tôi đi! Tôi bằng lòng chết trong tay cậu! Cậu giết tôi đi ……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui