Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)
Hôm sau khi Trữ Hoài Tĩnh thức dậy thì vị trí bên cạnh đã trống không, trên giường chỉ còn vài vết tích để chứng minh đã từng có người nằm qua.
Trữ Hoài Tĩnh xoa xoa thái dương rồi bước chân trần xuống giường, lấy hắc sắc trường sam khoác vào, mái tóc đen dài tự do buông xõa.
Bên ngoài, cây cao che khuất thái dương, chỉ lưu lại vài vệt sáng lốm đốm trên ô cửa sổ.
Làn da của Trữ Hoài Tĩnh tựa như gốm sứ, gần như có chút tái nhợt. Đôi mắt đen láy do vừa tỉnh ngủ nên vẫn mang theo hơi nước, trong trẻo thơ ngây, dễ dàng nhìn thấu, chỉ là ánh mắt vẫn thủy chung mang theo một nét ưu tư vô cùng sâu sắc.
‘Cốc cốc cốc.’ Tiếng gõ cửa vang lên khiến Trữ Hoài Tĩnh còn đang suy tư hồi phục tinh thần. Hắn thản nhiên đứng yên một chỗ, ánh mắt hướng ra bên ngoài, bờ môi nhàn nhạt hạ lệnh “Tiến vào.”
Cửa bị người chậm rãi mở ra, Triệu ngôn Chi một thân hắc y bước vào, hắn thấy bóng lưng của Trữ Hoài Tĩnh thì hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại: “Nguyên chiếu tướng ở bên ngoài.”
“Bảo hắn chờ, ta sẽ ra ngay.”
“Vâng.”
Trữ hoài Tĩnh đơn giản rửa mặt rồi rời phòng đi đến dược lư. Dược lư là nơi mà Trữ Giác Phi dựng riêng cho hắn, cả gian phòng đều đươc sử dụng những loại vật liệu tốt nhất, cũng có đầy đủ các loại thảo dược quý hiếm từ khắp mọi nơi, vì vậy, dược lư của Dực vương phủ so với Thái y viện còn hoàn thiện hơn.
Trữ Hoài Tĩnh vào dược lư hai canh giờ mới bước ra, trên tay cầm theo một cái hộp gỗ. Triệu Ngôn Chi đứng ở bên ngoài, dường như đã chờ từ lâu, khi hắn nhìn thấy Trữ Hoài Tĩnh thì cũng không nhiều lời mà chỉ nối gót theo sau.
Đại thính vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có vật dụng dư thừa, chỉ là mỗi cái bàn cái ghế đều được Trữ Giác Phi cho người chế tác từ loại gỗ tốt nhất. Trữ Hoài Tĩnh cũng từng phản đối nhưng không thể được, vì vậy, đại thính thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng thật ra lại rất xa hoa.
Nguyên Nhược Khê ngồi trên ghế, một tay đỡ trán, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm nhưng đôi mắt không sâu không thể nhìn thấu lại chứa một tia âu lo. Khi Trữ Hoài bước vào đại thính hắn liền đứng dậy, dáng vẻ thoạt nhìn trầm ổn nhưng đôi tay nắm chặt đã tiết lộ tâm tình.
“Hoài Tĩnh.”
“Nguyên huynh, một ngày không gặp.” Trữ Hoài Tĩnh cười nói rồi ngồi xuống, ngón tay chỉ nơi đối diện, ý muốn Nguyên Nhược Khê an tọa.
Nguyên Nhược Khê cũng không câu nệ, vừa ngồi xuống đã vào vấn đề, “Ta nghĩ Hoài Tĩnh biết ta đến là vì việc gì.”
“Chuyện của Nguyên Huynh ta vẫn nhớ trong lòng, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là còn chút việc nhỏ cần ngươi giúp đỡ.” Trữ Hoài Tĩnh đưa hộp gỗ cho Nguyên Nhược Khê rồi nói tiếp: “Ngươi đem cái hộp này chia làm ba phần cho Liễm Trần uống, hắn sẽ khỏi hẳn.”
Nguyên Nhược Khê tiếp nhận hộp gỗ, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ngẩng đầu nhìn Trữ Hoài Tĩnh: “Chỉ cần là việc ta có thể giúp thì nhất định sẽ cố hết sức!”
“Tốt, vậy vấn đề cụ thể cứ để Ngôn Chi nói cho ngươi biết, kết quả cuối cùng ta đây mở mắt mong chờ.”
Trữ Hoài Tĩnh nói xong liền xoay người rời khỏi đại sảnh, trở về tiểu viện của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...