Trữ Hoài Tĩnh đi đến huyện nha của thành Hoài Dương thành, hắn lấy dùi trống xao lên, một âm thanh trọng trọng đập vào lòng người, có chút nặng nề. Không lâu sau, đại môn của huyện nha hé mở, một lão gia nhân có bộ râu như cá trê từ trong bước ra, mang theo chút khó nhẫn: “Xao cái gì mà xao, không phát hiện trời đã tối rồi sao? Có chuyện gì mai hãy tới.”
“Vị gia gia này, tiểu nhân có chuyện muốn gặp huyện lệnh đại nhân để mà báo cáo, sự tình trọng đại, gia quan tiến bước tựu không cần phải nói.” Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười, đưa cho lão nhân kia một thỏi bạc.
Vị gia gia kia cầm thỏi bạc trong tay, tức giận thuyết: “Đại nhân đang thương nghị đại sự cùng Phi vương điện hạ, ta xem ngươi ngày mai hẳn trở lại.”
Trữ Hoài Tĩnh nghe xong thì nhíu chặt mi nhưng rất nhanh lại mỉm cười nói: “Đây không phải chuyện đùa đâu gia gia. Ngươi cũng muốn Phi vương gia nể mặt mà phải không?” Lại xuất thêm một thỏi bạc.
Lão nhân có bộ râu cá trê lúc này mới rạng rỡ thuyết: “Ngươi chờ, ta đi xin chỉ thị của lão gia, có gặp ngươi hay không còn phải xem quyết định của hắn.” Nói xong, lão đóng lại đại môn. Trữ Hoài Tĩnh trong một khắc đại môn khép lại liền khôi phục vẻ mặt như trước, đưa tay quét một lớp bụi lên mặt, từ trong lòng lấy ra một viên đan nuốt xuống.
Chuẩn bị đâu vào đó, đại môn đỏ thẫm lại dần hé mở, lão nhân có bộ râu cá trê thuyết: “Đại nhân của chúng ta nói cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu lúc đó ngươi nói không ra nguyên cớ liền…”
“Đến lúc đó tùy ý đại nhân xử trí.” Trữ Hoài Tĩnh cười cười, râu cá trê thế nhưng ngăn cản hắn: “Ta sao vừa đi vào ngươi liền thành cái dạng này?”
“Nga, không cẩn thận té ngã thôi.” Trữ Hoài Tĩnh theo râu cá trê đi qua một hành lang thật dài, tiếp đến là một nơi thiên thính.
Trên chủ vị là một nam tử, trong tay nâng một thanh hoa từ trà đản, một ngụm lại một ngụm mà uống, Trữ Hoài Tĩnh đi và thiên thính, cung kính cuối đầu: “Thảo dân tham kiến đại nhân.”
“Đã trễ thế này sao ngươi còn xao trống? Có chuyện gì a?” Vị đại nhân mập mạp một bên uống trà, một bên mạn bất kinh tâm mà thu trứ Trữ Hoài Tĩnh.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân vốn là một lang trung, hôm nay vừa vặn đi ngang liền phát hiện ở đây có rất nhiều người nhiễm phải ôn dịch, sở dĩ tiểu nhân cả gan là muốn thỉnh đại nhân mau mau ngăn chặn bệnh dịch, miễn trở thành đại họa.” Trữ Hoài Tĩnh một hơi thuật lại…
“Lớn mật, một lang trung nho nhỏ mà lại tùy tiện chỉ huy đại nhân của chúng ta sao? Đại nhân của chúng ta nhất lý vạn ky (thức khuya dậy sớm), nào có thời gian rảnh rỗi mà quản giá tình hình ôn dịch, hơn nữa người người trong thành đều rất khỏe mạnh, căn bản không có ai mắc bệnh, ngươi không nên ở chỗ này mà ăn nói bừa bãi.” Râu cá trê nhìn Trữ Hoài Tĩnh, vẻ mặt phẫn nộ nói.
“Đại nhân, tiểu nhân nói đều là sự thật, nếu đại nhân không tin liền cùng tiểu nhân đi xem.” Trữ Hoài Tĩnh thẳng lưng, nhìn vào tên đại nhân mập mạp, không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp.
Tên béo đại nhân kia một mực yên lặng không lên tiếng, thẳng đến khi uống xong một miệng trà liền chậm rãi mở miệng: “Việc này không cần gấp gáp, chờ ta điều tra xong đã.”
“Đại nhân, sợ rằng bách tính đều đã gần mất mạng.” Trữ Hoài Tĩnh khẩu khí có chút băng lãnh nói.
“Vậy ngươi nghĩ phải giải quyết thế nào?”
“Thỉnh đại nhân xuất mã phong thành, kiểm soát người ra vào để ngăn chặn bệnh dịch lây lan.” Trữ Hoài Tĩnh đôi mắt sáng sủa hữu thần, mang theo nồng đậm tự tin, không còn sự hờ hững khi xưa.
“Nếu ta nói không được ni?” Béo đại nhân buông trản trà trong tay, nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh.
“Na, không thể làm gì hơn ngoài việc lánh cầu người khác, theo ta được biết thì Phi vương điện hạ hiện đang ở quý phủ, ta nghĩ ngài ấy hẳn sẽ không để mặc mọi việc!” Trữ Hoài Tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt của béo đại nhân, không chút sợ hãi.
“Phi vương điện hạ khởi giá không phải ngươi muốn gặp là gặp.” Râu cá trê xen mồm nói.
Một đạo âm thanh êm dịu vang lên bên tai Trữ Hoài Tĩnh, “Ai muốn gặp ta?”
Tuy thoạt nhìn vẫn trấn định như cũ nhưng trong lòng đã có chút run sợ, Trữ Hoài Tĩnh xoay người, hướng nam tử phía sau kính lễ nói “Thảo dân tham kiến Phi vương điện hạ.”
“Là ngươi muốn tìm ta sao? Có chuyện gì?” Trữ Hoài Xa đã không còn bản tính trẻ con của năm năm trước, mấy năm tôi qua hắn dần trở nên lịch lãm, trên người có hơn vài phần uy nghiêm, cũng thành thục không ít, hắn vận nhất kiện hồng sắc trường bào làm cho cả người thoạt nhìn thần thái phi dương. Bên hông là khối hồng sắc noãn ngọc nhượng Trữ Hoài Tĩnh trong chốc lát thất thần.
Trữ Hoài Tĩnh cuối đầu, không tái nhìn Trữ Hoài Xa nữa, chỉ hạ giọng nói: “Thảo dân là một lang trung, hôm nay vô ý phát hiện nơi đây ôn dịch hoành hành nên tới đây hướng thái thú đại nhân báo cáo, đồng thời mong muốn đại nhân mau chóng phong thành, khống chế bệnh dịch lây lan.”
Trữ Hoài Tĩnh đợi thật lâu cũng không thấy Trữ Hoài Xa trả lời liền ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Hoài Xa nhưng lại phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm: “Thỉnh Phi vương điện hạ định đoạt.”
“Ngươi tên là gì?” Trữ Hoài Xa đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.
“Thảo dân Mộc Tĩnh.”
“Ngươi lớn lên rất giống một vị cố nhân của ta, tên cũng rất giống, đều một tự Tĩnh. Được rồi, Ngự Xuyên, hạ lệnh phong thành cho đến khi bệnh dịch được khống chế.” Trữ Hoài Xa thở dài lo lắng rồi nói tiếp “Mộc Tĩnh, ngươi nếu biết rõ tình hình bệnh dịch liền phụ trách việc điều trị cho các bệnh nhân, có gì cần thì đến tìm ta.”
“Ta ơn Phi vương điện hạ!” Trữ Hoài Tĩnh nhàn nhạt trả lời.
Béo đại nhân Nhan Ngự Xuyên quay sang Trữ Hoài Xa hành lễ nói: “Vi thần tuân mệnh.”
Trữ Hoài Xa có chút suy tư, hắn liếc nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi xoay người ly khai, Trữ Hoài Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Nhan Ngự Xuyên cười nói: “Nhan đại nhân, sau này chỉ giáo nhiều hơn.”
“Không dám, không dám.”
Trữ Hoài Tĩnh và Nhan Ngự Xuyên thương lượng một ít phương án liền trở về khách ***, Lưu Tích Vũ vẫn còn chưa ngủ, nàng ngồi trong phòng Trữ Hoài Tĩnh. Vừa thấy người liền cuống quýt mà hỏi: “Tĩnh ca ca, thế nào, mặt ngươi sao vậy?” Lưu Tích Vũ chỉ vào gương mặc đen thui của Trữ Hoài Tĩnh nói.
Trữ Hoài Tĩnh cười cười thuyết: “Không có gì, bất cẩn té ngã thôi, sự tình đã giải quyết thỏa đáng, ngày mai ta trở về Từ Â tự bắt mạch cho bệnh nhân, mấy ngày nay ngươi ở chỗ này cũng đừng đi đâu biết không?” Trữ Hoài Tĩnh hướng Lưu Tích Vũ tinh tế dặn dò.
“Ân, ta biết! Tĩnh ca ca, ngươi mệt mỏi rồi, ta không làm phiền ngươi nữa, nhĩ hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong, Long Tích Vũ rời khỏi gian phòng, Trữ Hoài Tĩnh xác thực có chút mệt mỏi, hắn ngã vào giường, rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...