Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Hội chùa kéo dài đến lúc chạng vạng rồi mới kết thúc, Trữ Hoài Tĩnh trở lại trong miếu, tùy tiện tìm một kiện bạch sắc trường sam thay vào, tóc cũng tùy ý dùng một mộc trâm vãn thượng. Hắn đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên có người gõ cửa.

Trữ Hoài Tĩnh mở cửa, trước mặt hắn là một thiếu nữ có tướng mạo đoan trang, nàng thấy Trữ Hoài Tĩnh liền có chút ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn, dùng một âm thanh rất nhỏ mà nói: “Mẫu thân bảo hôm nay công tử đã giúp ta một việc lớn, nhượng ta cảm tạ công tử, vừa lúc tối nay có hội hoa đăng, chẳng hay công tử có muốn cùng ta đi xem?”

“Cô nương không phải còn đang sinh bệnh sao? Không cần câu nệ, huống chi tại hạ chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.” Trữ Hoài Tĩnh không phải một đứa ngốc, hắn đương nhiên biết cô nương này tìm hắn vì cái gì nhưng hắn không muốn làm tổn thương tấm lòng của một nữ hài.

“Không quan hệ, chỉ là tiểu bệnh, ta hiện tại đã khỏe rồi, ta xem công tử ở chỗ nảy lại quá tịch mịch…” Thiếu nữ nháy một đôi mắt to nhìn về phía Trữ hoài Tĩnh, trong mắt chứa thật sâu khát vọng.

Hắn thật không nghờ một nữ hài cổ đại lại có gan lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn tiếc rẻ nói: “Vậy được, làm phiền Lưu cô nương.”


Hai người bước ra Quan Âm miếu, qua trò chuyện, hắn biết được cô nương này tên Lưu Tích Vũ, gia thế là một thương nhân, của cải xem như đầy đủ, cũng coi như là một thiên kim, nhưng những việc này vẫn không làm Trữ Hoài Tĩnh để tâm.

Trên đường nơi nơi đều treo đủ mọi loại hoa đăng, có rồng, có kim ngư, đủ mọi hình hài, toàn bộ Lâm Xuyên thành đều chìm đắm trong một màu đỏ rực. Trữ Hoài Tĩnh đi theo đoàn người, ngực có một tia ấm áp, khóe miệng bất giác dẫn ra một mạt tiếu ý.

Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào những cô nương trên đường, ai ai cũng cầm theo mọi loại hoa đăng, thế nhưng màu sắc chỉ có lưỡng chủng, liền hỏi: “Cô nương, hoa đăng này có ý nghĩa thế nào ni?”

Lưu Tích Vũ không để ý liền nói: “Hoa đăng màu hồng nhạt là những cô nương còn độc thân, hoa đăng màu đỏ là những cô nương đã có tướng công.”

“Ta đây cấp cô nương một chiếc hoa đăng ba.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong liền tiền tiến đến một sạp hàng rong, mua một chiếc đưa cho Lưu Tích Vũ.

Lưu Tích Vũ có chút không ý tứ tiếp nhận hoa đăng: “Cảm tạ.”

Mà một màn vừa rồi vừa vặn đã bị Trữ Giác Phi trông thấy, mặt hắn tối sầm lại, nãy giờ hắn vẫn theo sau Trữ Hoài Tĩnh, Triệu Ngôn Chi nhìn ra sự khác thường của chủ tử, có chút không giải thích được.

Trữ Hoài Tĩnh nhìn người người trên đường liền hướng Lưu Tích Vũ hỏi: “Bọn họ muốn đi đâu a?”


“Có lẽ là đi thả thủy đăng, viết nguyện vọng lên thủy đăng rồi nhượng nó trôi đi, năm sau nguyện vọng sẽ trở thành hiệc thực.” Lưu Tích Vũ vẻ mặt mơ ước nói.

Trữ Hoài Tĩnh có chút buồn cười, mặc kệ là nơi nào vẫn có sự mê tính như vậy.

“Chúng ta đi xem ba.” Trữ Hoài Tĩnh biết Lưu Tích Vũ rất muốn đi, phong độ thông thường hắn vẫn phải có.

Hai người sánh vai cùng đến Nguyệt Viên hà, trên sông là đủ loại thủy đăng. Lưu Tích Vũ mang theo Trữ Hoài Tĩnh đi đến sạp hàng rong mua thủy đăng cho cả hai, rồi đưa cho Trữ Hoài Tĩnh: “Ngươi viết trước đi.”

Kỳ thực Trữ Hoài Tĩnh muốn nói mua một cái là tốt rồi, thế nhưng khi nhìn Lưu Tích Vũ vui vẻ như vậy hắn không muốn làm cho nàng thất vọng nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp nhận thủy đăng, nhưng rốt cuộc phải viết cái gì ni?

Hắn cho tới bây giờ cũng không có nguyện vọng gì, cũng không muốn có cái gì thì phải viết sao ni? Trữ Hoài Tĩnh nghĩ một hồi lâu liền viết lên thủy đăng hai chữ, sau đó đưa bút cho Lưu Tích Vũ, Lưu Tích Vũ tựa hồ đã sớm nghĩ ra nên viết gì liền rất mau lẹ tiếp lấy, sau đó trả bút cho lão bản. Cả hai lấy thủy đăng thả trôi trên sông.


Thủy đăng lưu theo dòng nước trôi đi, chỉ chốc lát sau liền đan xen cùng nhau hoa lẫn. Trữ Giác Phi thủy chung nhìn chằm chằm hai người, sau khi Trữ Hoài Tĩnh bọn họ đi xa liền quay sang Triệu Ngôn Chi nói: “Đi giúp ta đi lấy hai chiếc thủy đăng ấy về.”

Triệu Ngôn Chi đối yêu cầu của Trữ Giác Phi cảm thấy kì quái nhưng lại không thể phản bác, hắn đạp thủy lấy về hai cái thủy đăng giao cho Trữ Giác Phi, toàn bộ quá trình chỉ như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không ai phát hiện.

Trữ Giác Phi xem xong hai ngọn thủy đăng liền không để ý nhãn tình kinh ngạc của Triệu Ngôn Chi mà bóp vụn chúng, “Ngôn chi, ngươi về khách *** trước, ta còn có việc muốn làm.”

“Nhưng công tử, ở đây người người hỗn độn, nếu như…” Lời nói của Triệu Ngôn Chi bị nhãn thần của Trữ Giác Phi cắt đứt, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc phẫn nộ ly khai.

Trữ Giác Phi không để ý Triệu Ngôn Chi mà hướng đến Trữ Hoài Tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận