Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

QUYỂN 2: NHẤT NHẬP GIANG HỒ TUẾ NGUYỆT THÔI

[VỪA VÀO GIANG HỒ NĂM THÁNG TRÔI]

Nắng hạ chói chang, nóng bức không chịu nổi, dương quang rừng rực chiếu sáng. Từ xa, hai nam tửcưỡi ngựa đi trên con đường quanh co, cả hai trước sau như một, không nhanh không chậm, thư thích dạo chơi.

Cưỡi trên kỵ mã phía trước là một nam tử gương mặt tuấn tú, trên người bạch sắc trường bào đầy vẻ xa hoa, vạt áo thượng tú hồng liên như hỏa bàn sáng lạn, mái tóc đen nhánh dùng bạch trâm vãn thượng, đôi môi mểm mại, dung nhan tuy rất tuấn tú không thiếu phần sắc bén.,

Nam tử theo phía sau một thân hắc y cẩm phục, trên người không đeo trang sức, mái tóc đen dài dùng một sợt dây buộc gọn, trên tay là thanh trường kiếm, hai mắt chứa đầy tinh quang.

“Ngôn chi, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Lâm Xuyên thành?” Bạch y nam tử kéo lại dây cương khiến cho kỵ mã một trận tê rống, hẳn quay mặt hỏi hắc y nhân.

“Công tử, nếu không có gì bất trắc thì chạng vạng hôm nay chúng ta có thể đến được Lâm Xuyên.” Hắc y nam tử cung kính đáp.


Hai người một trận trầm mặc, liên mã tựa hồ cũng vì tốc độ của bọn họ mà có chút không kiên nhẫn, bạch y nam tử mạn bất kinh tâm tiến về phía trước. Mắt thấy sắc trời ngày càng cuyển, hắc y nam tử, Ngôn Chi, lần thứ hai mở miệng: “Công tử, chúng ta nên đi nhanh hơn nếu không đêm nay phải ở lại nơi hoang dã này.”

“Vậy ngươi không nói sớm.” Vừa dứt lời, bạch y nam tử liền vung roi vào mông ngựa, cổ dùng sức kéo, kỵ mã vì đau nên nhất thời chạy vút đi, khắp trời mù mịt cát bụi.

Khi trời chạng vạng, rốt cuộc cả hai cũng đến được Lâm Xuyên. Ánh nắng hoàng hôn làm sắc trời nhuốm một màu hồng sắc, người người vội vã trở về, một ít thanh lâu, tửu quán nổi lên sinh ý.

Trải qua bốn năm hồi sức, Lâm Xuyên thành cuối cùng khôi phục sau chiến tranh, bạch y nam tử lộ vẻ vui mừng.

“Công tử, chúng ta nên đến khách *** nghỉ ngơi.” Ngôn Chi từ phía sau bạch y nam tử đề nghị.

“Hảo, chúng ta đi.” Bạch y nam tử hướng về khách *** trước mặt. Đây là một khách *** hai tầng, phía trên phiên kỳ phấp phới dòng chữ – Thái Bạch lâu.

Cả hai cưỡi ngựa tiến dến khách ***, bạch y nam tử lập tức xuống ngựa, tiện tay ném mã tiên cho Ngôn Chi phía sau rồi đi vào trong. Lão bản của khách *** nhìn thấy bạch y nam tử ăn vận xa xỉ nên lập tức tự mình nghênh tiếp.


“Vị khách quan này ngài nghỉ trọ hay ở trọ?” Lảo bản nịnh nọt, hỏi thăm bạch y nam tử.

“Không phát hiện trời đã tối rồi sao? Đương nhiên là ở trọ, hai gian phòng chữ thiên hảo hạng.” Bạch y nam tử diện vô biểu tình mà phân phó.

“Na, khách quan đi theo ta.” Lão bản dẫn bạch y nam tử lên lầu hai. Chốc lát sau, y quay sang lão bản tiếp tục nói: “Đem lên một ít cơm nước, chuẩn bị luôn cả nước nóng.”

Ngôn Chi đi theo bạch y nam tử bước vào phòng, vội vàng đóng cửa: “Công tử lần này ra đi không cáo biệt, ngũ thiếu gia sẽ rất lo lắng.”

“Ngôn Chi không cần lo cho Hoài Xa, hắn tự có chừng mực.” Bạch y nam tử lơ đểnh ngồi vào bàn.

Ngôn Chi nghe bạch y nam tử nói vậy cũng không thèm nói lại. Đúng lúc này tiểu nhị đưa nước nóng rới, hắn thức thời tiếp nhận mọi thứ từ tiểu nhị rồi đuổi người ra ngoài. Nước nóng đưa vào làm thủy khí trở nên dày đặc.

Ngôn Chi giúp bạch y nam thoát y phục, người kia cũng không chút xấu hộ, tựa hồ đã quen được người hầu hạ, thoát đến khi chỉ còn chiếc khố, hắn liền lui ra ngoài.

Nước nóng ấm áp bao phủ đầu vai, sau mấy ngày dài mệt nhọc, bạch y nam tử tựa vào dục dũng, mái tóc đen dài buông xõa, làm da trắng nõn do bị thủy tẩm liền trở nên ửng hồng. Trong phòng một cảnh xuân sắc nói không nên lời.

Bầu trời sao sáng chợt lóe, ánh trăng như ngọc tỏa ra ánh sáng mờ ảo, soi rọi nhân gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui