Năm qua có thể nói là một năm kinh tâm động phách, Hoàng thái hậu về cõi tiên, đại thọ lần thứ năm mươi của Trữ Giác Phi, Thái tử tàng trữ Long bào,… còn có việc Lưu Tích Vũ âm thầm xuất hiện, thân thế của Trữ Tĩnh Vũ bị người vạch trần, quan hệ giữa Trữ Hoài Tĩnh và Trữ Giác Phi đột nhiên bại lộ, tất cả đều đã định sẵn bữa cơm tất niên năm nay sẽ là một cột mốc quan trọng.
Yến tiệc tất niên được diễn ra tại Ung Hợp điện, những đại thần có chức quan trên ngũ phẩm đều được mời đến, hoàng tử công chúa phi tần cũng không thiếu sót, những kẻ vắng mặt đều trong dự đoán của mọi người.
Người thứ nhất là Trữ Hoài Du hiện đang bị giam ở thiên lao. Người thứ hai là hoàng hậu đương thời, mẫu thân của Trữ Hoài Du, điều này tất cả đều có thể lý giải. Còn có một người là Trữ Hoài Xa đang ở biên quan, chỉ có Trữ Hoài Tĩnh biết rằng hắn đã trở về hơn nữa còn đang rời khỏi cương vị, việc này nếu bị phát hiện ắt sẽ rơi đầu nên việc hắn không xuất hiện cũng chẳng có gì kỳ quái.
Không khí bởi vì những chuyện xảy ra gần đây mà trầm lắng không ít, tất cả đều tận lực thu nhỏ bản thân. Trữ Hoài Tĩnh vẫn dẫn theo Trữ Tĩnh Vũ an phận một chỗ, vẻ mặt bình thản, chỉ là ánh mắt có chút suy tư như đang nghĩ tới vài thứ gì đó.
Mà tất cả những việc này đều không tránh khỏi đôi mắt của Trữ Giác Phi đang ngồi trên ngự tọa. Sau khi yến hội qua hơn phân nửa thời gian, một hồng sắc thân ảnh vẻ mặt mang theo vài phần kiệt ngạo bất tuân đột nhiên xuất hiện.
Đại điện vốn đang có chút náo nhiệt nháy mắt vắng lặng như tờ. Trữ Hoài Tĩnh nhìn người kia, đôi mày nhíu chặt. Trữ Giác Phi vẫn là bộ dáng thản nhiên, chỉ là ánh mặt lộ vẻ nghiêm túc.
“Tham kiến phụ hoàng. Cung chúc phụ hoàng một năm đầy phúc, hưởng hoài không hết, thọ với đất trời!” Trữ Hoài Xa kính cẩn cúi đầu, sau khi nói xong hắn cũng không đợi Trữ Giác Phi cho phép mà đã tự mình đứng lên, “Nhi thần rất nhớ phụ hoàng, rất nhớ đại ca nên đã tạm thời rời khỏi cương vị, hoàn thỉnh phụ hoàng trách phạt!”
Một màn như vậy khiến cho kẻ khác mở rộng tầm mắt, Trữ Giác Phi ngồi trên ngự tọa trầm mặc không nói, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ. Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên đến cạnh Trữ Hoài Xa, kính cẩn nói: “Ngũ đệ cũng là vì phụ hoàng nên mới sốt ruột, hoàn thỉnh phụ hoàng xử nhẹ.”
Trữ Hoài Tĩnh nói xong thì không chút dấu vết kéo Trữ Hoài Xa quỳ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Hoài Xa, ngươi sao lại nóng nảy gì vậy, bộ không muốn sống nữa sao?”
“Đã phiền Tứ ca cầu xin. Ta chỉ nghĩ mỗi khi có Tứ ca bên cạnh thì ta chẳng sợ bất cứ điều gì!” Trữ Hoài Xa bộ dáng ngây thơ nhìn Trữ Hoài Tĩnh, chỉ là ánh mắt lãnh đạm đến cùng cực khiến hắn đau lòng. Quả nhiên đã tổn thương đến hài tử luôn sáng lạn như dương quang này rồi.
Trữ Giác Phi nhìn xuống hai người một lát rồi nói: “Chư vị ái khanh cảm thấy thế nào?”
Người có nhãn lực đều biết bệ hạ muốn có người cho một bậc thang leo xuống nên tất cả đều chung một miệng cầu xin xử nhẹ. Trữ Giác Phi làm ra bộ dáng vô cùng đau đớn, nói vì niệm tình Trữ Hoài Xa luôn giữ hiếu tâm, lại thêm năm năm cần cù lưu giữ biên quan nên chỉ phạt hắn ba năm bổng lộc, đồng thời hạ lệnh ba ngày sau rời kinh thành.
Đối với sự nghiêm phạt này tất cả đều không phản đối, cùng hô bệ hạ anh minh.
Chỉ là bốn chữ này khiến Trữ Hoài Xa vô cùng chói tai, hắn nhìn Trữ Giác Phi nói “Tạ ơn phụ hoàng ân điển!” rồi dứng dậy.
Trữ Hoài Tĩnh cũng đứng lên, đang định nắm tay Trữ Hoài Xa thì ai ngờ hắn lại tránh đi, một mình đến bên bàn của Nguyên Nhược Khê, việc này làm Trữ Hoài Tĩnh có chút xấu hổ cũng khiến Trữ Giác Phi rất không hài lòng.
Trữ Hoài Tĩnh trở về chỗ ngồi, Trữ Tĩnh Vũ lôi kéo tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cha, tiểu thúc có phải mất hứng hay không?”
“Không đâu, hắn chỉ quá mệt mà thôi, Vũ Nhi không cần lắng!” Trữ Hoài Tĩnh gõ trán Trữ Tĩnh Vũ rồi mỉm cười gắp cho bé một đũa rau.
Trữ Tĩnh Vũ suy tư nhìn rau trong chén, chẳng lẽ cha đã quên bé không thích ăn rau rồi sao? Nhưng cuối cùng bé vẫn không nói gì.
Vốn buổi yến tiệc đã trầm lắng nay còn trầm lắng hơn. Tất cả đều cứng ngắc ngồi ăn cho hết bữa cơm, đến khi Trữ Giác Phi tuyên bố yến tiệc kết thúc thì ai ai cũng là dáng vẻ như đã trút được gánh nặng.
Không khí của bữa cơm hôm nay còn căng thẳng hơn những lúc phải ra chiến trường, quả nhiên gần vua như gần cọp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...