Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhỏ của Bảo Lang Các nhìn ra bên ngoài, biết cái gì nên tới rốt cuộc cũng tới, xoay người đi vào nội thất, choàng cho mình kiện áo khoác gấm màu xanh da trời, trên mặt in Bồ Công Anh màu trắng, nơi cổ áo tỉ mỉ chế tác qua một cái đuôi bạch hồ, phá lệ xinh đẹp.
Trời mấy ngày này đang lạnh dần, thân thể của nàng lại không tốt như trong tưởng tượng, hơn nữa lần trước Ân Cửu Dạ quả thực giày vò quá sức, tự nhiên phải chú ý nhiều hơn.
Sau khi trùng sinh, nàng hướng đến sẽ không ủy khuất chính mình, kiếp trước ủy khuất thật sự quá nhiều, lòng tràn đầy tính toán, chỉ vì một người nam nhân, cuối cùng rốt cuộc được cái gì, còn không phải thê thảm mà chết, cho nên đời này kiếp này, nàng phải chiếu cố mình thật tốt.
Tiếng nghị luận ồn ào dần dần khuếch tán, trong miệng mỗi người đều đang nghị luận chuyện gì đó, tú nữ bên trong mỗi tòa viện đều hoảng loạn chạy ra ngoài, từng người đều đứng ở cửa viện riêng của mình, nhìn nhìn xung quanh, xem bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng mồm năm miệng mười nghị luận.
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm đi ra, giống như những tú nữ khác, cũng đứng ở cửa Lâm Lang viện, chậm rãi đợi trò hay bắt đầu.
Chế tạo ra trận hỗn loạn ồn ào này không phải người khác, chính là Ngũ quý phi - Ngũ Y Nhân.
Ngũ Y Nhân một thân váy dài màu đỏ thuần cực địa, phía trên là hai con Kim Phượng chói mắt, một cái mũ phượng điêu khắc từ nhuyễn kim tinh xảo, treo cao trên đỉnh đầu, dây tua rủ xuống ở trên trán, từ xa nhìn lại xung quanh đều toả ra kim quang, chỉ cảm thấy cao không thể chạm, khí thế bức người, thật không hổ hai chữ " quý phi ".
So sánh dưới, khí thế Mộc Tịch Bắc lại yếu hơn rất nhiều, thân thể gầy yếu, dáng vẻ mềm mại, còn có giọng nói dịu dàng, dường như căn bản không có tiếng nói chung.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt nhìn nữ nhân mặc trang phục lộng lẫy đang đi đến, không khỏi tự hỏi chính mình, Ngũ Y Nhân đây là muốn lấy khí thế bên trên áp đảo mình trước sao?
Phía sau Ngũ Y Nhân đi theo mấy người ma ma khỏe mạnh cùng thái giám, đội hình khổng lồ, vừa thấy liền biết lúc sáng ở Bát Tiên Các đã thu liễm rất nhiều, đi sau ma ma cùng thái giám, còn có hai đội Cấm Vệ quân trong cung, ăn mặc chỉnh tề, bước chân theo quy tắc, vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng có khí thế.
Đầu lĩnh không phải người khác, chính là vị trước đó đã giúp đỡ Mộc Tịch Bắc bắt Liễu Vượng Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân —— Bạch trúc, khi Mộc Tịch Bắc nhìn thấy hắn thì đồng thời, hắn cũng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc lẻ loi một mình đứng ở trước cửa, trong mắt hiện lên một tia thú vị nồng hậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Mộc Tịch Bắc không có bỏ qua hứng thú trong mắt hắn, nhưng cũng không tránh đi, chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, điều này không khỏi khiến cho khóe miệng Bạch Trúc cong lên càng sâu.
Thái giám ở sau lưng Ngũ Y Nhân cầm theo bộ liễn màu vàng sáng, che ánh nắng mặt trời cho vị nương nương tôn quý này, sắc mặt Ngũ Y Nhân hơi ngưng trọng, đứng đầu con đường.
Con đường này là đường một chiều, đều là nơi ở của tú nữ, đại khái có ba bốn đầu cung lộ giăng toàn bộ khắp nơi, bên ngoài lại có tường vây, lúc bình thường, nam tử đều không vào được.
Hai người tú nữ ở một cái viện, tiểu viện đều không khác nhau lắm, hiện tại Ngũ Y Nhân đứng đầu con đường này, đã thuyết minh, chỉ cần tiểu viện của tú nữ ở trên con đường này, tập trung ở cửa, đều có thể nhìn thấy trận thế hôm nay của Ngũ Y Nhân, mà Ngũ Y Nhân lại có thể đem phản ứng của mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Nhìn thấy mọi người không sai biệt lắm, Ngũ Y Nhân liền mở miệng:
" Ngay lúc này dẫn người đến quấy rầy, Bản cung thật sự hổ thẹn trong lòng, nhưng sự tình khẩn cấp, Bản cung cũng không có cách nào, cho nên chỉ có thể ủy khuất các vị tú nữ cẩn thận phối hợp."
Lời này vừa ra mọi người xung quanh lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
" Ngươi có biết đây là có chuyện gì không? Sao Quý phi nương nương lại mang theo nhiều Cấm Vệ quân tới đây như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Một vị tú nữ huých cánh tay tú nữ bên cạnh, vẻ mặt xem kịch hay.
" Ta cũng không rõ lắm, chẳng qua trên đường có nghe một vị tỷ muội nói, hình như là bảo bối thưởng buổi chiều bị mất rồi."
" Trách không được lo lắng như vậy, chẳng qua vải đỏ trên bảo bối cũng chưa gỡ ra, vậy chúng ta làm sao biết đó là cái gì chứ? "
Lại một tú nữ khác nói nhỏ, mang theo vài phần cẩn thận.
" Hình như là một cái bình Tây Dương, chẳng qua rốt cuộc là hình dạng gì, ta cũng không biết. "
Thời gian dần trôi qua, tất cả tú nữ ngươi một lời ta một câu bắt đầu thảo luận, thanh âm cũng lớn dần, không khỏi phỏng đoán, ai mà lớn gan như thế, ngay cả bảo bối ngự ban cũng dám trộm đi?
Ngũ Y Nhân nhíu nhíu đầu mày, một tên thái giám thấy vậy lập tức đi ra từ sau lưng Ngũ Y Nhân, tuổi tác không lớn, sắc mặt trắng nõn, lại quen nịnh nọt, chẳng qua nghĩ đến hắn hẳn cũng có vài phần thủ đoạn:
" Yên lặng! Đều yên lặng!"
Thái giám khụ khụ hai tiếng, dùng giọng nói lanh lảnh mở miệng nói:
" Sáng hôm nay, lúc Bát Tiên Các đang thưởng bảo, bởi vì Tề phi nương nương đột nhiên trúng độc, tràng diện nhất thời hỗn loạn, nhưng không ngờ rằng, có người nhân cơ hội đó đã trộm đi bình Tây Dương do Bệ hạ ban cho nương nương, thật sự ăn gan hùm mật gấu, ngay cả bảo bối Bệ hạ ngự ban cho nương nương cũng dám trộm! "
Công công kia phất Lan Hoa Chỉ, càng nói càng tức giận, dường như nếu biết là ai trộm, nhất định phải lột một lớp da của nàng!
" Khụ ~ Các ngươi nghe kỹ cho tạp gia, nếu người nào cầm bảo bối kia, nhân lúc này tranh thủ thời gian lấy ra, nương nương nói, chỉ cần ngươi chịu giao đồ ra, có thể bỏ qua chuyện cũ, cho nên tạp gia khuyên các ngươi vẫn không nên vì một chút lợi nhỏ, ngay cả mạng đều không cần, phải biết rằng, đây chính là việc phải rơi đầu! "
Tên thái giám kia cũng thật biết huênh hoang, một phen nói xuống, trong lòng mọi người đều thấp thỏm không thôi.
Nhưng mà bảo bối kia ngay cả mặt mũi thế nào các nàng còn chưa thấy qua, ai sẽ lấy chứ?
Sắc mặt Ngũ quý phi rất âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, sau đó vung tay lên, liền thấy Bạch Trúc mở miệng nói với thuộc hạ của mình:
" Tìm ra cho ta! "
Sắc mặt Ngũ Y Nhân khiến cho người ta nhìn không ra nàng ta đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua Mộc Tịch Bắc lại cảm nhận được nàng ta lạnh lùng nhìn lướt qua mình, Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười với Ngũ Y Nhân, lại không ngờ Ngũ Y Nhân cũng giương lên khóe miệng, phá lệ đẹp mắt.
Quay đầu, Mộc Tịch Bắc lại nhìn thấy Tôn Lộ chẳng biết lúc nào cũng được người giúp đỡ đi ra, đứng ở cửa viện của mình, dữ tợn nhìn một thân áo khoác màu xanh da trời nổi bật phá lệ sạch sẽ Mộc Tịch Bắc.
" Thương thế Tôn tỷ tỷ tốt lên thật nhanh, lúc này mà đã ra ngoài, cũng không biết mấy hạ nhân các ngươi làm việc như thế nào, tỷ tỷ chính mình cậy mạnh, các ngươi cũng không biết nặng nhẹ. "
Mộc Tịch Bắc quan tâm nói, thậm chí hai mắt ân cần trên dưới đánh giá Tôn Lộ, giống như có giao tình với nàng vô cùng tốt.
Sau khi Tôn Lộ chịu hình xong thì vội vã trở về, sai nha hoàn giúp mình bôi qua thuốc trị thương thay kiện y phục khác, liền không để ý ngăn trở, sai người khẩn cấp đỡ đến cửa viện, Ngũ Y Nhân đáp ứng nàng nhất định sẽ tiến hành theo kế hoạch của nàng, cho dù nàng bị phạt, nàng ta đã đáp ứng chuyện cũng sẽ không ghi nợ.
Mắt thấy kế hoạch mà mình khổ tâm trù tính đã bắt đầu tiến hành, nhìn Mộc Tịch Bắc thất bại, sao nàng có thể không ra xem, nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, đại khoái nhân tâm như vậy, tình cảnh người người chửi rủa, làm sao có thể thiếu nàng? Nàng tất yếu muốn thấy tận mắt Mộc Tịch Bắc quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ mới có thể hả giận.
Tôn Lộ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc gương mặt liền dữ tợn lên:
" Mộc Tịch Bắc, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai bại còn chưa biết được, ngươi cho rằng bây giờ ngươi sẽ thắng, ngươi không nên nằm mơ giữa ban ngày!"
" Ta không thích nằm mơ giữa ban ngày, ta chỉ thỉnh thoảng nằm mơ ban đêm. "
Mộc Tịch Bắc nghiêm túc đáp lại, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn Tôn Lộ.
Tôn Lộ nhất thời khí tiết, lại nở nụ cười:
" Quản ngươi nằm mơ cái gì? Đều xuống âm tào địa phủ mà mơ đi."
Chẳng biết Thanh Từ trở về từ khi nào, đang đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc thấy vậy, liền nói với Thanh Từ:
" Thanh Từ, ngươi đi lấy kiện áo khoác cho Tôn tỷ tỷ đi, ta thấy thân mình Tôn tỷ tỷ không được khỏe."
" Miễn đi, phủ Trừng Giang Hầu ta còn chưa đến mức một kiện áo khoác cũng không mua nổi. "
Tôn Lộ khinh thường mở miệng.
" Tỷ tỷ thật sự không cần? "
Mộc Tịch Bắc thành khẩn hỏi lại.
" Mộc Tịch Bắc, không cần ngươi ở nơi này mèo khóc chuột giả từ bi. "
Tôn Lộ đã dâng lên mấy phần lửa giận, Mộc Tịch Bắc này là đến xem trò cười của nàng à, là muốn chế giễu nàng bị đánh năm mươi đại bản kia sao?
" Một khi đã như vậy, vậy thì quên đi."
Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Bắc, thì ra là vết máu trên mông Tôn Lộ đã thấm ra ngoài, người không biết rõ tình hình mà nhìn thấy, thật đúng là rất khó xử.
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ chậm rãi trở lại cửa viện của mình, lúc chuẩn bị xoay người, vẫn không quên nói với Tôn Lộ một câu:
" Nếu ta là mèo, ngươi là chuột, ta mới không giả từ bi, ta sẽ ăn ngươi."
Tôn Lộ thở dốc thật mạnh, nhìn thấy ánh mắt kia của Mộc Tịch Bắc giống như đang nhìn kẻ ngốc không khỏi chảy ra không ít mồ hôi.
Bạch Trúc mang theo Cấm Vệ quân chia làm mấy đội, rất nhanh phân tán ra, xông thẳng vào từng gian phòng ốc, trắng trợn thu nạp, tuyệt không khách khí, nhưng thật ra rất giống tính tình Bạch Trúc.
" Mộc tiểu thư, đã lâu không gặp."
Bạch Trúc đi lên phía trước, phía sau đi theo mấy gã Cấm Vệ quân.
" Bạch Phó thống lĩnh hết thảy mạnh khỏe."
Mộc Tịch Bắc cũng không phải hỏi thăm, nhìn nam tử trước mắt mặt mũi hồng hào, khẳng định mở miệng.
" Đi, mấy người các ngươi vào trong phòng nhìn một cái đi, đừng làm hư thứ gì. "
Bạch Trúc cà lơ phất phơ phất phất tay, mấy người sau lưng gật đầu đáp
" Vâng! "
Nghiêng người đi vào từ bên cạnh Mộc Tịch Bắc cùng Bạch Trúc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...