Rắn Rết Thứ Nữ

Thứ nữ rắn rết

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Tôn Lộ đẩy cửa đi vào, một chút khách khí cũng không có:

" Ôi, Tịch Bắc muội muội đang dùng đồ ăn sáng sao, thật sự là khéo, tỷ tỷ ta cũng chưa dùng đâu, không bằng cùng nhau dùng bữa đi. "

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ngước mắt, nhìn Tôn Lộ mang mạng che mặt, cũng không đứng dậy, chỉ nói:

" Nếu tỷ tỷ không chê, thì cùng dùng đi."

Nghe được lời nói, tiểu cung nữ canh giữ ở ngoài cửa liền thêm một bộ bát đũa, Tôn Lộ tự mình ngồi ở trước bàn.

Nhìn thấy Thanh Từ, Tôn Lộ vốn định mở miệng nhục mạ một phen, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, không khỏi phẫn hận ngừng miệng.

Tôn Lộ giống như không thèm để ý dáng vẻ của mình, một phen giật xuống mạng che mặt, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:

" Muội muội nhìn một cái, khuôn mặt này của tỷ tỷ như thế nào? "

Mộc Tịch Bắc không khỏi âm thầm tán thưởng, Tôn Lộ cũng rất ngoan độc, nữ tử để ý nhất chính là dung mạo, nhưng Tôn Lộ lại ở ngay trước mặt địch nhân, không thèm quan tâm giật xuống mạng che mặt, cho dù trong lòng hận muốn chết, chỉ là phần nhẫn kình ( chịu đựng, cứng rắn) này không phải ai cũng có thể có!

" Bộ dạng tỷ tỷ tất nhiên là thiên hạ vô song. "

Mộc Tịch Bắc mặt không đỏ hơi thở không gấp, phảng phất như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Trong lòng Thanh Từ cười thầm, quả thật là thiên hạ vô song!


Tôn Lộ lại hiện ra ý cười dữ tợn:

" Một khi đã như vậy, không bằng muội muội thành toàn tỷ tỷ, đừng để tỷ tỷ lẻ loi một mình! "

Nói xong, liền bưng chén nước canh trên bàn hắt vào trên mặt Mộc Tịch Bắc!

Trong chớp mắt Thanh Từ có động tác, một cước đá vào hông Tôn Lộ, cả người Tôn Lộ nghiêng ngã lảo đảo, không ít nước canh rơi vào trên người mình, chật vật không chịu nổi, chẳng qua nước canh cũng không còn nóng nữa, làn da Tôn Lộ chỉ hơi đỏ lên thôi.

Tôn Lộ còn chưa có động tác, nha hoàn sau lưng lập tức réo cổ họng bắt đầu la to:

" Đánh người rồi, đánh người a! Cứu mạng, cứu mạng a!"

Thanh Từ nổi giận muốn tiến lên cho nha hoàn kia một bạt tai, lại sợ gây thêm phiền phức cho tiểu thư, chung quy vẫn nhịn xuống.

Tôn Lộ ném cho Mộc Tịch Bắc một ý cười khiêu khích, một mặt lại ngồi xuống đất không chịu đứng lên.

Mộc Tịch Bắc chỉ liếc mắt khinh thường một cái, rồi tiếp tục ăn cơm.

Khuôn mặt Tôn Lộ lập tức trở nên dữ tợn, có nha hoàn Thanh Từ ở đây, cho dù mình đánh cũng đánh không lại, chẳng qua không cào nát gương mặt này của nàng ta, sao mình có thể hết giận.

Không lâu sau, không ít tú nữ dẫn theo ma ma dạy quy củ cùng nhau xuất hiện ở Lâm Lang Viện.

" Cãi nhau như vậy còn ra thế thống gì nữa! Không biết hôm nay Thái hậu lễ Phật, không chịu nổi tranh cãi ầm ĩ sao! Đây là có chuyện gì! "

Một ma ma cung trang tráng kiện có thái độ không tốt tiến vào, nhìn ghế dựa ngã trên đất, còn có chén canh vỡ thành mảnh nhỏ, lông mày vặn lại như cái bánh quai chèo.

Lại nhìn thấy bộ dạng chật vật thê thảm của Tôn Lộ, cùng cánh tay đỏ hồng một mảnh, không khỏi mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc:


" Chính là ngươi đánh người?"

Mộc Tịch Bắc giương mắt nhìn ma ma quản sự dạy quy củ, điềm nhiên như không có việc gì mở miệng:

" Không phải "

Ma ma kia nhíu nhíu mày, bà ở trong cung lâu như vậy, còn chưa gặp qua người nào kiêu ngạo như thế, thấy mình không thỉnh an còn chưa tính, thế nhưng còn đúng lý hợp tình như vậy, điềm nhiên như không có việc gì!

Hai mắt Tôn Lộ hợp thời chảy xuống hai giọt sương trong suốt, ủy khuất không dám mở miệng, nha hoàn sau lưng lại làm hết phận sự, nhẹ nhàng nói với ma ma kia:

" Ma ma, người phải làm chủ cho tiểu thư của bọn nô tỳ! Ngày hôm trước khuôn mặt tiểu thư bị đả thương, trong lòng tức giận, thái độ với Mộc tiểu thư có hơi kém chút, suy đi nghĩ lại, trong lòng cảm thấy bất an, sáng sớm hôm nay, ngay cả cơm cũng không ăn, nhất định phải đến đây bồi tội với Mộc tiểu thư."

Ma ma kia quát lớn:

" Bồi tội thôi sao lại biến thành cái dáng này!"

" Lục Nhi, đừng nói nữa, đừng làm cho ma ma ngột ngạt, đều là ta không tốt. "

Tôn Lộ một bộ đều là lỗi của ta, phối thêm nửa khuôn mặt được trang bị rất tốt, thật sự nhìn thấy mà yêu, chẳng qua một đôi mắt lại xuyên thấu qua tầng tầng tú nữ đang vây xem xung quanh, không biết nhìn đi nơi nào.

" Tiểu thư, ngươi để cho nô tỳ nói."

Nha hoàn kia quỳ trên mặt đất, quay đầu mở miệng nói với ma ma:

" Lúc đầu Mộc tiểu thư cũng là hảo ngôn đối đãi, còn mời chủ tử cùng nhau dùng đồ ăn sáng, chủ tử vui vẻ đáp ứng, nhưng ai ngờ Mộc tiểu thư lại lấy tay hất nước canh vào trên người chủ tử, muốn hủy dung mạo của tiểu thư, chủ tử muốn đứng lên hỏi thăm, ai ngờ nha hoàn kia lại không biết lấy khí lực lớn như vậy từ đâu, ra tay đá tiểu thư ngã lăn trên mặt đất! Bây giờ trên người chủ tử còn có dấu giày đấy!"

Ma ma kia nhìn lại, quả thật như thế, không khỏi lại đem ánh mắt rơi vào trên người nữ tử đang cười yếu ớt:


" Ngươi còn lời gì để nói?"

" Thật ra ta muốn hỏi ngươi một chút, ta có điểm nào không bằng chủ tử của ngươi, lại hất chén nước canh vào gương mặt đã bị huỷ của một tú nữ! "

Mộc Tịch Bắc ở trên cao nhìn xuống nha hoàn đang quỳ gối trên mặt đất.

Tâm tư ma ma cũng nhanh chóng xoay chuyển, lập tức hiểu ra bản thân đã bị người ta lợi dụng, ánh mắt nhìn Tôn Lộ có chút âm ngoan, dung mạo Mộc Tịch Bắc rõ ràng thuộc hàng tuyệt sắc, nhận được thịnh sủng cũng là điều tất nhiên, nhưng Tôn Lộ lại muốn mượn tay mình đối phó Mộc Tịch Bắc, nghĩ ma ma bà lăn lộn ở trong cung nhiều năm như vậy là vô ích sao!

" Được rồi! Chuyện này dừng ở đây thôi, dám tranh cãi ầm ỹ trong thời gian Thái hậu lễ Phật, mỗi người chép hai mươi lần cung quy cho ta! "

Ma ma kia rõ ràng cũng không muốn đắc tội với ai, quăng xuống lời nói thì rời đi.

Người vây xem cũng đều bị ma ma răn dạy giáo huấn một phen, liền chạy trở về.

Dường như Tôn Lộ đối với kết quả này cũng không suy nghĩ gì nữa, chỉ vỗ vỗ bụi đất trên người mình, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:

" Ngươi không nhận ra tiểu cung nữ hôm đó ngăn đón ta đã không thấy nữa sao, hạ nhân biến mất ngay dưới mí mắt của mình có phải rất vui vẻ hay không?"

Thật ra Tôn lộ cũng có thể âm thầm bắt tiểu cung nữ đó đi, nhưng nàng lại muốn làm ngay dưới mí mắt của Mộc Tịch Bắc, để cho nàng ta biết, nàng ta đấu không lại mình, mình có thể khiến nàng ta có một ngàn kiểu chết loại này!

Ý cười của Mộc Tịch Bắc càng sâu hơn, trong mắt cất giấu lưỡi dao, không nói gì, Tôn Lộ lại cười rất đắc ý, nghiễm nhiên trở thành một bà điên, hoàn toàn không có một chút phong thái của tiểu thư quan gia.

" Ha ha, ngươi nhất định tò mò nàng ở đâu đi? Ngươi đi tới hồ hoa sen ở phụ cận nhìn một cái, đoán chừng hiện tại đã trở thành phân bón cho hoa sen rồi, từ xa nhìn lại từng đoạn cánh tay cùng bắp chân, còn khiến người ta tưởng là ngó sen trắng đấy!"

Tôn Lộ cười đến càn rỡ, Mộc Tịch Bắc chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta.

" Mộc Tịch Bắc, ta nói cho ngươi biết, tất cả những người dám cản đường ta, ta đều sẽ trừ bỏ từng cái một, không để cho nàng ta được chết tử tế! "

Tôn Lộ thấy Mộc Tịch Bắc bất vi sở động, rốt cục nói ra lời nói độc ác, mấy ngày nay nàng nhìn thấy bong bóng trên mặt bị phá vỡ, hóa thành từng vết sẹo mang mủ, ngày ngày nàng đều phải phát điên một trận, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ phải làm sao mới có thể giết chết tiện nhân Mộc Tịch Bắc, thậm chí cảm thấy kế hoạch lúc trước thật sự không đáng chú ý, đợi đến lúc Hoàng đế ban chết cho nàng ta, nàng nhất định phải cào nát mặt của nàng, biến nàng thành người lợn mới có thể giải mối hận trong lòng!

Mộc Tịch Bắc vẫn bình tĩnh như trước, khóe miệng nhếch lên độ cong cũng chưa từng thay đổi, chỉ gật đầu mở miệng hỏi Tôn Lộ:


" Ngươi làm được chưa."

Tôn Lộ đầu tiên là sững sốt, ánh mắt lập tức hung ác mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:

" Chưa! Ta chưa làm được! Vẫn còn có ngươi, ngươi vẫn còn sống! Chẳng qua ngươi không nên gấp gáp, rất nhanh sẽ đến phiên ngươi! Ngươi dám cản đường ta, hủy hoại mặt của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta muốn đem ngươi làm thành người lợn! Ta muốn cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong! Còn muốn cho cả nhà ngươi đều chôn cùng ngươi!"

" Tốt, biến ngươi thành người lợn, khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, cho cả nhà các ngươi chôn cùng. "

Đôi mắt Mộc Tịch Bắc lộ ra âm hàn, nhìn ánh mắt Tôn Lộ mang theo màu đỏ tươi, dịu dàng nở nụ cười.

Thanh Từ nhìn Tôn Lộ, cũng nổi giận, người kiêu ngạo nàng gặp không ít, nhưng chưa bao giờ gặp qua người như Tôn Lộ, nhất thời kiêu ngạo xác thực sẽ làm người ta rất sung sướng, nhưng nhìn xem, gương mặt đó của Tôn Lộ chính là kết quả?

Đồng dạng, nàng cũng tin tưởng, nhất định Tôn Lộ sẽ vì kiêu ngạo hôm nay mà càng đau đớn thê thảm hơn, nàng ta nhất định sẽ phải hối hận khi trêu chọc tiểu thư!

Thanh Từ vung tay liền cho Tôn Lộ một bạt tai:

" Cút! Đừng ở đây làm bẩn mắt tiểu thư của chúng ta! "

Sau đó cầm lấy một cái bát sứ trên bàn ném vào mặt Tôn Lộ!

Lần này Tôn Lộ lại nhạy bén né tránh, ngược lại cười nói với Thanh Từ:

" Đúng rồi, còn có ngươi người quái dị, ta thiếu chút nữa là quên ngươi, các ngươi đều chờ đó cho ta! Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi chôn cùng tiểu cung nữ kia!"

Tôn Lộ kêu gào rời đi, Bảo Lang Các lập tức yên tĩnh trở lại.

Mộc Tịch Bắc biết, lần này Tôn Lộ tới cửa, gây nên hỗn loạn, là vì thừa dịp hỗn loạn làm việc, chẳng qua so với lần trước ngoan độc hơn rất nhiều, lần trước chẳng qua chỉ thả một cây ngọc bổng, lần này lại nhân cơ hội bắt cung nữ kia đi, thậm chí cắt nàng thành từng khúc ném vào ao hoa sen.

Không cần nghĩ, nàng cũng có thể biết được trường hợp đó có bao nhiêu huyết tinh, thật ra nàng cũng nghĩ đến cung nữ đó sẽ xảy ra chuyện, chẳng qua mình cũng không muốn tính toán cho nàng ta, cho nên mới tùy ý hành vi ngoan độc của Tôn Lộ.

" Tiểu thư, việc này không trách người được, chúng ta chỉ có hai người, sao có thể bảo vệ được những người bên ngoài."

Thanh Từ tiến lên trấn an nói, ở trong lòng nàng ai cũng không quan trọng bằng tiểu thư, chẳng qua thủ đoạn của Tôn Lộ quả thật rất tàn nhẫn, mặc dù không tận mắt nhìn thấy,nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, nha hoàn kia bị tra tấn thành bộ dáng gì, thật rất đáng thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui