Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như muốn bốc cháy, xem ra nội lực không có, chung quy là một sự uy hiếp.
Nàng từng nhớ có người đã từng nói rằng, trước mặt người có thực lực tuyệt đối cường đại, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng sẽ mất đi hiệu lực, có phải là đang nói tình huống của nàng bây giờ không, Hiên Viên Ngưng Sương võ công mặc dù cao, nhưng còn chưa tính là đứng đầu, nếu như thật sự có một ngày nàng gặp phải cao thủ đứng đầu, vậy thì ngay cả cơ hội đánh trả đều không có, nói chi tới cơ hội gây tổn thương cho Hiên Viên Ngưng Sương.
Ngự y rất nhanh liền tới, sau khi cẩn thận chẩn bệnh một phen, vô cùng lo lắng mở miệng nói: " Cây ngân châm này có kịch độc, nếu không phải thái tử điện hạ phong bế huyệt đạo của công chúa, chỉ sợ giờ phút này công chúa điện hạ đã... Đã mất mạng rồi."
Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ đều bị tin tức này kinh sợ, thật sự là không ngờ một cây ngân châm nho nhỏ tẩm độc dược vậy mà lại mãnh liệt như vậy, Ân Cửu Dạ túm chặt cổ áo của ngự y, ánh mắt doạ người hỏi: " Vậy hiện tại thì sao? "
" Hiện tại... Hiện tại... Hiện tại còn có thời gian ba canh giờ, nếu trong vòng ba canh giờ còn không có giải dược. Sợ là... Sợ là. " Ngự y đối diện với cặp mắt đen nhánh tựa như vực sâu không đáy kia, trong lúc nhất thời câu nói kế tiếp cũng nói không ra lời.
Ân Cửu Dạ buông cổ áo ngự y ra, trầm giọng nói: " Vậy các ngươi còn không nhanh giải độc!"
Ngự y ấp úng, thoạt nhìn vô cùng khó xử, Ân Cửu Dạ đưa tay muốn bóp lấy cổ của hắn, ánh mắt đầy lửa giận mắt thấy sắp dấy lên, lại bị Mộc Chính Đức cản lại.
" Cửu Dạ, đừng hoảng hốt, nghe hắn nói thế nào đã. " Mộc Chính Đức cũng cau mày mở miệng.
Ngự y giờ phút này chỉ cảm thấy Hoàng đế bệ hạ thật sự là một người quá ôn nhu quá thân mật, trong lúc nhất thời thậm chí có chút cảm động đến rơi nước mắt.
" Bệ hạ... Độc này là dùng Thất Trung độc thảo kết hợp với bảy loại độc trùng chế ra, trong thời gian ngắn như vậy căn bản không có khả năng phối ra giải dược, nếu như có một chỗ xảy ra sai lầm... Như vậy... Như vậy công chúa điện hạ... " Ngự y cực kì thấp thỏm mở miệng, trong lòng cũng biết địa vị của Mộc Tịch Bắc ở trong lòng hai người này, chỉ sợ là mạng nhỏ của mình khó giữ được.
Khuôn mặt Ân Cửu Dạ như mây đen dày đặc, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm chặt lấy mình, hận không thể lập tức chém Hiên Viên Ngưng Sương thành muôn mảnh!
Mộc Chính Đức cau mày hỏi: " Vậy còn có biện pháp nào khác không?"
" Cái này... Cái này vi thần còn phải thương lượng với các ngự y khác đã." Ngự y kia rụt cổ lại nói.
Mộc Chính Đức phất phất tay, để hắn đi thương lượng với người ta.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy trong lòng bị bóp đến đau nhức, ánh mắt chuyển qua đôi giày thêu màu vàng kia, đột nhiên nghĩ đến, ở trên lưỡi đao trong giày Mộc Tịch Bắc, đồng dạng cũng tẩm kịch độc, chỉ sợ giờ phút này Hiên Viên Ngưng Sương cũng đang nguy hại nặng nề.
" Con đi tìm Hiên Viên Ngưng Sương trao đổi giải dược. " Ân Cửu Dạ nhìn dao nhọn trên mũi giày Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức gật đầu nói: " Chú ý an toàn."
Ân Cửu Dạ ngồi xổm ở trước giường nhỏ, giúp Mộc Tịch Bắc vuốt thuận tóc, ở trên trán nàng đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng: " Chờ ta trở lại."
Mộc Tịch Bắc mơ mơ màng màng nhẹ gật đầu, thầm nghĩ, chính mình tính kế vô số người, đến cuối cùng không phải cứ chết đi như vậy chứ, vận mệnh quả nhiên là một điều thần kỳ.
Ân Cửu Dạ mang người trong đêm xâm nhập phủ đệ của Hiên Viên Ngưng Sương, nam tử sắc mặt âm nhu canh giữ ở ngoài cửa Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng hỏi: " Không biết thái tử điện hạ đến đây có chuyện gì?"
" Hiên Viên Ngưng Sương đâu? " Ân Cửu Dạ lạnh lùng hỏi.
Giờ phút này Hiên Viên Ngưng Sương đang ở trong phòng, sau khi trút bỏ quần áo trên người, phát hiện làn da bên hông mình vậy mà đều bắt đầu teo lại, tức lên liền đập nát hết đồ đạc trong phòng, nước hóa thi này uy lực quả nhiên kinh người, cách đầu lâu bên hông còn có quần áo, nhưng cuối cùng vẫn đốt làn da của nàng thành bộ dáng như vậy, thật sự là đáng hận!
Không thể tưởng được Mộc Tịch Bắc vì đối phó mình, vậy mà lại dùng đến thứ đồ này.
Lại nhìn ba đường máu trên mặt mình, trong lòng phẫn hận, sau khi cẩn thận thoa tốt giải dược, đang định đi tắm rửa, lại phát giác hai chân xụi lơ vô lực, cả người lập tức ngã nhào xuống đất.
Bờ môi Hiên Viên Ngưng Sương biến thành màu tím, trên chủy thủ kia không ngờ lại có độc.
Tiếng động trong phòng, kinh động đến người bên ngoài, nam tử âm nhu kia rất nhanh liền xông vào phòng, Ân Cửu Dạ cũng trầm mặt đi vào theo, vừa rồi hắn đã nói cho nam tử này, Hiên Viên Ngưng Sương thân trúng kịch độc, không tới một canh giờ, sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Ân Cửu Dạ mắt lạnh nhìn Hiên Viên Ngưng Sương ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: " Lấy giải dược trên ngân châm của ngươi đổi lấy giải dược cứu mạng sống của ngươi."
Hiên Viên Ngưng Sương tựa ở trên người nam tử âm nhu, cười lạnh nói: " Không thể tưởng được nàng ta cũng trúng độc, bản cung còn tưởng rằng nàng ta tránh được hết ba cây ngân châm kia chứ, ha ha ha ha, ông trời quả nhiên vẫn thiên vị ta."
Ân Cửu Dạ sắc mặt đóng băng, nhìn Hiên Viên Ngưng Sương nói: "Giải dược đâu?"
" Ha ha ha... Xác thực có giải dược, nhưng mà bản cung sẽ không cho ngươi, cứ để nàng ta bồi bản cung cùng nhau xuống Địa Ngục đi, xem thử xem rốt cuộc mệnh ai cứng hơn! Ha ha ha ha! " Hiên Viên Ngưng Sương dường như không chút nào quan tâm đến sinh tử của mình.
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Ân Cửu Dạ, nàng ta càng cười bừa bãi, tiếng cười kia tựa như ma âm, làm cho Ân Cửu Dạ lôi đình xuất thủ, một phen bóp chặt lấy cổ của nàng ta.
Nam tử âm nhu muốn ngăn cản, lại bị Ân Cửu Dạ tích tụ nộ khí vung ra một chưởng, va mạnh vào trên tường.
" Khụ khụ.... " Hiên Viên Ngưng Sương giãy dụa ho khan vài tiếng, không nghĩ độc này vậy mà làm cho toàn thân nàng vô lực như vậy.
Nam tử âm nhu từ dưới đất bò dậy sau đó chậm rãi mở miệng nói: " Nếu như ngươi bóp chết nàng, vậy thì càng không chiếm được giải dược."
Ân Cửu Dạ tức giận thả ra Hiên Viên Ngưng Sương, giờ phút này Hiên Viên Ngưng Sương chỉ cảm thấy màng nhĩ, cái mũi, con mắt, thậm chí cổ họng của mình đều đau nhức, thật giống như có cái gì đó đang muốn chui ra, trở nên choáng váng hoa mắt.
Nhưng dù vậy, Hiên Viên Ngưng Sương vẫn tùy tiện cười nói: " Ân Cửu Dạ.... Nếu như ngươi nguyện ý bồi bản cung một đêm xuân, bản cung cũng không để ý đem giải dược này cho ngươi đâu."
Hai mắt Ân Cửu Dạ giống như chim ưng nguy hiểm, hiện ra hồng quang sâu kín, tựa như ác ma đến từ Địa Ngục.
Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng nâng cằm Hiên Viên Ngưng Sương lên, ở bên tai nàng ta sâu kín mở miệng nói: " Ta ngược lại không biết, thì ra Hiên Viên công chúa của Nam Kiều Quốc, lại muốn lên giường với ca ca cùng cha cùng mẹ của mình đấy."
Hiên Viên Ngưng Sương cả người sững sờ, hai mắt dại ra nhìn Ân Cửu Dạ, bởi vì giác quan trở nên càng ngày càng mơ hồ, nên chỉ cảm thấy nam tử trước mặt tựa như ác ma biến thành mấy cái thân ảnh, ở trước mặt mình biến đổi, bên tai lại lặp đi lặp lại lời hắn nói.
Ca ca thân sinh... Cùng cha cùng mẹ... Nam tử trước mặt là ca ca ruột của nàng? Không! Không có khả năng! Điều này sao có thể!
Mẫu hậu rõ ràng đã từng nói, ngày sau Tây La sẽ giao cho nàng đến quản lý, nhưng hôm nay ca ca ruột của nàng ở đây toạ vững vị trí Thái tử, vậy nàng đây tính toán là cái gì!
" Không! A a a a a a a! " Hiên Viên Ngưng Sương bịt lấy lỗ tai, đầu đau muốn nứt, giống như phát điên gào thét.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ lộ ra một ý cười ác độc, bàn tay to gạt ra y phục Hiên Viên Ngưng Sương: " Là ở chỗ này? Hay là ở trên giường? Hay là ở chỗ ngươi thích hơn?"
Hiên Viên Ngưng Sương giống như bị mê muội, cùng với ảnh hưởng của độc tính, thống khổ la to.
Trong con ngươi của Ân Cửu Dạ không có một chút tình cảm, tiếp tục nói: " Hoặc là... có cần ta giúp ngươi tìm ca ca ruột của ngươi đến không, có lẽ ngươi sẽ càng thích hơn. "
" Cút! Ngươi cút đi! " Hai mắt Hiên Viên Ngưng Sương cơ hồ muốn nhỏ ra máu.
Ân Cửu Dạ đứng dậy, nói với nam tử kia: " Trong vòng nửa canh giờ nếu nàng ta còn không đưa giải dược, vậy ngươi cứ chờ nhặt xác nàng ta đi."
Nam tử kia do dự một chút, nhìn thấy cái mũi Hiên Viên Ngưng Sương đã bắt đầu chảy ra huyết châu, hai mắt cũng đã đỏ lên, biết Ân Cửu Dạ không có lừa hắn, nếu như còn không đưa giải dược, chỉ sợ nàng ta sẽ thật sự chết ở nơi này.
Nam tử quay người từ một cái hộp trong phòng, xuất ra giải dược nói: " Của ngươi."
Ân Cửu Dạ ném ra một cái bình sứ, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn Hiên Viên Ngưng Sương đang co ro trên mặt đất lấy một cái.
Nam tử kia ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên lưng Ân Cửu Dạ, mở miệng hỏi: " Ngươi thật sự là trưởng Hoàng tử Nam Kiều?"
Ân Cửu Dạ hơi khựng chân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh trào phúng, sau đó cả người nhập vào trong bóng tối.
Trở lại hoàng cung Tây La, Ân Cửu Dạ tìm người đem giải dược kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì, mới vội vàng cho Mộc Tịch Bắc ăn vào.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc thế này mới dần dần tốt lên, chỉ là bởi vì nội tạng bị hao tổn, nên vẫn cần tĩnh tâm điều dưỡng một thời gian.
Hai người ngủ lại trong cung, Mộc Chính Đức bước chân nặng nề rời đi.
Trong đêm, cuồng phong nổi lên bốn phía, dông tố đại tố, đánh thức Mộc Tịch Bắc trong lúc ngủ mơ.
Mở hai mắt ra, phát giác mình đang tựa ở trong lòng nam nhân, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt lạnh lùng của nam nhân, nàng đây là đi một vòng quanh Quỷ Môn quan trở về, bây giờ còn sống, thật là tốt.
Ân Cửu Dạ ngủ không an ổn, bàn tay to bắt lấy tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc: " Cảm giác thế nào?"
" Không sao nữa rồi. " Mộc Tịch Bắc an ủi mở miệng.
" Ừm. " Ân Cửu Dạ cũng không chọc thủng.
Nhìn thấy bên ngoài sấm sét vang dội, cành cây loạn chiến, Mộc Tịch tiếc hận nói: " Thật sự là bỏ lỡ một cơ hội tốt."
Ân Cửu Dạ nhìn lại theo ánh mắt của nàng, nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, mở miệng nói: " Cơ hội còn sẽ có."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Hiên Viên Ngưng Sương, trận chiến này đến cuối cùng sẽ là ai thua ai thắng đây?
Ngẩng đầu nhìn về phía sườn mặt nam nhân, nhẹ giọng nói: " Nàng ta là muội muội ruột của chàng à."
Thân thể của Ân Cửu Dạ thoáng cứng đờ, cũng không còn vẻ không sao cả như ở trước mặt Hiên Viên Ngưng Sương lúc trước: " Ừm."
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy hắn rủ mắt xuống, chỉ cảm thấy trong lòng phiếm đau.
Đồng dạng cũng có một mẫu thân tôn quý, thế nhưng hắn lại chỉ có thể trở thành vật hi sinh, thậm chí chịu đủ gần hai mươi năm truy sát, so sánh với sát thủ lãnh khốc vô tình, chỉ sợ là mẫu thân lãnh huyết càng làm cho hắn khổ sở hơn.
Một đao một kiếm kia, không chỉ đâm vào trên người thiếu niên âm lãnh này, mà là đang từng chút từng chút cách ly huyết nhục của hắn, một lần lại một lần đâm trái tim hắn thành mấy lỗ thủng, nhưng xưa nay lại keo kiệt chắp vá cho có lệ.
Có lẽ, hắn đã từng chờ mong mẫu thân của mình sẽ là bộ dáng gì, nghĩ tới mẫu thân của mình sẽ có lời ẩn ý gì không, lại hoặc là ở lúc lần lượt bị truy sát đoạt mệnh, chờ mong mẫu thân của mình có thể đột nhiên xuất hiện, cứu hắn đi, mang theo hắn thăng thiên hay không.
Thế nhưng từng chút một bắt đầu trở nên lãnh huyết vô tình, từng chút một để lộ ra chân tướng máu me đầm đìa, tâm của thiếu niên kia, phải chăng đã hoàn toàn chết đi, ai còn nhớ rõ cặp mắt kia của thiếu niên đã từng tha thiết chờ đợi, dần dần đã không còn muốn tìm kiếm một cái ôm ấp của mẫu thân nữa rồi.
Lưu lại chỉ là một cái thể xác càng ngày càng băng lãnh tàn nhẫn mà thôi.
Mộc Tịch Bắc đem đầu dán ở trên ngực nam nhân, nam nhân từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chỉ là bàn tay ôm nữ tử không khỏi chặt hơn chút nữa.
Thế giới này luôn luôn bất công như thế, đồng dạng là thân sinh mẫu thân, nhưng Hiên Viên Ngưng Sương lại được hưởng thụ sự bảo vệ tốt nhất của Ân Tiêu, bà ta từng bước bồi dưỡng nàng ta trưởng thành, phái cao thủ dạy võ công cho nàng ta, vì nàng ta khắp nơi tìm kỳ nhân dị sĩ, bảo hộ an toàn cho nàng ta, thậm chí còn hứa cho nàng ta giang sơn.
Nhưng vận mệnh của Ân Cửu Dạ và Ân Cửu Sanh lại hoàn toàn khác biệt, so với Ân Cửu Sanh vẫn luôn lớn lên ở trong ánh mắt của mọi người, thì nam nhân của nàng nghiễm nhiên trở thành người có số khổ nhất.
" Ân Cửu Dạ."
" Hử?"
" Ta muốn khóc."
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy con mắt cay cay, vì người nam nhân này, cũng vì quyền lực tranh đoạt vô tình.
Nam nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai nàng, ôm nàng nói: " Ngoan."
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng khép lại hai mắt, ở trong cánh tay hữu lực của nam nhân rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ân Cửu Dạ lại chậm chạp không chìm vào giấc ngủ, bờ môi lạnh bạc rơi vào trên trán nữ tử, nói nhỏ: " Gặp nàng, ta mới hiểu được, ta trải qua tất cả tàn khốc, đều là đáng giá."
Mộc Tịch Bắc lông mi nhè nhẹ run lên, nhưng không có tỉnh lại.
Hôm sau trời vừa sáng, ngự y lại đến chẩn trị cho Mộc Tịch Bắc, sau khi kê một ít thuốc, liền lui xuống.
Sứ thần các quốc gia đều đã chuyển vào hoàng cung, nhưng Hiên Viên Ngưng Sương vẫn chưa chuyển vào, xem ra tình huống cũng không được tốt lắm.
Hiên Viên Ngưng Sương bởi vì không nghĩ tới lưỡi dao trên mũi giày Mộc Tịch Bắc có độc, lại trời sinh tính tình tùy tiện, cho nên không phong bế huyệt vị trước, dẫn tới độc tố khuếch tán cực nhanh, trừ cái đó ra, Mộc Tịch Bắc sử dụng cũng là độc dược có độc tính cực mạnh, vì thế tình hình của Hiên Viên Ngưng Sương chỉ biết càng nghiêm trọng hơn thôi.
Lần này làm cho bản thân nàng ta bị trọng thương, lại mất hết thể diện, chỉ sợ đợi đến khi nàng ta thở dốc, sẽ lập tức điên cuồng trả thù.
Có điều trong khoảng thời gian này, Mộc Tịch Bắc cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, dù sao có mưu đồ bất chính với Tây La cũng không phải chỉ có một mình Nam Kiều.
Mộc Tịch Bắc hất lên vạt áo, đứng ở trước cửa sổ Minh Châu các, nhìn ra khí trời bên ngoài, chẳng biết lúc nào mới có thể có một trận sấm sét mưa to.
Ân Cửu Dạ dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, đi lên phía trước, mở miệng nói: " Ta đã đi hỏi qua Khâm Thiên Ti, chừng mười ngày tới sẽ có một trận mưa to, thời cơ vừa vặn."
Mộc Tịch Bắc nghe vậy mới gật đầu, ngực vẫn cảm thấy nóng rực, nội lực của Hiên Viên Ngưng Sương quả nhiên vô cùng cao thâm, chỉ là loại công phu âm tà này chẳng lẽ không bị phản phệ.
Mộc Tịch Bắc dưỡng ở trong cung một thời gian, các ngự y thay đổi biện pháp dùng dược liệu tốt nhất điều dưỡng, dần dần cũng tốt lên.
Mà Hiên Viên Ngưng Sương sau khi lấy được giải dược, đồng dạng cũng điều dưỡng một thời gian dài, bởi vì độc phát rất nhanh, lúc ấy nàng đã bốn phía sung huyết, cho nên cho dù có được giải dược nhưng nguyên khí cũng bị đại thương.
Chỉ là không biết nàng ta rốt cuộc đang đánh chủ ý gì, cho dù nguyên khí đại thương, nhưng sau hai ngày tu dưỡng vẫn mang người tiến cung, mà lại ở đình viện cách Minh Châu viện của Mộc Tịch Bắc rất gần.
Mấy ngày nay Hiên Viên Ngưng Sương vẫn không có động tác gì, nhưng Ân Cửu Dạ lại cho nàng kích thích cực lớn, nàng rất muốn truyền tin hỏi mẫu hậu của nàng, hỏi người xem Ân Cửu Dạ rốt cuộc có phải là ca ca của nàng hay không, chẳng lẽ nói năm đó bởi vì bọn họ là song sinh, cho nên mẫu hậu liền vứt bỏ bọn họ?
Nghe nói năm đó, thai đầu mẫu hậu sinh ra là một tử thai, mà nàng cùng đương kim Hoàng đế Nam Kiều chính là cái thai thứ hai, chính là thai long phượng.
Hiên Viên Ngưng Sương lắc lắc đầu, chẳng lẽ Ân Cửu Dạ chính là ca ca của nàng, với thân tình nàng ít nhiều vẫn có mấy phần quan tâm, bởi vì mẫu hậu đối xử với nàng cùng ca ca mặc dù vẫn rất khoan dung, nhưng trên người mẫu hậu luôn có một loại khí thế khiến cho người ta e ngại, cho nên lúc nhỏ, vẫn luôn là ca ca của nàng cùng nàng lớn lên.
Huynh muội hai người tình cảm vô cùng tốt, cho nên bây giờ Ân Cửu Dạ người nàng một lòng muốn hút tinh phách, lợi dụng khí Thuần Dương luyện thành công lực vậy mà cũng là ca ca ruột của nàng.
Trừ cái đó ra, nàng cũng càng thêm lo lắng dụng ý của mẫu hậu, nàng đã từng thăm dò qua, y theo ý tứ của mẫu hậu, thì ngày sau Nam Kiều sẽ giao cho ca ca của nàng quản lý, mà Tây La thì sẽ giao cho nàng.
Nàng cùng mẫu thân nàng giống nhau, là một nữ nhân có dã tâm cực lớn, dục vọng với quyền lực cơ hồ khó mà ngăn cản, nhưng hôm nay ca ca của nàng ở đây ngồi vững vị trí Thái tử, lại cưới nữ nhi của tân đế, rốt cuộc là trùng hợp hay là mẫu hậu sớm có dự mưu.
Rốt cuộc còn có cái gì mà nàng không biết?
" Đang nghĩ gì vậy?" Nam tử âm nhu đi về phía Hiên Viên Ngưng Sương đang chìm trong suy nghĩ, trong tay bưng hai bát máu tươi, bởi vì nàng ta bị thương không nhẹ, cho nên cần bồi bổ một phen, lợi dụng dương khí trong máu này phối hợp với công pháp của nàng, có thể khiến cho nàng khôi phục nhanh hơn.
" Ân Cửu Dạ vậy mà lại là ca ca của ta, thật sự là không thể tưởng tượng nổi." Hiên Viên Ngưng Sương mang vẻ mặt không thể tưởng tượng.
" Ta cũng rất kinh ngạc, bây giờ biết tầng quan hệ này, bước kế tiếp chúng ta còn dựa theo kế hoạch tiến hành không?" Nam nhân thử thăm dò mở miệng.
Bàn tay đang bưng bát của Hiên Viên Ngưng Sương hơi dừng lại, giữa lông mày hiện lên một vòng lãnh ý: " Đương nhiên phải tiếp tục! Hắn chẳng qua chỉ là một tạp chủng bị mẫu hậu vứt bỏ, với ta có thân tình gì đâu? Chẳng lẽ chỉ dựa vào huyết thống tương tự, là hắn có thể trở thành cục đá chặn đường đại nghiệp của ta sao?"
Nam tử gật đầu nói: " Như vậy tất cả vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành."
Hiên Viên Ngưng Sương ánh mắt tĩnh mịch: " Đợi thêm hai ngày nữa, ta sẽ đi bái phỏng Vĩnh Dạ công chúa, cùng nàng ta lĩnh giáo tài múa, ngươi an bài mọi chuyện cho tốt đi."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Cảm ơn mọi người quan tâm, ta rất cảm động, ta bị một phòng bạn chê, nói ta gõ chữ ảnh hưởng cảm giác của nàng! Nhưng mà ta quyết định chọc người ghét đến cùng, muội! Ta muốn mạnh mẽ lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...