Hai người triền miên hồi lâu, mãi cho đến buổi chiều ngày kế tiếp mới tỉnh lại, dù sao ở Tây La này, lớn nhất chính là lão tử của Mộc Tịch Bắc, còn ở phủ thái tử, lớn nhất chính là phu quân của nàng, ai cũng không dám nói một chữ không.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ đã tỉnh, một đôi mắt đen chớp chớp, trong mắt mang theo nhu tình dìm chết người, Mộc Tịch Bắc khẽ dời ánh mắt, nhớ tới đêm qua làm ra đủ loại tư thế khó xử, gương mặt ửng đỏ, không dám nhìn đến nam nhân bên cạnh.
Ân Cửu Dạ hơi cong miệng, cũng không làm khó nàng, nghĩ đến về sau mỗi ngày mở mắt ra, đều có thể nhìn thấy nữ tử mình tâm tâm niệm niệm, liền cảm thấy có một cảm giác gì đó gọi là ngọt ngào tự nhiên sinh ra.
Ân Cửu Dạ sải bước xuống giường, thân thể tráng kiện dễ nhìn lạ thường, cánh tay dài chụp tới, tiện tay nhặt hai quyển sách trên mặt đất lên, đặt ở trong ngăn tủ, nhưng trong lòng thì lẩm bẩm, một trăm linh tám thức còn kém xa lắm, cho nên sách phải cất cẩn thận, để ngày sau còn tiếp tục học tập.
Ân Cửu Dạ mang tới quần áo sạch sẽ giúp Mộc Tịch Bắc thay, trong không khí lưu động một loại lặng im, cực kì ấm áp, Mộc Tịch Bắc nhìn nam tử ân cần bình thản như vậy, trong lòng mềm nhũn, ai mà ngờ được, người nam nhân sự vô cự tế ( 事无巨细 có ai biết nghĩa của câu này chỉ cho ta với, ta tra không ra. Ahuhu), mặc quần áo cho mình ở trước mặt, sẽ là người nam nhân sát phạt ngoan lệ, thủ đoạn tàn nhẫn kia.
Ai có thể biết được, hắn đã từng tịch liêu và tuyệt vọng đến cỡ nào.
Thật tốt, bây giờ người có thể cho hắn ấm áp, là chính mình, không còn một đáp án nào tốt hơn nữa.
Ân Cửu Dạ ngồi xổm ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, cẩn thận đi giày cho nàng, Mộc Tịch Bắc thì như một đứa bé con, yên tĩnh mà nhu thuận.
Chỉ là hai người vừa mới quay đầu, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi vào cái hộp trên đất, đồ vật bên trong thậm chí còn rơi ra ngoài.
Ân Cửu Dạ khẽ nhướn mày, dường như cũng mới nhớ tới đây cũng là lễ vật mà Phó Dĩ Lam đưa tới, trong lúc nhất thời không khỏi có chút chờ mong.
Ân Cửu Dạ lật hộp lên, để nó đứng vững trên mặt đất, sau đó lấy ra thứ gì đó giống như sa mỏng bên trong, mở ra.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc cũng rơi vào đồ vật trên tay hắn, khi đồ kia từng chút một được gở ra, cả khuôn mặt lần nữa biến đỏ, một câu cũng không nói nên lời.
Ân Cửu Dạ cười khẽ một tiếng, ái muội mở miệng nói: " Nương tử... Nói thế nào đây cũng là tấm lòng thành của Phó Dĩ Lam, chúng ta cũng không tốt cự tuyệt."
Mộc Tịch Bắc nhìn sa mỏng mặc mà như không mặc kia, trong lòng hận không thể bổ Phó Dĩ Lam thành tám khúc.
Ân Cửu Dạ chưa bao giờ phát hiện ra thì ra Mộc Tịch Bắc lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, nhớ lúc ban đầu nàng chính là đao thương bất nhập, trái tim cứng rắn a. Khiến cho hắn mấy lần muốn móc nó ra nhìn thử xem.
Ngay lúc hắn đang muốn tiếp tục trêu chọc nữ tử âu yếm một chút, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng: " Chủ tử."
Là giọng của Sơ Nhất, hai người liếc nhau, biết nhất định là đã xảy ra chuyện.
Bởi vì hôm qua hai người động phòng hoa chúc, nên nếu như không phải sự tình khẩn cấp, bọn họ nhất định sẽ không tới quấy rầy, mà Sơ Nhất gõ cửa vào giờ này, có lẽ là nghe thấy động tĩnh hai người thức dậy.
Tiện tay choàng một kiện ngoại bào, đi hướng gian ngoài, Ân Cửu Dạ trầm giọng nói: " Vào đi."
Mộc Tịch Bắc tùy tiện vấn sơ mái tóc, cũng đi theo ra ngoài.
Sơ Nhất đẩy cửa vào, sắc mặt có chút nghiêm túc: " Sơ Tam trọng thương."
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đều nhăn đầu lông mày, vừa đi ra phía ngoài, vừa hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"
Hóa ra, hôm qua Sơ Tam thấy tên tráng hán tuổi trẻ lặng lẽ lủi ra khỏi đám người, lập tức đuổi theo.
Bám theo một đoạn, rốt cục ở trong một địa phương vắng vẻ hai người bắt đầu động thủ.
Võ công Sơ Tam không cao, thậm chí có thể nói là khó bằng được cao thủ, sau khi trải qua giao thủ thăm dò, phát hiện người kia căn bản không có nội lực, không khỏi có chút an tâm.
Nhưng mà thăm dò qua đi, đợi đến khi chân chính động thủ, Sơ Tam liền phát hiện sự tình không đúng, người kia mặc dù không có nội lực, thậm chí có thể nói chỉ có cậy mạnh, nhưng lại nhiều lần chiếm thế thượng phong, loại ưu thế này, so với lúc hắn ta thăm dò thực lực Sơ Tam, thì càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Sơ Tam bị chèn ép cơ hồ không còn chút sức lực chống đỡ, loại chuyện thế này từ trước đến giờ tuyệt đối chưa từng gặp qua.
Tráng hán kia thấy Sơ Tam đấu không lại, lộ ra ý cười cực kì bừa bãi, làm tầm trọng thêm liên tục truy kích, Sơ Tam bị thương nặng, mới miễn cưỡng đào thoát, vừa về tới phủ thái tử, liền miệng phun máu tươi, choáng váng ngã xuống đất.
Sơ Nhị một thân một mình phát hiện Sơ Tam bị thương đầu tiên, Sơ Tam ánh mắt sáng ngời chờ mong Sơ Nhị nâng hắn trở về, thế này mới ngất đi.
Nhưng không nghĩ tới Sơ Nhị lại vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn: " Huynh đệ, chịu đựng."
Sau đó Sơ Nhị liền quay người đi gõ cửa phòng Sơ Nhất, Sơ Nhất đang cùng Thanh Từ vuốt ve, nào có tâm tư để ý, Sơ Nhị kiên trì bền bỉ tiếp tục gõ, thấy Sơ Nhất bền lòng vững dạ không đáp, liền bắt đầu đạp cửa.
Suýt nữa làm Sơ Nhất tức đến nổ mũi, sau khi đẩy cửa ra, căm tức nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Sơ Nhị nói:" Tên đầu gỗ nhà ngươi! Ngươi phát xuân hay sao mà đến gọi cửa sớm vậy hả!"
" Sơ Tam trọng thương. " Sơ Nhị ngắn gọn quẳng xuống một câu, quay đầu liền đi, mới không thèm quản Sơ Nhất có sắc mặt gì.
Sơ Nhất không có cách nào, liền cầm quần áo đi theo ra ngoài, kết quả nhìn thấy Sơ Tam miệng phun máu tươi, đang choáng váng nằm dưới đất.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đi đến phòng Sơ Tam, trong không khí tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, xem ra đã được xử lý qua.
Mộc Tịch Bắc nhìn Sơ Tam trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên người quấn không ít băng vải.
Ân Cửu Dạ cau mày mở miệng hỏi:" Xảy ra chuyện gì?"
Sơ Tam yếu ớt mở to mắt, cố sức phun ra mấy chữ: " Trời sinh... Thần lực."
Lời này vừa ra, lông mày mấy người đều vặn chặt.
" Dĩ nhiên là trời sinh thần lực! Khó trách ngươi sẽ bị đánh thành đầu heo. "
Sơ Nhất lên tiếng trước nhất, ngữ khí có chút kỳ quái.
Trong lòng Sơ Tam lại khóc ròng nói, ta oan uổng a... Không phải ta bảo Sơ Nhị đi phá hư chuyện tốt của ngươi nha...
Mặc dù biết bên người Hiên Viên Ngưng Sương có không ít người tài ba dị sĩ, nhưng người này xuất hiện tuyệt đối ngoài dự liệu của mọi người.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ đen lại, chuyện ồn ào hôm qua quả nhiên là do Hiên Viên Ngưng Sương.
Mộc Tịch Bắc cũng trầm mặt không mở miệng, thần lực trời sinh này có thể nói là cực kì khó chơi, không có nội lực, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, lại có thể địch nổi cao thủ có nội lực cực cao, sợ là người có nội lực thâm hậu như Ân Cửu Dạ cũng khó có thể ứng phó.
Như thế xem ra, hôm qua trước cửa phủ thái tử tên thị vệ bị tráng hán kia đẫy ngã, cũng không hẳn là hắn vô năng, mà là người kia trời sinh thần lực, thị vệ kia căn bản không thể ngăn cản.
Bản lãnh này có thể nói là được trời cao chiếu cố, mới có thể có được may mắn bực này, chỉ là bây giờ người này lại thành phụ tá đắc lực của Hiên Viên Ngưng Sương, xem ra sẽ là lực cản không nhỏ đối với các nàng đây.
" Tiếp tục tra, nhất định phải tra ra lần này Hiên Viên Ngưng Sương mang theo bên người những người nào. " Ân Cửu Dạ trầm giọng nói.
" Thái hậu Nam Kiều là tỷ tỷ của Tiên Hoàng, bây giờ thiên hạ Ân gia biến thành họ Mộc, chỉ sợ Thái hậu Nam Kiều sẽ không từ bỏ ý đồ. " Mộc Tịch Bắc cẩn thận mở miệng, hơi chú ý đến thần sắc của Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ gật đầu nói: " Giờ đang là lúc các quốc gia đến triều bái, nhất định phải hành sự cẩn thận. " Không bao lâu, thánh chỉ của Mộc Chính Đức truyền xuống, nói là Hiên Viên công chúa Nam Kiều Quốc đã đến Tây La, liền lệnh cho Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc tiến đến nghênh đón.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ liếc nhau, một lần nữa thu thập một phen, mang theo nhân mã, tiến về vùng ngoại ô Nam Thành môn nghênh đón.
Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ phân biệt cưỡi trên một con ngựa, hai con ngựa song hành, sau lưng mang theo một ít binh sĩ, xuất phát hướng Nam Thành môn.
Mộc Tịch Bắc thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang suy đi nghĩ lại, rõ ràng hôm qua Hiên Viên Ngưng Sương đã đến đế đô, dựa theo lẽ thường mà nói, nếu như lúc đến không hiện thân, thì sẽ hiện thân vào buổi cung yến của các quốc gia đến triều bái mười mấy ngày sau, nhưng bây giờ lại không phải như thế, vậy cũng mang ý nghĩa ả ta nhất định còn có dự mưu.
Sau khi đến Nam Thành môn, Hiên Viên Ngưng Sương cùng đoàn sứ giả Nam Kiều đều chưa đến, mọi người liền ở tại chỗ chờ đợi.
Bởi vì đang vào giữa hè, nên thời tiết rất khô nóng, trên trán Mộc Tịch Bắc dần dần rịn ra mồ hôi, hơn nữa tối hôm qua mệt nhọc quá độ, nên sắc mặt có chút khó coi.
Lông mày Ân Cửu Dạ khẽ nhăn lại, nhìn mặt trời tỏa lửa nóng, đang muốn mở miệng.
Lại nhìn thấy trong rừng rậm phía trước có một tên binh sĩ đầu đầy mồ hôi chạy ra, lại không phải là cách ăn mặc của binh sĩ Tây La.
Người binh sĩ này vừa chạy vừa tìm kiếm gì đó, bước chân liêu xiêu, nhìn thấy lá cờ dựng đứng của Tây La, lập tức mặt mày tràn đầy vui mừng, nguyên bản cả người có chút mỏi mệt nhất thời phấn chấn tinh thần, tăng nhanh tốc độ chạy tới.
Binh sĩ sau lưng Ân Cửu Dạ tiến lên một bước, cản lại nói: " Ngươi là người phương nào?"
Binh sĩ kia thở hồng hộc, lau mồ hôi trên trán rồi nói: " Tiểu nhân là binh sĩ Nam Kiều, các người chính là Thái tử Tây La, đến đây nghênh đón chúng ta đúng không?"
Mộc Tịch Bắc đánh giá binh sĩ kia, mở miệng hỏi: " Đội ngũ Nam Kiều của các ngươi đâu? Vì sao chỉ có một mình ngươi?"
Binh sĩ kia đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen, trong thần sắc mang theo khinh thường: " Ngươi là người phương nào? Vì sao trong quân lại có nữ tử xuất hiện? Ngươi là sủng cơ của thái tử điện hạ à?"
Trong mắt Ân Cửu Dạ tích tụ sát ý như lôi đình, vừa muốn mở miệng, lại bị Mộc Tịch Bắc ngăn lại.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, cười nói: "Sứ thần Nam Kiều đều thông minh như vậy sao? Ta chính là sủng cơ của Thái tử đó."
Binh sĩ kia lộ ra vẻ mặt khinh thường, trong mắt mang theo xem thường: " Quả nhiên là cơ thiếp ti tiện, nữ tử thấp hèn chỉ có mỹ mạo."
" Ngươi nói không sai, chỉ là không biết vì sao lần này lại chỉ có một mình ngươi đến đây? "
Mộc Tịch Bắc cũng không giận, đúng lúc những binh sĩ Tây La phía sau cũng đã sinh ra cảm giác chán ghét với tên sứ giả Nam Kiều ngạo mạn này rồi.
" À. Suýt nữa đã quên, công chúa tôn quý của Nam Kiều chúng ta cùng sứ giả đang trên đường tới Tây La các ngươi, vốn muốn băng qua cánh rừng này, chỉ là cánh rừng này đường đi thật sự là long đong, xe đến nửa đường đành phải dừng lại, không thể nào tiến lên được nữa. " Người sứ giả mang vẻ mặt khinh bỉ, dường như ghét bỏ Tây La ngay cả bạc sửa đường cũng thiếu thốn.
Sứ giả tiếp tục nói: " Lúc đầu công chúa chúng ta dự định bỏ xe mà đi, chỉ là các ngươi cũng biết, lần này chúng ta đến đây mang cho Tây La các ngươi rất nhiều lễ vật, còn có đặc sản của Nam Kiều, rất nhiều đồ đạc, thật sự là rất khó chở đi, cho nên công chúa điện hạ phái ta đến thỉnh cầu thái tử điện hạ tiến đến hỗ trợ." Người sứ giả kia làm thái độ không tình nguyện, giống như Tây La sẽ vì vậy mà nhận ân huệ lớn lao của Nam Kiều.
Trong lòng binh sĩ Tây La đều bị cái tên binh sĩ ngạo mạn này khơi dậy tức giận, ẩn nhẫn không có lên tiếng.
Binh sĩ kia dứt lời nhìn thấy mọi người không có phản ứng, liền bày ra khuôn mặt tươi cười mở miệng nói với Ân Cửu Dạ: " Thái tử điện hạ, công chúa chúng ta sớm đã nghe nói đại danh của ngài, đối với ngài ngưỡng mộ đã lâu, không biết ngài có thể phái người đến tiếp ứng hay không...."
Ân Cửu Dạ lạnh lùng đảo qua binh sĩ trước mặt, đối với khuôn mặt tươi cười kia nhìn như không thấy, vung tay lên, binh sĩ kia thấy vậy sắc mặt vui mừng, nhưng không ngờ Ân Cửu Dạ lại nói: " Nghỉ ngơi tại chỗ."
" Chuyện này... Chuyện này. Chuyện này là sao? Thái tử điện hạ... Mệnh lệnh này hạ sai rồi chăng. " Binh sĩ kia có chút kinh ngạc với phản ứng của Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ mặt âm trầm mở miệng: " Ngươi là đang hoài nghi mệnh lệnh của Bản điện hạ?"
Binh sĩ kia dường như bị dọa không nhẹ... Hơi co rúm lại nói: " Tiểu nhân. Tiểu nhân không dám..."
Dứt lời, Ân Cửu Dạ đã tung người xuống ngựa, đi đến trước ngựa Mộc Tịch Bắc, ôm nàng xuống.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía tên binh sĩ có chút nghẹn họng nhìn trân trối kia, cười nói: " Chúng ta phụng mệnh của bệ hạ, đến đây tiếp ứng sứ thần Nam Kiều, chỉ là cho tới bây giờ đều không nhìn thấy bóng người, nếu đến lúc mặt trời xuống núi, mà đội ngũ Nam Kiều còn chưa xuất hiện, chúng ta sẽ thu binh trở về thành."
" Cái gì... Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta rõ ràng đã nói cho các ngươi biết xe của chúng ta đã thả neo, kêu các ngươi tiến đến tiếp ứng mà. Sao ngươi lại nói không thấy bóng người đâu? " Binh sĩ kia có chút lo lắng, ánh mắt có chút né tránh, nhưng trong lòng thì đang thấp thỏm, nếu như mình làm hỏng chuyện của công chúa điện hạ, coi như gặp nạn rồi.
Hắn vốn nghe nói hôm qua Công chúa đã âm thầm lẻn vào Tây La, hơn nữa còn ăn quả đắng, trên mặt còn thêm một đường máu, muốn mượn cơ hội này, cho Tây La một cái ra oai, dù sao hắn cũng là sứ giả đến từ Nam Kiều, lường trước những người này không dám làm gì hắn.
Nhưng không ngờ, bọn họ vậy mà không đi nghênh đón đội xe, nếu làm hỏng kế hoạch của công chúa, hắn thật sự chịu không nổi đâu!
Phản ứng của hắn rõ ràng rơi vào trong mắt Mộc Tịch Bắc, trong mắt chợt lóe lên chút bối rối khiến trực giác Mộc Tịch Bắc cho hay việc này không đơn giản như vậy.
Mộc Tịch Bắc nói với binh lính sau lưng: " Các ngươi có nhìn thấy người Nam Kiều tới đây không?"
Các binh sĩ đã sớm khó chịu với tên sứ giả ngạo mạn này, nhao nhao cười nói: " Không có! Trong vòng trăm dặm gần đây, ngoại trừ chúng ta, thì chính là cánh rừng, nào có người Nam Kiều tới đâu."
" Đúng vậy. Huynh đệ ngươi gặp qua người Nam Kiều là bộ dạng gì sao? Nghe nói rất thần thông quảng đại, vậy có phải là có ba con mắt, hai cái lỗ mũi không?"
" Không đúng không đúng... Hẳn là con mắt sinh trưởng ở trên đỉnh đầu mới đúng."
" Chúng ta vẫn mau nghỉ ngơi đi, bằng không một lát nữa các sứ thần Nam Kiều tới, chúng ta phải mệt mỏi rồi, dù sao người ta vai không thể gánh, tay không thể nâng."
Mộc Tịch Bắc hơi nhếch miệng, đi đến dưới một gốc cây, Ân Cửu Dạ ngồi ở bên cạnh nàng, giúp nàng chặn ánh nắng chiếu nghiêng xuống.
Binh sĩ kia nhìn thấy bọn họ thật sự ngồi xuống gốc cây, thật sự không có ý định đi, lúc này mới luống cuống, vội vàng chạy đến trước mặt Ân Cửu Dạ nói: " Thái tử điện hạ... Ngài không thể làm như vậy được. Mặt trời chói chang như vậy, người của chúng ta còn đang chờ ở bên kia đó."
Đao trong tay Ân Cửu Dạ quét ngang, gác ở trên cổ tên binh sĩ kia.
Nam Kiều Quốc hướng gió ấm áp, yên tĩnh hiền hoà như nước chảy trên cầu nhỏ, giờ phút này đối mặt với loại sát khí doạ người của Ân Cửu Dạ, hai chân binh sĩ kia run rẩy không ngừng, cảm nhận được trên cổ thật lạnh, bị dọa không nhẹ.
" Chỉ cần ngươi bỏ thi nơi hoang dã, chúng ta tự nhiên không nhận được bất luận tin tức gì của Nam Kiều rồi. " Thanh âm lạnh lùng giống như từ Địa Ngục triệu hồi.
Binh sĩ kia bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, rước lấy một trận cười vang.
Trong lòng của hắn thật lạnh, đúng rồi, chỉ cần bọn họ giết mình, vứt xác mình vào trong rừng, không bao lâu, hắn sẽ bị dã thú tha đi, đến lúc đó bọn họ chỉ cần giả bộ như căn bản không có người đến đây cầu cứu bọn họ, như vậy bất kể là ai cũng không nói được Tây La sai.
Nghĩ đến kế hoạch của công chúa, hắn chỉ cảm thấy mạng của mình đã mất đi một nửa.
Người binh sĩ này phản ứng cũng nhanh, lập tức dời đi mục tiêu, lấy lòng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đang nhắm mắt dưỡng thần: " Cái kia... Vị cô nương này. Xin ngài nói giúp mấy lời được chứ. Trước đó đều là ta có thái độ không tốt, là ta đáng chết. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân. Dù sao đây cũng là đại sự quan hệ giữa hai nước, ngài là người hiểu đại nghĩa, nhất định không hi vọng có hiểu lầm gì đó xuất hiện đúng không..."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc đang tính toán Hiên Viên Ngưng Sương đến cùng có âm mưu gì, mở ra một đôi mắt đen nhánh, nhìn về phía binh sĩ kia, cười như không cười nói: " Ta chỉ là một cơ thiếp không có tiếng nói, đại nhân ngài tìm sai đối tượng đi."
Binh sĩ kia bị cự tuyệt, đành phải lần nữa mở miệng với Ân Cửu Dạ, cũng cẩn thận hơn nhiều: " Thái tử điện hạ. Xưa nay nghe nói ngài văn thao võ lược, là khó được..."
Không đợi hắn nói xong, Ân Cửu Dạ đã trực tiếp ngắt lời nói: " Bản cung là hôn quân hoang dâm vô đạo, duy độc chỉ sủng ái Mỹ Cơ này của ta, cho dù nàng muốn mặt trăng trên trời bản cung cũng sẽ hái xuống cho nàng, cho nên hôm nay bản cung đúng thật là không có ý định đi nghênh đón khách nhân "Tôn quý" đến từ Nam Kiều."
Người binh sĩ này thấy hai người đùn đẩy nhau, mãi cũng không có người nào chịu xuất binh hỗ trợ, trong lòng như kiến bò trên chảo nóng, trong lúc nhất thời lo lắng không thôi.
Nếu như chuyện công chúa bàn giao mà hắn lại làm hỏng, công chúa nhất định sẽ lột da của hắn, hắn bắt đầu hối hận bản thân quá phách lối, đành cười cười nói: " Tiểu nhân thật sự biết sai rồi, cô nương ngài và thái tử điện hạ đừng so đo với tiểu nhân, cái miệng này của tiểu nhân đúng là nên đánh, không ngăn cản được."
" Nếu nên đánh, vì sao không đánh? Đại nhân ngài có thể giải thích một chút không? " Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, hỏi ngược lại.
Binh sĩ kia sững sờ, lại cắn răng nói: " Cô nương nói rất đúng, nếu nên đánh thì phải đánh."
Dứt lời, liền hung hăng đánh mạnh vào miệng mình, thấy Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ từ từ nhắm hai mắt, cũng không dám dừng lại.
Mộc Tịch Bắc khép hờ mi mắt, trong lòng lại đang suy đoán, Hiên Viên Ngưng Sương nhất định đã chuẩn bị đủ đại lễ chờ các nàng, cho nên tên binh sĩ này mới có thể không tiếc tự đánh miệng mình, cũng muốn đoàn người mình tiến đến tiếp ứng.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Tâm can tỳ phổi, đại tràng ruột non ruột già, ngũ tạng đều đau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...