Rắn Rết Thứ Nữ

Lão phu nhân đột nhiên không có động tác, thật giống như dự định không tiếp tục động thủ lần nữa.

Cho dù Tam phòng trong lòng lo lắng, nhưng cũng không thể thúc giục, mỗi lần tính thử dò hỏi lão phu nhân, kiểu gì cũng sẽ nhận được một câu thời cơ chưa tới.

Bà không biết thời cơ trong miệng lão phu nhân đến cùng là cái gì, mãi cho đến khi nữ nhi Mộc Tử Y của mình xuất giá, lão phu nhân vẫn không có động tác, Tam phu nhân cầu rất nhiều người, cuối cùng cũng không thay đổi được vận mệnh Mộc Tử Y phải gả cho người kia.

Cuối cùng, Tam phu nhân dứt khoát mắt không thấy thì tâm không phiền, không còn đi xem nữ nhi cả ngày khóc sướt mướt kia nữa.

Bởi vì Mộc Tử Y đã xuất giá, nên tam phòng đối với việc lão phu nhân rốt cuộc muốn đối phó Mộc Tịch Bắc như thế nào cũng không còn quan tâm nữa, chỉ là trong lòng vẫn nhịn không được tò mò thôi.

Nhị phòng từ khi được thả xuống cây, cả người cơ hồ đều bị đông lạnh thành cục băng, lại thêm không ăn không uống, sắc mặt cả người cực kỳ khó coi, nghe đại phu tìm đến nói, hình như là bị lạnh quá lâu, sợ là không thể có con nữa, hơn nữa bởi vì quá mức giá lạnh, cho nên rất có thể sẽ để́ lại bệnh căn, sợ là sau này phải bưng ấm sắc thuốc sống qua ngày.

Về phần Mộc Hồng Anh, sau khi bị giam lại, đại phu Ân Cửu Dạ tìm đến mỗi ngày đều cưỡng ép bức bách nàng ta uống một ít thuốc trị liệu bị điên, chỉ là không bao lâu, Mộc Hồng Anh lại bị điên thật, có một lần tam phòng đi xem nàng ta một cái, lại phát hiện nàng ta lại bò trên mặt đất, điều này lập tức khiến tam phòng ngay cả tâm tư chế giễu nàng ta cũng bị mất sạch, chỉ cảm thấy Mộc phủ này đột nhiên trở nên có chút âm u kinh khủng.

Tam phòng chỉ cảm thấy, trong lúc nhất thời, trong phủ này lạnh lẽo rất nhiều, đại phòng vẫn như lúc trước, không tranh không đoạt, thiếu đi nhị phòng đấu đá với mình, người trong phủ này, dường như chỉ còn lại bà và lão phu nhân.

Mộc Tịch Bắc khó được hưởng thụ một chút ngày tháng bình an, thường thường cùng Ân Cửu Dạ ở trong phòng dính nhau cả ngày, nhưng thật ra khó được lúc thư thái.

Mộc Chính Đức cũng không biết lại đang mày mò cái gì, cả ngày xuất quỷ nhập thần, không thấy bóng dáng.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, trong đế đô càng ngày càng náo nhiệt, đa số dân chúng đều đã mua xong đồ tết, nếu thu hoạch tốt, liền đặt mua hai bộ đồ mới, nếu có chút khó khăn, cũng sẽ đặt mua chút rượu ngon thức ăn ngon, dù sao năm mới, ngụ ý cả một năm mới, ai cũng hi vọng một năm mới sẽ có một cái khởi đầu tốt đẹp.

Mộc Tịch Bắc ở trong phủ gặp qua phu thê đại phòng hai lần, hai người với nàng không tính thân thiện, nhưng cũng không âm thầm động tay, ngáng chân nàng.

Phu thê đại phòng thoạt nhìn làm người lương thiện, trung thực, toàn bộ Mộc phủ dường như chủ yếu dựa vào đại phòng chèo chống.

Ba mươi tết rất nhanh liền tới

Trên dưới Mộc phủ cũng lộ ra không khí vui mừng nồng đậm, mặc kệ tiểu thư hay là hạ nhân, cơ hồ đều mặc vào bộ đồ mới, trên mặt tràn đầy tươi cười, qua lại trong sân bận rộn không ngừng.

Mộc Tịch Bắc lại hoàn toàn như trước đây ỷ lại trên giường, thức dậy rất trễ.

Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử nằm trong ngực mình, trong thần sắc đều là ôn nhu như nước chảy.

Có lẽ không còn ai khác vui mừng hơn hắn, bởi vì qua năm, Mộc Tịch Bắc sẽ cập kê, không bao lâu sau, liền có thể gả cho hắn rồi.

Mộc Tịch Bắc hơi mở mắt ra, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, nên còn chưa trong trẻo giống như ngày thường, mang theo vài phần mê mang, Ân Cửu Dạ nhìn thấy tâm lập tức hòa tan.

Hôn trán của nàng một cái, Ân Cửu Dạ kéo nàng ngồi dậy: " Ngày tết rồi, ra ngoài đi dạo đi."

Mộc Tịch Bắc cầm chăn mền trùm mình lại, méo miệng nhìn Ân Cửu Dạ đang lấy y phục, một đôi mắt phảng phất có thể chảy ra nước.

Hai con ngươi của Ân Cửu Dạ dần dần trở nên nguy hiểm, một mặt ngồi xổm người xuống một mặt mở miệng nói: " Nàng đang câu dẫn ta."

Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, gương mặt hơi đỏ lên: " Không có."

Ân Cửu Dạ kéo chân nhỏ tinh xảo của Mộc Tịch Bắc từ trong chăn ra ngoài, trầm giọng nói: " Không có?"

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy bàn tay nam nhân theo bàn chân của nàng từng chút xíu đi lên, trượt vào ống quần của nàng, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua da thịt của nàng, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy hô hấp có chút bất ổn, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy cặp mắt đen nhánh của Ân Cửu Dạ, ý vị trong đó không che giấu chút nào.

Mộc Tịch Bắc trong lòng lộp bộp một tiếng, chân vừa thu lại, sau đó một cước liền đá vào trên mặt Ân Cửu Dạ.

Nụ cười của Ân Cửu Dạ liền cứng ở nơi đó, Mộc Tịch Bắc le lưỡi, vội vàng thu hồi chân, chân trần quấn lấy chăn mền rồi chạy xuống đất.

Ân Cửu Dạ vốn chưa kịp lấy lại tinh thần, nhìn lên lại thấy Mộc Tịch Bắc để chân trần chạy xuống, mặt đen cắn răng nghiến lợi gọi: " Mộc Tịch Bắc!"

Mộc Tịch Bắc không để ý đến, ai ngờ Ân Cửu Dạ động tác thực sự quá nhanh, một phen liền cản được nàng, hai người nháo loạn một hồi liền lăn ở mặt đất.

Cái chăn bị Mộc Tịch Bắc kéo xuống quấn hai người lại với nhau, Mộc Tịch Bắc nhìn nam nhân đen mặt trên người, mặt mũi tràn đầy ủy khuất:

" Ân Cửu Dạ... Ta đói."

" Đúng lúc, ta cũng đói bụng. "

Ân Cửu Dạ trầm giọng mở miệng, bàn tay to lại bắt đầu trút bỏ y phục của Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đang muốn nói cái gì, thanh âm lại rất nhanh bị nuốt vào trong bụng.

Bởi vậy, hai người mãi cho đến buổi chiều mới đi ra ngoài, thời điểm ra ngoài, đúng lúc trời chiều ngã về tây, vạn sự vạn vật giống như bị dát lên một tầng bạc kim, nhìn rất đẹp mắt.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy khắp người chỗ nào cũng đau, nhưng nàng sợ nếu như mình không ra ngoài, đến lúc đó cái tên cầm thú trong phòng không biết lại sẽ tạo ra chuyện gì nữa.

Mộc Tịch Bắc cũng không để ý tới Ân Cửu Dạ, đi thẳng ra ngoài, Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc bước đi cực nhanh, nhịn không được hoài nghi chẳng lẽ mình chưa thoã mãn nàng?

Có lẽ vì gió rất mát mẻ, nên người trên đường đều treo một khuôn mặt tươi cười, không bao lâu, sắc mặt Mộc Tịch Bắc liền tốt lên.

Ân Cửu Dạ lôi kéo nàng đi rất nhiều nơi, trên mặt đất lưu lại từng hàng dấu chân to to nhỏ nhỏ, ấm áp mà an tâm.

Trở lại trong phủ, lão phu nhân cũng không gọi nàng đến phòng trước cùng nhau tiếp thần, nàng cũng vui vẻ tự tại.

Ân Cửu Dạ liền cùng Mộc Tịch Bắc ở trong sân đốt lên một đống lửa than, đặt một cái bàn thấp, phía trên để không ít rau quả cùng bánh ngọt, còn có hai bầu rượu ngon.

Sơ Nhất và Thanh Từ cũng chạy tới, chỉ là Sơ Nhất từ đầu đến cuối đều là bộ mặt khóc tang, hắn đối với Thanh Từ thật sự là không có biện pháp nào, rõ ràng là nữ nhân này vô tình vô nghĩa trước, nhưng giờ thì ngược lại, nàng hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ xem hắn như không khí, một lời không hợp liền động thủ.

Sơ Nhị và Phó Dĩ Lam cũng tụ tập ở trong sân, nhìn thấy dáng vẻ của hai người, Sơ Nhất chỉ cảm thấy con mắt chua chát, ghen tỵ không thôi, lúc nào thì tên đầu gỗ Sơ Nhị lại có phúc khí tốt như vậy chứ.

A Tam cũng tới tham gia náo nhiệt, chỉ là còn nhiều thêm một người, chính là Bạch Lộ đã lâu không gặp, Bạch Lộ khí sắc nhìn cũng không tệ, nghĩ đến là thân thể đã khôi phục.

Một đoàn người vây quanh bàn nhỏ, bắt đầu ăn, không bao lâu, nha hoàn bưng lên hai mâm sủi cảo, bốc hơi nghi ngút, nhìn thấy thật ấm áp.

Mộc Tịch Bắc an tĩnh cười, nhìn thấy trên mặt mỗi người đều dào dạt ý cười, bỗng nhiên cảm thấy, chỉ cần bọn họ luôn ở cùng nhau, có lẽ vô luận khó khăn gì cũng không thể đánh bại bọn họ được.

Không bao lâu, thì pháo hoa nở rộ đầy trời.

Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm sườn mặt Ân Cửu Dạ, đây là năm thứ ba các nàng cùng nhau vượt qua, nàng hi vọng, mỗi một năm, các nàng đều có thể cùng nhau ngắm pháo hoa như vậy.

Có lẽ, thời gian luôn luôn thoáng qua rồi mất đi, mang đi, lưu lại, không kịp nghĩ lại, cũng đã khung cảnh hoàng tàn khắp nơi, có lẽ lúc trước nàng không tin, không có cái gì sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Nhưng mà, chí ít tại thời khắc này, nàng tin tưởng, dù là thương hải tang điền, cảnh còn người mất, hầu như cũng sẽ có một số người, có một số việc, từ đầu đến cuối dừng lại ở trong hồi ức mùa đông ấy.

Phó Dĩ Lam một đôi đũa gắp lấy một cái sủi cảo, đồng thời đôi đũa của Thanh Từ cũng rơi vào trên cái sủi cảo kia, sau khi hai người ngước mắt liếc nhau, đều tự động liếc nhìn nam nhân bên cạnh.

Chỉ một hơi sau đó, Sơ Nhất và Sơ Nhị liền động thủ.

Trong nháy mắt, cả viện cuồng phong gào thét, tuyết bay đầy trời, hai bóng đen ở trong màn đêm bay lên bay xuống, khó phân thắng bại.

Phó Dĩ Lam nhất thời kích động, buông lỏng sủi cảo, mắt không chớp nhìn Sơ Nhị hô to trợ uy, vỗ lên bàn một cái, suýt nữa đem cái bàn đánh bay.

Trái lại Thanh Từ lại rất bình tĩnh gắp lấy sủi cảo kia.

Đợi đến khi Phó Dĩ Lam lấy lại tinh thần, sủi cảo đã bị Thanh Từ ăn hết, Phó Dĩ Lam lập tức tức giận, ném đũa đi, ôm luôn cả mâm sủi cảo, bắt đầu gọi Sơ Nhị: " Sơ Nhị ca ca, mau tới ăn sủi cảo."

Sơ Nhất vẻ mặt cầu xin nhìn Thanh Từ, ủy khuất đi gắp một cái ở mâm khác, ai ngờ Ân Cửu Dạ lại cướp cả mâm vào lãnh địa của hắn và Mộc Tịch Bắc, Sơ Nhất tội nghiệp nhìn qua Thanh Từ, muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.

Đến đêm khuya, toàn bộ đế đô trở nên tĩnh lặng, mọi người cũng tự mình tản đi.

Mộc Tịch Bắc uống hai chén rượu, cũng không biết bởi vì say thật hay là quá mức vui vẻ, mà cả người đều có chút choáng choáng.

Ân Cửu Dạ giúp nàng tắm rửa một cái, lúc này mới đi nghỉ ngơi.


Bởi vì hôm sau là mùng một đầu năm, cho nên sáng sớm tiếng pháo nổ rất vang, cho dù muốn ngủ thêm cũng rất khó, hơn nữa Mộc Tịch Bắc cần phải đi phòng trước thỉnh an lão phu nhân, cho nên liền dậy thật sớm.

Ân Cửu Dạ lấy cho nàng một bộ váy dài màu vàng nhạt, cổ áo cùng ống tay áo đều có một lớp lông nhung màu trắng, trên người chỉ dùng trang sức giọt nước, đơn giản mà lộng lẫy.

Trên đầu chọn dùng một cái trâm cài bạch ngọc khắc thành Khổng Tước, phía trên dùng kim cương trang trí, vô cùng chói mắt, phối với mấy cây trâm nhỏ bạch ngọc, trên vành tai đeo hai cái khuyên tai bạch ngọc tinh xảo hình dạng cánh hoa, chỉ cảm thấy cả người đều trong suốt, da thịt tuyết trắng so với bạch ngọc còn chói mắt hơn.

Lúc Mộc Tịch Bắc xuất hiện ở tiền sảnh, người trên cơ bản đều đã đến đủ, nhưng nàng tới cũng không thể coi là muộn, lão phu nhân và phu nhân mấy phòng đều ở đây, còn có các tiểu thư trong phủ như nàng.

Lão phu nhân khó được không bày sắc mặt, mà là khuôn mặt tươi cười chào đón.

Chỉ là về phần trong lòng rốt cuộc có thật sự hòa ái như vậy không, thì không biết được rồi.

Đợi đến khi mọi người đến đủ, lão phu nhân liền bắt đầu phân phát tiền thưởng cùng túi phúc cho hạ nhân.

Mộc Tịch Bắc an tĩnh ngồi ở một bên chờ đợi, ngẫu nhiên uống một hai ngụm trà, ứng đối các loại ánh mắt dò xét thỉnh thoảng truyền đến, vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên.

Lão phu nhân phân phát tiền thưởng không tính là nhiều, nhưng cũng không đến mức làm cho những hạ nhân này phàn nàn, cho nên bọn hạ nhân đồng loạt mở miệng nói lời cát tường, sau đó lui xuống.

Kế tiếp, chính là đến các vị tiểu thư trong phủ.

Tiểu thư còn trong phủ cũng không nhiều, chưa xuất giá chỉ còn lại một nữ nhi đại phòng, và một nữ nhi nhị phòng.

Lão phu nhân cười phát cho mỗi người một cái hồng bao, mặc dù không tính rất dày, nhưng trên mặt mũi cũng không có trở ngại, trừ cái đó ra, mỗi người còn có một cái túi phúc cùng một cái túi thơm.

Mộc Tịch Bắc nhìn mấy thứ đồ trong tay, nói cám ơn lão phu nhân, rồi nói thêm mấy lời nói may mắn.

Mùi hương trong túi thơm như có như không lan ra trong không khí, Mộc Tịch Bắc nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên.

" Được rồi, túi thơm cùng túi phúc đều thắt ở trên người đi, xem như vì năm mới đón một điềm may mắn. " Lão phu nhân mở miệng nói.

Mấy người đáp ứng, Mộc Tịch Bắc tự nhiên cũng đem hai thứ đồ này thắt ở trên người.

Mấy ngày kế tiếp, có thể nói là bình an vô sự, thẳng đến mùng sáu.

Các nhà đã bắt đầu đi lại nhấc lên quan hệ, từng quý phủ đều nhao nhao thiết yến, nhân mã các nhà đều xuất động, đến nhà người khác bái phỏng.

Cũng có không ít người có quan hệ vô cùng tốt, hoặc là đường xa mà đến còn ở lại quý phủ một đêm.

Chạng vạng tối ngày hôm đó, trong Mộc phủ tụ tập không ít tân khách, lão phu nhân chỉ cảm thấy năm nay khách tới thăm thật sự không ít, hơn nữa mang lễ vật đều rất có phân lượng.

Vốn tưởng là nhìn mặt mũi của mình, nhưng đợi đến khi trò chuyện một phen, lại phát hiện rất nhiều người đều là đến tìm hiểu Mộc Chính Đức, điều này tức thời khiến sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi.

Nhưng dù vậy, lão phu nhân vẫn thu lễ đến mỏi tay, cũng bởi vì những người này lấy lòng, nên sắc mặt dần trở nên khá hơn.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên bàn tiệc, nghe một đoàn người mở miệng lấy lòng, thỉnh thoảng có người còn đem đầu đề câu chuyện rơi vào trên người nàng.

" Vĩnh Dạ quận chúa thật sự là có phúc lớn, nếu như khuê nữ nhà ta có thể có được một nửa bộ dạng của quận chúa thì ta cũng không cần buồn rầu rồi."

" Đúng vậy, năm trước ta nhìn thấy quận chúa hai lần, từ xa nhìn lại, liền cảm thấy là nhân trung long phượng, quanh thân đều quanh quẩn hồng quang."

Mấy tên nam tử cũng nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, làn da trong suốt lấp lánh kia không có chút tỳ vết nào, ngũ quan xinh xắn đủ để khiến người ta luân hãm trong nháy mắt.

Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt không nói, Mộc Tịch Bắc không thể không thừa nhận, người khác biệt về phương diện nịnh nọt cũng khác biệt, nếu nói với Ngũ quốc công, thì mấy lời khen tặng nói chung đều rất mịt mờ nhưng lại khiến lòng người vui vẻ.

Hôm nay những người này đại khái đều thấp hơn Mộc phủ một bậc, cho nên nói ra lời nói cũng không phải dễ nghe, cái này nếu để cho người khác nghe xong đi nhìn thấy mình người đầy hồng quang, còn không phải sẽ xem mình như yêu quái mà bắt đi?

Bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt quăng tới, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ cười yếu ớt nhìn lại rồi gật gật đầu, giáo dưỡng vô cùng.

" Này... Văn Thắng huynh, quận chúa vừa mới cười với ngươi kìa."

" Đúng vậy đúng vậy.."

Nam nhân được gọi là Văn Thắng mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, giống như mất hồn, nghe thấy người khác trêu chọc, vội vàng ngượng ngùng cúi đầu xuống:

" Không có.... Không có....Không có."

" Ha ha ha... Ta thấy tam hồn lục phách của Văn Thắng huynh đều bị câu đi rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta đúng là chưa bao giờ thấy qua nữ tử nào đẹp hơn Vĩnh Dạ quận chúa."

Mấy người đều gật đầu, lần nữa dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc.

Lão phu nhân bĩu môi, nhìn thấy bên hông Mộc Tịch Bắc còn buộc cái túi thơm kia, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Mộc Tịch Bắc thấy nhàm chán, liền xin được cáo lui trước.

Mộc Tịch Bắc ra ngoài không bao lâu, tam phòng liền mở miệng nói:" A? Cây trâm trên đất kia không phải của đứa bé Tịch Bắc sao? Thật sự là không cẩn thận, đồ vật bị mất cũng không biết."

Ánh mắt của mọi người nhìn theo hướng tam phòng chỉ, chỉ thấy trên mặt đất an tĩnh đang nằm một cây trâm lưu ly hình con bướm, xinh xắn đáng yêu.

Ánh mắt của Nhiếp Văn Thắng cũng rơi vào trên đó, lúc lấy lại tinh thần, thì đã nhặt cây trâm lên rồi: " Ta đi trả lại cây trâm cho Quận chúa."

Không đợi mọi người mở miệng, Nhiếp Văn Thắng đã chạy ra ngoài.

Lão phu nhân và tam phòng liếc nhau một cái.

Nhiếp Văn Thắng vẫn không đuổi kịp Mộc Tịch Bắc, cuối cùng đành phải đi vào viện của Mộc Tịch Bắc, xin nha hoàn thông truyền.

Trong phòng, Ân Cửu Dạ đang đặt Mộc Tịch Bắc ở trên bàn sách giở trò, vừa nghe thấy có nam tử tìm tới cửa, trực tiếp quăng ra hai chữ:

" Không gặp."

Ngay sau đó liền muốn hôn xuống, Mộc Tịch Bắc vội vàng đẩy khuôn mặt tuấn tú của Ân Cửu Dạ ra: " Bảo hắn chờ một chút."

Hai mắt tối đen của Ân Cửu Dạ nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, mang theo tức giận mơ hồ, Mộc Tịch Bắc lấy lòng hôn lên môi mỏng nam nhân, mở miệng nói: " Lão phu nhân chuẩn bị màn diễn hôm nay rất lâu rồi, sao có thể để bà ta thất vọng mà về đâu?"

Ân Cửu Dạ không cam lòng đứng dậy, sắc mặt hết sức khó coi.

Mộc Tịch Bắc sửa sang lại y phục, sau đó đẩy Ân Cửu Dạ vào phòng trong.

" Mời hắn vào đi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ ở ngoài cửa.

Chỉ chốc lát, Nhiếp Văn Thắng liền đỏ mặt đi đến, cả người đều hơi co quắp, có chút bất an, thậm chí không dám ngẩng đầu đánh giá căn phòng của Mộc Tịch Bắc, chẳng qua là cảm thấy những chỗ hai mắt nhìn thấy tất cả đều hoa mỹ không tưởng nổi.

" Nhiếp công tử mời ngồi. " Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng.

Nhiếp Văn Thắng co quắp liếc nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, ngồi ở đối diện Mộc Tịch Bắc.

Phòng trong Ân Cửu Dạ mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người, cảm thấy Mộc Tịch Bắc vừa mới rút đi tình dục, giọng nói chết tiệt êm tai, hận không thể cắt đứt lỗ tai của Nhiếp Văn Thắng.

Lại nhìn Nhiếp Văn Thắng ngồi ở đối diện Mộc Tịch Bắc, khoảng cách giữa hai người vậy mà gần như vậy, nắm đấm trong tay liền bóp đến kẽo kẹt rung động.

Mộc Tịch Bắc đánh giá Nhiếp Văn Thắng một phen, nam tử dáng dấp coi như không tệ, chỉ là nhìn quen khuôn mặt như yêu tinh của Ân Cửu Dạ, nên Mộc Tịch Bắc liền cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Nhiếp Văn Thắng là họ hàng xa của tam phòng, trên người có hương vị của một thư sinh nghèo túng, có thể từ tròng mắt của hắn nhìn ra được chút kiên trì với lý tưởng và tương lai, có điều cũng mang theo tia cổ hủ.

Không ngoài dự liệu của Mộc Tịch Bắc, bên hông Nhiếp Văn Thắng quả nhiên cũng có một cái túi thơm, chỉ là mùi của túi thơm này còn nồng hơn của nàng nhiều, ngay cả nàng đều có thể ngửi thấy rõ ràng.

" Vĩnh... Vĩnh Dạ quận chúa, trâm gài tóc của ngài rơi ở phòng trước, ta cố ý đưa đến cho ngài. " Nhiếp Văn Thắng đưa cây trâm hình con bướm trong tay tới trước mặt Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc hơi cúi mắt, phần lớn đồ trang sức của nàng đều ở chỗ lão phu nhân, cho nên cây trâm này cũng chỉ là lão phu nhân cho người thả, nàng không thích mấy đồ hình con bướm, cho nên rất ít đeo, chưa từng nghĩ lão phu nhân lại chọn một cây trâm hình con bướm.


" Đa tạ Nhiếp công tử."

Mộc Tịch Bắc rót cho Nhiếp Văn Thắng một chén trà, bởi vì bối rối, Nhiếp Văn Thắng uống một hơi cạn sạch, dần dần liền cảm thấy toàn thân khô nóng.

Nhiếp Văn Thắng nhìn nữ tử trước mặt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liền đưa tay mò về phía Mộc Tịch Bắc.

Phòng trong Ân Cửu Dạ rốt cục nhịn đến cực hạn, đẩy cửa đi ra ngoài, một cước đá Nhiếp Văn Thắng đang tình dục phát tác té ngã trên mặt đất.

Mộc Tịch Bắc cũng đứng dậy, đến khi Sơ Nhất số khổ tiến vào.

Mộc Tịch Bắc nhìn Sơ Nhất mở miệng hỏi: " Bên kia đều chuẩn bị xong rồi chứ?"

" Yên tâm. "

Sơ Nhất gật đầu, chỉ là sự hào hứng cũng không cao.

Sơ Nhất mang theo Nhiếp Văn Thắng ra ngoài, Ân Cửu Dạ nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc lạnh lùng hỏi: " Lão thái thái hạ thuốc như thế nào?"

Mộc Tịch Bắc giải thích nói: " Túi thơm Lão phu nhân cho ta bên trong là Y Lan hương, mà trong túi thơm của Nhiếp Văn Thắng là Nga Lê Trướng Trung hương, hai loại hương xen lẫn với nhau sẽ có tác dụng thúc tình, lão phu nhân thấy không thể tặng người kia cho chàng, liền muốn phá hỏng thanh danh của ta."

" Nàng không sao chứ? " Ân Cửu Dạ trong mắt lóe ra hồng quang.

Mộc Tịch Bắc lắc đầu, xem nhẹ trên người truyền đến khô nóng: " Hương trong túi thơm của ta đã sớm bị đổi đi, mà Nhiếp Văn Thắng sở dĩ trúng mị dược là bởi vì chén trà kia."

Ân Cửu Dạ đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, ôm Mộc Tịch Bắc ở trong ngực, hô hấp ấm áp phun đến trên cổ Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy càng ngày càng miệng đắng lưỡi khô, hô hấp cũng dần dần tăng thêm.

Ân Cửu Dạ ở bên tai Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói: " Bắc Bắc, ta đem hương trong túi thơm của nàng đổi lại Y Lan hương rồi."

Cả người Mộc Tịch Bắc đều cứng ở nơi đó, không đợi Mộc Tịch Bắc kịp phản ứng, Ân Cửu Dạ đã ôm ngang Mộc Tịch Bắc, đặt lên trên giường, bắt đầu cởi y phục của nàng.

Mộc Tịch Bắc tức đến phát run, nhìn nam nhân hết sức chuyên chú trên người mình, một ngụm cắn mạnh vào đầu vai Ân Cửu Dạ, đến khi trong miệng tràn ra mùi máu tanh, mới buông ra.

Ân Cửu Dạ cũng không tránh, chỉ cau mày nâng cao, bàn tay lại không ngừng tìm kiếm xuống dưới.

Mộc Tịch Bắc cắn răng nghiến lợi nói: " Ân Cửu Dạ! Ta giết chàng!"

Ân Cửu Dạ chỉ cắn vành tai Mộc Tịch Bắc, trầm trầm nói: " Được."

Mộc Tịch Bắc không còn dư thừa tinh lực đi oán trách nam nhân này, không khống chế được liền bắt đầu xé rách y phục nam nhân, chủ động đưa lên môi đỏ, hướng nam nhân đòi yêu thương.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy nữ tử hai mắt mông lung, có chút ý loạn tình mê, không khỏi càng thêm ra sức.

Ân Cửu Dạ hơi hé mở môi mỏng thích mím chặt, phun ra hơi thở nam tính thô nóng đặc thù, trong mắt đen lộ ra lòng chiếm hữu và sắc bén giống như chim ưng, ngón tay kẹp lấy nơi mẫn cảm nhô lên của nữ tử, ma sát xoa nắn.

Mộc Tịch Bắc bởi vì động tác của Ân Cửu Dạ, cả khuôn mặt đỏ bừng tựa như có thể chảy ra nước, dưới sự vuốt ve của nam nhân, nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

Đầu lưỡi ẩm ướt hữu lực dán lên xương quai xanh tinh xảo của nữ tử, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy khô nóng khó mà chịu đựng, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch, phát ra tiếng ưm nhẹ nhàng.

" Hức... Ân Cửu Dạ... Ta muốn. " Mộc Tịch Bắc mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng, với Ân Cửu Dạ mà nói là tản ra dụ hoặc không thể kháng cự.

Trong không khí tản ra hơi thở xa hoa lãng phí, khi sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời từng chút vươn cao, Mộc Tịch Bắc đã bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.

" A...Ân Cửu Dạ chàng tên cầm thú này. "

Trong mắt Mộc Tịch Bắc lăn xuống từng giọt nước mắt to như hạt đậu, nhưng trong lòng thì đem tổ tông mười tám đời của Ân Cửu Dạ mắng đến mấy lần, tên cầm thú này vậy mà hạ thuốc thúc tình cho nàng!

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy eo của mình như đã gãy, chân cũng không phải của mình nữa.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy trên da thịt tuyết trắng của Mộc Tịch Bắc lưu lại dấu hôn nhợt nhạt của chính mình, khóe mắt hiện lên vẻ đắc ý, nhưng lại nhìn thấy Mộc Tịch Bắc thần sắc rã rời, dưới mắt có chút xám xanh, liền đau lòng ghê gớm.

Hôn lên nước mắt của nàng, Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực của mình, vỗ nhẹ lưng của nàng, an ủi.

Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, nên không bao lâu, Mộc Tịch Bắc liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt nữ tử, Ân Cửu Dạ giúp Mộc Tịch Bắc tắm rửa một cái, sau đó lau khô tóc, thả nàng lại trên giường.

Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử trong ngực, chống cằm trên đầu nữ tử, hắn cũng không biết bị sao, chỉ cần đối mặt với nàng, hắn liền cảm thấy bản thân mình quả thực không có một chút tự chủ, muốn thế nào cũng không đủ, hận không thể vò nàng vào trong thân thể của mình.

Ngày hôm sau, Mộc Tịch Bắc bị một tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng ồn ào đánh thức.

Bởi vì mệt nhọc quá độ, nên lông mày vặn thành một chữ Xuyên, mới vừa mở ra hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, đầu tiên đập vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú của Ân Cửu Dạ.

Cơn tức của Mộc Tịch Bắc lập tức bốc lên, nhấc chân liền muốn đạp Ân Cửu Dạ xuống dưới.

Ai ngờ Ân Cửu Dạ phản ứng cực nhanh, chặt chẽ bắt được cái chân của Mộc Tịch Bắc, cả người không chút sứt mẻ.

Mộc Tịch Bắc tức đến phát run, trừng mắt với vẻ mặt thản nhiên của Ân Cửu Dạ, xoay người liền muốn xuống giường.

Ân Cửu Dạ lại vòng nàng vào trong ngực, không cho nàng động lung tung, trầm giọng nói: " Muốn đứng lên à?"

Mộc Tịch Bắc cắn môi không nói lời nào, lại cảm thấy bờ môi mình hơi đau, đưa tay sờ, cũng không biết lúc nào lại bị tên cầm thú trước mắt cắn nát.

" Ta đi lấy quần áo. " Ân Cửu Dạ vừa đứng dậy vừa mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc biết mình không giãy được hắn, cũng không phản đối, chỉ là không nói lời nào, Ân Cửu Dạ hôn lên gương mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại né tránh.

Ân Cửu Dạ trầm giọng nói: " Tại sao không nói chuyện? Có phải tối hôm qua hét đến khàn giọng rồi không."

Mộc Tịch Bắc sắc mặt đỏ lên, liền vung tay đập gối đầu về phía Ân Cửu Dạ.

Sau khi mặc xong, Mộc Tịch Bắc cũng không quay đầu liền muốn đi ra ngoài, nhưng mới bước được hai bước, lại suýt nữa ngã xuống đất.

Thanh Từ ở cửa sắc mặt quái dị nhìn tiểu thư nhà mình, đầu tiên là phát hiện tiểu thư nhà mình sắc mặt rã rời, dưới mắt còn có chút xám xanh, sau đó lại đem ánh mắt rơi vào trên bờ môi bị cắn phá, khẽ dời đi ánh mắt.

Thanh Từ một đường đỡ Mộc Tịch Bắc đi đến nơi đám người tụ tập, Mộc Tịch Bắc sắc mặt không vui mở miệng nói: " Sự tình thế nào?"

Thanh Từ hơi sững sờ, giọng nói của Mộc Tịch Bắc vẫn mềm mại như thường, lại mang theo vài phần khàn khàn, mị hoặc lòng người.

Cho dù làm ra vẻ trấn định, nhưng nhớ tới Ân Cửu Dạ, mang tai Mộc Tịch Bắc rất nhanh thì đỏ lên.

Lúc hai người đi đến viện của lão phu nhân, lại phát hiện nơi này đã tụ tập rất nhiều người.

Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đám người, nghe tiếng nghị luận không dứt bên tai, khóe miệng khẽ nhếch lên.

" Này... Mộc lão thái thái này tuổi tác đã cao, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ."

" Cái này ai mà biết, có thể là Mộc lão gia tử chết sớm, bà ta thật sự tịch mịch khó nhịn thì sao."

" Nhưng sao phu nhân tam phòng cũng đi theo làm loạn vậy, đứa nhỏ trong bụng còn chưa ổn định đâu."

" Mộc phủ này thoạt nhìn cao quý, nhưng thật đúng là dơ bẩn, hôm qua lão phu nhân còn xem thường mấy tiểu môn hộ chúng ta, không ngờ tới bản thân mình lại làm ra loại chuyện như vậy."


" Cút! Cút. Các ngươi đều cút hết cho ta. "

Lão phu nhân quần áo không chỉnh tề, sợi tóc lộn xộn ở cửa ra vào xua đuổi đám người.

Nhưng đám người làm sao chịu đi, chỉ chỉ trỏ nhìn trò cười.

Một bên tam phòng cũng toàn thân tím xanh, thoạt nhìn rất đáng thương, dưới thân vết máu dính đầy trên váy, đã khô cứng rồi.

Mà cái này kẻ cầm đầu dĩ nhiên chính là Nhiếp Văn Thắng hôm qua.

Nhiếp Văn Thắng ôm quần áo, cúi đầu, bị lão phu nhân cào cấu máu me đầy mặt, sắc mặt khó coi không nói một lời.

Thì ra, hôm qua lão phu nhân cùng tam phòng và đám người hẹn nhau sáng sớm lại tụ họp tiếp, bởi vì rất nhiều người từ xa tới muốn sớm rời đi, làm chủ nhà tất nhiên lại phải chiêu đãi một phen.

Chỉ là, đám người trái đợi phải chờ cũng không thấy bóng người, đại phòng phái người đi tìm, kết quả nha hoàn đi tìm sắc mặt trắng bệch trở về, sau khi ở bên tai đại phòng nói gì đó, lập tức đại phòng cũng sắc mặt khó coi cáo lui.

Cứ như vậy, ngược lại khơi mào sự tò mò của đám người, từng người liền không hẹn mà cùng theo tới, ai ngờ đúng lúc không biết nha hoàn nào, ở trong phòng lão phu nhân hét lên một tiếng chói tai, sau đó thì chạy ra ngoài.

Mọi người tự nhiên đều đứng ở trước cửa nhìn vào.

Nhưng vừa nhìn, hai mắt lập tức choáng váng.

Trong phòng Lão phu nhân, có ba người đều trần như nhộng quấn quýt lấy nhau, có điều Nhiếp Văn Thắng mới hơn hai mươi tuổi lại đem lão phu nhân đã sáu bảy mươi tuổi đặt ở dưới thân, mà hai tay phu nhân tam phòng thì lại không ngừng quấn lấy cánh tay của Nhiếp Văn Thắng.

Mọi người khi nào thì thấy qua một màn này, nhất thời đều sợ đến ngây người.

Mà mấy người đang đắm chìm trong tình dục hình như vẫn chưa phát giác, lão phu nhân và tam phòng thậm chí còn phát ra thanh âm rên rỉ, khiến mọi người nghe thấy mặt đỏ tới mang tai.

Tam phòng nhìn còn tốt hơn chút, nhưng còn lão phu nhân bởi vì tuổi già sắc suy, nên da rất mỏng, phía trên thậm chí mọc đầy vết lốm đốm cùng nếp nhăn, mọi người nhìn thấy một chút hứng thú cũng không có.

Tam phòng còn tốt hơn chút, bởi vì dáng người đầy đặn, ngược lại rất đáng xem, nhắm mắt lại bộ dáng rất mất hồn.

Mấy người một chút cũng không phát hiện giờ phút này mình đã ở trước mắt bao người, cho đến khi đại phòng kinh hoảng, hất mấy thùng nước lạnh lên trên người mấy người, cưỡng ép đem người tách ra, mấy người lúc này mới thanh tỉnh lại.

Sau khi thần trí mấy người dần dần thanh tỉnh, liền phát ra một tiếng hét bén nhọn, chỉ cảm thấy đời này không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa.

Lão phu nhân không biết tại sao sự tình lại biến thành cái dạng này, hôm qua sau khi yến hội tan, tam phòng đưa bà trở về, hai người liền ở trong phòng tính kế chuyện tốt của Mộc Tịch Bắc cùng Nhiếp Văn Thắng một lúc, chỉ là sau đó ký ức đều trở nên mơ hồ không rõ.

Bà cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Nhiếp Văn Thắng vậy mà lại xuất hiện ở trong phòng của bà, mà bà lại còn phát sinh quan hệ với người đủ để làm cháu mình, thậm chí cả tam phòng cũng tham dự trong đó, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Mái tóc Lão phu nhân chảy xuống vệt nước, ánh mắt hung ác quét tới khiến đám người lui về sau hai bước, ánh mắt lão phu nhân lại rơi vào trên người một thân ngăn nắp Mộc tịch Bắc, giương nanh múa vuốt muốn nhào tới.

" Là ngươi đúng không! Là tiểu tiện nhân ngươi hại ta đúng không! " Lão phu nhân nói xong liền nhào về phía Mộc Tịch Bắc.

Thanh Từ chắn Mộc Tịch Bắc ở trước người, lão phu nhân lại bởi vì nước trên đất kết thành băng mỏng, lấy tư thế chó hit đât, ngã rầm xuống đất.

Đợi đến khi ngẩng đầu lên, quanh mình lại lần nữa phát ra một trận cười nhạo.

Thì ra lão phu nhân ngã một cú này, đúng lúc gãy mất một cái răng cửa, miệng đầy máu tươi, ở giữa lại là một cái lỗ đen, nhìn muốn bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.

Từ khi Tam phòng tỉnh táo lại, liền phát hiện đứa bé trong bụng đã mất, sau đó mà đến chính là run rẩy đau đớn, khiến bà khó mà hô hấp.

Ân Cửu Dạ đứng ở bên ngoài đám người, đứng xa xa nhìn trò khôi hài này, ánh mắt hung ác nham hiểm mà băng lãnh, không hề nhìn thấy một tia ôn nhu cùng vô lại khi đối đãi với Mộc Tịch Bắc nữa.

" Người Mộc phủ còn biết xấu hổ không vậy, sao có thể làm ra chuyện bực này, thật sự là tổn hại thuần phong mỹ tục."

" Cũng chưa chắc, mấy người này đã bao tuổi rồi, lại còn có thể tằng tịu với một nam tử nhỏ tuổi như vậy, ta thấy nam tử này mi thanh mục tú, không chừng là bị uy hiếp lợi dụ cũng nên."

Lão phu nhân nằm rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy một cú ngã này, quả thực là muốn mạng già của bà, bò đều không đứng dậy được, nghe những lời giễu cợt này, bà quả thực bị tức đến đầu bốc khói, không cần há mồm, đều cảm thấy gió lạnh ứa ra.

Nhiếp Văn Thắng thân trên cởi trần, mặt đỏ tới mang tai cúi đầu, đêm qua hắn không phải đi tìm Mộc Tịch Bắc sao, làm sao lại xuất hiện ở đây, còn làm ra chuyện cẩu thả bực này, bây giờ việc này truyền ra ngoài, năm nay đầu xuân vào kinh đi thi sợ là không trông cậy được rồi.

Nhiếp Văn Thắng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mỹ lệ không gì sánh được kia, không ngờ, lại đối diện với một đôi mắt tối đen không thấy đáy, nơi đó mang theo giết chóc vô tình cùng hung ác nham hiểm, hơi thở âm lãnh nháy mắt liền lan tràn tứ chi bách hài của hắn.

Nhiếp Văn Thắng lảo đảo lui về phía sau, té nhào đẩy ra đám người, bỏ chạy ra ngoài.

Đại phòng gượng cười thuyết phục mọi người rời đi, gọi người đỡ lão phu nhân cùng tam phòng trở về phòng, sau đó đi tìm đại phu, việc này mới xem như có một kết thúc.

Phó Dĩ Lam đến hơi trễ, nhưng lúc nhìn thấy một màn này, phát ra tiếng cười lại là lớn nhất, không chút nào che giấu sự thoải mái khi người gặp họa.

Thấy trò khôi hài kết thúc, Mộc Tịch Bắc liền cảm thấy có chút mệt, nghĩ đến bây giờ lão phu nhân và tam phòng có lẽ sẽ thành thực một thời gian, mình cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Mộc Tịch Bắc lướt qua người Ân Cửu Dạ, kiên quyết ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.

Ân Cửu Dạ chỉ hơi nhíu mày, sau đó liền đi theo.

Mộc Tịch Bắc vừa vào phòng, liền đóng mạnh cửa phòng lại, ngăn Ân Cửu Dạ ở bên ngoài.

Mộc Tịch Bắc thay xong quần áo, chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị nghiền nát, chỉ muốn mau mau trở lại trên giường.

Nhưng vừa mới quay người, liền nhìn thấy Ân Cửu Dạ cũng đã đổi xong y phục đứng ở sau lưng nàng.

Mộc Tịch Bắc muốn lách qua hắn, ai ngờ nam tử lại một tay vòng nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: " Còn chưa nguôi giận à?"

Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nhìn hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói: " Ân Cửu Dạ, ta không có ý định gả cho chàng."

Không đợi Mộc Tịch Bắc nói hết lời, trong mắt Ân Cửu Dạ đã mây đen dày đặc, hung ác nham hiểm cùng huyết tinh giết chóc tàn nhẫn được giấu vô cùng tốt theo nhau mà đến, trong nháy mắt, cặp mắt sung huyết phức tạp khiến Mộc Tịch Bắc quên mất mở miệng.

Mộc Tịch Bắc vốn bởi vì tức giận nam nhân ham muốn vô độ, thậm chí còn thiết kế mình trúng thuốc thúc tình, bởi vậy mới nói nhảm, lại không nghĩ rằng phản ứng của hắn lại lớn như thế.

Ân Cửu Dạ bóp chặt cằm Mộc Tịch Bắc, nhìn chằm chằm hai con ngươi Mộc Tịch bắc, gằn từng chữ mở miệng nói:

" Lặp lại lần nữa."

Mộc Tịch Bắc giật mình, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, nàng cam đoan, nếu nàng thật sự dám nói lại lần nữa, Ân Cửu Dạ sẽ lập tức xé xác nàng.

Nhưng so với sợ hãi, Mộc Tịch Bắc nhiều hơn vẫn là đau lòng, hai tay vòng lấy eo Ân Cửu Dạ, thở dài:

" Không gả cho chàng ta còn có thể gả cho ai?"

" Thật sao? "

Ân Cửu Dạ có chút bất an mở miệng.

" Thật. "

Mộc Tịch Bắc tựa đầu vào trong ngực Ân Cửu Dạ.

Tâm Ân Cửu Dạ lúc này mới thoáng buông xuống, kỹ xảo của nàng thực sự rất giỏi, hắn không phân rõ rốt cuộc là thật tâm hay là giả dối, hắn cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, hắn có thể làm, chỉ là một mực khóa nàng ở bên cạnh mình, một tấc cũng không rời.

" Ân Cửu Dạ, chàng thật vô sỉ, vậy mà hạ mị dược với ta. "

Giọng nói Mộc Tịch Bắc mềm mềm, mang theo lực lượng trấn an lòng người.

" Ừm. " Ân Cửu Dạ chỉ ừ một tiếng, lại không có một chút ý tứ ăn năn hối cải.

Mộc Tịch Bắc trừng mắt chu miệng nhìn hắn, tức không nhẹ, ai ngờ Ân Cửu Dạ lại trực tiếp che kín cánh môi của nàng.

" Ô... "

Mộc Tịch Bắc muốn tránh, sợ nam tử trước mặt lại lần nữa nhập nàng vào bụng.

Ân Cửu Dạ lại chặt chẽ khóa trụ cái ót Mộc Tịch Bắc, trầm giọng nói:

" Ngoan nào."

Mộc Tịch Bắc đành phải nhắm lại hai mắt, cảm thụ độ ấm của nam nhân.

Nhưng cũng may Ân Cửu Dạ dường như biết nàng mệt mỏi, cũng không tiếp tục làm cái gì, chỉ là ôm nàng lên giường, ôm nàng ngủ.

Mộc Tịch Bắc rất nhanh liền ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ lại trợn tròn mắt nhìn đỉnh màn.

Khoảng cách hôn kỳ còn không đến nửa tháng, Ân Cửu Dạ ở trong đầu suy đi nghĩ lại các chi tiết trong ngày đại hôn, bảo đảm mỗi một khâu đều không có sai lầm.

Nếu nói chuyện túi thơm sao hắn lại phát hiện, còn muốn đắc ý ở trước lời Mộc Chính Đức, khi biết được Bắc Bắc trúng cổ độc hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, sau khi mang cho nàng ngoại trừ tra tấn chính là thống khổ, hắn liền hối hận vạn phần.

Từ đó về sau, hắn liền bắt đầu lưu ý từng chi tiết nhỏ nhoi trên người Mộc Tịch Bắc, hắn muốn biết rõ tất cả như lòng bàn tay.


Giờ phút này, hoàng cung Tây La

Thái hậu một thân phượng bào, đỉnh đầu mười hai cây trâm cài, phía sau đi theo không ít nha hoàn, một đường đi tới Triều Dương Điện của hoàng đế.

" Bệ hạ, Thái hậu nương nương cầu kiến."

Giờ phút này Hoàng đế đang còng lưng không biết tính toán cái gì, nghe thấy lời thái giám, trong mắt xẹt qua một ánh sáng đen tối không rõ, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài đón.

" Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu sao lại tới đây, mau, vào bên trong ngồi. " Hoàng đế tiến lên đỡ lấy Thái hậu.

Thái hậu từ ái gật đầu với Hoàng đế: " Chỉ là gần đây có một thời gian không trông thấy hoàng nhi, trong lòng mẫu hậu rất là tưởng niệm, trong lúc rảnh rỗi, liền tới xem một chút."

" Đều là lỗi của nhi thần, nhi thần hẳn phải sớm đến thăm mẫu hậu, lại còn làm phiền mẫu hậu tự mình đi một chuyến, thật sự là nhi thần sai lầm." Vẻ mặt Hoàng đế tràn đầy sám hối mở miệng nói.

" Hazz? Đừng nói như vậy, ngươi cả ngày lo lắng quốc gia đại sự, tất nhiên rất bận rộn, ngược lại là lão thái bà ta, cả ngày nhàn đến vô sự, đúng là thêm phiền phức cho ngươi. " Thái hậu mở miệng nói.

" Mẫu hậu đừng nói như vậy, nói như vậy, nhi thần chẳng phải càng thêm nghiệp chướng nặng nề. " Hoàng đế mở miệng nói.

" Quên đi, mẹ con chúng ta không đề cập tới cái này, chỉ là mẫu hậu nghe nói hôn sự của Thái tử đã định, có việc này không? " Sau khi Thái hậu ngồi xuống liền nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế gật đầu nói: " Thật sự có việc này, là Vĩnh Dạ quận chúa nhà Mộc tướng, tài năng tướng mạo đều là thượng thừa."

" Hoàng nhi, không phải mẫu hậu nói ngươi, Thái tử thành hôn cũng không phải việc nhỏ, ngươi cũng không thể chỉ cân nhắc nhân tố bên ngoài, còn phải cân nhắc cục diện chính trị, cẩn thận cân nhắc lợi hại, nay tướng phủ đã quyền thế ngập trời, ngươi lại đem hắn cùng Thái tử buộc chung một chỗ, ngai vàng Hoàng đế của ngươi còn ngồi vững sao? " Thái hậu tận tình khuyên.

" Là nhi thần vô năng, chỉ là việc này nhi thần muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng không có biện pháp, bây giờ miệng vàng lời ngọc vừa ra, nào có đạo lý thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? " Hoàng đế làm vẻ mặt khó xử.

Thái hậu thở dài: " Thật ra Mẫu hậu có một biện pháp, chỉ không biết có dùng được không."

Hoàng đế hai mắt sáng lên, mở miệng nói: " Mẫu hậu cứ việc nói ra."

Thái hậu gật gật đầu, cho lui mọi người trong điện, thấp giọng nói gì đó với Hoàng đế, Hoàng đế liên tục gật đầu, sau đó trầm mặc không nói, dường như đang suy tư tính khả thi của chuyện này.

Thái hậu cũng không khuyên giải, chỉ nói: " Chuyện này cụ thể có thể thực hiện được hay không ngươi cần cẩn thận châm chước, mẫu hậu cũng không khuyên ngươi, ngươi cẩn thận cân nhắc đi."

Hoàng đế gật đầu nói: " Chuyện này nhi thần còn muốn nghĩ lại một chút, quay đầu sẽ phái người thông báo cho mẫu hậu."

Thái hậu gật gật đầu: " Hoàng nhi nên có ý định lập hậu, hậu vị này lâu rồi cũng không công bố, có lẽ triều thần cũng nên có ý kiến rồi."

Hoàng đế gật gật đầu: " Xác thực như thế, chỉ là bây giờ việc này cũng không có nhân tuyển thích hợp, hiện nay phi tần trong cung không nhiều, hơn nữa phần lớn không có bối cảnh cường hãn, nhi thần thật sự cũng không biết nên làm thế nào cho phải."

Thái hậu cau mày suy tư một hồi, cuối cùng mở miệng nói: " Nếu như hoàng nhi không chê, mẫu hậu có thể ở trong Quách La thị tộc chọn cho hoàng nhi một nữ tử, nếu như hoàng nhi không yên tâm, việc này cứ coi như mẫu hậu chưa nói đến."

Tròng mắt Hoàng đế dạo qua một vòng, không biết suy nghĩ cái gì.

" Hai chuyện này ngươi cứ cẩn thận cân nhắc một phen, nếu như có gì khó khăn, cứ việc nói với mẫu hậu, mẫu hậu mặc dù chỉ là một nữ lưu, dù không thể cho ra chủ ý gì hay, nhưng cũng nguyện ý nghe ngươi tố khổ một hồi. " Thái hậu lại mở miệng nói.

Hoàng đế tràn đầy cảm động nhẹ gật đầu, Thái hậu vỗ vỗ tay Hoàng đế, hai người lại hàn huyên một phen, thế này mới rời đi.

Hoàng đế cẩn thận tự hỏi lại lời của Thái hậu, lại từ trong câu chữ để ý tới một sự kiện, hiện nay trên triều đình Mộc Chính Đức độc đại, sau đó Thái tử cũng nắm đại quyền trong tay, nếu như hai người kết hợp, sẽ càng khó mà rung chuyển.

Mà ý tứ của Thái hậu, hình như là cố ý liên thủ với mình, chính mình tính cả thế lực Nam Yến Vương, điều Nam Yến Vương hồi kinh, sau đó lại sắc lập nữ tử Quách La thị tộc làm hậu, Quách La thị tộc một lần nữa rời núi, như vậy chính mình sẽ có thêm hai phe thế lực tương trợ, mặc dù khả năng vẫn không thể địch lại Mộc Chính Đức thậm chí là Ân Cửu Dạ, nhưng mình lại không đến mức ở trong triều ngay cả quyền mở miệng đều không có.

Nếu như mình thật sự làm theo lời Thái hậu nói tới, như vậy cục diện trong triều lại lần nữa đảo lộn, chính mình lại một lần nữa mạnh mẽ tạo ra ra một thế chân vạc.

Hoàng đế một tay chắp sau lưng, bước chân thong thả đi đi lại lại trong điện.

Thái hậu cho đường ra tất nhiên là tốt, nhưng Nam Yến Vương và Quách La thị tộc cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nếu như mình hợp tác với bọn họ, không khác gì bảo hổ lột da.

Hoàng đế cẩn thận phân tích lợi hại, mấy ngón tay gõ gõ không ngừng.

Hoàng đế một thân một mình suy nghĩ hồi lâu, nếu như cùng Thái hậu liên thủ sẽ đối mặt với một vấn đề mới khó mà giải quyết, đó chính là nhất tộc Nam Yến Vương và Quách La thị tộc sẽ trở thành một Mộc Chính Đức thậm chí là Thái tử thứ hai.

Đến lúc đó, chính mình sợ khó mà tìm được cách sống chung chứ nói chi là chống lại đối thủ.

Hoàng đế trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định cùng Thái hậu hợp tác, bởi vì như vậy tối thiểu hắn còn một chút quyền lực nói chuyện, mà nếu như tiếp tục kéo dài tình huống hiện tại, như vậy hắn thật sự không có một chút phần thắng nào.

Chỉ là, Hoàng đế cũng có suy tính của mình, hắn đồng thời quyết định bắt đầu bốn phía bồi dưỡng thế lực của mình, cho dù ở trong khe hẹp sinh tồn, đây cũng là một con đường nhất định phải lựa chọn.

Mộc Chính Đức gần nhất có chút xuất quỷ nhập thần, cho dù qua tết, Mộc Tịch Bắc cũng chưa từng thấy qua bóng dáng của ông mấy lần.

Giờ phút này Mộc Chính Đức đang điên cuồng thu thập tin tức, liên quan tới chân tướng thân thế của Ân Cửu Dạ, hiện tại ông đã có chút tin tức,

chỉ là đối thủ thực sự cũng không phải hạng người hời hợt, đem tin tức này chôn cực sâu, thậm chí ngay cả dấu vết để lại cũng đều thanh lý cực kì sạch sẽ, muốn triệt để tìm ra thân thế của Ân Cửu Dạ, còn cần chút thời gian.

Mặc dù không có căn cứ chính xác, nhưng trong lòng Mộc Chính Đức cũng đã hình dung ra thân thế của Ân Cửu Dạ, đã có một suy đoán đại khái, thậm chí ông nắm chắc khẳng định, suy đoán của mình là đúng.

Mặt khác, Mộc Chính Đức cũng bắt tay bố trí hôn sự của Mộc Tịch Bắc, phòng ngừa trong ngày đại hôn của nàng xuất hiện chỗ sơ suất, hơn nữa còn muốn ứng phó Hoàng đế cùng Nam Yến Vương, nên Mộc Chính Đức gần nhất có thể nói là bận đến tối mày tối mặt.

Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, sắc trời đã tối xuống.

Nam tử bên cạnh đã đứng dậy, đang ngồi trước bàn sách lật xem gì đó, ánh nến ấm áp tản ra ánh sáng màu quýt nhạt, trên người nam nhân khoác một kiện ngoại bào màu đen, một mặt phê bình chú giải một mặt lật xem, hai gò má nhu hòa.

Mộc Tịch Bắc nhìn một hồi, chỉ cảm thấy đói bụng không thôi, liền ngồi dậy.

Ân Cửu Dạ nghe tiếng, liền buông xuống bút trong tay, đi tới.

" Đói bụng à?"

Mộc Tịch Bắc dụi dụi mắt, gật gật đầu.

Ân Cửu Dạ liền phân phó nha hoàn vẫn luôn chờ ở bên ngoài bày đồ ăn lên bàn.

Đồ ăn vẫn nóng, cho nên còn bốc hơi nghi ngút, hôm nay Mộc Tịch Bắc khẩu vị không tệ, ăn không ít, sắc mặt Ân Cửu Dạ cũng đẹp mắt rất nhiều.

Sau khi cơm nước no nê, Mộc Tịch Bắc liền bị nhấn ở trên đùi Ân Cửu Dạ, bồi hắn phê duyệt văn kiện.

Mộc Tịch Bắc nghiêng mắt nhìn đến trên bàn, trên đó có một tấm thiệp mời màu vàng, điêu khắc chạm rỗng hoa văn mẫu đơn.

Mộc Tịch Bắc vươn tay cầm lấy thiếp mời, sau khi mở ra liền nhìn thấy chữ viết đen nhánh mà đoan chính trên thiếp mời.

" Là thiếp mời cung yến? " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.

Ân Cửu Dạ trầm giọng ừ một tiếng.

Mộc Tịch Bắc nhăn đầu lông mày không biết suy nghĩ cái gì, Ân Cửu Dạ mở miệng nói: " Nam Yến Vương hình như có ý liên thủ với Hoàng đế."

Lông mày Mộc Tịch Bắc nhăn càng sâu, xem ra cung yến này chính là một buổi Hồng Môn Yến đây.

Hoàng đế đã yên lặng quá lâu, vẫn không tìm được cơ hội hành động, lần này xem ra, có bọn người Thái hậu tương trợ, nhất định sẽ xuất thủ.

" Thiếp mời này là cho chàng hay là cho ta?" Mộc Tịch Bắc đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ quái.

Ân Cửu Dạ để cây viết trong tay xuống, nghĩ một lát liền mở miệng gọi Sơ Nhất ngoài cửa:

" Sơ Nhất, nhận được thiếp mời trong cung không?"

" Không có."

Mộc Tịch Bắc cũng không lên tiếng nữa, ngưng thần tự hỏi, nếu như Ân Cửu Dạ không nhận được thiếp mời, như vậy thiếp mời này là cho nàng hay là cho hai người bọn họ đây?

Điểm này đối với Mộc Tịch Bắc mà nói là rất trọng yếu, liên quan đến hướng đi sau đó của vấn đề.

Ân Cửu Dạ đã tiếp tục cầm văn kiện xem tiếp, toàn bộ phòng ngủ yên tĩnh mà ấm áp, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhẹ của nhau.

Cung yến định vào bảy ngày sau, giống như trước kia, thời điểm xuân về hoa nở, yến hội luôn mở rất nhiều.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc vẫn đang cau mày suy nghĩ gì đó, có chút đau lòng rút đi thiếp mời trong tay nàng:

" Hao tổn tinh thần."

Mộc Tịch Bắc phù một tiếng bật cười vui vẻ, động đầu óc một cái cũng ngại hao tổn tinh thần, vậy ngày sau nàng còn không phải biến thành đồ ngốc sao?

Trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một ánh sáng sắc bén, hắn không quan tâm có âm mưu gì, cũng không sợ thiên hạ bêu danh, nếu như thương tổn tới nữ nhân trong ngực hắn, hắn thà rằng làm loạn thần tặc tử khi quân võng thượng, đại nghịch bất đạo, cũng muốn lật tung toàn bộ Tây La, một lần làm bạo quân ngu ngốc vô đạo.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

A a a a a, ta phun máu ba lần gõ một vạn hai... Lại có người ném cho ta phiếu đánh giá ba sao! Là ai ~ Nhanh đi tự sát tạ tội! Cầu phiếu niên hội a ~ Các cô nàng có năng lực trên đỉnh ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui