Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Từng chút ý thức của Thanh Từ dần dần mơ hồ, chỉ cảm thấy thân thể của mình đang chậm rãi chìm xuống, trong lồng ngực bị nước đè ép, không còn một chút dưỡng khí, trong hai lỗ tai rót vào nước biển mặn chát, phảng phất có thể đâm xuyên màng nhĩ.
Ngay nháy mắt Thành Từ cảm thấy mất đi ý thức, đột nhiên, một khuỷu tay hữu lực kéo nàng lại, cách môi mát lạnh của nam tử phủ lên cánh môi của Thanh Từ, vì nàng rót vào dưỡng khí, một tay nam tử ôm cả nữ tử, một mặt bơi lên mặt nước, thẳng đến đầu lại một lần nữa vọt ra khỏi mặt nước.
Thanh Từ bị nam tử dùng cánh tay kẹp lại ở cổ, ôm chặt ở trước ngực, trên mặt nam tử dính giọt nước, sợi tóc đen nhánh dính ở trên mặt.
Sắc mặt Sơ Nhất không tốt, có trời mới biết hắn và Sơ Nhị hai người gấp gáp ra roi thúc ngựa trở về như thế nào.
Ân Cửu Dạ đang ở biên cương đẫm máu chiến đấu hăng hái, cửu tử nhất sinh, thế nhưng Mộc Tịch Bắc bên này lại đột nhiên truyền đến một tin tức, đó chính là thứ nữ Tướng phủ được sắc phong làm Vĩnh Dạ quận chúa, mà hơn nữa ít ngày nữa sẽ bị phái đến Bắc Bang hòa thân, gả cho Bắc Bang Tam hoàng tử Chiến Đông Lôi, trở thành Bắc Bang Tam hoàng tử phi.
Bởi vì thánh chỉ vừa mới hạ vào buổi sáng hôm qua, cho nên tin tức chính xác còn chưa hoàn toàn truyền đến trong tay Ân Cửu Dạ, nhưng hiển nhiên, Ân Cửu Dạ đã đứng ngồi không yên, vì thế mới phái hai người Sơ Nhất và Sơ Nhị, mấy ngày liền ra roi thúc ngựa phối hợp nội lực một đường cấp tốc trở về, thám thính tin tức Mộc Tịch Bắc, xác định hành tung của nàng, chờ chủ tử trở về.
Sơ Nhất trong lúc vô tình nghe được tin tức của Thanh Từ, lập tức cùng Sơ Nhị chia binh làm hai đường, mình đi vào phủ Đa Luân công chúa, mà Sơ Nhị thì đi đến bên người Mộc Tịch Bắc, núp trong bóng tối, thám thính tin tức.
Lúc Sơ Nhất chạy tới bên vách núi đen thì đã không còn ai cả, nhưng căn cứ tin tức mà hắn bắt người đưa ra, nhất định chính là nơi này không sai, như vậy kết quả không cần nói cũng biết, Thanh Từ đã nhảy xuống.
Trên khuôn mặt quen cợt nhả của Sơ Nhất lại phủ kín mây đen, nhìn nhìn nước biển mênh mông chảy xiết, vứt mặt nạ trên mặt ra, tung người nhảy lên, hạ xuống một độ cong hoàn mỹ, chìm vào hải vực quay cuồng.
Thời gian dần trôi qua, Thanh Từ chỉ cảm thấy mình giống như có ý thức, trên cổ kìm một cổ tay hữu lực, đang ở bên trong nước biển kéo mình tiến về phía trước.
" Khụ khụ! " Thanh Từ phun ra một ngụm nước biển, đúng là thanh tỉnh lại, cảm nhận được dưới chân không có đất đai kiên cố, xung quanh vẫn là nước biển lạnh cóng, Thanh Từ biết, mình vẫn chưa lên bờ.
" Đa tạ." Thanh Từ mở miệng nói với nam tử đưa lưng về phía mình.
Ai ngờ nam nhân kia đột nhiên quay mặt lại, lên cơn giận dữ quát:
" Tạ cái đầu ngươi mà tạ, nếu thật sự cảm tạ ta thì ngươi đừng nhảy a, ngươi nói ngươi nhảy còn chưa tính, ngươi thật đúng là nhảy a, chủ tử các ngươi đầu óc thông minh như vậy, ngươi làm sao lại khờ như vậy chứ."
Thanh Từ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc liền sững sờ, không ngờ lại là Sơ Nhất... Nhìn phản ứng của Sơ Nhất trong lòng dâng lên một tia khác thường, lại cãi lại nói:
" Ta nguyện ý nhảy thì mắc mớ gì tới ngươi, ta cũng không có ép buộc ngươi tới cứu ta. Hoặc là đừng nói với ta, ngươi đi xuống từ bờ biển, không phải cũng nhảy xuống từ trên đó. "
Trong lòng Thanh Từ nói không cảm động là giả, từ trên vách đá cao như vậy nhảy xuống nhất quyết không phải chuyện đùa, cho dù phía dưới là hải vực rộng lớn, nhưng cứ đập xuống trong cái chớp mắt như vậy, xung lượng mang đến thì không phải người bình thường nào cũng có thể tiếp nhận.
Mà Thanh Từ bơi lâu như vậy còn chưa bơi ra ngoài được, cũng nói rõ nơi này cách bờ biển rất xa, nếu không không có khả năng lâu như vậy còn không gặp được một địa phương để có thể đặt chân.
" Ngươi...Ngươi thật đúng là không biết tốt xấu! "
Sơ Nhất bị chặn lợi hại, cuối cùng lại chỉ phun ra một câu này.
Thanh Từ bẹp miệng, nhìn thấy bờ môi nam nhân vốn là đỏ tươi giờ phút này lại bị nước biển ngâm trắng bệch, vẻ mặt lúc này cũng lộ ra mỏi mệt, liền cũng không cãi lại nữa, ngược lại an tĩnh lại.
Nhưng ai biết Sơ Nhất lại lần nữa mở miệng:
" Làm sao, không phải rất thích nói sao? Bây giờ lại chơi trò trầm mặc với tiểu gia ta. "
Trong lòng Sơ Nhất kỳ thật vẫn lo lắng cho Thanh Từ, bình thường có rất ít người có thể tỉnh lại ở trong nước biển, có điều may mắn như vậy cũng rất tốt, dù sao võ công hắn có tốt thế nào đi nữa, cũng không chịu được giày vò khi thời gian dài ở trong nước biển như vậy, mà còn phải kéo một người nữa, cho nên hắn mới nhịn không được mở miệng lần nữa, dùng cái này chứng thực Thanh Từ vẫn mạnh khỏe.
Thanh Từ mắt lạnh liếc Sơ Nhất một chút, vẫn không có mở miệng, tuy nhiên trong lòng lại nhất nhất ghi nhớ từng việc mà Sơ Nhất làm cho chính mình.
" Mau nhìn xem có chỗ nào có thể cập bờ không, thể lực của ngươi và ta đều không chống đỡ được quá lâu, vẫn nhanh nhanh mới tốt."
Môi sắc Thanh Từ đã không còn là trắng bệch nữa, mà đã bắt đầu phát tím.
Sơ Nhất gật gật đầu, căn cứ từ kinh nghiệm nhiều năm của mình phán đoán tốt phương hướng, mang theo Thanh Từ bơi qua.
Thế nhưng ông trời tựa hồ lại cứ như đối nghịch với hai người, ngay lúc hai người đã phát hiện được phía trước có một hòn đảo, đột nhiên từ đằng xa một cơn sóng kịch liệt gào thét mà đến, tin tưởng nếu như có con thuyền ở đây, nhất định sẽ cuốn bay con thuyền ra ngoài.
Mắt thấy sóng biển kịch liệt sắp cuốn hai người ra xa, theo sát phía sau hai người, Sơ Nhất nhanh chóng kéo Thanh Từ qua, ôm eo của nàng, gắt gao bảo hộ ở trong ngực, theo nước biển chập trùng.
Sóng biển chụp xuống từ đỉnh đầu, xung lượng to lớn đẩy Thanh Từ tách khỏi Sơ Nhất, tay Sơ Nhất lại nắm thật chặt Thanh Từ, trên ngón tay gân xanh nhăn lại, hai người bị quay cuồng ở trong biển, giống như muốn nứt ra.
Thanh Từ cảm nhận được trên bàn tay cơ hồ không phát hiện được độ ấm, gắt gao nắm lại, nhưng khoát khoát nước, Sơ Nhất lại bị đụng mạnh vào một khối nham thạch, phần bụng trong nháy mắt bắt đầu chảy ra máu tươi, nhưng ai biết máu tươi ấy còn chưa chờ tản ra, liền đã bị nước biển cọ rửa hết.
Sóng biển rốt cục đi qua, hai người phát hiện đã cách vị trí hòn đảo càng ngày càng gần, đây đại khái là lợi ích duy nhất mà đợt sóng này mang lại.
Bởi vì bị thương, thể lực Sơ Nhất dần dần mất sức, Thanh Từ nhíu mày, lại bơi đến bên người Sơ Nhất, đan chặt mười ngón tay hắn, ở phía trước mang theo hắn bơi về phía bên bờ.
Sơ Nhất nhìn bàn tay sưng vù bị ngâm tái nhợt ấy, ánh mắt lộ ra một ý cười tinh thuần.
Dưới sự kiên trì của hai người, hai người rốt cục bơi đến trên bờ, nhưng thể lực đã cạn kiệt giống như một đống bùn nhão.
Thanh Từ đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng ai biết tinh lực Sơ Nhất lại rất tràn trề, mở miệng nói:
" Hazz, ngươi nhất định phải phụ trách với người ta a, ngươi đã cầm qua tay nhỏ của người ta, từ chối là không được. "
Thanh Từ lạnh lùng trợn mắt nhìn Sơ Nhất một cái, chỉ cảm thấy hai hàm răng trắng kia phá lệ chướng mắt:
" Vậy ngươi ôm eo của ta, hôn miệng của ta thì sao! "
Sơ Nhất bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi:
" Vậy ta phụ trách với ngươi thì được rồi. "
Thanh Từ bĩu môi, cười lạnh nói:
" Không cần, eo này của ta tám trăm năm trước đã bị người ta ôm rồi, miệng này của ta cũng sớm đã bị người hôn qua."
" Ngươi lặp lại lần nữa. "
Sơ Nhất thoáng đề cao tiếng nói, trong lòng tự dưng tràn ra một tia lửa giận.
Thanh Từ nhìn thấy dáng vẻ Sơ Nhất cười lạnh một tiếng:
" Làm sao? Ta chính là nói lại mấy trăm lần thì thế nào? "
Một đôi mắt của Sơ Nhất nhìn chằm chằm Thanh Từ, cuối cùng cười nhạo một tiếng quay đầu qua chỗ khác, mở miệng nói:
" Trước kia thì tiểu gia ta không xen vào, nhưng bây giờ ngươi đã bị ta chạm qua thân thể, thì chính là người của ta, cho nên về sau phải ngoan ngoan nghe lời của ta, như vậy tiểu gia mới có thể cho ngươi sống những ngày dễ chịu. "
Thanh Từ trợn mắt nhìn, giơ lên một nắm cát, ném về phía Sơ Nhất:
" Mở miệng là một tiếng tiểu gia, ngươi thật đúng là đem mình làm thành bàn đồ ăn rồi! Sớm chạy trở về bên người chủ tử các ngươi đi, đừng ở chỗ này bẩn mắt của ta."
Nghe lời nói của Thanh Từ, lúc này Sơ Nhất mới nhớ tới chính sự, ngược lại cũng không còn đùa dai nữa, mà là hỏi thăm nguyên do về chuyện xảy ra lúc trước.
Thanh Từ tựa hồ cũng nghĩ tới Sơ Nhất từ biên cương cấp tốc trở về tất nhiên không dễ, ngược lại cũng yên lặng đem mọi chuyện nói lại cho hắn nghe.
Mà một mặt khác, Sơ Nhị ngựa quen đường cũ mò vào sân viện Mộc Tịch Bắc, Bạch Hàn mắt thấy Sơ Nhị trà trộn đi vào, lập tức xuất thủ.
Mặc dù đều không hạ sát thủ, nhưng võ công của Sơ Nhị hiển nhiên là cao hơn một bậc, không tới một lát, Bạch Hàn đã bị chế trụ, đành phải thả Sơ Nhị đi vào.
" Thình thình thình " Tiếng đập cửa truyền đến, lúc này Mộc Tịch Bắc đang ngồi ở trước bàn may cái gì đó, nhìn lại, thì ra là kiện nam trang.
" Ai? " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
" Thình thình thình " Tiếng đập cửa tiếp tục, cũng không có ai đáp lời.
Mộc Tịch Bắc cau mày một cái, thả kim khâu trong tay ra đứng dậy, " Thình thình thình " Tiếng đập cửa lại truyền đến.
Mộc Tịch Bắc mở cửa phòng ra, nhìn thấy Sơ Nhị mang theo một tấm mặt nạ quỷ, không khỏi cau mày một cái:
" Ngươi sao lại về rồi. "
Sơ Nhị chất phác mở miệng nói:
" Chủ tử bảo ngươi chờ hắn trở về. "
Mặt Mộc Tịch Bắc không chút thay đổi mở miệng nói:
" Còn có việc gì không?"
Sơ Nhị thẳng tắp liếc mắt nhìn Mộc Tịch một chút, lại mở miệng:
" Không có. "
" Vậy được rồi, ta đã biết. "Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói.
Sơ Nhị xoay người rời đi, không bao lâu liền biến mất trong không khí.
Mộc Tịch Bắc ngồi trở lại trước bàn, không biết suy nghĩ cái gì, mà giờ phút này, ở biên cương xa xôi Ân Cửu Dạ đang phải trải qua ranh giới sinh tử.
" Lục hoàng tử, hiện nay Đồng La trốn ở sơn đạo này không chịu đi ra, bọn hắn không ra, chúng ta cũng không vào được, không bằng dứt khoát chờ bọn hắn hao tổn trước, chờ bọn hắn hết đạn cạn lương. "
Một Phó tướng mở miệng nói, trải qua mấy ngày nay, bọn họ ngược lại là thật sự rất bội phục vị Lục hoàng tử trầm mặc tĩnh mịch này.
Lông mày Ân Cửu Dạ hơi nhíu lại, ngón tay nắm thành quả đấm, hắn không đợi được lâu như vậy, Mộc Tịch Bắc vậy mà lại dám liên hôn với Bắc Bang, hắn cũng không biết đây là nàng ngầm đồng ý, hay là bất lực thay đổi nên bị động tiếp nhận. Mặc kệ như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho nàng.
" Cuối sơn đạo là một cánh rừng, kết cấu bên trong rất phức tạp, quân ta rất khó lẻn vào trong, hơn nữa bây giờ đang là mùa hạ, trong rừng này trái cây phong phú, luôn đủ cho bọn moi rợ Đồng La Quốc ăn được một thời gian, đến lúc đó chỉ sợ không đem bọn hắn hao tổn chết, ngược lại là làm cho chúng hao tổn chết rồi. "
Lại một vị Phó tướng mở miệng nói, trong giọng nói mơ hồ mang theo lo lắng.
Hiện nay, binh sĩ Đồng La là binh sĩ đường cùng, nếu như trực diện tiến công, nhất định sẽ kích thích bọn hắn hăng hái phản kháng, tạo thành tổn thất cực lớn cho quân đội Tây La.
Ân Cửu Dạ cẩn thận tra xét bản đồ trên bàn, hai mắt tối đen, khí tức quanh người tĩnh mịch, không biết suy nghĩ cái gì.
Những người trước đó đang nhiệt tình thảo luận, lại cũng dần dần im tiếng, nhìn Lục hoàng tử một thân chiến bào màu đen giống như thiên thần, không dám lắm miệng nữa, Lục hoàng tử này từ trước đến nay ngày ngày quỷ dị khó lường, cùng Lục hoàng tử trên triều đình hoàn toàn khác biệt, không chỉ có hỉ nộ vô thường, lại quái đản ngang ngược, xuất thủ hung ác.
Mà hai ngày này tình hình càng kém, Lục hoàng tử này vốn cũng đã không giống vật còn sống, hai ngày này quanh thân lại càng tràn ngập khí tức âm lãnh, áp lực khiến cho người ta hít thở không thông, khiến cho người ta cảm thấy cho dù chỉ ở lâu một lát, đã tựa như bị lăng trì.
Ân Cửu Dạ nhìn hồi lâu, đưa tay chỉ vào một chỗ dốc đứng phía dưới thuỷ vực, mở miệng nói:
" Vị trí."
Một gã Phó tướng sau khi cẩn thận xem xét, không dám trì hoãn, cùng người bên cạnh xác nhận một chút, mở miệng nói:
" Đó là hàn đầm, đầm nước kỳ hàn thấu xương, cho dù là người có nội lực ngàn năm nếu đi vào một lần, sợ là cũng phải mất đi nửa cái mạng. Nhưng mà..."
Con ngươi tối đen của Ân Cửu Dạ dừng ở trên người gã Phó tướng kia, làm cho hắn không tồn tại cảm thấy trên cổ chợt lạnh, lập tức mở miệng nói:
" Nhưng mà vị trí địa lý của hàn đầm này lại vô cùng tốt, vừa vặn ở phía sau cánh rừng mà bọn mọi rợ Đồng La ẩn thân, có thể trực tiếp lẻn vào bên trong cánh rừng. "
Ân Cửu Dạ keo kiệt thu hồi ánh mắt, một tay hơi cuộn tròn, chống cằm, Đồng La tất nhiên coi nơi này là tấm chắn thiên nhiên ở đằng sau, cho nên một lòng chỉ nhằm vào phía trước,
Mọi người nhìn nam tử đẹp mắt này, sắc mặt tái nhợt cùng bọn hắn có chênh lệch rất lớn, bởi vì nam tử trầm mặc, một đám nam nhân quê mùa cộc cằn, lại không có ai dám ở trong doanh trướng Tướng soái lớn tiếng ồn ào náo động.
Ánh mắt của nam tử kia thật sự là quá lạnh, thậm chí mang theo âm lãnh ẩm ướt, khi thì trầm mặc mặt không chút thay đổi, thậm chí mấy canh giờ cũng có thể không động đậy một chút, khi thì khóe miệng lộ ra một ý cười tàn nhẫn, cùng một tia mũi nhọn lạnh lẽo xẹt qua trong ánh mắt tối đen hô ứng lẫn nhau, không tồn tại làm cho những lão tướng vốn đã dày dặn kinh nghiệm sa trường dựng thẳng sống lưng, chỉ cảm thấy lỗ chân lông bỗng nhiên thông suốt, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Hiện nay, trong binh tướng Tây La, đám người Hàn Mộc đã bị Ân Cửu Dạ bất động thanh sắc giải quyết hết, chỉ còn lại những người là trung tâm với Tây La, trung thành với Ân Cửu Dạ.
Vương Lâm là một gã Phó tướng vừa béo vừa lùn, một đôi mắt lươn luôn xoay tròn luồn cúi, ánh mắt thỉnh thoảng quét đến trên người Ân Cửu Dạ, không biết đang mưu tính thứ gì, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến câu lấm la lấm lét, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Còn Dương Thành An là một vị Phó tướng kiệm lời ít nói, tuổi tác không tính lớn, người hơi gầy, sắc mặt hơi vàng vọt, nếu không phải trên người mặc khôi giáp, rất dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy đây là một gã thư sinh yếu đuối đang bị bệnh, hắn từ trước đến giờ rất ít phát biểu ý kiến, nhưng mà vô luận Ân Cửu Dạ phân phó cái gì, hắn đều trực tiếp phục tùng, tựa như một người không có tư tưởng, ngươi nói thế nào ta sẽ làm giống như thế, thực ra mười phần khiến người ta an tâm, đáng giá tin cậy.
Khóe miệng Ân Cửu Dạ lộ ra một nụ cười cười tàn nhẫn, trong mắt mang theo tùy tiện cùng quái đản không kiêng nể gì, tựa hồ đã nghĩ được biện pháp gì đó, Bắc Bắc, trận chiến này sẽ mau chóng kết thúc thôi, chờ ta trở về.
Trong lòng mọi người căng thẳng, không tồn tại toát ra không ít mồ hôi lạnh, cả đám đều khẩn trương nhìn nam tử, không biết hắn sẽ hạ xuống mệnh lệnh gì.
Ngay từ lúc Lục hoàng tử mới đến đây, rất nhiều đều không phục, thậm chí kêu gào muốn đổi chủ soái, dù sao ở trong mắt rất nhiều binh sĩ đang nhiệt huyết chiến đấu hăng hái, một vị hoàng tử an nhàn trải qua cuộc sống phú quý, lại đi đến biên cương chỉ huy bọn họ đánh trận, đây rõ ràng chính là một chuyện cười.
Rất nhiều người dù bận vẫn ung dung chờ xem hắn chậm rãi thu phục những người này như thế nào, đạt được quân tâm, nhưng ai ngờ vị Lục hoàng tử này hành vi quái dị, một chút ý tứ thu phục đám người cũng không có, ngược lại đến xế chiều hôm đó, lập tức chủ động phát binh tiến công Đồng La Quốc.
Đây là một trận không có âm mưu không đề cập đến binh pháp mà trực tiếp đối chiến, lại có thể thể hiện ra trình độ hai quân.
Những binh sĩ mắt thấy Lục hoàng tử giống như thiên thần, xông lên phía trước nhất, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, tựa như chiến thần chân chính, những binh sĩ này trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng trào, ý chí chiến đấu sục sôi, một đám cũng xuất ra tất cả vốn liếng, cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Ân Cửu Dạ, binh sĩ Tây La vốn không bằng binh lực Đồng La quả thực là giết cho Đồng La liên tục bại lui.
Một trận, tuyệt đối chiêu hiển thực lực của Ân Cửu Dạ, điều này khiến cho những người trước đó dự định hảo hảo mưu tính Ân Cửu Dạ đều thất thủ, dù sao nào có người nào vừa mới tới chiến trường, lúc binh sĩ tứ phía còn đang nhao nhao kháng nghị, thế nhưng cử binh thảo phạt?
Điều này thật sự là ngoài dự liệu, dù sao dựa theo dĩ vãng mà nói, điều quan trọng đầu tiên là phải một lòng, nếu không, quân tâm không nhất trí, binh sĩ không nghe lời ngươi, người cầm đầu như ngươi chẳng phải là quang can tư lệnh.
Ở lần Ân Cửu Dạ suất lĩnh trọng binh thảo phạt trước đó, cũng có binh sĩ mà bọn người Hàn Mộc đã an bài tốt để nói lời kháng nghị, không chịu nghe theo, ý đồ đảo loạn trật tự, khiến Ân Cửu Dạ khó xử.
Nhưng trên thực tế, Ân Cửu Dạ là tuyệt không khó xử, người lên tiếng tạo phản, hắn trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ, vẫn là bắt bọn người Hàn Mộc giải quyết bọn họ ngay tại chỗ, những binh lính kia vừa thấy ngay cả chủ tử mà mình làm việc cũng không dám mở miệng, còn có người nào nguyện ý đi làm vật hi sinh.
Cho nên sau khi trận đầu Ân Cửu Dạ báo cáo thắng lợi, đã không còn người nào cho rằng vị Lục Hoàng tử bỗng dưng từ trên trời giáng xuống này là một kẻ giá áo túi cơm nữa, lại càng không bởi vì hắn chưa bao giờ lãnh binh đánh trận mà có điều khinh thị nữa.
Cũng chính vì vậy, Ân Cửu Dạ ở trong lúc giằng co với Đồng La Quốc, bất động thanh sắc giải quyết hết đám người Hàn Mộc, mỹ danh viết, giúp đỡ bọn hắn oanh liệt hi sinh, ngược lại là cho bọn hắn một thanh danh tốt.
Mà nay những binh mã này đã chặt chẽ nắm chắc ở trong tay Ân Cửu Dạ, nhưng giống như phân tích lúc trước, những Phó tướng này tuyệt không có khả năng người người đều chân thành, mặc dù ngoại trừ một hai người, tổng vẫn sẽ có một hai người đắn đo khó định.
" Vương Lâm, dẫn người làm tiên phong, kiềm chế binh sĩ Đồng La, mở đường cho Dương Thành An, Dương Thành An mang một đội nhân mã nhân cơ hội đánh vào, bức binh sĩ Đồng La Quốc đến sơn đạo cuối rừng cây. "
Ân Cửu Dạ bình tĩnh cuống họng mở miệng, ánh mắt phân biệt đảo qua Vương Lâm và Dương Thành An.
Dương Thành An chỉ gật gật đầu, không có mở miệng, mà Vương Lâm lại hơi khó hiểu mở miệng nói:
" Lục hoàng tử điện hạ, không biết hành động lần này là vì sao? Sơn đạo kia nhưng là vô cùng quanh co uốn khúc, cũng không tốt để tấn công."
Ánh mắt không vui của Ân Cửu Dạ dừng ở trên người Vương Lâm, con ngươi tối đen kia có thể so với hàn đầm, càng giống như vực sâu không đáy, sinh sinh hút người vào trong.
" Trên sơn đạo không dễ giao chiến, cho nên phải cường công ở phía dưới, binh sĩ Đồng La Quốc tất nhiên sẽ đều lui về phía sau rừng cây, ta mang theo nhân mã của Triệu tướng quân lẻn vào hàn đầm, mai phục ở đó, trước sau giáp kích, nhất định có thể thủ thắng. "
Ân Cửu Dạ vừa nói, không ít người sắc mặt đều thay đổi mấy lần.
" Lục hoàng tử, hành động lần này sợ là không làm được a, hàn đầm ấy băng hàn như đao, tuyệt đối không chỉ là nghe đồn, ở bên trong ngây ngốc một canh giờ, thậm chí đều sẽ chết người đấy."
Một Phó tướng họ Quan mở miệng nói.
Một người khác cũng phụ họa nói:
" Đúng vậy, Lục hoàng tử, thân thể các binh sĩ sợ là không thể lưu lại thời gian dài ở trong hàn đầm, hơn nữa một khi lên bờ, e rằng cũng sẽ không còn sức chiến đấu gì nữa. "
Môi mỏng của Ân Cửu Dạ khẽ nhếch, hơi ngước mắt, quét mắt đám người một vòng, lại chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ:
" Ta là chủ soái."
Đám người trong lúc nhất thời đều không thể nào cãi lại, vị hoàng tử này xấu tính bọn hắn thế nhưng đều gặp qua, một lời không hợp, thì có thể ngũ mã phanh thây, có lẽ nghe tới cũng chỉ có một chuyện như vậy, thế nhưng khi ngươi tận mắt nhìn thấy một màn kia, e rằng sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Vẫn như cũ có người không yên lòng đề nghị, thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại là người chân chính quan tâm trận chiến sự này hoặc nói là chân chính quan tâm Lục hoàng tử, mà một nhóm khác, thì lại nghĩ là vị Lục hoàng tử này tham công không sợ chết, cũng không phải chuyện của mình, tóm lại muốn trách tội cũng sẽ không trách tội đến trên đầu mình, Ân Cửu Dạ bất động thanh sắc đem mỗi người phản ứng ghi tạc trong mắt.
Có điều mặc kệ như thế nào, sau khi Ân Cửu Dạ vừa nói ra, sự tình cũng đã được quyết định.
Trong lòng Vương Lâm lại có chút buồn bực, hắn vốn là người của An Nguyệt Hằng, cũng vẫn thư từ qua lại với Đồng La Quốc, thỉnh thoảng để lộ một ít tin tức quân sự cơ mật, nhưng ai biết Lục hoàng tử giảo quyệt giỏi thay đổi, nói gió là mưa, luôn luôn lật lọng, khiến cho người ta nhìn không thấu.
Càng ngày càng có nhiều người của An Nguyệt Hằng chết đi, Vương Lâm không thể không bắt đầu cẩn thận hơn một chút, mưu toan tìm kiếm thời cơ.
Chỉ là khổ cực đợi cơ hội, nhưng vẫn không đến, lần này lại có thêm cơ hội, chỉ cần hai người hắn và Dương Thành An phối hợp, ngăn chặn bước chân của đội ngũ tiến vào, bọn người Ân Cửu Dạ cũng chỉ có thể ngâm suốt ở trong hàn đầm, tin tưởng không tới một hồi, thì sẽ bỏ mạng ở nơi đó, Lục hoàng tử này thật sự là ngây thơ, hàn đầm làm sao đơn giản như hắn tưởng tượng chứ, e rằng mạng của hắn sẽ phải để ở nơi này rồi, lại hoặc là, cho dù mạng hắn lớn, lực chiến đấu cũng sẽ bị yếu bớt, làm sao đối kháng được thiết kỵ của Đồng La Quốc.
Lại nói Lui thêm bước nữa, coi như Ân Cửu Dạ thật sự là thần, đủ để chống lại binh sĩ Đồng La Quốc, nhưng mà hắn tất nhiên không ngờ được Dương Thành An là một quân cờ mà Nhiếp Chính Vương An Nguyệt Hằng đã bố trí nhiều năm, từ bối cảnh thân gia đến sở tác sở vi ( hành động đã thực hiện) năm nay, đều là trải qua bố trí tỉ mỉ, là một ám kỳ vô cùng tuyệt diệu. Ở lúc Ân Cửu Dạ dẫn nhân mã tập kích bất ngờ, nhất định là không ngờ hoàng tước ở phía sau, vốn nên cùng hắn trước sau giáp kích Dương Thành An, ngược lại sẽ đem lợi kiếm chỉ hướng cái vị gọi là Lục hoàng tử này, đến lúc đó, trước có vòng vây, sau có hàn đầm, không muốn chết cũng không được, đến lúc đó Lục hoàng tử chết đi, những chuyện khác cũng liền dễ làm.
Vương Lâm ở trong lòng bấm đốt ngón tay tính toán, đang cân nhắc trong nhiệm vụ lần này của mình nên xuất thủ như thế nào đây, lần này mình phụ trách ở trên sơn đạo bao vây Đồng La Quốc canh giữ ở trên sơn đạo, trừ bỏ đường núi hiểm trở, ngược lại không có quá nhiều khó khăn, bởi vì đường núi chật hẹp, Đồng La Quốc điều phái nhân thủ canh giữ đường cũng không nhiều.
Như vậy lần này mình cũng không cần đưa tin tức cho Đồng La Quốc, một là hiện nay Đồng La hãm sâu vòng vây, rất khó đi ra, mình phái nhân mã, vì tránh tai mắt của người khác, cũng không dễ dàng đi vào, cho nên lần này chỉ cần kéo dài thời gian là được.
Có điều Vương Lâm vẫn còn đang rối rắm một vấn đề khác, đó chính là mình có phải đích thân ra trận hay không, cho dù nhân số không nhiều, nhưng đường núi chật hẹp dốc đứng, bên cạnh nhưng là vách núi đen, nếu mình tiến về tất nhiên sẽ có nguy hiểm nhất định.
Nhưng Vương Lâm rốt cuộc là kẻ già đời trà trộn nhiều năm, cũng biết lưu lại đường lui cho mình, đó chính là Dương Thành An vẫn luôn kiệm lời ít nói, không nóng không lạnh, hắn phải đề phòng một chút, nếu như Dương Thành An thật sự giết Lục hoàng tử, hắn ra hay không ra trận ngược lại cũng không sao cả, nhưng nếu như Lục hoàng tử không chết, hắn có thể bị phán tội danh tham sống sợ chết, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Vương Lâm vẫn cảm thấy, mình căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể đích thân ra trận, có điều nghĩ lại, mình như thế nào cũng có kinh nghiệm sa trường, chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không ra đường rẽ gì đâu.
Mà bên Dương Thành An ý nghĩ lại khác với Vương Lâm, hắn là người An Nguyệt Hằng tỉ mỉ an bài nhiều năm, hắn thấy, hành động lần này căn bản không tiêu diệt được Lục hoàng tử, ngược lại cũng không tận tâm tận lực làm việc cho hắn, lấy được tín nhiệm của hắn, cuối cùng ở trong đấu tranh của Hoàng đế và An Nguyệt Hằng, cho một kích trí mạng.
Trước bất luận Dương Thành An có bản sự như thế nào, lại không thể không nói Vương Lâm này rất có tính toán, đem mọi đường lùi đều nghĩ tốt, nếu không, lần này trở về, sợ là không có quả ngon để ăn.
Chẳng qua, mặc kệ hai người rốt cuộc có ý nghĩ ra sao, đều là đáng tiếc, bởi vì người bọn hắn gặp là Ân Cửu Dạ, một Phong Ma như bò ra từ Địa ngục, cho nên, hai người cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành bạch cốt âm u.
Dưới sự bố trí của Ân Cửu Dạ, trận quyết chiến này ở chiều hôm ấy liền bắt đầu tiến hành, tất cả mọi người không hiểu vì sao Lục hoàng tử phải vội vàng triển khai hành động như vậy, thế nhưng chỉ có bản thân Ân Cửu Dạ mới biết, hắn đã chờ không kịp, Sơ Nhị nói cho hắn biết, hai ngày sau, Mộc Tịch Bắc sẽ phải xuất giá đến Bắc Bang, mà hắn từ nơi này chạy trở về, như thế nào cũng phải mất thời gian một hai ngày.
" Lục hoàng tử, Triệu phó tướng, Dương phó tướng, Vương phó tướng đã chuẩn bị vào chỗ."
Một thị vệ đi vào doanh trướng Chủ soái cung kính mở miệng với Ân Cửu Dạ.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ hơi trầm xuống, mắt sắc đen nhánh, đứng dậy, xốc lên màn trướng, đi ra bên ngoài.
Ngoài trướng, Vương Lâm, Dương Thành An và Triệu Bân đều mang theo nhân mã của mình chỉnh tề xếp thành hàng, một màu bộ binh, bởi vì đường núi chật hẹp dốc đứng, chỉ có thể lựa chọn bộ binh linh hoạt.
Ân Cửu Dạ một thân chiến bào màu đen, phụ trợ cả người tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mang theo sát khí lạnh thấu xương, khuôn mặt cương nghị tỏ rõ hắn lãnh khốc vô tình, duy nhất khiến cho người ta cảm thấy không cân đối lắm chính là làn da quá trắng nõn kia, giống như đứa bé sơ sinh, bốc lên sát khí đầy người, rất khó để người ta liên hệ với một vị Tướng soái có thủ đoạn lôi đình.
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của hắn, ánh nắng chiếu lên khôi giáp của hắn, chiết xạ quang mang chói mắt, nhếch đôi môi, sườn mặt cứng ngắc, khiến cho người ta không tự chủ im tiếng, trực giác ánh mắt nam tử có thể đạt tới, chính là đao mang thấu xương, sinh sôi ở bên trong lãnh khốc, mang đến mấy phần lạnh lẽo thấu triệt.
" Vương Lâm, Dương Thành An, dẫn đội lập tức xuất phát, nhất định phải dẫn nhân mã tới gần sơn đạo sau rừng cây. "
Ân Cửu Dạ lãnh thanh âm mở miệng nói.
" Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh! " Hai người ôm quyền mang theo đội ngũ của mình xoay người rời đi.
" Triệu Bân, mang theo người của ngươi, cầm thứ đồ mà ta bảo ngươi chuẩn bị theo ta lên sau sườn núi. "
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn Triệu Bân, gọi là Triệu Bân phó tướng lập tức sai người chuyển theo đồ vật mà Ân Cửu Dạ sớm bảo chuẩn bị đi lên, theo sát bước chân Ân Cửu Dạ lên phía sau núi.
Sau khi Ân Cửu Dạ đến trên sườn núi, nhìn chung địa thế, nhẹ gật đầu, mở miệng nói với Triệu Bân sau lưng:
" Thả đồ xuống. "
Người của Triệu Bân lập tức thả từng thùng dầu hỏa trong tay xuống, Ân Cửu Dạ lại mở miệng:
" Trên vách núi đã chuẩn bị xong cự thạch, đợi lúc Vương Lâm dây dưa với binh sĩ Đồng La, thả nó xuống. "
Triệu Bân cũng không phải kẻ ngu, vừa ngẫm nghĩ liền có chút sáng tỏ, hỏi ngược lại:
" Lục hoàng tử là sợ Vương Lâm dừng bước không tiến, kéo dài thời gian, khiến các huynh đệ thân ở hàn đầm chịu đủ nổi khổ giá lạnh? "
Giọng nói bình thản của Ân Cửu Dạ lần nữa truyền đến:
" Không cần người của ngươi đi vào trong hàn đàm, nhiệm vụ của ngươi chính là đẩy toàn bộ khối cự thạch trên núi xuống dưới, đem tất cả những người dừng lại ở trên sơn đạo ép xuống khe núi."
Triệu Bân sững sờ, ý của Lục hoàng tử chẳng phải là muốn dồn Vương Lâm vào tử địa? Như vậy bọn hắn không xuống hàn đầm thì ai xuống hàn đầm? Còn có chuẩn bị những dầu hỏa này lại dùng để làm gì? Chẳng lẽ là muốn phóng hỏa thiêu hủy toàn bộ rừng cây?
Triệu Bân liếc nhìn khoảng cách từ sườn núi này đến rừng cây phía dưới, cảm thấy cũng không thể thực hiện được, dưới vách núi là một vùng hàn đầm, dựa theo năng lực của bọn hắn mà nói, từng thùng dầu hỏa cho dù là vứt ra ngoài, cũng chỉ có thể rơi vào trong hàn đầm, căn bản không dậy nổi bất cứ tác dụng gì.
" Nhớ kỹ, ta muốn là trên sơn đạo một người cũng không lưu. "
Triệu Bân nhẹ gật đầu, Lục hoàng tử có ý là thả Dương Thành An đi vào, cũng thừa cơ xử lý Vương Lâm.
Thế nhưng Triệu Bân như thế nào vẫn còn có chút không hiểu được ý tứ của Lục hoàng tử? Nếu như bọn hắn không xuống hàn đầm, như vậy là ai xuống?
Triệu Bân mang theo nhân mã của hắn nằm ở trên vách núi, trưng bày trước mặt từng người đều là cự thạch.
Mà trên sơn đạo,nhân mã của Vương Lâm đã bắt đầu công kích, Dương Thành An ẩn nấp ở phía sau, bảo tồn thực lực, đợi giết ra đường máu, lại mang đám người xông vào trong rừng, đem binh sĩ Đồng La bao vây ở bên ngoài đẩy vào trong rừng, trước sau giáp kích.
Triệu Bân mặc dù đã dời khỏi trận địa, nhưng vẫn thời khắc chú ý đến động tĩnh bên phía Ân Cửu Dạ, thẳng đến nhìn thấy Ân Cửu Dạ vung tay lên, vậy mà không biết từ chỗ trống rỗng nào thêm ra hơn mười người mặt quỷ, toàn thân áo đen, ngoài áo khoác đen trong áo choàng đỏ, mang trên mặt mặt nạ quỷ khác nhau, vô cùng dữ tợn.
Thế nhưng càng thêm ngạc nhiên hơn là, mấy người mặt quỷ nhìn như bất phàm này vậy mà toàn bộ đều giống bọn hắn cúi đầu vấn an Lục hoàng tử, điều này không khỏi làm Triệu Bân chỉ cảm thấy rùng mình.
Ân Cửu Dạ chỉ đơn giản phân phó vài câu, những người mặt quỷ kia liền bắt đầu động tác, trong đó hai người xuất ra một sợi dây thừng rất dài, cột ở bên hông Ân Cửu Dạ, sau đó hai người kéo ở một đầu dây thừng, Triệu Bân liền thấy Lục hoàng tử của bọn hắn trực tiếp phi thân từ trên vách núi xuống.
Mà hai người kéo dây thừng bước chân lại vững vô cùng, chống ở trên trên vách núi dựng đứng, không có nửa phần di động, cùng lúc đó có thể thấy được công lực của hai người cũng là dị thường thâm hậu, mặt khác khác lại khiến Triệu Bân hiểu được, võ công của Lục hoàng tử bọn hắn tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Không đến một lát, người mặt quỷ liền thả lỏng tay, nghĩ đến hẳn là Ân Cửu Dạ đã xuống đến phía dưới hàn đầm rồi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu... Hơn ba giờ rồi... Chuẩn bị giờ đổi mới rồi... Con mắt đau... Hu hu, cuối tháng, các bạn nhỏ có phiếu không nên cất đi a... Cầu hổ sờ
Nếu có thể, buổi tối sẽ tăng thêm... Nhưng mà ta muốn đi ngủ trước
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...