Rắn Rết Nhị Tiểu Thư


Không phải Tiêu Cẩn Bội quá mức tự phụ cảm thấy Tô Cẩm Lạc không có bản lĩnh kia, mà sự tình này có vẻ quá mức quỷ dị.
"Vả lại bộ quần áo ngươi làm mất, trừ phi Tô Cẩm Lạc biết tiên tri, nếu không làm sao nàng ta biết được chuyện này để trù tính suốt cả năm trời? Chẳng lẽ Tô Cẩm Lạc đã biết trước một năm sau chúng ta sẽ dựng lên màn kịch này?"
Nói tới đây, Tiêu Cẩn Bội và Tô Minh Phượng chẳng biết vì sao đều rùng mình một cái, khí lạnh âm trầm ập vào gáy.
“Không thể nào!” Tô Minh Phượng lập tức phản bác: "Nhưng nếu không phải Tô Cẩm Lạc thì sẽ là ai, nữ nhi rốt cuộc nên làm sao đây?"
“Đừng nóng đừng nóng, nương nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Tiêu Cẩn Bội bảo Tô Minh Phượng đừng nóng, nhưng chính Tiêu Cẩn Bội đã gấp đến độ như kiến bò chảo dầu.
Lúc trước nàng từng nói nhất định phải truy tra ra hung thủ thật sự, sau đó nghiêm trị không tha.

Chỉ sợ là lần này người sẽ bị đưa đến gia miếu thanh tu là Phượng nhi.
“Nương, người nhất định phải giúp ta, hiện tại chỉ có người mới giúp được ta.

Tổ mẫu chắc chắn đang giận ta, cha cũng thế.”

Tô Minh Phượng bất lực ôm Tiêu Cẩn Bội, hy vọng Tiêu Cẩn Bội có thể nghĩ ra biện pháp tốt giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, thuận lợi cử hành lễ cập kê.

Đúng như Tiêu Cẩn Bội lo lắng, Tô thái phu nhân đang nổi trận lôi đình vì thuật trù ếm.
"Nhìn xem, nhìn xem đây chính là cháu gái tốt đưa tặng cho ta lễ vật tốt!"
Tô thái phu nhân vừa lạnh lùng nói vừa gõ tay nên mặt bàn phát ra tiếng loảng xoảng.
Nắp chén va chạm thân chén phát ra âm thanh giòn tan, người xung quanh nghe được càng thêm áp lực.
“Thái phu nhân cẩn thận đừng làm mình bị thương, có chuyện gì từ từ nói.”
Thường ma ma vội vàng an ủi Tô thái phu nhân, sau đó liếc mắt nhìn Tô Kinh Thiên.
Tô thái phu nhân hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa thì cảm xúc đã bình tĩnh hơn không ít.
Lúc Tô thái phu nhân cầm con búp bê vải bị ghim đầy kim châm từ tay Thường ma ma, suýt chút nữa đã nghẹn thở bất tỉnh.

“Kinh thiên, ngươi là chủ nhân của Tô gia, lại là Võ Đức Vương, cái nhà này vốn nên do ngươi làm chủ.

Ngươi quyết định nâng Tiêu Cẩn Bội làm phi, vi nương không ngăn cản ngươi, ngươi nguyện ý cưng chiều Phượng nhi nhiều một chút, vi nương cũng không cảm thấy ngươi sai.

Dù sao Phượng nhi lúc trước biểu hiện thật sự không tệ, nhưng bây giờ vi nương nhìn thấy cái gì?!”
Tô thái phu nhân vừa nhắc tới chuyện búp bê vải là hai mắt đã tối sầm, huyệt thái dương càng thêm đau nhức.
"Lại dám làm ra hành vi ngỗ nghịch bất hiếu như thế, nếu bị người ngoài biết thì Tô gia chúng ta đều mất sạch mặt mũi!"
“Con bất hiếu, lỗi của cha.

Đây đích thật là lỗi của hài nhi."
Đối mặt với sự chỉ trích của Tô thái phu nhân, Tô Kinh Thiên không hề có ý định cãi chày cãi cối.
“Sai thì cũng đã sai rồi, kế tiếp quan trọng nhất là nên xử trí Phượng nhi như thế nào.”
Tô thái phu nhân hít một hơi, tức giận nhìn Tô Kinh Thiên: "Hành động này của Phượng nhi thật sự làm vi nương thất vọng, nếu không nghiêm trị thì nữ nhi như Phượng nhi sẽ rước lấy tai hoạ cho Tô gia.”
Thường ma ma vội vàng rót cho Tô thái phu nhân một chén trà.
Tô gia tốn nhiều tâm tư và tài nguyên để nâng Tô Minh Phượng lên, Tô thái phu nhân cũng không định vì chuyện hôm nay mà hoàn toàn từ bỏ Tô Minh Phượng, Thường ma ma cũng dự đoán được chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận