Rắn Nhỏ Nàng Chạy Không Thoát!!
Trên đường lớn, Tiểu Thanh kéo Hiểu Lam đi vòng quanh tìm kiếm người bán kẹo hồ lô.
Đi hơn một khắc rồi nhưng vẫn không tìm thấy, Tiểu Thanh có chút chán nản.
Nàng cảm nhận có người đi theo mình nhưng không hề có sát khí nên cũng kệ luôn, chỉ tập trung tìm kẹo hồ lô.
Lạ nhỉ? Mới vừa rồi còn ở đây mà! Hự… Hự… Biết vậy lúc nãy đã không nhiều chuyện rồi! Ai… Ai… Ai…
Nhìn sang thì thấy Hiểu Lam vẫn đang chăm chú chậm rãi ăn, cắn từng miếng nhỏ, chầm chậm nhai rồi lại chầm chậm nuốt.
Hoàn toàn tập trung mười phần tinh thần cho que kẹo hồ lô trong tay không hề để ý đến mọi thứ xung quanh, cũng kệ Tiểu Thanh dắt nàng đi đâu cho đến khi cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm thì mới ngẩng đầu lên.
Thấy Tiểu Thanh nhìn đắm đuối cây kẹo của mình, Hiểu Lam không cảm xúc giấu kẹo ra sau lưng, hờ hững nhìn Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh: “…”
“Ta không giành, không giành với muội.” Tiểu Thanh cười gượng.
Lúc này Hiểu Lam mới lấy cây kẹo ra tiếp tục ăn, mặc kệ thiên hạ, mặc kệ Tiểu Thanh muốn dẫn nàng đi đâu.
Tiểu Thanh tìm mãi không thấy định bỏ cuộc thì trước mắt bỗng xuất hiện hai cây kẹo hồ lô.
Còn chưa kịp vui vẻ thì thấy người cầm lại là thiếu niên lúc nãy bị vây đánh.
Người này… khuôn mặt có chút quen thuộc nhưng lại không không phải người nàng quen.
Kì lạ!!
Thu lại cảm xúc dư thừa, nàng nhướng mày nhìn Kim Huyễn như hỏi ‘ý gì?’
“Không phải nàng đang tìm cái này sao?” Kim Huyễn cười cười nói.
Hắn đi theo nàng cả buổi, giữ khoảng cách khá xa thấy nàng đi không mục đích rồi lại thở dài nhìn chằm chằm cây kẹo hồ lô trong tay tiểu cô nương áo vàng thì cũng hiểu.
Nàng hẳn là người ném cây tăm tre kia chứ không phải tiểu cô nương áo vàng có bộ dáng ngốc ngốc đi theo sau và nàng là đi tìm kẹo hồ lô, có lẽ vẫn còn luyến tiếc cây kẹo rơi dưới đất lúc nãy đi.
Thuận tay hắn liền mua giúp nàng, coi như quà cảm ơn cho nên Kim Huyễn thong dong bồi thêm một câu: “Coi như quà cảm ơn.”
Tiểu Thanh nghe vậy cũng ngầm hiểu là cảm ơn cái gì, mặc dù là nàng lỡ tay tiễn tên áo đen kia lên đường thôi nhưng cũng không khách khí nhận lấy: “Vậy ta nhận.”
Nói xong kéo Hiểu Lam đi còn bồi thêm một câu: “Không còn việc gì thì đừng có đi theo nữa.”
Kim Huyễn nhìn bóng lưng nàng không nói gì chỉ cười một cái.
Cô nương này… có ý tứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...