Editor: Đông Vân Triều
Nguyệt Thường Sênh được hưởng vương miện hoa hậu cao quý nhất của MISS Thiên Hạ, lại có "Tiên phẩm" Cửu Tiêu Hoàn Bội trong tay, người đương thời đều công nhận y là "Thái Cổ chân âm", danh thơm, khí thế đồn xa.
Diệp phường đặc biệt vì y mà xây một toà thuỷ tạ thật cao giữa hồ, gọi là Lãng uyển, nơi lý tưởng để gặp khách, sóng nước vờn quanh, tổng cộng mười hai toà, xưng là Thập nhị ngọc lâu. Mỗi tòa ngọc lâu, một kỳ chỉ dành cho một khách nhân duy nhất, người trả giá cao hơn thì được, kéo theo một trận gió tanh mưa máu tranh nhau cướp đoạt, người người chạy theo như vịt, ngàn vàng khó mua một chỗ cắm dùi.
Đám con em thế gia ngấp nghé nhan sắc của Nguyệt Thường Sênh cũng không phải tất cả đều là quân tử, không ít kẻ có ý đồ xấu, mặc kệ khuyên can mà leo vào trong Lãng uyển, nhưng Nguyệt Thường Sênh nhìn thì nhu nhược, kẻ tới gây chuyện đều bị y đánh rồi ném xuống hồ.
Thiên hạ đồn rằng, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ có công phu đệ nhất thiên hạ, càng dính thêm mấy phần sắc thái thần bí.
Tính tình Nguyệt Thường Sênh nhạt nhẽo, cũng bởi đã hiến dâng tất thảy nhiệt tình cho âm nhạc, bình thường không hé một lời, trang phục quần áo y chẳng thích cái nào, chuyện gì cũng giữ thái độ mặc kệ, đám người xung quanh nhao nhao tâng bốc, nịnh nọt, theo đuổi, y ngoảnh mặt làm ngơ, không coi ra gì.
Nguyệt Thường Sênh có muốn diễn tấu hay không đều phải xem tâm tình, có gặp người hay không cũng phải tùy duyên. Rất nhiều người ra giá cao cầu được một tòa ngọc lâu, trông ngóng nhìn cả ngày cũng chẳng thấy nổi một góc áo y.
Cho nên mỗi lần y lên đài, không chỉ có quần chúng nhân dân vây chặt hai bên hồ, mà khách nhân trong mười hai ngọc lâu cũng hận không thể nhoài người ra khỏi lan can để reo hò.
Nguyệt Thường Sênh ở Diệp phường nửa năm, dù không nghe chuyện ngoài cửa sổ, cũng phát hiện ra một sự kiện rất đỗi kỳ quặc:
Toà ngọc lâu thứ nhất phía Đông, vĩnh viễn vắng người.
Ngọc lâu gặp nước xây lên, treo đầy sa trướng mỏng, khi không có người sẽ buông xuống để làm dấu hiệu. Có khách thì sẽ cuốn lên để có tầm nhìn tốt hơn.
Người có tư cách lên lầu đều là thiếu gia của những nhà có danh tiếng, ra ngoài đường thì cơ man nào là gia phó nào là hộ vệ, mặc dù không thể rồng rắn dắt nhau vào hết trong lâu, nhưng tuyệt đối sẽ không quạnh quẽ như này.
Mà sa trướng của ngọc lâu thứ nhất, chưa từng được vén lên. Ở đó mãi mãi trông không, không một bóng người.
Lúc Nguyệt Thường Sênh nghỉ ngơi, vô ý hỏi chưởng sự về chuyện đó, chưởng sự lại nói: "Không phải đâu, ngọc lâu thứ nhất đã có chủ nhân cố định, là Chung Ly gia Đại thiếu gia. Hắn đến mỗi ngày mà, nghe đâu đã non nửa năm, chưa từng vắng mặt."
Nguyệt Thường Sênh không khỏi nghi hoặc.
Chung Ly uyển mấy năm này như Mặt Trời ban trưa, thủ đoạn rền vang như sấm, y biết. Chung Ly uyển Đại thiếu gia thế mà lén lén lút lút ở nơi này nghe đàn của y nửa năm, không hề động tay động chân gì để tiếp cận y, thực sự không giống "Chung Ly uyển thuận ta thì sống chống ta thì chết" trong truyền thuyết cho lắm.
Lần lên đài tiếp theo, y không khỏi chú ý tòa ngọc lâu thứ nhất hơn chút.
Lụa mỏng màn xanh vẫn buông xuống như trước, gió thổi cũng không lay.
Nguyệt Thường Sênh hiếm khi đang diễn tấu thì xuất thần: Nơi đó sao có thể có người?
Đàn một khúc "Mai hoa tam lộng[1]", Nguyệt Thường Sênh xuống đài trong tràng pháo tay giòn giã, tùy tùng thiếp thân là Nguyệt Trù vội vàng tới đón đàn.
[1] Mai hoa tam lộng: của tác giả Hoàn Y, mượn hình ảnh tinh khiết, sự thơm ngát và sức kiên cường chống chọi với cái lạnh của hoa mai để tán tụng những người có tiết tháo cao thượng, chính vì vậy nên gắn liền với điển cố về sự khoáng đạt của người xưa.
Nguyệt Thường Sênh bèn hỏi: "Hôm nay ngọc lâu thứ nhất kia có khách đến không?"
Nguyệt Trù tiếp Cửu Tiêu Hoàn Bội, cẩn thận dùng gấm tốt bọc lại, thuận miệng đáp: "A, không phải vẫn là Chung Ly uyển Đại thiếu gia kia sao, không thì có thể là ai được."
"Thực sự có người?" Nguyệt Thường Sênh chất vấn, phân phó, "Ngươi đi xem một chút đi."
Nguyệt Trù đáp véo von, nhảy lên thuyền lạch bạch rời đi.
Chưa tới một lát đã trở về, cậu cảm thấy thật câm lặng, thần sắc phức tạp nói: "Đúng là Chung Ly gia Đại thiếu gia, nhưng hắn đang khóc?!"
Nguyệt Thường Sênh ngây ngẩn cả người: "Khóc?"
Nguyệt Trù nói: "WOW... Ngài không thấy đâu, khóc bù lu bù loa luôn, thảm lắm thảm lắm..."
Nguyệt Thường Sênh cau mày hỏi: "Vì sao?"
"Sao ta biết được?!" Nguyệt Trù lắc đầu liên tục, "Ta thấy hắn khóc khổ sở quá, không dám quấy rầy, tranh thủ thời gian trườn luôn."
Nguyệt Thường Sênh dần dần nảy lòng nghi ngờ.
Vào một ngày rảnh rỗi, đêm tối chưa qua, y đạp lên ánh trăng lao đi như chuồn chuồn lướt nước, gợn sóng không đáng kể. Sau màn trước im ắng, thế mà thật sự có người.
Người kia ngơ ngác dựa vào lan can ngồi trên mặt đất, xung quanh chồng chất vò rượu rỗng, thần sắc tàn tạ, tình cảnh bi thảm, đìu hiu.
Nguyệt Thường Sênh đứng đó nửa ngày, nhớ kỹ khuôn mặt cô đơn của người nọ, sau đó bất động thanh sắc lặng yên rời đi.
Nguyệt Thường Sênh nghĩ mãi mà ra sao hắn phải khổ sở.
Hắn phong lưu thành tính mọi người đều biết, ngồi không nhưng hưởng gia tài bạc triệu. Ngày thường hắn chi lan ngọc thụ, là ôn nhu hương nhiều quá không ôm xuể hay là tiền tiêu không hết?
Hắn đứng trên đỉnh cao của nhân sinh, không hớn hở dập đầu cúi lạy cảm tạ ông Trời thì thôi, sao lại luân lạc đến tình trạng rượu đắng thay cơm như này?
Nguyệt Thường Sênh vắt óc ngồi nghĩ một ngày không ra, y đành chán nản từ bỏ, hỏi cậu sai vặt bên người: "Ngươi có từng nghe nói Đại thiếu gia có chuyện khó xử không?"
Nguyệt Trù nghe vậy bèn đi quanh chợ một vòng, tay đầy vụn đường vụn bánh: "Bẩm công tử, bọn họ đều nói là Chung Ly đại thiếu gia yêu cay đắng Nguyệt Thường Sênh nhưng lại không được gặp, sầu não uất ức tương tư thành tật."
"..."
Nguyệt Thường Sênh trầm mặc: Thì ra đều là tại y hả?
Đảo mắt đã qua một năm yên bình không sóng gió. Ngọc lâu thứ nhất ở phía Đông vĩnh viễn có khách nhưng chưa bao giờ vén màn che.
Thư các thiếu gia, thế tử gửi y xin gặp mặt chất đầy bàn, Nguyệt Thường Sênh lập tới lật lui, lại không tìm thấy thiếp mời của Chung Ly uyển.
Lúc đầu y giấu ác ý trong lòng, đoán xem Đại thiếu gia bao giờ từ bỏ, thường xuyên nhân lúc ánh trăng chạy đến xem kịch sống. Các thiếu gia nhà giàu thường chẳng biết kiên nhẫn là gì, yêu đương cũng là chuyện đùa, sao có thể chấp nhận một mối tình thắm thiết không cầu đáp lại.
Nhưng mỗi lần y đến, trong ngọc lâu luôn là người kia.
Đại thiếu gia đã sớm không còn là thiếu niên mang sầu muộn bộc lộ trên mặt, Nguyệt Thường Sênh lẳng lặng nhìn hắn, ngày qua ngày nhìn thấy đáy mắt hắn toàn tro nguội tiêu điều.
Cũng có đôi khi y không thu liễm khí tức, giẫm chân lên mái nhà. Đại thiếu gia biết đến sự tồn tại của y, nhưng xưa nay không hỏi han danh tính, càng không mở miệng bắt chuyện.
Hai người không nói gì ngồi đối diện nhau, cũng là một loại ăn ý.
Nguyệt Thường Sênh không nghi ngờ chút nào, tên thiếu gia này có thể ngồi thừ người trên ghế mãi, có thể như vậy đến hết quãng đời còn lại.
Cuối cùng có một ngày, Nguyệt Thường Sênh không nén nổi hiếu kì, mở miệng hỏi: "Đại thiếu gia, ta nghe nói ngươi vì không gặp được Nguyệt Thường Sênh mà khổ sở, thật sao?"
Chung Ly Tử Hư đáp: "Thật."
Nguyệt Thường Sênh cứng mỏ: "... Cũng không khó gặp thế đâu."
Đại thiếu gia lại tự mình rót rượu đầy chén, không trả lời y.
Nguyệt Thường Sênh hỏi tiếp: "Nếu ngươi đã thích y như thế, sao không dâng thiếp cầu gặp?"
Đại thiếu gia nói: "Ta là tục nhân, sợ đường đột giai nhân."
Lý do lý trấu phét lác vừa thôi, những hay là hắn đang gần tình thì khiếp nhỉ? Nguyệt Thường Sênh nghĩ nghĩ, có hơi thương hại hắn, tiện mồm: "Ta có thể an bài giúp ngươi."
Đại thiếu gia thế mà chém đinh chặt sắt cự tuyệt y: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, không cần nhọc lòng."
Nguyệt Thường Sênh uất ức.
Mấy năm qua người cầu gặp y nhiều như sao trời, y còn chưa đồng ý đâu. Là lần đầu tiên y phá vỡ nguyên tắc của bản thân, còn chủ động mời hắn, ngay cả lão Hoàng đế cũng đừng hòng mơ tới.
Ngươi ngươi ngươi dám không đồng ý!!
Nguyệt Thường Sênh vội trấn an mình, dù sao bây giờ y còn đang giấu kín thân phận, Đại thiếu gia có khi không tin y, người không biết thì không có tội. Nghĩ lại, y là tiên trên Trời, sao có thể bỏ ra một năm quý giá để theo dõi tên thầm mến mình này cơ chứ.
Y vừa mới bình ổn nộ khí, đã nghe thấy Đại thiếu gia đổ thêm dầu: "Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi đi đi."
Thanh niên thuộc lòng Năm điều Bác Hồ dạy, xưa nay thanh tâm quả dục – Nguyệt Thường Sênh, lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn giết người.
Nguyệt Thường Sênh quay người về Lãng uyển, quyết định ngày mai lên đài tấu đàn sẽ để hạ nhân gọi Đại thiếu gia đến.
Chờ lúc Đại thiếu gia gặp mặt phát hiện là y, y có thể nói một câu cao lãnh: "Tối hôm qua ta đã hạ mình gặp Đại thiếu gia, lại bị từ chối. Đã vậy Đại thiếu gia cũng chẳng cần gặp ta nữa, tiễn vongg."
Sau đó hạ lệnh đuổi hắn đi, thế là Đại thiếu gia sẽ khóc lóc ôm lấy bắp đùi y nhận sai, nói "đừng bỏ rơi ta bla bla".
Về phần có muốn tha thứ hắn hay không, còn phải xem hắn khóc có đủ thảm hay không, chí ít hắn phải khóc ba, năm ngày, rồi y sẽ miễn cưỡng tha cho hắn.
Nguyệt Thường Sênh đang đắc ý, chợt nhớ đến lần đầu gặp nhau, Đại thiếu gia ngồi khuất trong bóng tối im ắng rơi lệ, lòng y đột nhiên hơi khó chịu.
Đành phải thở dài: Thôi được, một lời xin lỗi là đủ rồi, không nên làm khó hắn.
- ----
Đông Vân Triều: Cảm giác NTS hơi ứ ừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...