Editor: Đông Vân Triều
Lúc gặp lại Đại thiếu gia, hắn mắt qua mày lại đánh giá ta cùng Dạ Đàm, kinh nghi nói: "Ba ngày không gặp, sắc mặt hai người các ngươi kém quá."
"Ta đương nhiên dính mệnh lao lực." Ta bất mãn hết sức, "Hắn chính sự gì cũng không làm, không hiểu sao sắc mặt lại có tư cách kém nữa."
Dạ Đàm: "???"
Ngưng nói chuyện phiếm, Đại thiếu gia lập tức dẫn hai bọn ta đi gặp đại phu. Giá Y tiên sinh hơi lo lắng, vội như muốn đi đầu thai ra hiệu ta cùng Dạ Đàm tiến vào buồng trong, Đại thiếu gia vừa ló đầu vào thì gặp hai chữ "Cút đi!" của hắn đành ngượng ngùng lui ra.
Đại phu một bên khám xét, một bên líu lưỡi: "Năm đó sư phụ muốn truyền cho ta dẫn tức thuật, ta cảm thấy đầu hắn quả thực có bệnh. Ta nói chỉ có kẻ đầu đất mới đổi một đời kiện toàn lấy một thân phế vật, kết quả bị sư phụ treo lên cây đánh muốn chết. Tiết Thanh Minh năm đó sư phụ mang ta đi tảo mộ, ta mới biết, sư phụ ta chính là được người dùng dẫn tức thuật cứu sống, từ đó nổi lòng tôn kính. Cơ mà từ khi ta học xong thử pháp này chưa có cơ hội dùng tới, chỉ có thể cảm thán thói đời bạc bẽo, lòng người dễ đổi thay, không nghĩ tới có thể gặp được tình cảm chân thành như hai vị. Xin bày tỏ lòng kính trọng với vị công tử này, nhưng với phương châm chăm sóc khách hàng thật tốt, ta có quen biết với Từ gia chuyên làm quan tài, cũng rất thân thiết với nhang khói Lưu gia, hoan nghênh các ngươi liên hệ bất cứ lúc nào..."
Ta nghe Giá Y tiên sinh lải nhải, âm thanh càng ngày càng xa, hơi buồn ngủ, tư thế này vừa vặn dán sát Dạ Đàm, thích thú tựa vào vai hắn chuẩn bị đánh cờ với Chu Công.
Dạ Đàm căng thẳng hỏi: "Chủ nhân?"
Ta hàm hồ nói: "Hơi buồn ngủ, các ngươi cứ tiếp tục." Khung xương Dạ Đàm thô to góc cạnh, rõ ràng không phải cái gối tiêu chuẩn, ta xoay qua xoay lại hồi lâu mới tìm được tư thế phù hợp, chuyên tâm khò khò.
Trong mộng ta như sa vào biển rộng, hô hấp khó khăn, cảm thấy lục phủ ngũ tạng bốc cháy, chân trái đạp phải bông, chân phải rót đầy chì, lặng lẽ mở mắt, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, thậm chí không nhận rõ mình đang ngồi hay nằm.
Ta không biết mình ngủ hay tỉnh, suy đoán có thể là do tư thế ngủ không đúng, nỗ lực đứng dậy, cũng cảm giác không rõ. Có lẽ ta động vào chỗ trọng yếu nào đó, khí huyết liền công tâm, cổ họng dâng lên một trận ngòn ngọt.
Ta trong lúc mông lung tựa hồ nghe thấy thanh âm của Dạ Đàm, dùng sức nghe cũng không rõ ràng. Chỉ cảm thấy giữa răng và môi đều là máu tanh, thực sự không tốt lắm.
Nhịn một hồi lâu, ta mới miễn cưỡng phán đoán mình đang tựa vào lồng ngực một người, mà người đó đang cố đút thuốc cho ta. Đôi tay này không khống chế được run rẩy, ta chợt cảm thấy không ổn.
Thôi xong, ta chắc chắn hắn đang ôm ta khóc huhu.
Ta há mồm muốn trình bày hai câu cảm nghĩ, thanh âm nghe hậm hực đến mức chính ta cũng cảm thấy.
"...A Đàm. Ta ngủ hai ngày... Ngươi đừng lo lắng."
Miễn cưỡng nói ra mấy chữ này ta lập tức hất hết trọng trách chuyên tâm ngủ. Chống đỡ ý chí cái SH*T, ngất đi mới là vương đạo.
Dạ Đàm.
Nếu như ngươi còn có lương tâm, xin nhớ lén hôn ta một lần.
Đa tạ. [chắp tay]
Hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê không biết bao nhiêu lần, ta xem như đã dần quen với trạng thái bồng bềnh bay lắc này. Lần thứ hai mở mắt thấy ánh mặt trời, ta mừng rỡ như điên.
Dạ Đàm đang xếp bằng ở trước giường nhắm mắt điều tức, nghe thấy động tĩnh thì nhảy dựng lên dìu ta.
Đôi mắt hắn đầy tơ máu, ta vừa thấy lòng đã sinh run rẩy.
"A Đàm ngươi... Ăn nhiều một chút." Ta nói.
Dạ Đàm mờ mịt: "Dạ?"
"Ngươi quá gầy, không ôm được." Ta ghét bỏ nói.
Hắn khịt khịt mũi: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Ta thử giật giật cánh tay, hoàn toàn không cảm giác được lực đạo của mình. Lần dùng cơm bình thường tiếp theo không biết sẽ là ngày tháng năm nào, thực sự là một ngày so với một ngày càng lên voi xuống chó, tiền đồ đáng lo.
Thành thật mà nói, ta không nghĩ tới mất hết tu vi sẽ nghiêm trọng như vậy. Hơi hãi.
... Dạ Đàm so với ta càng bị dọa thảm.
Ta vừa muốn động viên hắn chút giờ nghĩ đến lại có phần không dám nhìn thẳng hắn.
Ta ấp úng lảng tránh: "Có nước không?"
Dạ Đàm nhẹ nhàng đặt ta xuống, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, như gió rót một chén nước trở về, tốc độ kinh người.
"Oa." Ta khá là thưởng thức, "Ảnh vệ quả nhiên rất nhanh."
"... Đúng, thuộc hạ đã khôi phục hai thành công lực." Dạ Đàm đưa chén sứ cho ta, ta như lâm đại địch đón lấy, chỉ sợ không cầm được bị Dạ Đàm nhìn ra ta đã thoát lực đến dạng này.
Chén sứ từ kẽ tay ta tuột đi.
Đù má, căn bản nắm không được.
Nháy mắt, chén sứ vững vàng nằm trong tay Dạ Đàm, một giọt cũng không rơi ra.
Ta chưa từ bỏ ý định muốn thử một lần nữa, dùng sức nắm chặt, đáng tiếc mới động một nửa chén sứ lại rơi xuống.
Dạ Đàm vẫn tay mắt lanh lẹ, lần thứ hai tiếp được an toàn.
Hắn cúi thấp đầu, giữa lông mày lại thêm ba phần sầu não: "Chủ nhân, ngài đã suy yếu đến vậy sao..."
"HA HA HA HA HA HA chơi vui chơi vui." Ta trái lại vui vẻ, "Cứ như huấn luyện cún vậy, vứt gậy ra là sẽ nhặt về, HA HA HA HA HA đáng yêu quá."
Dạ Đàm yên lặng, cũng lây cười của ta.
"Thôi vậy, chỉ có thể làm phiền A Đàm giúp ta uống nước." Ta không vội vàng chút nào. Vạn nhất đêm nay Dạ Đàm lại hôn ta thì sao. [:**]
Dạ Đàm quả nhiên chu toàn giống ta, đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Ta nằm trong lồng ngực của hắn ăn hết một cơm một canh, vô cùng hưởng thụ. Làm phế nhân quả nhiên vô cùng tốt.
"Chủ nhân thật sự là người kì diệu." Dạ Đàm đút canh, "Nếu đổi thành người khác có khi sẽ cảm thấy nhục nhã đến cực điểm."
"Bình thường ta cũng có gắp được gì đâu, còn không bằng A Đàm đút ta ăn." Ta thản nhiên tiếp thu hiện thực mình tàn phế, lấy làm vinh hạnh.
Dạ Đàm không phản ứng, lẩm bẩm nói: "Thuộc hạ chắc chắn sẽ giúp chủ nhân khôi phục công lực."
"Võ công gì chứ. Trái lại ta thực hâm mộ A Đàm dùng đũa linh hoạt như vậy." Ta lại chĩa về đề tài "đũa" với "gắp".
"... Không được." Dạ Đàm kiên định nói, "Học dùng đũa, cũng phải học kiếm pháp."
"Hay lắm. Vậy thì sau này nhờ Ảnh vệ đại nhân chỉ bảo rồi."
Xong bữa, Dạ Đàm thay ta lau người một lần sau đó mới thu dọn chén đĩa.
Ta nhìn hắn bận bịu trước sau, nghĩ thầm, làm bảo mẫu quả thực không chệch đi tí nào.
Thu thập thỏa đáng, hắn lại trở về nhìn ta, thấy ta còn tỉnh, ngược lại có chút kinh ngạc.
Ta quả thật có chuyện muốn hỏi hắn.
"A Đàm. Năm ấy ngươi bị phế hết võ công có phải cũng giống ta bây giờ?" Ta hỏi.
Dạ Đàm gật đầu.
Ta khó khăn nuốt nước bọt.
Ta không đau đớn, bên người lại có hắn nhọc lòng chăm sóc, không quá đau khổ.
Hắn lúc ấy một thân trọng thương, còn bị chủ nhân ngày ngày kính trọng trục xuất, co ro một góc ở Dạ Hành chờ chết...
Ta thật không dám nghĩ.
Nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Dạ Đàm tiểu tâm dực dực[1] quỳ gối trước giường, nhìn sắc mặt ta trắng bệch, nhất thời cảnh giác.
[1] Tiểu tâm dực dực: cẩn thận từng ly từng tí.
Ta mất không ít công sức đưa tay ra, sờ một đầu mềm mại của hắn.
"Xin lỗi. Ta nên tới sớm một chút đón ngươi..."
Dạ Đàm ngây ngốc.
Ta nói ngất liền ngất.
Trước lúc ngất đi, ta có nỗi nghi hoặc chưa kịp hỏi ra lời.
Ta cảm thấy, võ công của Dạ Đàm chữa được có phần quá dễ dàng.
Nếu dễ dàng như thế tại sao lúc trước Nhị thiếu gia lại lập tức bỏ con át chủ bài này chứ?
- ----
Đông Vân Triều: Đợi nhiều nhiều view với vote tí rồi có chương mới nha:33
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...