Editor: Đông Vân Triều
Ta tưởng, việc chúng ta đáp ứng tại đây chỉ là kế hoãn binh tạm thời để chúng ta dư dả chút ít thời gian.
Không ngờ trở thành Tông chủ của Nhất Kiếm Mộ lắm quy trình muốn chết, không phải một hai ngày là xong được, ấn theo cổ huấn của tông môn, tông chủ cần bế quan ba tháng, nghiên cứu cố sự điển tịch của giáo phái, phá trận thoát ra ngoài thì mới chính thức tấn chức.
Ta nghe thì dức đầu không chịu được, Dạ Đàm hỏi: "Có thể rút ngắn thời gian được không?"
Cừu Vô Cữu lắc đầu: "Ngài phải bế quan xong mới chính thức thành tông chủ, muốn bỏ quy củ này thì cứ phải xuất quan xong mới bỏ được."
Dạ Đàm mười phần khó xử, ta liền trấn an: "Dù sao ngươi cũng phải bế quan luyện tập, được Nhất Kiếm Mộ đặc cách còn không phải là phúc à."
"Thuộc hạ thân là ảnh vệ, sao có thể rời khỏi chủ nhân nửa bước?" Dạ Đàm cau mày.
Ta bật cười nói: "Ngươi bây giờ đã là tông chủ một phái, đừng cứ coi mình là một tiểu tùy tùng."
Dạ Đàm thấp giọng hỏi: "... Ý chủ nhân... là muốn trục xuất thuộc hạ?"
Ta đã sớm có ý này, cứ ủy khuất hắn làm một bảo tiêu nho nhỏ cả đời đâu có được. Nhưng ta lại hơi lo lắng, nếu như Dạ Đàm không còn là ảnh vệ của ta, vậy hắn còn quan hệ gì với ta đây? Nếu như thiếu đi loại khế ước chủ tớ vô hình này, ta... còn lý do gì để gặp hắn đây?
Ý niệm vừa tới đây, ta tiện mồm: "Ta muốn cân nhắc một chút."
Dạ Đàm nghe vậy sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Ngươi cứ bế quan thật tốt, khôi phục võ công là chính sự." Ta vỗ vai hắn an ủi, "Nhưng hình như ba tháng thì lâu quá... Nơi này trước không đến thôn sau không có cửa hàng, ta ở lại cũng chẳng có tích sự gì lại còn chán, hay ta về thành Dương Khê nha."
Dạ Đàm không đồng ý: "Một mình ngài? Không được, quá mức mạo hiểm, huống chi còn có những kẻ trong tối nhìn chằm chằm ngài như hổ rình mồi nữa."
Cừu Vô Cữu chen vào: "Không khó đâu tông chủ, chúng ta có thể giúp ngài đưa người trở về an toàn."
Dạ Đàm không cần nghĩ ngợi nói: "Nhưng ta không tin ngươi."
Cừu Vô Cữu lã chã chực khóc, giơ ba ngón tay chỉ thẳng lên trời mà thề: "Nếu để làm rụng một sợi tóc của Quân thiếu gia, ta nguyện tự sát tạ tội."
Thần sắc Dạ Đàm lành lạnh: "Ngươi sống hay chết liên quan gì đến ta, ta không thể mạo hiểm giao tính mệnh chủ nhân cho ngươi được."
Cừu Vô Cữu bi thương vô cùng, hận không thể lập tức đấm ngực dậm chân cắn khăn tay để bày tỏ lòng trung thành, ta cũng rất kinh ngạc: "A Đàm, người này là thủ hạ ngươi, sao ngươi lại nói chuyện vô tình như vậy? Người với người phải ấm áp như gió xuân, bình thường ta đối xử với ngươi như nào, ngươi không học được chút gì sao?"
"..." Dạ Đàm trầm mặc nửa ngày, kinh dị nói, "Giống như ngài đối xử với thuộc hạ?... Ngài... chắc chứ?"
Ta suy nghĩ.
Trong đầu hiện ra viễn cảnh Cừu Vô Cữu ôm Dạ Đàm đút cơm, hầu hạ Dạ Đàm rửa mặt, ban đêm ôm lấy đối phương ngủ cùng giường, còn thừa dịp Dạ Đàm ngủ vụng trộm hôn lên trán hắn.
...???
Quả thật là hết hồn: "Thôi thôi thôi đừng."
Chuyện này ta với hắn làm mới là bình thường.
Người khác làm là thấy mù mắt rồi.
Dạ Đàm quan sát biến hóa trên khuôn mặt ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngài... Ngài nghĩ đi đâu vậy."
Ta vứt mấy thứ linh tinh trong đầu đi, nghiêm mặt nói: "Vậy gửi một phong thư cho bọn Dạ Lan Dạ Tiêu đến đón ta về là ngươi có thể yên tâm rồi ha?"
Dạ Đàm gật đầu, hỏi Cừu Vô Cữu: "Hai, ba ngày sau mới bế quan, có được không?"
Cừu Vô Cữu cung kính nói: "Như ý nguyện của Tông chủ."
Việc này đã được ấn định như thế đấy, bọn ta mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Hai ngày này thần kinh của ta cứ căng như dây đàn, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi. Phần đầu gối còn bị người ta đạp một cước khó hiểu nên căn bản là không thể đứng thẳng nhìn đời, ta chưa mở miệng than đau Dạ Đàm đã biết, bế ta kiểu công túa bước về phòng nghỉ.
Ngồi trên lưng ngựa một ngày một đêm, toàn thân ta đau nhức gần chết, sinh lý đau đớn dẫn đến tâm lý bất ổn. Dạ Đàm thấy ta ủ rũ quá đỗi, đặt ta nằm thẳng trên giường bắt đầu xoa bóp. Lúc đầu còn cảm thấy hơi khó chịu, ê ẩm qua đi thì thấy khoan khoái hơn hẳn, chỗ sưng tấy cũng đỡ phần nào.
Ta sa đọa chốc lát thì lấy lại tinh thần: "A Đàm, ngươi còn mệt hơn ta, mau lên đây nghỉ ngơi."
Dạ Đàm nghe vậy thu tay lại, lui về phía sau hai bước rồi quỳ xuống phủ phục trên mặt đất mà khẩn cầu: "Thuộc hạ tự biết vô năng, chỉ cầu chủ nhân... đừng trục xuất thuộc hạ."
... Nửa ngày trôi qua mà trọng tâm câu chuyện vẫn nằm ở đây à?
Ta muốn đỡ hắn, bò lên được một nửa mới phát giác hai chân tê liệt, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ngươi cứ đứng lên đã."
Dạ Đàm đứng dậy cởi áo ngoài rồi nằm xuống bên cạnh ta, thần sắc vẫn lo lắng bất an, ta nghĩ một hồi hỏi: "A Đàm, nếu ngươi không làm ảnh vệ của ta nữa thì muốn làm nghề gì?". (Mong là những nghề có đôi có cặp để ta dễ bề nhúng tay, tỷ như làm tổng tài bá đạo còn ta sẽ làm tiểu kiều thê bỏ trốn chẳng hạn.)
Dạ Đàm hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, suy tư hồi lâu mới trả lời: "Nếu chủ nhân không cần thuộc hạ nữa, thuộc hạ sẽ về Dạ Hành, chờ một chủ nhân mới sau đó vì hắn bán mạng."
Ta nghe được thì không mấy vui vẻ, lệch hoàn toàn so với đáp án của ta, chẳng có tí xíu tiến bộ tự giác nào của thời đại mới gì cả: "Vậy nếu không làm ảnh vệ nữa, được khôi phục tự do, ngươi không muốn làm chuyện khác sao?" (Tổng tài bá đạo, tổng tài bá đạo, tổng tài bá đạo...)
Dạ Đàm nhanh chóng đáp: "Vậy dù không được làm ảnh vệ của chủ nhân nữa, thuộc hạ vẫn sẽ âm thầm bảo hộ chủ nhân tới cuối đời."
Vẫn trả lời sai?! Là do câu hỏi của ta không đúngg FORMAT à?! Ta vắt óc hỏi thêm một câu nữa: "Vậy, nếu ta võ công cái thế, ngoài siêu nhân điện quang thì không ai có thể oánh được ta, không cần người bảo hộ thì sao?"
Dạ Đàm nói: "Vậy... ta sẽ thay ngài trừ đi mấy tên tiểu tôm tép để không làm bẩn mắt ngài, hoặc xử lý những chuyện vặt vãnh là được rồi."
(Đây là tiết tấu muốn đổi sang kịch bản Thư ký rù quyến của Tổng tài háo sắc sao?!! Được rồi nếu ngươi đã muốn rù quyến thì ta sẽ cố mà làm Tổng tài háo sắc vậy. Quả thật ta nên được vinh danh là chủ nhân mẫu mực của năm mà, aiz~)
"..." Ta mười phần bất đắc dĩ thở dài, "Ngoại trừ che chở ta, ngươi không muốn thử làm gì khác cho bản thân sao?"
Dạ Đàm mê man nhìn ta.
Ta giáo dục hắn: "A Đàm, làm người thì phải có ước mơ, không thì khác gì đầu cá ướp muối."
Dạ Đàm nói khẽ: "Thuộc hạ đã từng nói rồi, tâm nguyện của ta chính là đời này có thể đi theo một vị minh chủ—— "
Ta nhắm thẳng trọng điểm: "Nếu quan hệ của chúng ta đã không còn là chủ tớ... ngươi lấy cái gì để hộ ta đây? Vì sao... lại là ta?"
Dạ Đàm bình tĩnh nói: "Ngài chính là sở cầu cả đời của thuộc hạ."
Ta cảm thấy hắn đang hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Nhưng tại sao lại thế thì ta lại không biết, thôi để khi khác hỏi lại hắn vậy. Sao ngươi lại không chịu cân nhắc quan hệ thư ký – tổng tài một chút chứ haizz~
Nhất Kiếm Mộ lâu lắm rồi mới có một sự kiện trọng đại như vậy, bầu không khí trở nên náo nhiệt không ít, âm khí tản đi rất nhiều. Cừu Vô Cữu không biết suốt ngày bận gì mà chân không chạm đất, ăn cơm tối mới thấy mặt hắn.
Ta ôm thắc mắc đã một ngày, vội vàng hỏi hắn: "Thực lực của Nhất Kiếm Mộ trong giang hồ như thế nào?"
Cừu Vô Cữu cười nói: "Ngươi đang đùa ta đấy à?!"
Ta nói tiếp: "Nếu muốn chiến với Chung Ly uyển Nhị thiếu gia thì sao?"
Cừu Vô Cữu kiêu ngạo đáp: "Thắng chứ, GAME là dễ."
Ta hài lòng gật đầu, Dạ Đàm thì kinh ngạc: "Sao chủ nhân... Lại có ý nghĩ này?"
Ta hớn lên nhìn hắn: "Đây không phải là một cơ hội tốt để rửa sạch mối nhục của ngươi sao? Gã phế võ công ngươi, trục xuất ngươi khỏi gia môn, chờ ngươi khôi phục công lực, thành Tông chủ một môn phái rồi đi quất đýt hết Chung Ly uyển!"
"Nhị thiếu gia là lâm vào tình thế bức bách chứ chưa từng cô phụ thuộc hạ." Dạ Đàm lắc đầu.
Ta bĩu môi: "Ngươi còn dám giải thích cho gã. Gã chỉ lợi dụng tín nhiệm của ngươi thôi, đến khi cần thiết sẽ chẳng do dự đá ngươi ra làm tốt thí ngay, hay cho một tên tiểu nhân tự tư tự lợi ích kỷ. A Đàm ngươi đại nhân đại lượng nhưng ta thì chúa ghét loại người này."
Dạ Đàm lại nói: "Tuy nói mười phần chắc chín, nhưng tử thương là khó tránh khỏi. Những người này đều vô tội, thuộc hạ... không muốn chỉ vì lợi ích của bản thân mà đẩy người khác vào chỗ chết."
"Cũng đúng." Với ta mà nói thì chỉ là mấy câu thuận miệng cho bõ tức, còn đối với Nhất Kiếm Mộ thì lại là trận chiến sinh tử một đi không trở lại. Nếu ta nhất thời hi sinh những người xa lạ này chỉ vì căm phẫn của bản thân thì có khác gì tên chết tiệt họ Chung Ly kia đâu. Ta bèn gật đầu nói, "OK, vậy ta đành miễn cưỡng bỏ qua cái mạng nhỏ của Nhị thiếu gia. Mặc kệ gã luôn."
Dạ Đàm không ngờ ta dễ thuyết phục như vậy, mấp máy môi không nhịn được cười ra tiếng.
Ta tự nhiên muốn dỗi hắn ghê.
Đợi tới đêm thứ ba, Dạ Tiêu vội vã chạy đến. Theo ý của ta, trong thư Dạ Đàm không hề đề cập đến vấn đề tông chủ của Nhất Kiếm Mộ, làm Dạ Tiêu còn tưởng bọn ta xảy ra chuyện gì, một đường lo sợ mà chạy như điên đến.
Ta nói xong tình huống, giải thích: "Còn chưa biết những người theo dõi chúng ta với mục đích gì, giấu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tội ngươi rồi. Thế còn Dạ Lan đâu?"
Dạ Tiêu đáp: "Đang chờ ở bên ngoài. Ta không biết tình hình bên trong mộ như nào, không dám kéo hắn vào mạo hiểm."
Phân phó xong ba người chúng ta muốn lên đường trở về, Dạ Đàm đứng trước cửa mộ lẳng lặng đưa mắt nhìn ta, chong đèn dọc hai bên hành lang hắt vào đáy mắt hắn lúc sáng lúc tối. Lúc này ta chẳng cảm nhận được chút nào nỗi buồn ly biệt, chỉ coi như hắn đang nghỉ phép một thời gian mà thôi, khoát tay đi thẳng.
Trên đường ta nhìn Dạ Tiêu rồi lại nghĩ tới nỗi nghi hoặc trước đây.
Tưởng tượng Dạ Đàm là Dạ Tiêu, diễn thử một ngày bình thường trong đầu. Nào là Dạ Tiêu với ta ôm nhau ngủ cùng giường, nào là ta nói với Dạ Tiêu rằng muốn sa thải hết những người khác chỉ muốn đi chung với y thôi, nào là Dạ Tiêu ôn nhu hôn lên mi tâm ta, ấm giọng nói: "Whoa chủ nhân là sở cầu cả đời của ta HA HA HA HA."
Ta đen mặt, một nỗi kinh hoảng len lỏi qua từng lỗ chân lông, da gà da vịt điểm danh đầy đủ.
Dạ Tiêu lắc vai ta, hỏi: "Whoa chủ nhân cứ run như cầy sấy ế, HA HA HA HA."
Ta: "Câm miệng."
Cùng là ảnh vệ, sao lại một trời một vực vậy chứ!
A Đàm ơi là A Đàm.
Đến cùng sao ngươi với người khác lại không giống nhau?
- ----
Đông Vân Triều: Cum back với đýt nở hoa do bị tiêu chảy:)). Btw, hình như không ai thắc mắc nhưng nếu các bạn thấy bản dịch của tớ khác raw và bản convert khá nhiều thì, bùm chíu:)), đúng rồi đấy vì tớ đập đi xây lại văn của tác giả chỉ giữ nguyên ý chính, hai là do thiếu lương tâm nghề nghiệp. Cảm ơn các bạn đã không thắc mắc:)). Thân ái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...