Editor: Đông Vân Triều
Đến tận bây giờ ta vẫn cho rằng điều kiện để tiến vào phòng sửa chữa là Dạ Đàm phải hôn trộm ta. Lúc này nghĩ kỹ lại thì có khi ta đã sai đùng đùng... Lúc Dạ Đàm hôn trộm, hắn không bao giờ hôn môi, mà là mi tâm.
Nốt chu sa ở mi tâm ta quả thật là một cái chốt mở. Nhưng hình như vị trí này cũng quá lộ liễu thì phải, lúc đau đầu hoặc là giả vờ suy nghĩ đều phải dùng tay chạm lên, nhất là mỗi lúc rửa mặt ta còn lấy tay kì qua kì lại cơ mà.
Muốn khác...
Đầu ta đột nhiên nhảy ra một suy đoán vô cùng không thoải mái nhưng cực kỳ thuyết phục.
"... A Đàm." Ta kéo tay áo hắn, "Ngươi hôn mi tâm ta đi."
Dạ Đàm giật mình, cúi đầu nhìn ta, ta cũng bình tĩnh nhìn lại hắn. Hắn dường như tuân mệnh, lại không xuống tay được, do dự nửa ngày mới ngại ngùng nói: "Ngài... nhắm mắt lại được không?" Cứ mở trừng trừng như vậy.
Ta nghe lời nhắm mắt, cảm thấy khí tức của Dạ Đàm chậm rãi tới gần, đôi môi ướt át nhưng cũng ấm áp dán vào giữa hai đầu mày của ta.
Ta vọt một phát vào phòng sửa chữa.
Đoán đúng rồi.
Tay chạm không được mà phải hun hun.
... Chẳng lẽ là, nước bọt, à.
... Aizz, cái mặt già này cũng phải đỏ. Nhưng cũng hợp tình hợp lý phết, phải thế thì ta mới không vô cớ phát động lệnh.
Nhưng lòng vẫn thấy ứ ừ!!
Bên này ta đang định sửa số liệu, ngoài kia thân thể ta đã vô lực từ từ trượt xuống khỏi vai hắn, dừng hô hấp, Dạ Đàm cho là ta đã xảy ra chuyện liền thất kinh ấn nhân trung cấp cứu cho ta, ta không có cách nào đành phải tạm thời tỉnh lại trước. Nhân trung bị hắn bấm phát đau, ta khẽ rên một tiếng.
"Chủ nhân?! Ngài, ngài vừa mới bất tỉnh!! Còn chỗ nào khó chịu nữa không?!" Ta thiếp đi trong ngực Dạ Đàm làm tim hắn đập dồn như nổi trống, trán toàn mồ hôi lạnh, ta vội vàng trấn an hắn: "Không sao không sao, vừa nãy cố ý thôi."
Thấy Dạ Đàm chẳng chịu tin, ta lại nói: "Thể chất của ta rất đặc thù, chu sa ở mi tâm bị... bị hôn thì sẽ ngất đi một lúc, không khác chết lắm... Nội lực của ta lúc cao lúc thấp cũng là bởi vì cái này." Dính nước bọt nghe phát ghê, đành nói là hôn vậy, "Kỳ thật trước đó cũng từng có mấy lần, ta vẫn luôn không biết nguyên nhân do đâu. Chỉ vừa mới chứng thực thôi."
Dạ Đàm tỉnh táo lại, cả kinh nói: "Ngài, ngài biết..."
Ta gật đầu nói đầy ngay thẳng: "Ta một mực biết ngươi trộm hôn ta, nhưng toàn sai chỗ thôi."
Dạ Đàm nghe vậy thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội, nhưng cả người chủ nhân đang nằm trong lòng mình, chỉ có thể cúi đầu nói: "Thuộc hạ mạo phạm chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt."
Ta thành khẩn nhìn hắn: "Chuyện này, ta còn ngại ngươi hôn quá ít ấy chứ." Nếu ngươi mỗi ngày đều hôn ta mấy lần thì chúng ta nào có lưu lạc đến tình trạng này.
Có thể là ta vừa nói một cái gì đó rất ghê gớm, Dạ Đàm chết đứ đừ luôn không nói được câu nào. Nếu không phải vì thời gian gấp đến đýt, ta đã kéo hắn ngồi xuống tâm tình về "Chặng đường tám ngàn dặm tìm cách tiến vào phòng sửa chữa", cuối cùng đành phải bảo hắn thơm ta thêm lần nữa.
Lần này thì an tâm sửa trị số được rồi. Thương Hải di túc có giá trị cả công lẫn thủ đều là một vạn, bây giờ Tiểu xoa kiếm đã chầu Trời, ta đành khiêm tốn nâng trị số của mực kim hán kiếm lên gấp rưỡi. Ta cũng mới phát hiện ra thanh kiếm này cũng có danh tự, gọi là "Tùng Phong". Thân kiếm không có khắc minh văn, thảo nào ta không biết.
Đổi xong ta mới chú ý tới tu vi của Dạ Đàm đã lên ba ngàn. Chỉ một tháng ngắn ngủi mà tăng gấp ba... Không biết hắn phải khổ sở rèn luyện tới mức nào. Chiếu theo tốc độ này trong vòng nửa năm sẽ hạ Dạ Tiêu đo ván. Nhưng ta cũng phải cản hắn, không để hắn liều mạng như vậy nữa.
Thêm một chuyện đáng mừng nữa, thanh HP của ta từ 10 đã thành 15.
Từ ngã một lần đã chết thành ngã một lần rưỡi mới chết, ta thật kiên cường, MUAHAHAHAHA.
Đổi xong thì tỉnh lại, ta nằm thẳng cẳng đầu gối lên đùi Dạ Đàm, hắn vội vàng thu tay lại.
Hình như hắn vừa sờ soạng mặt ta?
Hay là mặt dính gì? Ta sờ lên chỗ hắn đã chạm qua cũng không thấy gì thì không quản nữa, đứng dậy nói: "A Đàm, đi thôi, đi chiến cái Thương Hải di túc nào. Không phải sợ bố con thằng nào nữa."
Dạ Đàm nói ra ý tưởng hệt ta lúc chưa vào phòng sửa chữa: "Thanh kiếm này do người Nhất Kiếm Mộ tạo thành, e là phần thắng không lớn."
Ta kiên trì nói: "Lần này nhất định có thể thắng."
Ta vừa nói, Dạ Đàm cứ như được bơm thêm máu, gật đầu: "Được."
Ta sai người vội đi thông bẩm, Cừu Vô Cữu bị lôi từ giường dậy thì cáu tiết: "Trời còn chưa sáng mà đã vội đi đầu thai à!!!"
Ta dỗ dành hắn vài câu, hắn vẫn chẳng khởi sắc. Đằng đằng sát khí lôi bọn ta ra tế đàn, xung quanh lại nổi trống như đã được cài đặt sẵn, trình tự các bước giống lần trước như đúc.
Ta nhìn lưỡi kiếm Thương Hải di túc lóe ra ánh sáng lạnh không khỏi có chút tiếc hận, thở dài nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc, kiếm đẹp như vậy." Nhưng mạng ta đẹp hơn nên tạm biệt, đừng gặp lại mới tốt:)).
Dạ Đàm rút Tùng Phong ra khỏi vỏ, nắm ở trong tay đã thấy sự khác biệt, đáy mắt giấu một tia kinh ngạc. Hắn suy nghĩ, không có trực tiếp bổ xuống kiểu thô thiển như nông dân chặt củi như ta, mà chậm rãi đặt Tùng Phong vuông góc với chân kiếm.
Hắn hít một hơi thật sâu, mười đốt ngón tay bị dùng sức nắm đến trắng bệch, đẩy mũi kiếm Tùng Phong thẳng tiến.
Phong thanh chợt phá, dư âm lượn lờ.
Thương Hải di túc dựng thẳng.
Mũi kiếm Tùng Phong lại đâm xuyên qua.
——Một vết thủng nằm tinh tế trên lưỡi kiếm Thương Hải.
Trong mộ lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều thấy choáng.
"Thắng bại đã phân, không cần thiết phải chặt đứt. Vốn là một thanh kiếm tốt, hủy đi xác thực đáng tiếc." Thanh âm Dạ Đàm trầm ổn lạnh lùng quanh quẩn huyện mộ, hắn chậm rãi rút Tùng Phong kiếm tra lại vào vỏ, thu liễm thần sắc thành một chú thỏ dịu dàng ngoan ngoãn lui ra sau lưng ta, thấp giọng nói, "Ngài vừa mới khen Thương Hải di túc đẹp, thuộc hạ chỉ dám tạo ra một lỗ nhỏ, mong chuyện này không ảnh hưởng tới tâm tình của ngài."
Ta không khỏi mỉm cười.
Mỗi lần ta thuận miệng, hắn luôn để ở trong lòng, cố gắng nghĩ ra biện pháp để ta vừa lòng lại không hỏng việc, đôi bên vẹn toàn.
Cừu Vô Cữu trợn trắng mắt nửa ngày, bỗng nhiên hai đầu gối mềm nhũn, ngơ ngác quỳ xuống.
Ta tưởng hắn giận tới đột quỵ vội vàng chạy qua đỡ, hắn lại trực tiếp quỳ xuống hành đại lễ, run giọng nói:
"—— Nhất Kiếm Mộ cung nghênh Tông chủ trở về."
Lời này của hắn như thảy một cục đá bự vào biển lớn, sóng dữ lớp lớp, một đống người trong mộ vốn im như tờ nhao nhao quỳ xuống, thành kính thực hiện cúng bái, miệng còn lẩm nhẩm tụng gì đó ta không biết, người sau gào to hơn người trước, dức cả đầu.
Ta say.
Lúc mới vào chúng ta vẫn còn là hai con cá vàng tung tăng nhảy vào chảo, bây giờ lại được nâng thành chưởng môn người đứng đầu các thứ, loại kịch bản rách nát này đâu phải để cho người đóng!!
Ta tranh thủ thời gian đỡ vai hắn: "Tiền bối đây là ý gì? Sao tự nhiên hắn lại thành Tông chủ..."
"Câm miệng!" Cừu Vô Cữu đột nhiên chửi ầm lên, "Tông chủ đứng trước mặt, há có chỗ cho ngươi nói?! Còn không mau quỳ xuống cho ta." Nói đoạn vặn tay ta rồi đạp mạnh vào đầu gối, ta lập tức quỳ xuống trước mặt Dạ Đàm.
... Đờ phắc!!
Động tác Cừu Vô Cữu quá nhanh, Dạ Đàm căn bản không kịp phản ứng, quát: "Đừng có vô lễ với chủ nhân!"
"Chủ nhân?! Tông chủ sao có thể có thân phận tùy tùng!" Cừu Vô Cữu rút kiếm ra gào vào mặt ta, "Chỉ cần tông chủ ra lệnh chúng ta sẽ lập tức kết liễu con gà bệnh này, trả lại tự do cho Tông chủ! Dưới gầm trời này kể cả lão Hoàng đế chết tiệt cũng không xứng đáng làm chủ nhân của Tông chủ Nhất Kiếm Mộ!"
Dạ Đàm cuống quít đỡ ta dậy, trực tiếp ôm ta gạt Thương Hải ra ngồi ở trên tế đàn, cẩn thận xé vải ra nhìn vết trầy chỗ đầu gối, nghe đến đó thì cau mày nói: "Ta đáp ứng làm Tông chủ của các ngươi lúc nào."
"Ngài không muốn thống lĩnh chúng ta, tại sao lại động đến căn cơ của Nhất Kiếm Mộ? Ngài không muốn làm chủ nhân của chúng ta, tại sao lại đổi quy củ của Nhất Kiếm Mộ?" Cừu Vô Cữu gấp đến hỏng, vung kiếm loạn lên bắt đầu trở mặt, quát, "Chính ngài đã thay đổi tất cả! Chúng ta đời đời bảo vệ chân kiếm, nay Thương Hải di túc đã bị hủy, ngài muốn chúng ta sống thế nào đây?!"
Đám người phía dưới nghe thế thì xúc động cực kỳ, cao giọng hò hét, ta sợ nếu ta dám nói một chữ "không" lúc này, đám chó điên ở dưới sẽ nhao lên ép bọn ta thành hai cái bánh nhân thịt.
Ta run rẩy nháy mắt với Dạ Đàm, Dạ Đàm cũng có chút không biết nên khóc hay cười, bất đắc dĩ đáp:
"Thôi, ta đáp ứng là được."
Mặc dù cốt truyện đã bị lệch đường ray một ngàn tám vạn dặm, con đường phía trước là Thiên Đường hay vực thẳm còn chưa biết, chí ít bọn ta đã nhặt được về hai cái mạng nhỏ.
Chuyện này... coi như không lỗ đi.
- ----
Đông Vân Triều: Tôi ốm ốm:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...