Editor: Đông Vân Triều
**, đến đây đảo điên một hồi hôm nay ta mới nhớ đến mục đích chính của chuyến đi, lỡ bỏ qua rồi không ngờ lại có người dâng đến tận cửa. Ta rút cả hai thanh ra xem, cả hai đều là thượng phẩm, so với số bội kiếm ta đã gặp hai ngày nay thì sắc bén hơn gấp trăm, ngàn lần, nói một cách đáng tiếc: "Chỉ được chọn một thôi à?"
Dương Khinh Chu cười khổ: "Thu Trang và Nhất Kiếm Mộ, một núi làm sao có thể có hai hổ."
Ta vừa nghĩ tới Dạ Đàm, chẳng do dự thêm chọn luôn thanh nhìn đơn giản hơn: "Vậy cái này đi."
Dương Khinh Chu lo lắng mãi, lại nói: "Ngài... hay ngài nghĩ thêm tí nữa?"
"Thanh này lòe loẹt quá, không hợp phối với quần áo." Ta nói.
Dương Khinh Chu hít sâu: "Quân công tử, câu này, tuyệt đối đừng để người của Thu Trang nghe thấy."
"OK." Ta thân thiện bắt tay hắn, Dương Khinh Chu thần sắc phức tạp ôm hộp kiếm còn lại đi.
Đây là một thanh Hán kiếm sáu mặt, toàn thân đen kịt, thon dài tinh tế, lưỡi kiếm hẹp dài sắc bén, không có trang sức dư thừa, vỏ kiếm chạm trổ tùng bách. Đại xảo bất công, tàng phong liễm ngạc[1], vông cùng xứng với Dạ Đàm, càng nhìn càng vui.
[1] Tàng phong liễm ngạc: ý chỉ người nguy hiểm ngầm, giả heo ăn thịt hổ.
Ta cầm kiếm chạy lăng xăng khắp nơi tìm Dạ Đàm, lật nửa cái vườn ra cũng không nhìn thấy hắn.
Tận lúc sắp ăn trưa ta đụng vào Dương Khinh Chu, vội vàng kéo tay áo hắn hỏi: "Ngươi có thấy Dạ Đàm đâu không? Ta tìm từ sáng tới giờ."
Dương Khinh Chu trợn mắt nhìn ta, chỉ lên cây: "Ở kia kìa?"
Ngẩng đầu xoay một vòng, quả nhiên thấy Dạ Đàm ôm kiếm ngồi xếp bằng trên trạc cây.
"A Đàm!" Ta cuống quít gọi hắn xuống.
"Với cả từ sáng hắn đã ngồi trên nóc nhà nhìn ngươi rồi. Các vị định ROLE PLAY gì hả..." Dương Khinh Chu lúng túng ho một tiếng, ôm sách lẻn đi.
"Ra là vậy, sao ngươi không nói với ta một tiếng." Ta chạy từ sáng sớm, thể lực chống đỡ không nổi, chỉ có thể vịn tường thở dốc.
Dạ Đàm nhảy xuống mặt đất, cung kính nói: "Thuộc hạ thân là ảnh vệ, đương nhiên phải thời thời khắc khắc ở gần chủ nhân, chỉ cần chủ nhân gọi một tiếng là được."
Thì ra là như vậy, ta gật gù, đưa hắn kiếm ta ôm trong lòng: "A Đàm, Nhất Kiếm Mộ tặng ngươi này. Có thích không?"
Dạ Đàm quỳ một chân trên đất, dâng hai tay tiếp nhận, đáp: "Tạ ơn chủ nhân ban thưởng."
"Không thích à?" Ta thở dài.
"Không có. Kiếm... Rất tốt." Dạ Đàm nói.
Không biết có phải là ảo giác hay không, ta cảm thấy hiệu suất giao lưu với Dạ Đàm lại trở về vạch xuất phát.
Má nó tứk, ta định ngồi ghế ở hành lang nghỉ chút, muốn kéo hắn ngồi chung thì hắn lại không chịu.
Tính làm phản hả?!!!
"Chủ tớ khác biệt, chớ để người ta hiểu lầm." Hắn nói.
Ta ngạc nhiên: "Quản người khác làm gì? Ngồi đi."
"Thuộc hạ sẽ hiểu lầm." Dạ Đàm nói.
Ta nghe vậy không nhịn được nhìn hắn, trời đã vào thu, sen trong hồ đã tàn hơn nửa, duy chỉ còn lục bình tụ tán, Dạ Đàm lẳng lặng đứng khuất dưới hành lang, ánh mắt chìm nổi vào chỗ khác, tâm tư lại càng không biết đang ở phương nào.
Ta nghe không hiểu.
Dạ Đàm nói ta không hiểu một số thứ rồi hắn dỗi rồi hắn bị bỏng rồi giờ hắn lại lạnh nhạt tỏ ra xa cách, rốt cục ta đã không hiểu cái quằn què gì mà quan trọng thế không biết?
"A Đàm, là ta làm lỡ thời gian luyện công của ngươi đúng không?" Ta hỏi.
"Sao chủ nhân lại nói vậy?"
"Ta hôm nay mới biết, ẩm thực sinh hoạt hàng ngày nên do tỳ nữ làm, A Đàm là thị vệ, vốn không nên phụ trách những thứ này. Tới tận bây giờ Dạ Đàm vẫn phải gánh những trọng trách ngoài luồng, ta lại coi như chuyện đương nhiên... Thật xin lỗi." Ta nhẹ nhàng nói, nắm đầu ngón tay hắn, "Sau này ta sẽ tự học, không quấy rầy ngươi luyện công nữa nha."
Dạ Đàm ngẩn ngơ, không trả lời.
Ta lại kéo ống tay áo hắn: "Đói bụng." Dừng một chút, nói, "Không dậy được."
Dạ Đàm ngồi xổm trước mặt của ta, ra hiệu ta leo lên.
Ta do dự: "Ngươi thân là thị vệ, không nên làm những việc này..."
Dạ Đàm cắt ngang: "Lên đi."
"Vâng."
Ta nằm nhoài trên lưng Dạ Đàm mà nghĩ, thế giới này quả thật phiền phức, tại sao thị vệ không nên giặt quần áo nấu cơm làm ấm giường, do ít tiền sao?
- ----
Đông Vân Triều: Nô, là do ít tình:))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...