Edit: Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Pha trà xong, nàng dùng một cái khay sơn đỏ bưng một bộ chén làm từ gỗ quế, bước vào thư phòng.
Cận Liễu Liễu dừng cước bộ lại. Hắn đang ngủ.
Dựa vào ghế dựa, hai tay đặt ở trên đùi, thân người hơi ngửa ra phía sau, tuấn mục nhắm chặt, vài sợi tóc đen vương trên hàng lông mày nhíu chặt.
Cận Liễu Liễu nhẹ nhàng buông khay trà xuống bàn trà bên cạnh hắn, thấp giọng thở dài: "Sớm biết rằng ngươi mệt như vậy, sẽ không gọi ngươi tới."
Thanh âm mơ hồ rất nhỏ, lại bị Cổ Vưu Chấn giả bộ ngủ trên ghế vừa vặn nghe hết.
Cận Liễu Liễu lại nhìn hắn vài lần, nghĩ rằng mặt trời đã xuống núi, tuy là mùa hè, nhưng vẫn sợ hắn cảm lạnh, đang muốn xoay người đi vào phòng lấy ao khoác, cổ tay đã bị người ta kéo mạnh.
Cận Liễu Liễu cả kinh: "Ngươi!"
Ý cười của Cổ Vưu Chấn càng dài, nhẹ giọng nói: "Sớm biết rằng ta mệt như vậy, nàng sẽ không bảo ta đến?"
Nháy mắt hai má và tai Cận Liễu Liễu đỏ lên.
Trời ạ, sao lại bị hắn nghe thấy?
Nàng chỉ có thể cắn chặt răng không nói lời nào, hắn cũng không buông tha nàng, tiếp tục trêu tức hỏi: "Gia đang hỏi nàng, sao nàng không đáp? Vừa rồi có phải nàng nói như vậy hay không?"
Mặt Cận Liễu Liễu đỏ như sắp chảy máu ra, lại vẫn kiên quyết cắn chặt răng, không nói lời nào.
Cổ Vưu Chấn vươn tay kéo nàng lại, để cho nàng thực sự ngồi trên đùi hắn, sau đó mặc kệ nàng giãy dụa vặn vẹo thế nào, tóm lại chính là ôm chặt không buông tay.
"Vừa rồi dám nói, hiện tại cũng không dám thừa nhận?" Hắn ác ý ghé miệng vào sát bên tai nàng, vừa nói chuyện, vừa chậm rãi thổi hơi vào tai nàng.
Cận Liễu Liễu sắp ngượng đến không chịu nổi, lại bất hạnh vì lời đã nói ra như nước hắt đi chỉ có thể cố chối quanh nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi buông, bằng không ta sẽ gọi người."
"Nàng kêu đi, ta không sợ bị người khác thấy." Hắn bỗng nhiên nghiêm trang nói: "Nếu không giả bộ ngủ, ta sẽ không nghe thấy những lời trong lòng nàng. Liễu Liễu, hiện tại ta cao hứng hận không thể bay lên trời."
Cận Liễu Liễu cúi đầu, ngay cả động tác giãy dụa giảm đi.
"Ngày ấy những lời nàng nói, ta đều nhớ rõ, tất cả đều nhớ rõ.Kỳ thật ngươi nhớ ta như vậy, trong lòng ta vẫn rất khổ sở, chỉ cảm thấy ta đúng là tự làm bậy không thể tha. Nghĩ đến muốn gặp nàng, lại không dám, chỉ sợ nàng tức giận. Nhưng hôm nay ta mới hiểu được, kỳ thật trong lòng nàng vẫn còn có ta. Cho dù nàng dấu giếm, nhưng sẽ luôn có thời điểm sơ xuất. Nếu bị ta bắt được, ta sẽ không bao giờ buông tay nữa. Lần đầu tiên buông nàng ra ta không thể nề hà, lần thứ hai ở nhà nàng là ta xấu hổ không chịu nổi. Lúc này đây, ta nếu lại buông nàng ra, ta sẽ bị trời giáng thiên lôi đánh, cho dù chết cũng không thể buông!"
Cả người Cận Liễu Liễu run run lên, theo bản năng vươn tay muốn che cái miệng hắn lại: "Ngươi sao vậy... Ngươi sao vậy! những lời này cũng có thể nói sao! Cũng có thể nói sao!"
Cổ Vưu Chấn lại nhân thể cầm tay nàng, nắm chặt, khiến nàng không rút tay về được, sau đó dùng miệng mình tinh tế hôn lòng bàn tay của nàng.
"Thơm quá." Thanh âm khàn khàn của hắn vang lên phía sau ngọc thủ tinh tế.
Cận Liễu Liễu càng thêm đỏ mặt: "Ngươi, người này, thật sự là!"
Cổ Vưu Chấn lại cười thật tươi: "Ta nói là trà thơm, mới vừa rồi không phải nàng đi pha trà sao? Liễu Liễu nói cho ta cái gì thơm?"
Cận Liễu Liễu liếc mắt lườm hắn, xoay mặt đi.
Cổ Vưu Chấn cười càng thêm vui vẻ : "Nga, ta đã biết, nàng nghĩ rằng ta đang nói là Liễu Liễu tiểu mỹ nhân thơm. Ta sẽ chậm rãi thưởng thức, xem là trà thơm hay là tiểu mỹ nhân thơm hơn."
Môi hắn mang theo vài phần mạnh yếu, vuốt ve lòng bàn tay của nàng, nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa dần lên, lan đến khiến cho toàn thân nàng đều phải run rẩy.
Bỗng nhiên, hắn lại cười giảo hoạt, vươn đầu lưỡi nóng bỏng, liếm nhẹ vào lòng bàn tay nàng.
"Nha." Nàng theo bản năng rung mình một cái, tiếp theo trên mặt lại nổi lên sắc thống khổ.
Cổ Vưu Chấn khó hiểu, nhẹ giọng hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
"Ngươi đừng như vậy, ta không thích."
Cổ Vưu Chấn vẫn là đang cười: "Thật sự không thích?"
Nói xong, đã thấy hắn nhẹ nhàng nâng đầu, mở bạc môi ra, nhẹ nhàng cắn một cái vào ngón trỏ của nàng.
Toàn thân Cận Liễu Liễu đều căng thẳng, ngay sau đó nàng như là không thể chịu được, thanh âm như khóc nức nở nói: "Cầu ngươi, không cần như vậy."
Gằn từng tiếng, không nhẹ không nặng, lại có vẻ như đã dùng hết sức lực của nàng.
Trong lòng Cổ Vưu Chấn chợt thấy nhói đau, hắn thật sự không rõ .
"Liễu Liễu, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng trong lòng nàng có ta, nhưng vì sao, vì sao lại buộc mình rời xa ta? Ta không hiểu, ta nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu, nếu là vì nàng để ý chuyện cũ ta sẽ chờ nàng. Một năm cũng được, năm năm cũng thế, ta vẫn chờ. Chờ chừng nào nàng cảm thấy có thể lại trở lại bên cạnh ta."
Cận Liễu Liễu liều mạng lắc đầu: "Ngươi đừng nói nữa, ngươi đừng nói gì nữa."
"Liễu Liễu! Ta phải nói! Ta biết phụ thân nàng không thích ta, mẫu thân nàng cũng không thích ta. Nhưng ta sẽ chứng minh cho họ thấy, ta có thể toàn tâm toàn ý giành cho nàng những gì tốt đẹp nhất. Ta cũng biết ta không thể giống như Lê Tuyền bổ củi, nấu nước cho nàng, tự mình chăm sóc phụ thân nàng, tự mình dạy hai đệ đệ nàng võ công. Nhưng ta sẽ dùng cánh của mình để chăm sóc nàng, ta sẽ chiếu cố cho cả nhà nàng thoả đáng..."
"Ta không cần những cái đó của ngươi! Ta chỉ thích cuộc sống đơn giản, ta không làm được phu nhân nhà quan uy phong bát diện, ta sẽ không giúp ngươi xã giao chu đáo với người khác! Ngươi biết không? Ta chỉ là bí đỏ, ta không thể ở cùng với ngân qua ngươi!"
"Ngân qua... Bí đỏ?"
Cận Liễu Liễu bị kích động, nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng, lại làm cho Cổ Vưu Chấn trợn to mắt không hiểu.
Cận Liễu Liễu cũng sợ run lên nuốt nước miếng, lại nói: "Bí đỏ xứng ngân qua, hồ lô qua xứng bí đỏ! Ngươi chưa từng nghe qua sao?"
Cổ Vưu Chấn ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, thật lâu sau không nói gì, chờ đến khi Cận Liễu Liễu cúi đầu muốn tìm cái lỗ chui xuống, hắn bỗng nhiên cười ha ha.
Lần này, đến phiên Cận Liễu Liễu trợn mắt không hiểu .
Vì sao lại cười? Vì sao lại cười?
Chẳng lẽ hắn đang cười nàng chính là bí đỏ sao?
Cổ Vưu Chấn vẫn cười, cười đến mức chảy nước mắt.
Cận Liễu Liễu vừa thẹn vừa giận: "Ngươi cười đi, cười đi! Ta cho ngươi cười đủ!"
Tiếng cười thấp xuống, dần dần ngừng, Cổ Vưu Chấn hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy nhu tình: "Nha đầu ngốc, kỳ thật ta không thể là bí đỏ được, ta chính là hồ lô qua (quả hồ lô mà trong phim người ta dùng để đựng rượu ý) kim phấn đầy mình!"
Cận Liễu Liễu mở to hai mắt mênh mông: "Ngươi, ngươi nghe hiểu ta đang nói gì không?"
"Ta là phu quân nàng, cái mông nhỏ của nàng cứ quyện lên, ta không hiểu nàng muốn thả cái gì."
Cận Liễu Liễu nhíu mi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn: "Ai phóng... , ngươi sao có thể thô tục như vậy?"
"Ta đã nói rồi, ta chính là hồ lô qua, phong nhã gì đó chỉ là giả vờ."
Cận Liễu Liễu quyệt miệng, bỗng nhiên sâu kín nói: "Ngươi không cần phải nói ra những lời dối gạt người này, ngươi là người như thế nào không chỉ ta biết mọi người đều biết hết. Ta với ngươi, cho dù không phải cách nhau một trời một vực, cũng không phải là một cái lồng sắt là có thể nhốt được chim chóc."
"Chúng ta đây hãy bay ra đi, tùy tiện tìm cái nhánh cây làm tổ, sau đó sinh một đám tiểu điểu nhi (chim nhỏ a''''''''''''')." Sự ôn nhu hiện lên dưới đáy mắt hắn, còn khiến người ta đau lòng.
"Ngươi bay không nổi, ta biết. Ngươi làm quan lớn như vậy bay đi Hoàng Thượng sẽ cho ngươi sao?"
Cổ Vưu Chấn trảm đinh tiệt thiết nói: "Vậy thì từ quan không làm! Chức quan này ta căn bản không hiếm cần. Với ta mà nói quyền khuynh thiên hạ còn không bằng một tiếng cười của mỹ nhân."
"Ngươi đừng nói bậy."
"Trời đất chứng giám, ta không nói bậy? Ngươi không thích bộ dạng của ta hiện tại, ta liền biến trở về bộ dạng như trước đây. Ngươi lo lắng ta làm quan quá lớn ta sẽ không làm. Ngươi không thích kinh thành hỗn tạp tranh cãi ầm ĩ, ta cùng ngươi về quê đi. Chúng ta trở về xây một tòa nhà lớn, rồi đón phụ mẫu nàng đến ở, nàng có chịu không?"
Cận Liễu Liễu không biết nên làm thế nào, hai mắt nóng hầm hập không ngừng có nước chảy ra. Nàng quay mặt sang một bên, không muốn để cho hắn thấy mình đang khóc .
"Ngươi thật sự không cần lại nói mê sảng như thế để dỗ ta, thật sự không cần..."
Cổ Vưu Chấn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, mạnh mẽ xoay mặt nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Liễu Liễu, nếu nàng không tin ngày mai lâm triều ta sẽ từ quan."
"Vì... vì sao chứ?"
"Vì nương tử của ta muốn trở về, vì nương tử của ta sẽ vui vẻ. Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, cho ta làm Thừa Tướng ta cũng không muốn làm. Liễu Liễu, tuy rằng ta làm quan, tuy rằng khắp thiên hạ đều nói ta thế nào đi nữa nhưng ta là ta, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi. Ta biết nàng cũng không thay đổi, mặc kệ có phải nàng trở nên đẹp hơn hay không, càng xinh đẹp hơn càng nhỏ mọn hơn. Nhưng trong lòng ta cho tới bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi. Nàng vẫn là nàng a, nàng xem nàng vừa nghe ta nói những lời này liền cao hứng đến khóc, khi nàng ngồi trên đùi ta sẽ có xu hướng dựa vào lòng ta..."
Cận Liễu Liễu vốn càng nghe càng cảm động, nhưng là đến câu cuối cùng lại đột nhiên sửng sốt.
Cái gì?
Nàng lúc này mới ý thức được không biết khi nào mình đã gần như hoàn toàn dựa vào lòng hắn, trên người hắn tỏa ra một làn nhiệt khí xuyên thấu qua hạ sam (quần) mỏng manh trực tiếp thẩm thấu đến làn da nàng.
"Liễu Liễu, ngươi xem, vỏ ngụy trang ngân qua của ta đã sắp bị hỏng rồi, nếu nàng không thu (nhận) ta, chỉ sợ đời này ta cũng không dám thân cận với người khác. Vạn nhất khi ta đang nói chuyện với người khác bị lộ bản chất, ta đây cũng không thể mặt dày không cần nha."
Cận Liễu Liễu "Hừ" một tiếng: "Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi bị chê cười ta cũng không quản được."
"Liễu Liễu, làm nương tử của ta, được không?"
"Không được." Nàng quyệt miệng, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
"Không được cũng không sao, về sau mỗi ngày ta sẽ đến hỏi nàng một lần, hỏi cho đến khi nàng đồng ý thì ta mới không đến nữa."
Sau đó sẽ không đến nữa? Hai mắt Cận Liễu Liễu đều mở to.
Cổ Vưu Chấn lại cười không khép miệng lại được: "Khi nàng đồng ý rồi, tất nhiên ta sẽ ôm nàng về phủ, về sau còn đến nơi đây làm cái gì?"
"Ngươi nghĩ hay quá, không có tam môi lục sính, đại kiệu tám người nâng, phụ thân ta sẽ cho ngươi ôm ta đi sao?" Cận Liễu Liễu tiếp lời cực nhanh.
Cổ Vưu Chấn thỏa mãn thở dài: "Nói như vậy nàng đồng ý gả cho ta rồi."
"Cái gì..." Lúc này Cận Liễu Liễu mới có phản ứng lại, bất giác nghẹn lời.
"Ta tức khắc trở về đi sai người chuẩn bị tam môi lục sính, đại kiệu tám người nâng, Liễu Liễu nàng đi tắm đi chờ theo ta về động phòng."
Tuy rằng đứa nhỏ cũng đã lớn, nhưng khi Cận Liễu Liễu nghe đến đó lại vẫn xấu hổ không chịu được: "Ngươi thật sự là không biết xấu hổ!"
Cổ Vưu Chấn cười xấu xa một chút, dán miệng lên trán nàng, lẩm bẩm nói: "Ta là hồ lô qua, không biết xấu hổ là bình thường thôi."
"Không cho ngươi nói những thứ này nữa." Cận Liễu Liễu nghĩ đến lý luận của mình bí đỏ, liền cảm thấy cả người vô lực, ác nhân này lại cố tình nhắc tới lần nữa.
"Hảo, ta sẽ không đề cập tới nữa, về sau ta cũng sẽ không nói nữa. Bất quá làm chuyện nên làm, nàng nên báo đáp ta một chút phải không?"
(Bi h hiểu lầm đã được giải quyết, ta đổi Liễu Liễu gọi CVC là chàng nhá^^^^^^^)
Cận Liễu Liễu khẩn trương ngốc ngốc nhìn hắn: "Chàng muốn làm gì?"
Cổ Vưu Chấn ha ha cười, lấy tốc độ cực nhanh hôn trộm một cái trên môi nàng, sau đó đắc ý nói: "Hôn một chút chứ sao."
Cận Liễu Liễu đương nhiên không thuận theo, vừa muốn vung tay kháng nghị, trong viện lại bỗng nhiên truyền đến thanh âm lớn tiếng của Hứa Tam Nương: "Cổ đại nhân tới !"
Cận Liễu Liễu không biết làm thế nào lại sợ bị người khác phát hiện nàng cùng Cổ Vưu Chấn ở trong phòng thân mật quá mức, vội vã lớn tiếng nói: "Hắn ở thư phòng, chúng ta đang nói chuyện."
Hứa Tam Nương lại nói: "Không phải tiểu Cổ đại nhân, là đại Cổ đại nhân tới."
Cổ Vưu Chấn nhanh chóng cùng Cận Liễu Liễu trao đổi ánh mắt
Sao Cổ Bân lại đến đây ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...